Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Phượng Tam biết người này co được giãn được, tài trí sáng suốt. Sau này nếu đôi bên là địch thủ, hắn là một kẻ địch mạnh; nếu có làm bạn thì cũng như ngồi bên cạnh cọp, nguy hiểm khó đoán.
Dưới lầu là một tiểu viện thanh tịnh đẹp đẽ, đi xuôi theo những lối nhỏ cong cong, không bao lâu đã thấy một cái đình tám cạnh [45] tinh xảo. Trên đình có treo tám cái đèn tranh bằng giấy trắng, dùng lối viết cuồng thảo [46] viết một chữ “Lý”. Một thiếu niên áo gấm dung mạo thanh tú ngồi dưới đèn, đang bưng trà rót rượu. Thấy Phượng Tam, hắn mỉm cười, nhẹ khom người hành lễ.
[45] Đình tám cạnh (Bát giác đình):
[46] Cuồng thảo (chữ thảo viết điên cuồng): Một kiểu chữ thảo có nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét. Ví dụ Cuồng thảo của Hoài Tố đời Đường:
Phượng Tam đi vào đình, cùng hắn ngồi xuống.
Trên bàn đá có hai chén trà, thiếu niên đặt một trong hai chén đó xuống trước mặt Phượng Tam.
Phượng Tam đưa chung trà lên môi nhấp một ngụm, khen: “Trà ngon.”
Thiếu niên mỉm cười: “Ngươi không sợ trong trà có độc hay sao?”
Phượng Tam cũng cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Thiếu niên vỗ tay cười to: “Nghe nói công tử Phượng Tam là kẻ đa tình phong lưu, hôm nay được gặp mặt, xem ra công tử còn phong lưu đa tình hơn cả lời đồn.” Trong đôi mắt hắn có ánh sáng lưu chuyển, vô cùng phong tình.
Phượng Tam lắc đầu cười nói: “Lời đồn không thể chính xác; còn nữa, những chuyện như phong lưu đa tình không phải nhìn là biết được, có những chuyện phải làm mới biết.”
Đôi mắt thiếu niên nhấp nháy, cười nói: “Vậy ư, có khi tự kiểm nghiệm cũng không biết đấy.”
Phượng Tam mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên. Phượng Tam có ánh mắt sắc bén, lúc này mỉm cười nhìn chăm chú, ánh mắt giống như bàn tay biết cởi áo. Thiếu niên quần áo đầy đủ ngồi bên đó đã có cảm giác chật vật như bị lột hết quần áo. Da mặt thiếu niên dần dần chuyển hồng, ý cười trong mắt lại càng sâu, vỗ tay một cái, sau đình có bốn thiếu niên mỹ mạo bước ra, hoặc mặt mày hoa lệ, hoặc tươi mát như tuyết, hoặc xinh đẹp mị hoặc, hoặc ngây thơ động lòng người, bên này xinh đẹp, bên kia tinh tế.
Lý công tử mỉm cười hỏi: “Không biết Phượng huynh thích người nào?”
Phượng Tam liếc qua bốn người một lượt, lắc đầu cười: “Đều đẹp cả, đáng tiếc chẳng phải sở thích của ta.”
Ý cười trong mắt Lý công tử càng sâu: “Người được Phượng huynh thích nhất định là rồng phượng trong loài người, hẳn phải là nhân tài kiệt xuất.”
Phượng Tam tiến thẳng vào vực thẳm trong mắt hắn: “Người tại hạ thích, Lý công tử đây cũng biết.”
“Ồ?” Lý công tử xua xua tay, để bốn thiếu niên kia lui ra, cười nói: “Bốn người này là do ta tỉ mỉ chọn cho Phượng huynh. Bây giờ Phượng huynh cự tuyệt, sau này đừng hối hận đến không ngủ ngon là được.”
Phượng Tam mỉm cười: “Có giai nhân như Lý công tử đây, ta nếu chọn họ, sau này chẳng những hối hận đến không ngủ ngon, chỉ sợ ngay cả cơm nước cũng chẳng ổn.”
“Phượng huynh quả thật biết nói chuyện cười.” Lý công tử cười ha ha, hạ tầm mắt uống trà.
Phượng Tam thấy hắn không nói nữa, cũng không miễn cưỡng, ngậm một ngụm trà trong miệng thưởng thức.
Một hồi yên tĩnh, Lý công tử bỗng nhiên cười: “Ngươi không hỏi tên họ của ta sao?”
Phượng Tam đáp: “Nếu ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho biết ta, nếu ngươi không chịu nói, ta hỏi có ích lợi gì?”
Lý công tử cười giảo hoạt: “Nếu ngươi hỏi, ta sẽ nói.”
Phượng Tam mắt cũng chẳng nâng, thản nhiên nói: “Không hỏi.”
Lý công tử nghe Phượng Tam nói vậy mà sửng sốt. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức cười: “Nếu ngươi không hỏi, ta càng muốn nói cho ngươi biết. Tại hạ họ Lý, tên một chữ Hủ.”
Phượng Tam ừm một tiếng, đáp: “Tên rất hay.”
Lý Hủ cười nói: “Sao hay bằng tên của Phượng huynh – Phượng ẩn giang hồ, thiên hạ ngoài sáng, giấu tài trong tối, đợi ngày bay lên. Nghe tên của Phượng huynh cũng biết Phượng huynh lòng dày chí hướng.”
Phượng Tam trong lòng cả kinh, liền có sát khí chớp động.
Lý Hủ hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng nói: “Ta với Phượng huynh là thật lòng làm quen, Phượng huynh không cần sinh nghi.”
Phượng Tam không có động tĩnh gì thêm, nhìn thẳng mắt hắn, mãi sau mới cười: “Thật lòng? Đáng tiếc chỉ giỏi nói.”
Lý Hủ cười nói: “Phải làm sao Phượng huynh mới có thể tin ta?”
Phượng Tam bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn, đặt hắn trên bàn đá hôn sâu. Lý Hủ cũng là cao thủ trong cao thủ, lập tức phản công, lại bị Phượng Tam lần lượt áp xuống. Hôn một hồi, Lý Hủ hô hấp hơi loạn, có chút động tình, ôm lấy cổ Phượng Tam thở dốc, cười nói: “Không lừa Phượng huynh, ta luôn luôn ở phía trên.”
Phượng Tam thấy hắn đôi mắt thanh tỉnh, rõ ràng là người tâm chí kiên định, mỉm cười, đưa tay vào trong vạt áo hắn, nhéo một cái trên hạt đậu ở ngực. Lý Hủ đau, hắn kêu lên một tiếng, gần như muốn nhảy lên, lại bị Phượng Tam đè lại. Phượng Tam kéo mở xiêm y, cắn yết hầu hắn, một ngón tay đi xuống phía dưới tìm kiếm, cởi bỏ khố của Lý Hủ. Lý Hủ bắt lấy tay Phượng Tam, cười khổ: “Phượng huynh thật là nóng vội. Vừa lên đã phải dâng mình, ta còn chưa nghĩ đến việc đó đâu.”
Phượng Tam cười nói: “Việc đó thì có gì phải nghĩ? Cứ vui vẻ hưởng thụ là được.”
Lý Hủ hít một hơi, lắc đầu nói: “Chậc, lời này cũng đúng. Nhưng bị người ta đè, việc này thật là quỷ dị.”
Phượng Tam cười nhẹ: “Ngươi chọc đến ta trước, sao không nghĩ đến điều này trước.”
Lý Hủ nhìn Phượng Tam, giống như đang đoán sự lợi hại trong đó, rồi chợt cười, lớn tiếng nói: “Các ngươi lui ra ngoài một trăm trượng cho ta, ai dám nhìn vào đây một cái, nghe một tiếng, ta sẽ móc mắt cắt tai kẻ đó.”
Bốn phía im ắng không một tiếng động, Phượng Tam biết tay chân của Lý Hủ đã lặng lẽ lui đi.
Lý Hủ rướn sát vào môi Phượng Tam hôn một cái, cười nói: “Ta là lần đầu tiên, ngươi phải đối với ta tốt một chút…” nói được một nửa bỗng biến sắc, đôi mắt đảo vòng, cười: “Ta không định phản kháng, ngươi còn điểm huyệt đạo của ta làm gì?”
“Ta sợ ngươi lát nữa sẽ không chịu nổi.” Phượng Tam cười, ngón tay lật lại, giữa ngón tay có kẹp một chiếc châm bạc lóe sáng.
Sắc mặt Lý Hủ hơi thay đổi, cười nói: “Quan hệ với Phượng huynh thật phiền phức.”
Phượng Tam cởi thắt lưng hắn xuống che lại miệng hắn, cười nói: “Không phiền, ngoan ngoãn là được…” rồi ôm lấy Lý Hủ đặt lên trên bàn đá, ánh mắt quét một lượt, chỉ thấy cơ thể Lý Hủ bóng loáng, eo nhỏ hông hẹp, gầy mà không kém, dáng người thật đẹp, cười khen: “Tiểu Hủ, ngươi có dáng tốt như vậy, ôm trong tay nhất định không tệ.” Ngoài miệng thì nói, ngân châm thì lại châm lên chỗ thầm kín của Lý Hủ. Lý Hủ đau, huyệt đạo bị điểm không cử động được, rên rỉ một tiếng, thân mình căng như dây cung.
“Tiếng rên thật tuyệt.” Phượng Tam mỉm cười, sát mặt vào Lý Hủ đang đau đớn mà run lên kịch liệt. Ngoài miệng ôn tồn mà ngân châm dưới tay thì không chút khoan dung, đâm xuống lần thứ hai.
Theo động tác của tay hắn, Lý Hủ run rẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm, chưa bao lâu đã thấm ướt quần áo. Hắn ngang ngạnh nhẫn nhịn không chịu kêu thành tiếng, Phượng Tam thật cũng bội phục sự cứng cỏi ấy của hắn. Nhưng dù có cứng rắn thế nào thì cũng có nơi đó yếu ớt, dù là người sắt cũng không chịu nổi, sự chịu đựng của Lý Hủ cuối cùng cũng sụp đổ, từ bờ môi tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn, lệ châu cũng rơi ra từ khóe mi đóng chặt.
Phượng Tam lòng càng cứng rắn, nghĩ đến lúc Thiết Cầm bị độc phát đã chịu nỗi khổ ra sao, ngân châm lại lạnh lùng đâm xuống, từng châm từng châm một cũng khiến cho gương mặt được chuẩn bị kĩ càng nhăn đến có thể giữ một chiếc bút lông. Cứ như thế ước chừng hơn nửa giờ, Phượng Tam nói một tiếng được rồi, nâng đầu Lý Hủ dậy cười nói: “Đến đây, xem thử kiệt tác của ta.”
Lý Hủ đau đến điên người, ánh mắt cũng mơ màng tan rã, thất thần nhìn theo chỗ Phượng Tam chỉ, chỉ thấy giữa hai chân là một con phượng hoàng màu bạc, mắt phượng trợn trừng, giang cánh muốn bay.
Phượng Tam nhẹ nói bên tai hắn: “Đằng sau ngươi không nhìn thấy, ta nói cho ngươi biết vậy, đuôi cánh của phượng hoàng sải cánh tới nơi đó của ngươi.”
Lý Hủ cả người run rẩy, miệng phát ra tiếng ư ư, đáng tiếc đã bị bịt lại không nói được.
Phượng Tam nhẹ giọng nói: “Sau này lúc không có ta ở bên thì ngươi phải thường nghĩ tới ta. Ngươi xem, ta đang ở ngay bên ngươi, tiến vào chỗ đó của ngươi, ngày ngày đêm đêm đều cùng ngươi đó.” Vừa nói, ngón tay vừa nhẹ nhàng vuốt ve mé đùi trong của Lý Hủ. Hơi hơi đau đớn, dục vọng của Lý Hủ dần dần ngẩng đầu, khoái cảm lan ra toàn thân khiến hắn run rẩy, nhưng Phượng Tam cố tình không chạm vào chỗ cần an ủi nhất kia. Tiếng thút thít của Lý Hủ chuyển thành rên rỉ, mắt rơm rớm như muốn khóc.
Phượng Tam bỏ thắt lưng bịt miệng hắn ra, cười nói: “Đừng khóc, ngươi xem ta thương ngươi nhiều nhiều, vẽ nên nhiều thứ xinh đẹp.”
Lý Hủ dồn dập thở dốc, run giọng nói: “Ngươi… ngươi chuốc thuốc ta…”
Phượng Tam cười nói: “À, ngươi không nói ta cũng quên mất, lúc hôn ngươi thì hình như có cho chút gì đó vào miệng ngươi. Nhưng rốt cuộc thì là Tiêu Hồn hoàn hay là Liệt Vân đan, ta cũng không nhớ.”
Tiêu Hồn hoàn là xuân dược bình thường, Liệt Vân đan lại là thứ thuốc cực mạnh khiến người ta tinh tẫn nhân vong. Phượng Tam nói lời ấy, Lý Hủ không khỏi lộ vẻ kinh ngạc giận dữ, oán hận nhìn Phượng Tam, cắn răng nói: “Được… Được lắm… Xem như ngươi lợi hại!”
Phượng Tam nhẹ nhàng cười: “Tiểu Hủ nếu ghét ta, ta đành phải cáo từ vậy.” Nói đến đây, cứ vậy mà đi.
Dáng vẻ này của Lý Hủ sao có thể gặp người khác, hắn không khỏi cuống lên, kêu: “Phượng Hoài Quang!”
Phượng Tam ngạc nhiên nói: “Ngươi gọi ta làm gì?”
Lý Hủ trong mắt chảy lệ, cắn răng nói: “Ta… Ta ở đây tịch mịch, muốn… Muốn Phượng huynh ở lại giúp ta…”
Phượng Tam cười quay lại, nâng cằm hắn lên hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”
Xuân dược có hiệu lực rất mạnh, lại bị Phượng Tam giở trò, Lý Hủ cả người khí huyết sôi trào, cảm giác đau ngứa kì dị lan ra toàn thân, đau đớn mà không tìm thấy chỗ xả ra. Lý Hủ vừa ngập trong đau đớn, vừa nãy lại bị khoái cảm bức ép, run giọng nói: “Ta muốn ngươi… muốn ngươi cùng ta làm, muốn ngươi tiến vào ta, muốn ngươi cùng ta… cùng ta…” Hắn thân phận tôn quý, đã bao giờ phải nói những từ dâm loạn này, nói được vài câu, mặt đã đỏ như muốn rỉ máu.
Phượng Tam phất tay cởi bỏ huyệt đạo trên người hắn, ngón tay di chuyển trước ngực hắn, cười nói: “Là thật lòng sao?”
Cơ thể Lý Hủ trúng xuân dược biến thành mẫn cảm vô cùng, bị Phượng Tam xoa vài cái, chấn động toàn thân, không khỏi quấn lấy Phượng Tam, đôi chân dài cuốn lên thắt lưng Phượng Tam, miệng thở dốc, lại không chịu lên tiếng.
Phượng Tam vuốt nhẹ hai má của hắn, mỉm cười nói: “Ngươi không nói gì, lại muốn đổi ý sao?”
Lý Hủ trợn mắt, trong mắt ôm nỗi hận, cắn răng một lúc lâu, thản nhiên nở nụ cười, phong tình vạn chủng nói: “Phượng Tam công tử là người luyến tiếc phong hoa, tội gì phải ép ta như thế?” Cánh tay quấn lên cổ Phượng Tam, dâng đôi môi đến bên tai Phượng Tam hôn nhẹ.
Da thịt hắn trắng gần như trong suốt, máu huyết sôi trào, yêu diễm mĩ lệ, ánh mắt lấp lánh như muốn câu hồn nhiếp phách. Phượng Tam nghĩ thầm người này thật là thú vị, cũng muốn làm chút chuyện. Hắn mỉm cười, đưa tay xuống dục vọng của Lý Hủ xoa bóp. Lý Hủ hét một tiếng, toàn thân run lẩy bẩy, mềm nhũn ngã vào lòng Phượng Tam.
Phượng Tam cười nhạt: “Như vậy mới ngoan.”
Lý Hủ đau đớn khó kiềm chế, nắm tay siết chặt, cao giọng nói: “Ta cùng lắm chỉ đùa giỡn thuộc hạ của ngươi, thuốc giải cũng đã tặng, ngươi cần gì phải làm nhục ta như thế!”
Phượng Tam nâng cằm Lý Hủ lên, cười lạnh: “Thủ hạ của ta là thứ cho ngươi đùa hay sao?”
Lý Hủ giận Phượng Tam một lúc lâu, đột nhiên thở dài một tiếng, tựa vào ngực Phượng Tam buồn bã nói: “Được rồi được rồi, là lỗi của ta, ta tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, không biết quy tắc của Phượng công tử, Phượng huynh tha ta lần này, ta không dám nữa.” Hắn nhỏ nhẹ cầu xin, vạn phần yếu đuối, ai nghe thấy cũng phải động tâm. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Phượng Tam biết người này co được giãn được, tài trí sáng suốt. Sau này nếu đôi bên là địch thủ, hắn là một kẻ địch mạnh; nếu có làm bạn thì cũng như ngồi bên cạnh cọp, nguy hiểm khó đoán.
Phượng Tam tâm tư chuyển động, ngón tay nhẹ lướt trên người Lý Hủ, thản nhiên nói: “Có câu ‘Tấm thân nghìn vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ [47]’, Lý công tử bản lĩnh phi phàm, tuyệt đối không phải người thường, Phượng Tam chỉ là một kẻ sống trong chốn giang hồ, được Lý công tử ưu ái thật là quý không dám nhận. Nếu Lý công tử không giận, Phượng Tam nguyện làm bạn với ngươi. Ngươi không hỏi ta làm gì, ta không hỏi ngươi lai lịch thế nào, giao tình quân tử nhạt như nước [48], nhân duyên sương sớm tối tụ sáng tan, không biết ý của Lý công tử thế nào?”
[47] Tấm thân nghìn vàng không ngồi trong căn nhà sắp đổ (Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường): Chỉ người có thân phận tôn quý không nên đặt mình vào nơi hiểm nguy.
[48] Giao tình quân tử nhạt như nước: Cả câu hai vế gồm có “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam như di”: Sự giao thiệp giữa người quân tử với nhau lạt như nước lã, sự giao thiệp giữa kẻ tiểu nhân với nhau ngọt như đường.
Lý Hủ dục hỏa đốt người, chỉ cảm thấy bàn tay kia sờ đến đâu thì chỗ đó như nắng hạn gặp mưa rào, nhưng bàn tay đi qua thì lửa dục vọng càng mãnh liệt, như muốn đốt sạch cơ thể, cơn ngứa khó nhịn. Hắn nghe thấy Phượng Tam hỏi “Ý của Lý công tử thế nào?” thì rốt cuộc phải chịu thua, run giọng kêu lên: “Ngươi nói thế nào… thì là thế ấy…”
Phượng Tam mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta phải nghe chính ngươi nói.”
Lý Hủ biết tâm ý của hắn, run rẩy thốt lên: “Lý Hủ ta xin thề, tuyệt đối không động vào người của ngươi, cũng không động vào tâm tư của ngươi.”
Phượng Tam chờ chính là câu này, cúi người hôn Lý Hủ, cầm lấy dục vọng của hắn vuốt ve.
Hắn hành vi phóng đãng, quen chốn phong nguyệt, quen thuộc cơ thể đàn ông. Qua một hồi, Lý Hủ đã thét lên rồi phóng thích trong tay hắn, cơ thể tê liệt. Lý Hủ có dung nhan tuấn mỹ, dáng vẻ kiệt sức mềm nhũn này thật sự là hoạt sắc sinh hương, tuyệt không thể tả, Phượng Tam biết người này độc như rắn rết, tuyệt đối không được động vào hắn, nếu không thì đã vô ý gây đại họa.
Lý Hủ thở dốc dần bình ổn, bỗng nhiên nằm trong lòng Phượng Tam mà cười.
Phượng Tam trong lòng ngạc nhiên, mặt không biến sắc hỏi: “Không biết Lý công tử nhớ tới chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Lý Hủ tựa vào lòng Phượng Tam, lười biếng nói: “Hôm nay ngươi đến đây rõ ràng là để phạt ta, cuối cùng lại chỉ có mình ta vui vẻ, ngươi chẳng làm được gì, ngươi nói xem có buồn cười hay không?”
Phượng Tam cười nói: “Ta không làm vì thương xót ngươi, sợ ngươi khóc nhè.”
Lý Hủ cười nhẹ: “Dựa vào gì mà nói sợ ta khóc nhè? Rõ ràng là ngươi không dám.”
Phượng Tam hỏi: “Ngươi không biết rằng chuyện đó rất đau sao?”
Lý Hủ nhìn Phượng Tam, trừng mắt nhìn, hỏi: “Có bao nhiêu đau?”
Vẻ phong tình quyến rũ kia khiến một trăm người thì chín mươi chín người không nhịn nổi, Phượng Tam là người cuối cùng chống đỡ được. Hắn mỉm cười, hôn lên môi Lý Hủ, nhu hoà nói: “Rất đau.”
Hắn động tác dịu dàng, giọng nói trầm thấp, một tiếng “Rất đau” này như tiếng nói ấm áp mềm mỏng lo lắng của tình nhân, còn dễ nghe hơn tiếng đàn trầm tĩnh một vạn lần. Lý Hủ cảm thấy nơi mềm nhất trong lòng xon xót, có một cảm giác nói không nên lời tràn ra, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, nhẹ giọng: “Lý mỗ nhìn người không ít, lại chưa gặp ai tâm địa cứng rắn, làm việc kín kẽ như ngói nhỏ giọt như Phượng huynh đây, tại hạ thật tại bội phục.”
Phượng Tam mỉm cười: “Ta cũng đánh giá cao Lý công tử.”
Lý Hủ thở một hơi, đưa tay lấy quần áo mình. Phượng tam thay hắn cầm lấy quần áo, Lý Hủ nhìn Phượng Tam một cái, để hắn đưa tay mặc áo. Lúc mặc khố cho Lý Hủ, Phượng Tam bấm tay gảy lên tính khí của hắn một cái, cười nói: “Nếu có ngày ngươi không thích nhìn nó thì cứ cắt cái này đi là được.”
Lý Hủ bình sinh tự phụ, tối nay lại trả giá như vậy, đúng là có khổ cũng nói không nên lời, mặt không biến sắc cầm tay Phượng Tam mỉm cười nói: “Việc tối nay, ta vĩnh viễn không dám quên.”
Phượng Tam và hắn mắt chạm mắt, cùng nhau cười, đều tự rời ánh mắt đi.
Phượng Tam tự biết thời khắc đó hắn đã đắc tội cực kỳ lớn với Lý Hủ, chính là Lý Hủ âm thầm hành động, cơ nghiệp tất lớn, chân đã ngập bùn, khó mà rút ra, chỉ có thể dùng thủ đoạn sấm chớp thu phục Lý Hủ. Con phượng hoàng khắc vào da thịt Lý Hủ kia chính là một nhược điểm lớn Phượng Tam nắm giữ trong tay. Phượng Tam đoán rằng hắn có thân phận phi phàm, những chuyện phong lưu thầm kín cũng ngại mặt không dám nói. Chiêu hiểm này, may mà hết thảy đều thuận lợi. Sau này dù Lý Hủ có chiêu gì đã còn có việc đêm nay ở Thanh Thành chống đỡ. Cơ nghiệp của hắn một khi hoàn thành thì cần gì phải sợ Lý Hủ?
Phượng Tam cầm chén trà lên, uống hết một chén, chắp tay cười nói: “Đa tạ trà của Lý công tử, Phượng Tam cáo từ.”
Lý Hủ hừ một tiếng, nói: “Không tiễn.”
Phượng Tam xoay người rời khỏi ngôi đình tám cạnh, cảm giác khác thường truyền tới, ngẩng đầu nhìn lại đã thấy Chương Hi Liệt nằm bò trên lan can lầu trên, mắt say lờ đờ mơ màng nhìn hắn, ánh mắt tò mò, hiển nhiên vừa vô cùng giật mình.