Lưu Ly vỗ vỗ lưng hắn, mỉm cười: “Nếu ngươi bán đậu phụ, ta sẽ mua.”
Cùng thời khắc đó, trước Quan Phong lĩnh, trong miếu thổ địa ở thị trấn Thạch Kiều.
Hơn mười võ sĩ áo đen nắm đao đứng trong mưa, áo quần bị mưa xối cho ướt đẫm, khuôn mặt sau chiếc mũ dầu rộng vành kiên nghị như nham thạch. Ánh điện xẹt qua bầu trời đêm, tiếng sấm ù ù, ngôi miếu dột nát phía sau lưng võ sĩ lay động như nghiêng ngả trong cơn mưa gió. Cửa sổ đóng chặt, những vết nứt dài trên cánh cửa rách nát hắt ra một điểm sáng rất mờ ảo.
Chỉ có một cái đèn con con đặt ở trên chiếc bàn dài. Gian buồng tràn ngập mùi thanh thanh của dầu du đồng [79]. Mùi thanh của dầu du đồng xen lẫn với mùi mục ruỗng trong miếu thật là khó ngửi. Lý Hủ nhìn người đối diện. Áo choàng màu đen, cúi đầu dưới vành mũ, ngồi yên như được điêu khắc. Lý Hủ vào cửa khi người này đã ngồi an vị nên không nhìn ra vóc người cao hay thấp, chỉ cảm thấy gã cực gầy, có một khí chất bình tĩnh.
[79] Dầu du đồng: Dầu làm từ cây du đồng – tức cây đồng lấy dầu, hay còn gọi là cây trẩu trơn. Dầu du đồng còn gọi là dầu gỗ Trung Hoa, trong lịch sử đã được dùng để thắp đèn tại Trung Quốc.
“Ngươi là người muốn gặp bản hầu gia?”
“Phải.” Giọng nói trong, là của thiếu niên.
“Ngươi nói Chương Hi Liệt cũng không đi cùng Trác Thanh?”
“Phải.”
“Làm sao mà ta tin được ngươi?”
“Bằng thứ dưới khố của tiểu Hầu gia.”
“To gan!” Lý Hủ giận không thể nén, mày kiếm dựng lên! Chuyện bị Phượng Tam lưu lại ấn ký là điều vô cùng nhục nhã, vì sao người này lại biết, vì sao gã dám nhắc tới chuyện này trước mặt hắn!?
Nghe được tiếng rút kiếm, sáu bảy võ sĩ xông vào trong miếu, rút kiếm chĩa vào người áo đen. Gã vẫn ngồi lẳng lặng, đưa tay vào trong tay áo, vẫn cúi đầu khép mắt như trước. Sắc mặt Lý Hủ biến đổi mấy lần, cuối cùng phất tay, các võ sĩ mang vẻ mặt nghiêm túc lui ra ngoài. Lý Hủ chậm rãi ngồi xuống, hơi hơi cười lạnh: “Quả là gan dạ sáng suốt. Nói điều kiện của nhà ngươi ra.”
“Phượng Hoài Quang làm chủ Quang Minh giáo lớn mạnh nhiều năm, hắn như ý, ta không như ý.”
“Ngươi muốn Quang Minh giáo?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Ta chỉ là muốn phá hủy Đại Quang Minh giáo.”
“Có thù chăng?”
“Có.”
“Còn có điều kiện khác không?”
“Có.”
“Nói đi.”
Trầm mặc một lát, dưới vành mũ truyền đến giọng nói lành lạnh: “Ta biết tiểu Hầu gia rất muốn giết Phượng Hoài Quang, nhưng ta hy vọng tiểu Hầu gia giữ lại mạng sống cho hắn. Ta muốn hắn sống, sống trong đau đớn, nhấm nháp sự thống khổ của việc mất đi hết thảy.”
“Tuyệt đối không thể!” Lý Hủ lạnh lùng nói: “Nếu hắn không chết, khó tiêu mối hận trong lòng ta.”
“Nếu hắn sống, chẳng phải thú vị hơn sao?” Người áo đen thản nhiên nói.
Lý Hủ nhìn thẳng gã, lạnh lùng nói: “Như vậy, trao đổi.”
“Đổi cái gì?”
“Ngươi là ai.”
Người đội mũ hơi thở dài, cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, làn da trắng, mặt mày như họa, con ngươi đen thui không thấy đáy, như một vì sao màu đen tỏa ra ánh sáng trong suốt. Lý Hủ đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng lại hiếm thấy người nào có ánh mắt trong suốt như vậy, gương mặt như ngọc mài mà thành, gần như phản chiếu ra ánh sáng.
Suy nghĩ một lát, một cái tên nhảy lên trong đầu, Lý Hủ than nhẹ. Kẻ có tấm lòng mê sắc kia đã bày ván cờ tốt nhất đánh qua loa với ta, lại bỏ qua cơ hội trời ban. Phượng Hoài Quang chỉ lo đề phòng hắn, vạn lần không ngờ phía sau còn có một người. Nhưng… “Theo ta được biết, Phượng Hoài Quang và ngươi chỉ có ân nghĩa, không có thù oán. Thạch thiếu gia, ngươi sẽ không lừa ta đó chứ?”
“Không dám. Có thể dễ dàng lừa tiểu Hầu gia như vậy sao?”
“Đúng là không dễ. Chỉ sợ có vài người coi Lý mỗ như thằng ngốc.”
Bàn tay vốn nằm trong ống tay áo của thiếu niên đặt lên bàn, bên trong là một thanh đao bạc nhỏ. Thân đao bằng bạc sáng loáng, trên lưỡi dao có một chút màu xanh lam, vừa nhìn đã biết ngay là kịch độc. Cúi đầu thưởng thức thanh đao nhỏ, bên môi thiếu niên dần dần hiện lên nụ cười lạnh lùng. Trong nháy mắt bỗng có hàn ý dâng lên, Lý Hủ bỗng cảm giác da gà nổi lên sần sật, ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm.
“Xin hỏi tiểu Hầu gia, hôm nay ta tới đây làm gì? Ám sát?”. Theo hai chữ “ám sát”, thanh đao nhỏ bỗng dưng bắn về phía Lý Hủ. Lý Hủ toàn thân căng thẳng, lại ngồi ngay ngắn bất động. Lưỡi đao lướt sát qua tai Lý Hủ, rơi “đinh” một tiếng trên nền nhà sau tai Lý Hủ.
“Ta cũng không có bản lĩnh toàn thân mà đi ra.” Thiếu niên thở dài, lắc đầu mỉm cười, hai tay cứ tự nhiên đặt lên bàn. Hắn có một đôi tay thon dài tinh tế, có sự cứng cáp của đàn ông, lại có sự mềm dẻo của thiếu niên. Quan trọng hơn, hiện giờ tay hắn trống trơn.
“Lệnh tôn là hữu hộ pháp của Đại Quang Minh giáo, trong trận chiến Lạc Phượng lĩnh đã vì hộ giáo mà chết. Ngươi lưu lạc kĩ quán, là Phượng Hoài Quang cứu ngươi ra. Vì sao ngươi lại muốn phản bội hắn?” Lý Hủ lạnh lùng nói: “Dù sao thì ngươi cũng phải cho ta một lý do đáng tin.”
Thiếu niên vẫn trong tư thế cúi đầu, không biết vì sao lại đột nhiên sinh ra sát khí, không đặc hơn, nhưng lại kinh tâm, giống như dòng nước xiết mãnh liệt chảy dưới đáy đại dương. Thật lâu sau, thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt tối đen trong suốt là thần sắc không thể nào phân biệt, bên môi là một nụ cười, bình thản nhã nhặn, tao nhã ôn hòa.
“Nguyên nhân ấy à…” Hắn cười: “Bởi vì ta thích. Lý do này có đủ hay không?”
“Nếu Chương Hi Liệt không đi cùng Chử Liên Thành thì y đang ở đâu?”
“Tiểu Hầu gia hỏi như vậy, có tính là đồng ý làm cuộc giao dịch này hay không?”
“Nếu lời ngươi nói là thật thì thành giao.”
“Ha ha, đúng là sảng khoái.” Thiếu niên mỉm cười: “Tiểu Hầu gia nhất định đã biết tin Bảo Quyển đã chết, Chương Hi Liệt phát bệnh. Tiểu Hầu gia nhất định cũng đã nghe chuyện trong xe Phượng Hoài Quang quả là có giấu một thiếu niên. Tiểu Hầu gia nhất định đã thăm dò mộ phần của Bảo Quyển, biết đó là một ngôi mộ rỗng. Tiểu Hầu gia có lẽ đã rất đắc ý nghĩ rằng: Phượng Tam ơi là Phượng Tam, chiêu thay mận đổi đào này của ngươi sao mà kém quá ta? Thậm chí Tiểu Hầu gia còn có thể nghĩ rằng, Chử Liên Thành ơi là Chử Liên Thành, ngươi nghĩ rằng kế ‘nghi binh hai đường’ này có thể lừa được ta hay sao?“
“Binh giả, quỷ đạo dã [80].” Thiếu niên cười cười: “Đúng là tiểu Hầu gia rất thông minh, đáng tiếc tuổi còn nhỏ, đấu với những lão hồ ly như Phượng Tam rốt cuộc vẫn kém một chút.”
[80] Binh giả, quỷ đạo dã: Một điều trong Binh Pháp Tôn Tử, có nghĩa là “Việc chiến tranh đó là thủ đoạn, quỷ quyệt vô cùng”.
Lý Hủ nhìn hắn, hai hàng lông mày nhíu lại, giống như đang suy đoán. Một hồi lâu sau, Lý Hủ cũng cười: “Ngươi và ta chẳng chênh nhau mấy tuổi, chẳng lẽ có thể vượt qua Phượng Tam.”
“Có thể.” Thiếu niên vươn ngón tay thon dài trắng nõn vẽ linh tinh xuống mặt bàn. Trên bàn có một lớp bụi dày, ngón tay vẽ ra rất rõ ràng. Lý Hủ nhìn một lát, nhận ra đây là một cái bản đồ. Thiếu niên vẽ một cái vòng ở nơi nào đó, ngẩng đầu nhìn Lý Hủ, lại cười, đặt một cái dĩa trên vòng tròn. Động tác tuyệt đẹp, sát khí đọng lại.
***
Một bóng đen nghiêng mình lánh vào trong viện, đi nhẹ mà vào, treo áo tơi dưới mái nhà. Cửa kêu “cạch” một tiếng, đẩy cửa phòng ra. Trong phòng vẫn còn thắp đèn, có người nằm bò trên bàn, gối đầu lên cánh tay ngủ, quần áo bình thường như bất kì giáo chúng nào, không có chỗ gì đặc biệt, chỉ là vóc người hơi thanh mảnh nhỏ nhắn. Người áo đen tháo mũ vành, lộ ra khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ. Hắn cởi áo choàng đen rồi ném xuống giường, trở lại gọi người đang ngủ thức dậy.
Người đang ngủ say chép miệng mấy cái, miễn cưỡng ngẩng đầu, mở mắt ra nhìn thấy hắn, oán giận: “Lưu Ly, nhà ngươi chạy đi đâu đấy?” Khuôn mặt tầm thường, giọng nói lại có chút nũng nịu.
“Dùng trà đi. Công tử có tìm ta hay không?”
“Trong phòng công tử giấu bảo bối, đâu ra lại tìm ngươi.” Người bị gọi dậy bĩu môi nói.
“Không phải đã bảo ngươi đi ngủ sớm một chút sao? Sao lại nằm úp trên bàn thế, không sợ sinh bệnh à.” Lưu Ly nhìn giường đã được dọn, xoay người ôm lấy hắn đặt xuống giường, lấy chăn bao lấy hắn.
Người nọ sờ sờ mặt, lung tung xé rách chiếc mặt nạ da người ném tới góc giường, lộ ra một đôi mắt hoa đào cong cong, nói: “Đáng ghét.”
“Nếu ghét nó sao không sớm lấy xuống?”
“Công tử nói nhất định phải đợi đến lúc ngươi và ta cùng ngủ mới được bóc ra.” Bảo Quyển bất đắc dĩ nói, ánh mắt chuyển động nhanh như chớp: “Lưu Ly, đêm nay ta không muốn ngủ trên mặt đất. Ta cũng không phải là tù binh của ngươi. Dù sao chỉ cần chúng ta hai người ở trong này, ngươi không nói ta không nói, ai biết ta không ngủ dưới đất?” Nói rồi hắt xì một cái, cố ý lớn giọng, làm nũng nói: “Ôi chao, không tốt, ta bệnh rồi, có lẽ ngày mai sẽ phát sốt.”
Lưu Ly thản nhiên nói: “Tùy ngươi.”
Bảo Quyển mừng rỡ, kéo Lưu Ly ngồi xuống, dùng tấm khăn phủ gối bọc lấy mái tóc Lưu Ly lau nhẹ: “Tóc ướt cả rồi, ngủ thế này ngày mai sẽ đau đầu. Ta giúp ngươi lau khô.”
“Ngủ đi.” Lưu Ly gạt tay hắn ra, cởi áo khoác nằm xuống.
“Ngươi hứa cho ta ngủ ở đây, không được mách tội ta với công tử.” Bảo Quyển lo lắng dặn dò.
Lưu Ly thản nhiên nói: “Công tử công tử, ngươi chỉ biết có công tử. Sau này nếu mất ngài, xem ngươi sẽ nhắc tới ai.”
Bảo Quyển hồi lâu không nói.
Lưu Ly quay mặt nhìn lại. Bảo Quyển nằm ngửa, lồng một đoạn tóc trong ngón tay, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Lưu Ly nói: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện nếu có một ngày mất đi công tử, ngươi sẽ thế nào hay không?”
“Chỉ còn lại một mình ta ư?”
“Đúng vậy.”
“Khi đó ngươi đang ở đâu?”
Lần này thì Lưu Ly im lặng.
Bảo Quyển buông tóc ra, cuộn tròn trong chăn trừng mắt, dáng vẻ tự hỏi cực kỳ nghiêm chỉnh: “Vì sao lại không còn công tử nhỉ?… Aiz, thật ra bây giờ công tử đã mất rồi, đã nhiều ngày ta không gặp công tử, công tử nhìn thấy ta cũng không ôm ta.” Hắn thở dài: “Trước kia ta không nghĩ tới chuyện công tử sẽ không còn nữa. Ta đã nghĩ vĩnh viễn sẽ mãi như trong khoảng sân của chúng ta, chỉ có công tử và chúng ta. Ta còn tưởng, cho dù công tử có cưới một người phụ nữ nhưng công tử không thích phụ nữ, tự nhiên vẫn sẽ thích ta.”
“Ngươi thích công tử như thế sao?”
“Công tử… là người đầu tiên đối tốt với ta.”
Hồi lâu, hai người đều trầm tư, cũng không nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Bảo Quyển nhỏ giọng: “Trước kia ta luôn nghĩ, nhỡ sau này ta già, công tử không thích ta nữa thì phải làm sao… Aiz, bây giờ không cần phiền não chuyện này nữa rồi, công tử đã có Chương thiếu gia, đại khái là sẽ không cần ta nữa… Kỳ thật hầu hạ công tử cũng không dễ, lúc tâm trạng tốt công tử dịu dàng ân cần hơn bất kỳ ai; lúc người mất hứng thì còn đáng sợ hơn cả hung thần trong miếu… Ta vừa mới nghĩ, người cha bại hoại trước kia của ta còn bán đậu phụ, ta vẫn còn nhớ cách bán đậu phụ thế nào. Nếu công tử không cần ta nữa, ta sẽ phải đi bán đậu phụ. Nhưng bán đậu phụ tránh không khỏi việc được ít tiền, khi đó sẽ không có tiền mua bánh hạnh nhân Hòa Ký ăn nữa…”
Nhìn Lưu Ly một cái, bỗng nhiên hắn chồm lên bóp cổ Lưu Ly, thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì mà cười! Ngươi… ta chỉ biết ngươi sẽ chê cười ta!” Hắn mặt đỏ lên, thở hồng hộc căm tức nhìn Lưu Ly, bỗng nhiên buông ra, đưa lưng về Lưu Ly, nằm vật xuống cách hắn khá xa, căm hận nói: “Sau này đừng mơ ta nói chuyện gì với ngươi nữa!”
Lưu Ly vỗ vỗ lưng hắn, mỉm cười: “Nếu ngươi bán đậu phụ, ta sẽ mua.”
Bảo Quyển nhíu mày nhìn hắn. Câu nói này rất bình thản, lại giống như trông về phía xa để ngắm một bức tranh, khiến người ta không khỏi sẽ tin tưởng. Lưu Ly có ánh mắt trong suốt, trước nay hắn luôn dùng ánh mắt không có biểu cảm gì sai bảo người khác khiến người ta hận hắn nghiến răng; lúc này mưa đêm chung gối ngủ, nằm cùng giường nói chuyện, có một cảm giác lưu luyến gắn bó nói không nên lời tràn ngập. Bảo Quyển vươn tay vẽ theo đường nét khuôn mặt Lưu Ly. Mặt mày như họa, thanh tú tuấn lãng, càng nhìn càng đẹp mắt, Bảo Quyển nhìn nhìn, tay chân cùng sử dụng men đến trên người Lưu Ly.
“Lưu Ly ca ca.” Bảo Quyển má cười, xuân ý lưu chuyển trong đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm quyến rũ.
“Đi xuống!”
“Hôn một cái rồi đi ngủ, một cái thôi.”
Ánh mắt Lưu Ly tĩnh như dòng nước lặng, hừ một tiếng, bàn tay không biết khi nào đi đến bên hông Bảo Quyển nhẹ nhàng ấn một cái, Bảo Quyển ngẩn ra, chìm vào giấc ngủ. Lưu Ly gỡ hắn xuống, gõ lên đầu hắn, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, đồ ngốc!” rồi lấy chăn bọc hai người lại, ngón tay bắn về phía xa, ngọn đèn dập tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
***
Tỉnh lại buổi sáng ngày hôm sau chỉ thấy rét lạnh, mưa to chuyển thành tuyết rơi dầy đặc cùng giá rét đuổi nhau khắp nơi. Đến giữa trưa, tuyết rơi càng nhiều, không trung một mảnh trắng xóa, rơi xuống mặt đất liền ngấm vào giọt nước, dần dần tuyết rơi lấp kín các vũng nước, sắc trắng vây lấy mặt đất. Phượng Tam ung dung nằm trong xe nhắm mắt dưỡng thần, thấy màn xe bị vén ra, nói: “Buông xuống.”
“Thấy hơi buồn.” Chương Hi Liệt thở dài.
“Chết rồi bị chôn dưới đất còn buồn hơn.”
“Có Phượng giáo chủ võ công tuyệt thế ở đây, ai giết được ta?”
Phượng Tam hừ một tiếng, kéo Chương Hi Liệt qua. Màn xe hạ xuống, trong xe âm thầm, liền có những xao động ám muội. Chương Hi Liệt tựa vào lòng Phượng Tam. Tiếng tim đập của hắn kiên định hữu lực, làm rung động màng tai, dường như có thể cảm giác được trái tim dưới làn da kia lên xuống hữu lực như thế nào. Phượng Tam nâng mặt Chương Hi Liệt lên, nhìn vào mắt cậu. Đôi mắt kia đen bóng như có nước, vừa biếng nhác vừa xảo hoạt. Lần mò theo cổ áo thoáng mở rộng, bên trong lớp trường bào là thân mình trơn tru, nhớ tới sự triền miên tận xương đêm qua, Phượng Tam than nhẹ một tiếng, giúp cậu khép lại cổ áo.
“Đang nghĩ đến Thiết Cầm và Phi Vân sao?”
“Phải.” Phượng Tam khép hờ ánh mắt.
Chương Hi Liệt thật lâu không nói. Sáng sớm có hạ nhân lặng lẽ bẩm báo, nói là đêm qua Thiết Cầm và Phi Vân đều đi bắc cầu, ở chung một lều, nửa đêm Thiết Cầm mắc phong hàn, Phi Vân suốt đêm đưa Thiết Cầm xuống núi chữa trị. Phượng Tam lúc ấy sắc mặt bình thản, sau khi hạ nhân đi rồi thì lại trầm ngâm. Trước khi xuất phát, Đông Phương Phi Vân tới gặp Phượng Tam, nói Thiết Cầm bệnh nặng, phải để lại điều dưỡng. Phượng Tam sai người ở lại chăm sóc Thiết Cầm, để Đông Phương Phi Vân đi trước mở đường.
“Thiết Cầm thật sự thích ngươi.” Chương Hi Liệt chậm rãi nói, giống như trò chuyện nhân lúc trà dư tửu hậu.
Cậu đã thấu tỏ những chuyện trước kia, bao gồm cả sự tồn tại của Bảo Quyển, cố ý lảng tránh, nhưng làm sao để lảng tránh được. Chương Hi Liệt nhìn khuôn mặt ung dung hoa mỹ của Phượng Tam. Thần sắc của hắn hoàn toàn bình thản, nhìn không ra vui buồn.
“Hắn ấy à, là một kẻ mềm lòng, chỉ cần người khác đối tốt với hắn một chút hắn đã hận không thể lấy một trăm miệng suối cho người ta.”
“Vậy sao?” Chương Hi Liệt cười.
Phượng Tam trầm mặc một chút, nói: “Cha của Thiết Cầm là Thiết Trung Liên, đứng đầu trong tứ đại trưởng lão, Thiết trưởng lão đã hi sinh trong cuộc chiến Lạc Phượng lĩnh vì Quang Minh giáo ta. Thiết Cầm theo ta lưu lạc giang hồ, sống nương tựa lẫn nhau. Thiết Cầm và ta tình đồng cốt nhục, bao năm qua lại vì giáo mà đã làm không ít chuyện. Ta cũng rất thích tiểu huynh đệ này.”
“Huynh đệ…” Chương Hi Liệt có chút đăm chiêu, chợt cười, nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu huynh đệ a…”
Phượng Tam nhìn cậu một cái: “Có gì muốn nói cứ việc nói, che che lấp lấp cái gì?”
“Chính ngươi nếu không muốn đối mặt thì ta cần gì phải lắm miệng?” Chương Hi Liệt lạnh nhạt nói.
Phượng Tam lại trầm mặc. Bánh xe trượt trên đường trơn, ngả nghiêng một cái, Phượng Tam đúng lúc chống lên vách xe ổn định thân mình. Thân thủ của Chương Hi Liệt không bằng Phượng Tam, đổ rạp vào người hắn. Phượng Tam ôm lấy cậu. Xe ngựa tiếp tục đi, bên ngoài xe tiếng gió vang rền, có tiếng bánh xe nghiến sàn sạt qua lớp tuyết đọng, hết sức làm phiền nhiễu suy nghĩ con người. Phượng Tam mở mành xe ra một chút, nhìn ra bên ngoài, một mảnh trắng xoá không phân được trời đất rõ ràng. Gió tuyết hắt vào trong xe, lạnh đến tận xương. Chương Hi Liệt nằm bò trên vai Phượng Tam cùng hắn nhìn ra ngoài.
Phượng Tam buông mành, bọc cậu vào chăn: “Cẩn thận bị đông lạnh.”
Chương Hi Liệt rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt, cười mà không nói.
Phượng Tam nhìn ánh mắt cậu, bỗng nhiên thở dài: “Ngươi đã không bỏ xuống được như thế, ta sẽ nói hẳn hoi. Thiết Cầm và Lưu Ly đều là huynh đệ của ta. Ta nhìn họ lớn lên, trân ái họ như tay chân, nhưng… không hơn.”
Chương Hi Liệt vẫn mỉm cười, không chớp mắt nhìn Phượng Tam, chậm rãi nói: “Ngươi thật sự là một người tàn nhẫn.”
Ánh mắt Phượng Tam hơi thâm trầm, hồi lâu mới nói: “Sao ngươi không trốn xa một chút.”
“Không phải. Ta đang nói ngươi tàn nhẫn với chính mình, Hoài Quang.” Chương Hi Liệt khoác chăn ngồi dậy, dựa vào bên kia thùng xe nghiêng đầu nhìn Phượng Tam: “Ép mình làm chuyện mình không muốn, tự tay đẩy huynh đệ trân ái như tay chân vào thế khó xử, vất vả lắm phải không… Ngươi cũng mệt mỏi rồi phải không?”
Phượng Tam lẳng lặng nhìn Chương Hi Liệt, trầm mặc.
“Haiz…” Chương Hi Liệt thở dài, lại mỉm cười: “Đời người trăm năm, thời gian qua nhanh, tội gì phải tra tấn người khác, lại tra tấn chính mình? Ta, hoặc là Thiết Cầm, cũng chỉ yêu ngươi mà thôi, đây là tội lớn gì mà vạn ác không tha [81], vĩnh viễn không thể siêu sinh?”
[81] Vạn ác không tha: Tội ác đa đoan không thể tha thứ.
Thần sắc Phượng Tam có chút thay đổi.
“Đến nỗi ngươi, nay thù lớn đã trả, muốn gì được nấy, tội gì còn làm mình khó xử?” Chương Hi Liệt quấn chăn uốn gối tiến đến, nâng gương mặt của Phượng Tam lên, mỉm cười, từ trên áp xuống dưới, thật sâu hôn lên môi hắn, rời đi một ít, hơi thở ấm áp phun lên mặt Phượng Tam: “Vì chính ngươi, vì Thiết Cầm, cũng vì ta, buông tay đi. Thiết Cầm đã làm quá nhiều cho ngươi, đừng lấy cả đời của hắn. Nếu muốn tranh giành thiên hạ, ngươi cần ta hơn, không phải sao? Ta sẽ giúp ngươi làm mọi chuyện ngươi muốn. Nếu có một ngày ta đăng cơ làm Hoàng đế, núi sông vạn dặm này cũng thần phục dưới chân ngươi. Hoài Quang, ngươi là của ta, ta không muốn chia sẻ ngươi với bất luận kẻ nào. Mà ta, cũng vĩnh viễn chỉ của một mình ngươi.”
Có lẽ là do ánh sáng quá mờ, có lẽ do ánh mắt Chương Hi Liệt quá sáng ngời mãnh liệt, Phượng Tam cảm thấy trong lòng có say mê và dao động trước nay chưa từng có.
Tranh giành Trung Nguyên? Núi sông vạn dặm?
Phượng Tam cảm thấy mờ mịt, đột ngột đẩy Chương Hi Liệt ra, xốc màn xe nhảy xuống. Màn xe vừa hạ lại bị xốc lên, là Phượng Tam xoay người trở về. Nhìn vào ánh mắt Chương Hi Liệt, hắn nói từng chữ: “Có một câu, ta muốn ngươi nhớ kỹ. Ta cứu ngươi giúp ngươi, không phải vì giang sơn gì cả.”
Màn xe lại hạ xuống, lay động mãi không ngừng. Chương Hi Liệt quấn chặt chăn thêm một chút, giống như sợ gió lạnh ùa vào. Thật lâu sau, một nụ cười ấm áp tự đắc chậm rãi đẩy ra, cậu thì thào: “Xem ra dùng sai chiêu, làm bị thương lòng tự trọng của người nào đó rồi.”
***
Trong gió tuyết, Đông Phương Phi Vân rời khỏi đại đội, đi ngược lại về Quan Phong lĩnh.
Phượng Tam ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhìn người kia biến mất trên đường núi Thương Mang, trong lòng đủ mọi cảm giác, lúc thì buồn bã như đánh mất cái gì, lúc lại tính toán thiệt hơn không rõ.
Thiết Cầm cố chấp, lại thông minh. Thiết Cầm sẽ hiểu được ám chỉ của hắn phải không? Thiết Cầm hắn sẽ nghĩ gì, sẽ đau như thế nào? Sau này nếu còn gặp lại, sẽ gặp như thế nào? Đông Phương Phi Vân, con người tài giỏi mạnh mẽ đầy rẫy dã tâm này có thể mang đến hạnh phúc cho Thiết Cầm? Nhưng sau này hắn sẽ hành động như thế nào? Chuyện hôm nay đúng là đã đẩy cục diện vốn đã dao động kỳ lạ hướng về phía tương lai càng biến hóa khôn lường.
Khi nghe rằng được cho phép về Quan Phong lĩnh chăm sóc Thiết Cầm, khuôn mặt ngạc nhiên cảm kích của Đông Phương Phi Vân hiện lên trước mắt. Phượng Tam lắc đầu, mạnh mẽ chuyển đầu ngựa, lướt qua xe ngựa Chương Hi Liệt đang ngồi, giục ngựa chạy như điên trên đường Thương Mang.