“Dùng năm năm xếp một bàn cờ, này một phần xảo trá, này một phần nhẫn nại, trong thiên hạ mấy người có?”
Đêm qua Phượng Tam chưa gặp được Lưu Trường Khanh, sáng sớm nay đã đến thăm. Phượng Tam đi không được bao lâu thì một chiếc hộp gỗ đàn hương có mùi hương cổ quái được đưa đến chỗ ở của Phượng Tam, nói là lễ vật của Lý công tử tặng. Phượng Tam không có ở đấy nên cứ để tạm ở trên bàn ngoài phòng ngủ. Một lát sau, Lý Hủ cùng vài tên thuộc hạ đến khu phòng của Phượng Tam, đi tới cửa thì nghe nói hắn không có nhà, Lý Hủ hỏi: “Có ai mở hộp ra chưa?” Người hầu nói không có, Lý Hủ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Bảo bối này của ta chỉ có thể để một mình Phượng công tử xem, đừng dọa đến Chương thiếu gia.”
Nghe nói Chương Hi Liệt ở bên trong, Lý Hủ cười khanh khách rồi đi vào phòng, miệng cười: “Chương công tử, món quà ta tặng hôm qua không biết có hợp ý công tử hay không?” Hắn đi vào giữa phòng, thấy chiếc hộp kia còn ở nguyên trên bàn, trong phòng lẳng lặng không một chút âm thanh, hắn tiến vào trong xốc mành lên nhìn, Chương Hi Liệt mí mắt sưng đỏ, ngồi bệt dưới đất, thê lương dựa vào tường, dáng vẻ hồn lìa khỏi xác.
Lý Hủ phì cười: “Công tử làm sao thế?”
Chương Hi Liệt như chẳng nghe thấy gì, vẫn không nhúc nhích.
Lý Hủ đi qua đi, ngồi xổm xuống trước mặt Chương Hi Liệt, thân thiết hỏi: “Phượng Tam bắt nạt ngươi sao? Nói cho ta biết, ta nghĩ cách báo thù cho ngươi.”
Chương Hi Liệt vẫn không trả lời, thậm chí cả con ngươi cũng không chuyển động.
Lý Hủ trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, ánh mắt dạo qua trên người Chương Hi Liệt một vòng, bỗng nhiên dừng lại ở cần cổ không động đậy của cậu. Chương Hi Liệt phía dưới mặc quần, phía trên chỉ phủ một lớp áo lót; toàn bộ vai, cổ, ngực, đến tận bụng đều có thể nhìn thấy hoàn toàn. Một cái xích vàng tinh tế treo giữa cần cổ tuyết trắng, cái xích có treo một miếng ngọc bội. Chất của ngọc trắng noãn nhẵn nhụi, sáng loáng đáng yêu, là một miếng ngọc mỡ dê [57] cực phẩm, điểm không bình thường chính là trên miếng ngọc có khắc hình rồng. Chỉ có đồ trang sức của vua chúa mới được khắc hình rồng, Chương gia chỉ là thương nhân giàu có, sao dám làm những chuyện ngỗ nghịch này?
[57] Ngọc mỡ dê (Dương Chi ngọc, Dương Chi bạch ngọc): Là một loại ngọc tự nhiên quý hiếm với màu trắng mờ độc đáo, là nguyên liệu chế tác những đồ trang sức, bảo vật của vua chúa Trung Hoa thời xưa. Nó có màu trắng noãn, nhẵn nhụi, bóng loáng mát tay như mỡ dê đặc.
Trong mắt Lý Hủ lóe lên ánh sáng lạnh, vươn tay muốn lấy miếng ngọc bội kia xem xét một phen, Chương Hi Liệt vẫn ngơ ngác bất động bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Không được chạm vào.”
Lý Hủ tự nhiên thu tay lại, nói: “Đồ keo kiệt, lúc này mới bằng lòng để ý tới ta?” bỗng nhiên cười: “Gã phong lưu kia sao lại bắt nạt ngươi vậy, ngươi nói với ta, ta có thể sẽ giúp ngươi.”
Chương Hi Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ta không cần ai giúp.”
“Ngươi một mình ở đây, sao lại muốn đấu với hắn, còn không phải mặc cho hắn bắt nạt hay sao?” Giọng nói Lý Hủ thành khẩn: “Ta và ngươi tuy rằng không thân thiết như ngươi và hắn, nhưng nếu ta đã đưa ngươi đến nơi này, ngươi không vui thì ta cũng khó lòng tránh khỏi tự trách. Huống chi vừa nhìn thấy ngươi ta đã thấy hợp lòng, tâm đầu ý hợp. Ta từ nhỏ cũng chỉ có một mình, ngay cả người để nói chuyện cũng không có, nhìn thấy người oai hùng tuấn lãng như ngươi còn xuất sắc gấp trăm lần đám con cháu quý tộc ta quen biết. Ta có lòng coi trọng ngươi, xem ngươi như anh em ruột thịt của mình. Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, có thể giúp ngươi làm được gì thì ta thật sự vui vẻ.”
Chương Hi Liệt nghe mà cảm động, tầng băng lạnh dưới đáy lòng chậm rãi tan thành một mảnh ấm áp, hồi lâu mới nói: “Ngươi không giúp được ta, không ai giúp được ta hết.”
“Ta không tin trong thiên hạ này có chuyện không thể!” Lý Hủ tự tin nói, đưa tay gỡ ngọc bội kỳ lân giắt bên hông: “Lúc nhỏ ta nhiều bệnh, đây là bùa hộ mệnh mẫu thân cầu cho ta từ Đại Tướng Quốc tự, do trụ trì Tướng Quốc Tự – đại sư Trí Hiển tự tay khai quang. Hi Liệt, nếu ngươi không chê, ta tặng cho ngươi, hôm nay ta và ngươi kết làm huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau. Từ nay về sau ngươi còn có người huynh đệ này, không bao giờ cô đơn nữa!”
Chương Hi Liệt cảm thấy bất ngờ, lúc đầu còn do dự, nghe được câu “Từ nay về sau ngươi còn có người huynh đệ này, không bao giờ cô đơn nữa!”, cảm thấy nhiệt huyết dâng cao, liền nói ngay: “Được, chúng ta kết làm huynh đệ.” Cậu nhìn trên người không thứ gì đặc biệt trân quý, hơi chần chừ, lấy xuống ngọc bội hình rồng đeo trên cổ: “Đệ không gì quý giá. Đây là di vật mẫu thân để lại của đệ, từ nhỏ đệ đã đeo trên người, xin đại ca nhận lấy.”
Lý Hủ không từ chối, nhận lấy ngọc bội thận trọng để vào trong lòng. Lập tức hai người báo ngày sinh, đúng là cùng năm, Lý Hủ sinh vào tháng giêng, Chương Hi Liệt sinh vào tháng tám, Lý Hủ làm đại ca, Chương Hi Liệt làm tiểu đệ. Chương Hi Liệt giữ mặt mũi, dù nhận Lý Hủ làm đại ca nhưng cũng không muốn kể chuyện này cho Phượng Tam biết.
Hôm nay có việc phải làm, trấn an Chương Hi Liệt vài câu, Lý Hủ cáo từ đi ra ngoài. Đi đến cửa viện, gặp được Phượng Tam trở về sau khi đến gặp Lưu Trường Khanh.
Phượng Tam đối với Lý Hủ có thập phần kiêng kị, mặt lại cười nói: “Tiểu vương gia thật là nhàn rỗi, lại đi dạo đến nơi này của ta.”
Lý Hủ mỉm cười: “Ta và Chương công tử kết làm kim lan, sau này chúng ta sẽ có nhiều ngày thân cận, Phượng công tử xa cách ngàn dặm như vậy, chỉ sợ không tốt.”
Phượng Tam cười nhẹ: “Tiểu vương gia nếu nhàm chán, vẫn nên giúp đỡ lệnh tôn nhiều một chút đi. Hi Liệt chỉ một đứa bé, không cần ngươi lo lắng phí công.”
“Hư tình giả ý.” Lý Hủ cười khẽ: “Nếu ngươi thật lòng lo cho y thì đừng nên để y khóc. Một đứa bé xinh đẹp như thế, ngươi không thích thì buông tay đi, ta lại thích vô cùng.” nói rồi che miệng cười: “Nên đánh nên đánh, sao lại có tâm tư ấy với huynh đệ kết nghĩa của mình cơ chứ.”
***
Lý Hủ đi như gió trở về phòng của mình, ném một ánh mắt cho một gã hộ vệ bên người rồi đi vào phòng. Lý Hủ từ trong lòng lấy ra ngọc bội rồng vừa rồi đổi được đặt lên bàn, lạnh lùng nói: “Phù Vinh, ngươi ở trong cung nhiều năm, có nhận ra ngọc bội này không?”.
Tên hộ vệ kia dung mạo xấu xí, đôi mắt lại sắc nhọn như chim ưng, ánh mắt dừng lại trên ngọc bội, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, thấp giọng nói: “Lão nô nhận ra được.” mặc dù đã đè thấp giọng nói nhưng vẫn có thể nghe ra vài phần sắc nhọn, đúng là thái giám.
“Nói!”
“Ngọc bội này vốn có hai phần, đều là hình rồng, do một thương nhân buôn ngọc dâng lên quan phủ, năm Long Hựu thứ mười hai trở thành cống phẩm hiến cho Thánh Thượng. Ngọc mỡ dê vốn trắng noãn nhẵn nhụi, không có tạp chất, nhưng bên trong hai mảnh ngọc này lại có hoa văn rồng giống như đúc, quý ở tự nhiên, đều là tuyệt phẩm. Tiểu vương gia nhìn xem, con rồng trong ngọc bội này thân rồng đầu sói, là Nhai Tý [58] trong Long Sinh Cửu Phẩm [59]. Miếng ngọc bội còn lại bên trong có hình sư tử vờn quanh khói mây, là Toan Nghê [60] trong Long Sinh Cửu Phẩm. Ngày đó Hoàng thục phi và Mục quý phi cùng mang long thai, Thánh Thượng mừng rỡ, ban Nhai Tý bội cho Hoàng thục phi, ban Toan Nghê bội cho Mục quý phi. Sau này Mục quý phi mắc vào vụ án Thúy Các, thất sủng rồi bị đày vào lãnh cung, Toan Nghê bội bị thu hồi. Nhà họ Hoàng vướng vào vụ án Long Bào, cả nhà bị chém; Hoàng thục phi tự sát, tiểu Hoàng tử chưa được hai tuổi và Nhai Tý bội cùng biến mất không biết tung tích.”
[58] Nhai Tý (Nhai Xế): Con thứ bảy của Rồng, là Linh vật có tính khí hung hăng, thường nổi cơn thịnh nộ và ham sát sinh nên thường được chạm khắc trên các vũ khí như đao, búa, kiếm… ngụ ý thị uy, làm tăng thêm sức mạnh và lòng can đảm của các chiến binh nơi trận mạc.
[59] Long Sinh Cửu Phẩm (Rồng có chín đứa con), chín đứa con này là thần thú nhưng không phải rồng. Cửu Phẩm là con vật mang lại nhiều may mắn và rất trung thành với chủ, dù chủ nó làm nghề gì; có chín đứa con này thì có sức mạnh phi thường, cao quý, bất tử.
[60] Toan Nghê (Kim Nghê): Con thứ tám của Rồng, là Linh vật có mình sư tử, đầu rồng, thích sự tĩnh lặng và thường ngồi yên ngắm cảnh khói hương tỏa lên nghi ngút nên được đúc làm vật trang trí trên các lò đốt trầm hương, ngụ ý mong muốn hương thơm của trầm hương luôn tỏa ngát.
Lý Hủ cầm miếng ngọc bội kia lên đánh giá, hỏi: “Ngươi còn nhớ sinh nhật của tiểu Hoàng tử không?”
“Tiểu Hoàng tử sinh vào mùng mười tháng tám năm Mậu Ngọ, trùng ngày sinh với Thánh Thượng; Thánh Thượng vô cùng vui mừng, ban tên Nguyên Hựu, phong Vĩnh Thọ vương.”
Lý Hủ trợn mắt nhìn Phù Vinh, trong mắt là ánh lạnh chớp động, bỗng nhiên cười ha ha một tiếng, đi qua đi lại hai bước, cắn răng cười nói: “Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công [61].” Tay hơi run run, hiển nhiên là trong lòng kích động.
[61] Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công: Nguyên văn: Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Phù Vinh thấp giọng nói: “Chúc mừng tiểu vương gia. Thánh Thượng đến nay chưa có người thừa kế, Thái Hậu muốn lập hoàng Thái tử mới từ trong tôn thất, sớm có lòng ưu ái tiểu vương gia. Lúc trước các đại thần lấy lý do Hoàng tử còn sống trong nhân gian để chối từ, nay đã chiếm được Nhai Tý bội, chỉ cần bố trí chút đỉnh là có thể sớm khiến Thánh Thượng hết hy vọng, cũng khiến các đại thần hết hy vọng.”
Lý Hủ cười lạnh: “Đúng là phải bố trí cẩn thận. Chỉ là một đứa trẻ, đối phó với y rất dễ dàng, những vụn vặt lằng nhằng phía sau y sẽ rửa sạch sạch sẽ. Ngươi đi mau, mau điều tra lai lịch mười tám đời Chương gia cho ta. Ta muốn xem xem là kẻ nào to gan như vậy, dám thu nhận nghiệt chủng kia.”
Phù Vinh dạ vâng một tiếng rồi đi xuống, gã hầu bên ngoài tới bẩm báo, nói là Phượng Tam phái người đến. Lý Hủ ý bảo Phù Vinh đứng lại, đưa người Phượng Tam phái tới ra ngoài cửa.
***
Lý Hủ hỏi: “Phượng công tử muốn nói gì?”
Gã hầu hồi bẩm: “Công tử nhà ta sai tiểu nhân đến biểu đạt lòng biết ơn. Công tử nói, Triệu Vô Cực của Bát Quái môn năm đó có chút giao tình với công tử, tuy rằng công tử sớm đã quên nhưng nay Lý công tử đưa đầu người tới, tâm ý này không thể không nhận. Công tử nhà ta nói, Lý công tử hô phong hoán vũ, lấy thúng úp voi, chưa có gì báo đáp được, sau này Lý công tử nếu có cầu gì, công tử nhà ta xin dốc sức tương trợ.”
Lý Hủ mỉm cười: “Thay ta nói với công tử nhà ngươi, mọi người ngồi chung một thuyền thì chính là người một nhà, không cần khách khí.” Cao giọng nói: “Thưởng.” liền có tùy tùng đưa ra năm lạng bạc.
Gã hầu kia lĩnh thưởng, thi lễ đúng mực, cáo từ rời đi.
Phù Vinh ôm tay đứng xa xa phía sau Lý Hủ, đợi gã hầu đi rồi mới đi tới, một chút do dự, lão nói:” Triệu Vô Cực nương tựa tiểu vương gia nhiều năm, cũng coi như có chút tác dụng, lấy đầu hắn mua vui cho Phượng công tử, chỉ sợ không đáng.”
Lý Hủ ngồi ở ghế trên, nghiêng người tựa lưng vào lưng ghế, nhìn ngón tay thon dài của mình, thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi mua vui cho Phượng Hoài Quang, là vì báu vật trên núi Long Cốt?”
Phù Vinh không tỏ vẻ gì, thản nhiên nói: “Nô tài ngu dốt, không dám đoán mò.”
Lý Hủ gảy móng tay: “Ngươi cho rằng núi Long Cốt thật sự có báu vật?”
Phù Vinh hơi động dung: “Việc núi Long Cốt giấu kho báu là chuyện từ năm năm trước…”
“Dùng năm năm xếp một bàn cờ, này một phần xảo trá, này một phần nhẫn nại, trong thiên hạ mấy người có?” Lý Hủ mỉm cười, khóe mắt nhướng lên lộ ra vài phần độc ác: “Phượng Hoài Quang không tồi, quả nhiên là rồng phượng trong loài người, ta vốn định thu hắn về phe mình sử dụng, nhưng người này…” Khóe miệng Lý Hủ mím thành một đường thẳng tàn nhẫn, dừng một chút, rướn người ngồi dậy, căm hận nói: “Nhưng người này thật đáng giận, dụng tâm hiểm ác, thế gian hiếm có, không trừ được người này thì khó tiêu mối hận trong lòng ta!” Ngón tay gập mạnh lại, những đường chạm khắc dày bên thành ghế bị bóp thành một khối.
Lý Hủ xưa nay là người thâm trầm, bày mưu tính kế mặc lời đàm tiếu. Phù Vinh theo hắn nhiều năm, rất ít khi thấy hắn nổi giận, đừng nói tới chuyện tức giận đến sắc mặt xanh trắng, lộ vẻ hung ác như bây giờ.
Lý Hủ cũng phát hiện mình thất thố, hít vào một hơi, khi ngồi lại xuống ghế đã khôi phục diện mạo bình thường, cười nhẹ: “Hắn biết đặt bẫy người khác, chẳng lẽ người khác không biết? Bọ ngựa bắt ve, chim tước đứng sau [62], hắn dùng năm năm dụ những kẻ đó đến núi Long Cốt; đáng tiếc, ta cũng muốn dùng báu vật trên núi Long Cốt này làm một chuyện. Ta tặng đầu của Triệu Vô Cực cho hắn, hắn chắc chắn đã cho rằng ta có ý mượn sức, muốn ỷ vào thế lực của hắn để đấu với đám trọng thần. Hắn tuyệt đối không thể nghĩ ra ta chỉ muốn hắn nới lỏng cảnh giác. Ha ha, núi Long Cốt chẳng những là nơi đập tan giấc mộng, chôn vùi xương cốt của Phượng Hoài Quang mà còn là phần mộ của Hoàng tử Đại Đường ta, nghĩ đến đây thật khiến người ta kích động.”
[62] Bọ ngựa bắt ve, chim tước đứng sau: Nguyên văn “Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu”, ý chỉ người thấy lợi mà quên mất sự thật rằng mình cũng có nguy hiểm.
Phù Vinh cúi đầu thật sâu: “Tiểu vương gia anh minh.”
Lý Hủ mỉm cười, giơ Nhai Tý bội trên tay lên: “Là trời cao chiếu cố. Chử Liên Thành và Hoàng Thượng tìm tiểu Hoàng tử bao năm, đám bí sĩ [63] kia không biết đã chạy hỏng mấy ngàn đôi giầy, nay ta lại vô tình gặp được. Ngươi nói xem, đây có phải ý trời hay không?”
[63] Bí sĩ: Quân đội bí mật.
Phù Vinh càng cúi đầu sâu: “Trời về phe ta, việc núi Long Cốt chắc chắn mã đáo thành công.”
Lý Hủ khép lại bàn tay, siết chặt lấy ngọc bội kia, ý cười sung sướng xâm nhập vào mắt, ngay cả ánh mắt lãnh khốc vô tình cũng đột nhiên sinh động hẳn lên, giống như trong hồ nước đóng băng bỗng nổi lên hào quang rực rỡ.