“Gia gia cháu đã biết, cũng không cần cân nhắc cái gì, cháu sẽ không gả cho hắn. Xin gia gia vì cháu hủy hôn!” Lâm Bắc Thần phi thường nghiêm túc nói câu đầu tiên từ sau khi ngồi xuống.
“Ừ.” Lâm Chí Viễn nặng nề ừ một tiếng, cháu gái bảo bối của ông hai tháng nay ăn nhiều khổ như vậy. Nếu như bản thân sớm một chút phát hiện, có lẽ sự tình có thể tránh khỏi, cũng không phát triển đến nỗi trở thành cái tình hình hiện tại. Bây giờ đừng nói để ông hủy bỏ hôn ước một tay Dương Tử Long làm hỏng, cho dù là lý không ở bên này, nếu như Lâm Bắc Thần không muốn, ông cũng sẽ làm chủ cái này.
“Những thứ này là toàn bộ tư liệu năm đó nhị thúc cháu hại ba ba cháu, gia gia già rồi, không nói cho cháu nghe, chính cháu cầm về xem một chút đi!” Lâm Chí Viễn chỉ chỉ một chồng văn kiện trước bàn Lâm Bắc Thần, nói xong ông nhích lại gần trên ghế, nhắm hờ hai mắt lại.
Lâm Bắc Thần vẫn diện vô biểu tình ngồi, quả là đáng buồn! Gia tài bạc triệu, địa vị hiển hách, Lâm gia cao không thể với tới. Nội bộ dĩ nhiên là xấu xí như vậy!
Cô biết Lâm Thiên Hoa sở dĩ còn có thể bình yên vô sự xuất hiện ở chỗ này, liền nói rõ gia gia đã làm đủ chuẩn bị. Đây là để cô bày tỏ thái độ sao? Thế nhưng trạng thái như vậy thì dễ dàng bày tỏ sao? Nếu như là xuất phát từ chân tâm, cô thật muốn khiến cha con Lâm Thiên Hoa chết!
“Gia gia, ông ta cũng muốn khiến cháu chết.” Lâm Bắc Thần nặng nề đọc rõ chữ chết, trên khuôn mặt lạnh lẽo đắp thêm một tầng băng sương. Cô không muốn bức gia gia, thế nhưng Lâm Thiên Hoa làm hại ba ba cô cả đời bại liệt trên xe lăn, hiện tại lại tới hại bản thân. Trời tạo nghiệt, còn có thể tránh được, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống được!
Năm đó Lâm Bắc Thần mới bước vào thương trường chuyện thứ nhất học tập đó chính là phải nhẫn tâm, đối với kẻ muốn hại người của mình quyết không thể nương tay. Nhân từ với kẻ địch, đó là tàn nhẫn với chính mình.
“Gia gia biết, sở dĩ gia gia không tiếc bất cứ giá nào để Khả Phàm thu xếp từ trên xuống dưới mò nó ra từ trong tay cảnh sát, là gia gia tư tâm. Gia gia già rồi, thế nhưng dù sao nó cũng là thân cốt nhục của gia gia... Thần Thần, gia gia xin lỗi cháu.” Lâm Chí Viễn thở dài một tiếng, thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ, lão nhân cả đời làm quyết sách, nhưng hiện tại đối mặt cháu gái mình cũng không còn sức lực nói chuyện.
Lâm Bắc Thần lại trầm mặc, cô còn có thể nói cái gì đây? Nếu như mình kiên trì ý kiến muốn Lâm Thiên Hoa chết, đó không thể nghi ngờ là đâm đao vào trong ngực gia gia nãi nãi, có thể sẽ uy hiếp mệnh hai lão nhân. Chuyện như thế dù sao chăng nữa cô cũng không muốn nhìn đến, cô hơi nhích thân thể về phía sau, trong mắt dần dần xông tới tức giận không thể khống chế. Cô nhìn Lâm Chí Viễn ngồi ở đối diện che giấu không được mệt mỏi, môi mỏng khẽ mở nói: “Vậy gia gia còn để cháu phân giải cái gì đây? Quyết định ngài đều không phải đã làm xong rồi sao? Thông báo Thần Thần một tiếng liền được rồi.” Lâm Bắc Thần trong lời nói tràn ngập châm chọc cùng tự giễu.Cô chưa từng bất kính với gia gia mình như vậy, thế nhưng lời nói vừa nãy của gia gia lại làm cô cảm thấy rất châm chọc, tại Lâm gia cái gì là thân cốt nhục, ai là thân nhân ai? Nếu như gia gia nghĩ Lâm Thiên Hoa là thân cốt nhục của ông, như vậy ba ba cô ngồi ở trên xe lăn và bản thân cô mỗi ngày sinh hoạt trong nguy hiểm sẽ không phải thân cốt nhục của ông sao?
“Thần Thần, cháu nghe gia gia nói, mấy năm trước gia gia cũng không biết lần đó ba ba cháu tai nạn xe cộ là người khác động tay động chân. Thẳng đến tháng trước ngẫu nhiên biết được nhị thúc cháu dựa vào chúng ta cùng nước ngoài làm ăn qua lại, dĩ nhiên đang buôn lậu thuốc phiện. Gia gia rất giật mình, liền để Khả Phàm đi thăm dò, thế nhưng không nghĩ tới Khả Phàm điều tra ra xa xa không chỉ là một sự kiện buôn lậu thuốc phiện đó, súc sinh này dĩ nhiên làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Từ nhỏ ba ba cháu trung hậu thành thật, khắp nơi đều nhường đệ đệ. Ông nghĩ hắn đã sớm hoài nghi rồi, lần này nếu như không phải súc sinh này lại đánh chủ ý tới cháu, ông nghĩ ba ba cháu vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra.” Lâm Chí Viễn một câu một câu mắng Lâm Thiên Hoa súc sinh, ông hận không thể đánh chết con trai đáng thật vọng này. Ông lại lấy Lâm Thiên Kiệt thiện lương ẩn nhẫn tới khuyên bảo Lâm Bắc Thần, ông biết cháu gái mình là một người thông minh, có một số việc không cần nói rõ liền thấu. Ông hi vọng Lâm Bắc Thần chịu gật đầu tốt nhất thả Lâm Thiên Hoa một con đường sống.
Lâm Chí Viễn nhìn cháu gái mình nghe xong lời này nhíu mày, lập tức còn nói tiếp.”Thần Thần, gia gia già rồi, say này Lâm thị phải dựa vào cháu, mấy năm qua năng lực cháu biểu hiện gia gia đều nhìn tại trong mắt, những thúc thúc bá bá hội đồng quản trị đánh giá cháu luôn rất tốt. Lâm thị tới cháu đã là đời thứ ba, gia gia muốn cho cháu thay gia gia thật tốt bảo vệ nó, sau đó để Khả Phàm lưu lại giúp cháu. Lâm thị về sau liền giao cho cháu.” Lâm Chí Viễn thấm thía nói. Ông bưng lên tách trà đã lạnh ngắt trên bàn nhấp một ngụm nói tiếp: “Về phần súc sinh kia, mặc dù ông cho phép nó giữ lại cái mạng, nhưng nó phạm chính là tử tội, không thể ở lại quốc nội. Gia gia nghĩ biện pháp tống một nhà chúng nó ra khỏi nước, về sau Lâm gia sẽ không có người là nó nữa, bao gồm Lâm Bắc Hạo đáng thất vọng kia. Gia gia cùng chúng nó đoạn tuyệt quan hệ.”
Lâm Chí Viễn là thật muốn buông tay, trước trước sau sau chuyện đã xảy ra như vậy tâm lực ông quá mệt mỏi. Kết thúc chuyện Lâm Thiên Hoa, lưu lại hài tử Khả Phàm phụ tá Lâm Bắc Thần, tin tưởng Lâm thị sẽ xuôi gió xuôi nước một đường đi lên. Khả Phàm được xem như là nghĩa tử của Lâm Chí Viễn, nhưng tuổi tác chỉ lớn hơn Lâm Bắc Thần vài tuổi. Lâm Chí Viễn thu dưỡng Lâm Khả Phàm lúc Lâm Bắc Thần còn chưa sinh ra, đó là một lần trùng hợp, Lâm Chí Viễn rất tùy duyên thấy Khả Phàm không cha không mẹ cảm thấy rất đáng thương, liền đem hắn còn trong tã lót trở về Lâm trạch, còn đặt cho cái tên Lâm Khả Phàm. Thế nhưng Lâm Khả phàm cũng không phải lớn lên ở Lâm trạch, lúc nhỏ học tập các loại kỹ năng vẫn trọ ở trường, lớn hơn một chút đã bị Lâm Chí Viễn đưa ra nước ngoài học pháp luật. Nghĩ có một ngày bản thân từ chức, để hắn trở về có thể hỗ trợ đám con cháu mình quản lý tốt Lâm thị, dù sao từ nhỏ nuôi lớn càng đáng giá tín nhiệm.
“Gia gia chỉ có một yêu cầu đối với cháu, sau chuyện này, cháu tìm bạn trai loại thân phận gì gia gia không can thiệp, gia gia tin tưởng ánh mắt của cháu. Chỉ là sau khi kết hôn nhất định phải có một đứa bé, hơn nữa đứa bé không thể theo họ nhà trai. Cháu hoàn thành lưu lại hậu nhân cho Lâm gia chúng ta.” Lâm Chí Viễn cực kỳ nghiêm túc nói liên tiếp còn cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu với Lâm Bắc Thần.Lâm Bắc Thần nghe gia gia nói, cô giơ lên cánh tay ấn xuống huyệt thái dương. Từ gia gia nói ba ba thiện lương dễ bắt nạt, đến gia gia nói muốn cùng Lâm Thiên Hoa đoạn tuyệt quan hệ cha con. Lòng cô nói không nên lời là cái tư vị gì, cô chưa từng nghĩ đến Lâm Thiên Hoa vậy mà còn buôn lậu thuốc phiện. Cứ như vậy sẽ không khó lý giải vì sao ông ta muốn ở trước đấu thầu lần nữa tìm cô phiền phức, thậm chí không tiếc bắt cóc cô. Ma túy rất đắt giá, chắc là quay vòng vốn mất linh đi....
Mãi đến khi cô nghe gia gia nói tới để cô kết hôn sinh con, cô mới kéo trở về suy nghĩ đang phân tích, nhìn gia gia vẻ mặt nghiêm túc. Kết hôn? Con cái? Cô nghĩ tới kết hôn, nhưng cô chưa từng nghĩ tới sinh con. Nếu như gia gia thực sự cùng Lâm Bắc Hạo đoạn tuyệt quan hệ, như vậy chuyện lưu lại hậu nhân nhất định là rơi vào trên người cô. Cô đột nhiên nhớ tới Lý Thiên Hữu còn ngủ ở phòng mình, nếu quả thật phát triển đến bước kia, gia gia bên này sợ là không dễ ăn nói.
Hai người nói chuyện tới giờ cơm trưa mới kết thúc, khuôn mặt vẫn kéo căng của Lâm Bắc Thần về sau cũng chầm chậm hòa hoãn xuống. Mặc kệ gia gia quyết định ra sao, cũng không phải cô có khả năng chi phối. Huống hồ biểu hiện của gia gia nói rõ ông rất lưu ý thái độ của cô, ít nhất là đem tất cả mọi chuyện đều nói cho cho cô, coi như là đang trưng cầu ý kiến của cô.
Lâm Chí Viễn nhắm mắt hướng Lâm Bắc Thần phất phất tay, Lâm Bắc Thần liền lui ra. Ra thư phòng gia gia cô đi về gian phòng mình, giương mắt đã thấy Lâm thúc đang bưng cơm nước bồi hồi tại cửa phòng, còn một mặt khó xử.
“Tiểu thư.” Lâm thúc thấy Lâm Bắc Thần đi tới, khuôn mặt nhăn như bánh bao thịt trong nháy mắt liền dãn ra.
“Lâm thúc, ông đây là?” Trong mắt Lâm Bắc Thần mang theo nghi vấn, đưa cơm tại sao không gõ cửa đi vào, ở cửa loanh quanh cái gì?
“Tiểu thư, sáng sớm không phải cô bảo tôi đưa cơm cho tiểu thư trong phòng sao? Cô xem giờ đã giữa trưa tôi nghĩ nàng ấy cũng nên đói bụng, thế nhưng trong phòng một chút động tĩnh cũng không có. Cô cũng không phân phó có muốn đưa bữa trưa hay không, cái này bất chính khó xử...”
“Giao cho tôi, ông đi ăn cơm đi.” Lâm Bắc Thần nhẹ kéo khóe miệng, từ trong tay Lâm thúc vẻ mặt vô cùng kinh ngạc tiếp nhận bàn ăn, đẩy cửa vào phòng.
Lâm quản gia nhìn cửa phòng đã đóng lại, trong lòng ý vị nói thầm. Ông ở Lâm gia mấy chục năm, là nhìn đại tiểu thư lớn lên. Lâm gia hai thế hệ thì ra một nữ hài như thế, từ trên xuống dưới đều cưng chìu cô, mà Lâm Bắc Thần trời sinh tính đạm mạc, ngoại trừ gia gia nãi nãi với ai cũng không thân cận. Mặc dù là phụ mẫu của chính mình cũng sẽ không tùy tiện vào gian phòng của cô, vậy mà cô bé trong phòng kia lại ở trong phòng của cô dùng bữa sáng, chính là bản thân Lâm Bắc Thần lúc không bị bệnh không rời được giường chưa bao giờ sẽ ở trong phòng dùng cơm. Chú trọng như tiểu thư, thế nào có thể chịu được trong phòng của cô có một cỗ cơm nước? Lâm quản gia vừa cân nhắc vừa đi xuống dưới lầu, xem ra quan hệ của cô bé kia với tiểu thư không phải tốt thông thường.
Lâm Bắc Thần tiến vào phòng, Lý Thiên Hữu còn đang ngủ, cô nhìn lên đồng hồ, người này mệt mỏi như thế sao? Đã ngủ vài tiếng rồi. Cô lại nhìn cơm nước trong bàn ăn, cô thật sự không có khẩu vị, điểm tâm chưa từng ăn, xoay người liền vào phòng tắm, thư thư phục phục* tắm rửa sạch sẽ. Cái gì cũng không nghĩ nữa, tất cả để gia gia xử lý đi. Cô nhìn Lý Thiên Hữu ngủ rất say sưa, mí mắt cũng không tự giác bắt đầu đánh nhau. Buông rèm cửa sổ khóa cửa, kéo lên chăn cũng chui vào. Cô dùng cánh tay đụng Lý Thiên Hữu một cái, đối phương nhúc nhích một chút, sau đó liền rất tự nhiên vươn cánh tay dò vào dưới cổ Lâm Bắc Thần, Lâm Bắc Thần khẽ nhếch môi, cái thói quen này cô thích. Cô tại trong lòng Lý Thiên Hữu tìm một tư thế thoải mái, mỹ mỹ nhắm hai mắt lại...
(*Thư thư phục phục: cảm thấy ung dung, vui vẻ, thư thích)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mới vừa ra lò, nhiều hơn cổ động.
Hài lòng thấy thật nhiều khuôn mặt mới, thực hài lòng.
Cảm tạ vẫn truy văn các đồng học, các ngươi mỗi người ID ta đều nhận được, ha ha ( bởi vì ta không có việc gì liền xem có lưu ngôn mới không, có vẻ giống như bệnh nghề nghiệp. Cười!)
Thực sự rất cảm tạ, không có các ngươi ta nghĩ ta thực sự sẽ không viết đến bây giờ. Ngày hôm qua bản thân một lần nữa nhìn một chút, 10 vạn tự. A, mặc kệ hảo cùng bất hảo, có đại gia tới cổ động, thực sự rất hài lòng. Ta sẽ nỗ lực viết tiếp đi...