- Dù ngoại có sống đời đời, ngoại cũng chẳng biết dạy cháu thế nào. Ngày xưa ngoại ngây thơ hồn nhiên lắm. Ngoại cũng cười lãng đãng bâng quơ như cháu vậy. Nhưng rồi ngoại đã vứt bỏ sự sự ngây thơ ngu ngốc của ngoại đi để tự bảo vệ mình. Và ngoại đã dạy con gái, tức là mẹ của cháu, quẳng đi sự ngây thơ của nó để khỏi chịu đau đớn.
- Cháu hư này, nghĩ như vậy có sai không? Nếu bây giờ ngoại nhận thấy cái ác của thiên hạ, phải chăng ngoại cũng hóa ác? Nếu ngoại thấy ai đó đa nghi, phải đâu ngoại đã đánh hơi thấy điều chẳng lành?
Cô bé cười, lắng nghe bà ngoại than vãn:
- Ôi! Người bảo người cười vì đã sống bất tử, hết đời này sang đời khác? Người bảo người là Tây Vương Mẫu, Phật Bà Quan Âm của trời Tây, thế thì bây giờ hãy quay về giải đáp cho tôi đi! Tốt lắm! Tốt lắm! Tôi đang nghe đây.
Xin cảm ơn Hoàng hậu bé. Vậy là người phải dạy cho con gái tôi bài học y như thế này. Làm thế nào để đánh mất ngây thơ mà không mất niềm hy vọng. Làm thế nào để được cười mãi mãi.
—★—