Phúc Tinh Giá Đáo

Chương 14

Phúc Viên Viên sao có thể dừng lại, hoảng hốt chạy bừa, cũng mặc kệ là lên núi hay xuống núi, chỉ cần có đường là chạy, bàn chân đã bị đá vụn trên núi đâm vào chảy máu, nhưng cô không dám dừng lại, chỉ có thể dùng hết sức mình bỏ chạy.

Nếu cô quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy chú Trần đang đuổi theo sau. Bởi vì tầm nhìn tối om, ông không cẩn thận giẫm lên một hòn đá lớn, cả người ngã xuống khe núi, lúc té, đầu còn đụng phải một tảng đá, ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ, cả người lăn xuống theo sườn dốc.

Xa xa, bóng dáng Phúc Viên Viên biến mất trong đường núi.

--- ----

Việc tìm kiếm quy mô lớn trên núi được triển khai, hai mươi người chia làm bốn nhóm nhỏ, trên người đều trang bị đủ trang thiết bị, từ chân núi bắt đầu tản ra tìm kiếm.

Lạc Thiên Hựu cũng thay bộ âu phục phẳng phiu hằng ngày, mặc vào bộ đồ trang bị trên núi, không nghe lời khuyên can của Lạc Thiên Kỳ và Lôi Dục, khăng khăng muốn đích thân lên núi tìm Phúc Viên Viên.

Ở dưới chân núi, bọn họ tìm thấy xe của chú Trần, cũng tìm thấy bao vải kia. Nhìn thấy vết máu lai láng trên bao vải, trong lòng Lạc Thiên Hựu dường như rơi xuống hầm băng, một luồng khí lạnh từ gan bàn chân dâng lên.

Hoảng sợ, lần đầu tiên anh cảm nhận được kiểu sống chết khiến người ta không khỏi sợ hãi. Vốn dĩ tưởng rằng giải được lời nguyền kia, hai người sẽ không còn vấn đề nào khác nữa, không nghĩ tới vẫn còn có chuyện khiến anh cảm thấy nỗi đau có thể mất nhau như vậy.

Từ lúc mặt trời lặn mỗi người được phát một cây đèn pin, chậm rãi đi lên tìm kiếm, đặc biệt những chỗ bị lùm cỏ che khuất, những góc khuất xa xa, vân vân.

Lạc Thiên Hựu càng tìm càng nóng ruột, trong lòng càng bất an, từ lúc mặt trời lặn đến trời tối hẳn, anh mới nhìn đồng hồ, cũng đã hơn chín giờ.

“Anh Lạc, trời đã tối rồi, anh có muốn xuống núi trước chờ tin tức?” Lôi Dục thật sự sợ người đàn ông này gặp chuyện không may. 

Đối với câu nói ẩn hàm sự khinh thị của Lôi Dục, Lạc Thiên Hựu trực tiếp bỏ qua, tiếp tục tiến lên phía trước. Lôi Dục cười khổ, gật đầu với mấy người cấp dưới, những người khác lập tức theo sau Lạc Thiên Hựu.


Đến mười giờ hơn, bộ đàm truyền đến tin tức, ở khe núi bên phải giữa sườn núi có phát hiện.

Lạc Thiên Hựu cùng mấy người nhân viên nhanh nhẹn nhanh chóng chạy đến chỗ có phát hiện. Lúc anh tới, có thể nhìn thấy nhân viên bảo an của Lôi thị đang dùng cáng cứu thương khiêng người bị thương từ khe núi đi lên. 

“Tiểu Viên!” Tim của anh đập nhanh không ngừng, cả gương mặt trở nên trắng bệch, đẩy những người đang chắn trước mặt ra, cả người như phát điên nhào về phía trước.

Lôi Dục giật mình, cấp tốc tiến lên ngăn cản anh, “Anh Lạc, anh không cần lo lắng, không phải cô Phúc.” Anh có thể nhìn ra được người đàn ông trước mặt này đã hiểu lầm rồi, hơn nữa trái tim sắp vỡ vụn.

Lạc Thiên Hựu sửng sốt, cả người bủn rủn ngồi xuống đất, “Vậy cô ấy đâu?” Trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi, anh chỉ muốn biết cô đang ở đâu?

Mấy người đi xung quanh dò xét đã quay trở về báo cáo, Lôi Dục ngồi xổm xuống bên cạnh Lạc Thiên Hựu, khẽ cười, “Anh Lạc, kiên trì một chút, đã có manh mối rồi,” anh đứng dậy chỉ vào rừng trúc và bãi cỏ hỗn độn cách đó không xa, “Theo chúng tôi phỏng đoán, cô Phúc không biết vì lý do gì đã thuận lợi trốn thoát, có lẽ là chạy về hướng bên kia. Về phần người đàn ông này, theo như chứng cứ trên hiện trường, có lẽ là trượt chân ngã xuống khe núi.”

Lúc Lôi Dục giải thích, những người khác đã chuẩn bị xong, bắt đầu lục soát hướng đi của Phúc Viên Viên. Trong đội có người chuyên môn phụ trách tìm dấu vết, rất nhanh đã nhận ra đường đi của Phúc Viên Viên.

Lạc Thiên Hựu từ dưới dất đứng lên, cầm lấy đèn pin đuổi theo, một đám người ở trong rừng núi đêm khuya sục sạo, vừa tìm vừa lớn tiếng hô tên Phúc Viên Viên.

--- -----

Phúc Viên Viên không biết mình đã chạy bao lâu, mãi đến khi bị cỏ dại làm vấp ngã, mới dừng lại. Cô tìm một đống cỏ cao hơn nửa người, cũng không quản miệng vết thương trên bàn tay đau cỡ nào, cả người co vào một góc, hoảng sợ mở to mắt, không dám di chuyển lung tung.

Hơi thở dồn dập từ từ ổn định lại, cô không biết mình đã nấp bao lâu, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy. Đầu rất đau, chân rất đau, toàn thân trên dưới cũng rất đau, nhưng cô không dám mạo hiểm chạy ra ngoài, chỉ sợ không cẩn thận đụng phải chú Trần.

Cô sợ hãi tựa đầu vào giữa hai đầu gối, cắn chặt tay, khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Trời dần dần tối đen, tiếng gió bốn phía vù vù rít lên, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng động kỳ quặc, khiến cô càng hoảng hốt bất an.

Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, quay đầu đi cố gắng nghe, dường như cô nghe thấy có người đang hô to tên của cô.

Là chú Trần sao? Cô kinh hồn bạt vía cố gắng co người lại, chỉ sợ bị ông ta phát hiện, nhưng cô cứ trốn ở chỗ này mãi cũng không phải cách, nhất định sẽ bị ông ta tìm thấy! Phải làm sao bây giờ?

Tiếng sột soạt trên cỏ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, trốn tránh cũng không phải cách. Cô cố lấy tất cả dũng khí, cẩn thận nghiêm túc đẩy cỏ ra, từ khe hở dò xét tình hình, lại nhìn thấy rất nhiều người mặc đồ trang bị trên núi, trong bóng đêm có vài ánh đèn pin lúc ẩn lúc hiện, nhìn xa hơn ở phía sau, cô sửng sốt!


Trong phút chốc cô từ trong bụi cỏ đứng dậy, cấp tốc chạy về phía ánh đèn đang tập trung.

“Thiên Hựu!”

Từ trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một bóng đen, nhân viên bảo an Lôi thị theo bản năng muốn xông lên ngăn chặn đối phương, nhưng nghe thấy tiếng hô nhỏ xíu phát ra từ đối phương, lập tức dừng bước.

Lạc Thiên Hựu theo tiếng động di chuyển đèn pin, khi anh nhìn thấy bóng dáng đang lao đến kia, không chút nghĩ ngợi, dùng sức ôm cô vào trong lòng.

“Thiên Hựu! Huhuhu…. Thiên Hựu….. đáng sợ quá…. đáng sợ quá….” Phúc Viên Viên ôm lấy anh khóc lớn, trải qua một ngày bị giày vò, cô thực sự rất sợ hãi.

Lạc Thiên Hựu ôm cô thật chặt, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng cô, “Không sao, không sao rồi…… không sao rồi.” Câu nói này không biết là dùng để an ủi cô hay để an ủi chính anh.

Tìm thấy người rồi, Lôi Dục dùng bộ đàm thông báo cho những người khác để mọi người nhanh chóng trở về đội. Anh nhìn thấy hai người đang ôm nhau, tiến lên vỗ vỗ vai Lạc Thiên Hựu.

“Anh Lạc, tôi nghĩ vẫn nên nhanh chóng đưa cô Phúc đến bệnh viện.” Cô gái đáng thương. Lôi Dục đồng cảm quan sát Phúc Viên Viên toàn thân nhếch nhác, vết thương trên người cô cũng không ít, lại thêm tinh thần bị tra tấn, thật sự khổ cho cô rồi.

Lạc Thiên Hựu lúc này mới chú ý đến trên người Phúc Viên Viên toàn là vết thương, quần áo thậm chí còn có cả vết máu, trái tim như bị dao găm vào, đau đến nỗi anh cơ hồ không thể thở được.

Anh gật đầu với Lôi Dục, Lôi Dục cho đội cứu hộ của mình tiến lên, mở ra cáng cứu thương đang được gấp lại, nhẹ nhàng đặt Phúc Viên Viên lên cáng. Cô vẫn nắm chặt tay Lạc Thiên Hựu không buông. Hiểu được sự bất an của cô, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô.

Cả một ngày kinh tâm động phách, cuối cùng cũng đã kết thúc trong đêm khuya.

Trên đường xuống núi, Phúc Viên Viên túm chặt tay Lạc Thiên Hựu không buông, nhưng cơn mệt mỏi rã rời chiếm lấy cô, hai mắt chậm rãi nhắm lại, bóng tối một lần nữa cuốn đi toàn bộ ý thức của cô.

--- -----

Nằm trên giường bệnh, sau ót Phúc Viên Viên quấn một băng gạc trắng, vẻ mặt hạnh phúc há miệng.

“A--” Một miếng trái cây đã gọt sẵn đưa vào miệng cô, sau đó cô thỏa mãn cười híp mắt.

“Ngon không?” Lạc Thiên Hựu ngồi bên giường, cẩn thận rút khăn giấy ra lau nước trên khóe miệng cô.


“Ừm, Thiên Hựu, anh cũng ăn đi.” Có qua có lại, cô cũng cầm một miếng trái cây đút cho anh.

Hai người thân thân mật mật ăn trái cây, làm cho Lạc thiên Kỳ vừa mới bước vào cửa phòng liền hối hận sao mình lại chọn thời điểm này mà tới.

“Vào đi, sự việc xử lý thế nào rồi?” Lạc Thiên Hựu đặt dĩa trái cây trên tay vào lòng Phúc Viên Viên, thương yêu xoa xoa gương mặt gầy gò của cô.

Vốn dĩ khuôn mặt bánh bao tròn tròn đã bắt đầu biến thành mặt trái xoan.

Ba ngày trước, từ sau khi tìm thấy Phúc Viên Viên bị bắt đi từ trên núi về, bọn họ cũng đồng thời báo cho cảnh sát xử lý. Mấy ngày nay Lạc Thiên Hựu đều ở bệnh viện chuyên tâm chăm sóc cô, những chuyện còn lại đều giao cho em trai đi xử lý.

Bởi vì Phúc Viên Viên xảy ra chuyện trước sự bảo vệ của mình, Lạc Thiên Kỳ nhận lấy tất cả những việc linh tinh, không kể là việc liên quan đến hung thủ, hay là việc công ty đều gánh trên vai.

Anh mới từ cục cảnh sát tới đây, phía cảnh sát đã kết thúc được vụ án mạng giết người phát sinh trước đây và vụ án bắt cóc cùng một lúc. Hôm nay anh đi là để hiểu rõ tại sao chú Trần lại làm ra loại việc như vậy.

“Hôm nay em đến cục cảnh sát. Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, chú Trần kia lúc nhỏ bị bệnh thần kinh. Ông lớn lên trong một gia đình bạo lực, cha mẹ ông ta hình như rất thích đánh mắng ông ấy, dẫn đến tinh thần ông có chút thất thường. Sau khi được cục xã hội can dự vào, đưa ông cách ly khỏi gia đình ruột, giao cho gia đình khác nuôi nấng, cũng đưa ông liên tục đi tìm bác sĩ điều trị, bệnh tình của ông ta mới dần dần có chuyển biến tốt.

Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, ông lại tự động ngừng dùng thuốc. Trên báo cáo chuẩn đoán của bác sĩ, ông có hai tính cách, một cái do lúc nhỏ bị đối đãi bạo lực mà hình thành tính cách bạo lực, chỉ cần có việc gì đó kích động, vật gì đó gây kích động, loại bệnh này sẽ phát tác.”

Phúc Viên Viên nghe xong bừng tỉnh ra, “Thảo nào!”

“Thảo nào cái gì?” Lạc Thiên Hựu khó hiểu nhìn cô.

Cô không được tự nhiên nhúc nhích người, ngừng lại một chút mới mở miệng nói, “Lúc ở trên núi, ông ta lúc thì bình thường, lúc thì không bình thường, lại còn ngồi chồm hổm trên đất run rẩy, sau đó nói cái gì mà mẹ, đừng, đừng mà.” Hóa ra do từ nhỏ chịu ngược đãi. Nhưng mà…

“Việc này liên quan gì tới việc ông ta giết người?” Có tính cách bạo lực cũng không nhất định gây ra án mạng giết nhiều người như vậy chứ?

“Ừm, theo điều tra của cảnh sát, phát hiện cặp vợ chồng ở cùng lầu với chị có phải thường hay mắng con không?” Lạc Thiên Kỳ quay lại hỏi cô.

Phúc Viên Viên cẩn thận nhớ lại, dường như có mấy lần nghe thấy sát vách có tiếng người lớn đang la mắng trẻ con.


“Nhưng mà, bọn họ không có ngược đãi bé gái đó, cha mẹ dạy dỗ con cái là chuyện rất bình thường mà.” Chỉ vì nguyên nhân này? Không phải chứ?

“Theo như cảnh sát phỏng đoán, có lẽ cảnh tượng cặp vợ chồng đó trách mắng con cái gợi lên tính cách bạo lực tiềm ẩn của ông ta, đem hình ảnh đứa nhỏ bị la mắng kia chồng lên tình cảnh lúc nhỏ bị ngược đãi của mình, mới có thể gây ra án mạng giết người.”

“Thế có liên quan gì tới mấy người hàng xóm khác?” Phúc Viên Viên không thể lý giải được, đúng là họa bất ngờ từ trên trời rơi xuống mà!

Lạc Thiên Kỳ rợn bả vai, “Bác sĩ tâm lý phán đoán, có khả năng lúc nhỏ khi bị ngược đãi, hàng xóm bên cạnh nhìn thấy nhưng lại không có ai đứng ra nói giúp ông ta một tiếng, cho nên trong lòng ông đã tiềm ẩn sự thù hận. 

Cũng như vậy, lúc cặp vợ chồng kia quản giáo con cái, mọi người cũng không đứng ra nói cho cô bé đó một tiếng, vì thế ông ta cũng hận các người luôn.”

Phúc Viên Viên lúc này mới hiểu, tại sao lúc trên núi, chú Trần lại nói một câu: “Tại sao cô lại sợ? Cô ấy cũng rất sợ, các người cũng không giúp cô ấy, cô có tư cách gì mà sợ?”

Ám chỉ là đứa con gái của cặp vợ chồng đó sao? Cô thở dài, “Vậy cảnh sát có nói chú Trần sẽ thế nào không?” Mặc dù bị trói lại bị thương tổn, nhưng chú Trần bình thường…. cũng xem như đã cứu cô.

“Không rõ, bác sĩ có thể chứng minh trên người ông ta có bệnh thần kinh, đến lúc đó có thể đưa đến trung tâm trị liệu tâm thần.” Lạc Thiên Kỳ nghĩ, cũng may chú Trần kia thực sự là người có bệnh, bằng không với thủ đoạn ông làm tổn thương chị dâu như thế, anh hai bỏ qua cho ông ta mới là lạ.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi việc này xử lý xong, chúng ta đi nước ngoài chơi một chuyến.” Lạc Thiên Hựu không muốn cô để tâm đến chuyện này. Cô cho đến tận bây giờ, buổi tối còn mơ thấy ác mộng. Có thể thấy việc này đã gây ra tổn thương tinh thần cho cô nhiều thế nào.

Lức mới tỉnh lại, cô chỉ cần không nhìn thấy anh, sẽ lạnh run lên, thậm chí không khống chế được mà khóc lớn. Bác sĩ nói, có thể do di chứng sau khi bị thương, muốn cô thả lỏng tâm tình, không thể ở trong tình cảnh có áp lực nữa, vì thế anh muốn đưa cô đi nước ngoài một chuyến.

Hai mắt Lạc Thiên Kỳ sáng lên, “Anh hai, anh muốn đưa chị dâu đi đâu?” Đây là cơ hội tốt, cha mẹ vẫn một mực ầm ỹ muốn gặp con dâu tương lai kìa!

Lạnh lùng liếc anh một cái, “Chưa biết.” Lạc Thiên Hựu sắc mặt không tốt nhìn em trai, nếu không phải do anh sơ ý, tiểu Viên cũng đâu cần gánh chịu khốn khổ này?

Lạc Thiên Kỳ không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của anh, trực tiếp hỏi Phúc Viên Viên, “Chị dâu, nếu anh hai muốn dẫn chị ra nước ngoài cho khuây khỏa, vậy chị có muốn thuận tiện đến Manhattan một chuyến?”

“Manhattan? Tại sao?” Cô chỉ nhớ rõ Manhattan ở nước Mỹ, chỗ đó có gì đặc biệt để chơi sao?

Lạc Thiên Kỳ mập mờ nháy mắt, “Ba mẹ em ở đó á, tục ngữ nói rất đúng, con dâu xấu cuối cùng cũng…. ừm, ừm, chị hiểu mà.”


Phúc Viên Viên thẹn thùng cúi đầu, “Gì chứ? Chị, chị muốn đi Nhật Bản chơi hơn.” Cái gì mà con dâu xấu? Nói nhảm hả! Bát tự còn chưa xem qua nữa là!

“Ừm, vậy chúng ta đi Nhật Bản ngâm suối nước nóng.” Từ lúc quen anh đến giờ, cô cứ hết vết thương lớn đến vết thương nhỏ, thân thể vốn dĩ mượt mà cũng gầy đi rất nhiều, đưa cô đi Nhật Bản ăn đồ ngon, ngâm suối nước nóng, cũng tốt cho cô.

Hả? Lạc Thiên Kỳ không nghĩ tới anh hai thực sự muốn đưa chị dâu đi Nhật Bản chơi, nhìn vẻ mặt chị dâu dường như có chút mất mát… Mục tiêu không thành, anh không khỏi tức cười, sớm biết đã không nhắc tới chuyện này rồi.

“Ừm, vậy hai người tiếp tục đi, công ty có việc, em phải quay về trước. Đúng rồi, anh hai, có tiện ra ngoài một chút không?” Anh sờ sờ mũi, nghĩ là vẫn nên đi ra trước mới được.