Trong xe mấy người nhìn Lý Thiên Hữu bất bình thường, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không có nói nữa. Xe rất nhanh liền chạy đến Lâm trạch, Lý Thiên Hữu thò đầu ra hô Lâm quản gia, cửa lớn mở, xe liền lái vào.
Mấy người vào phòng, bên trong ngoại trừ người nhà họ Lâm còn có vài người bảo tiêu của La Quân. Mặt khác còn có một người nam nhân, Lý Thiên Hữu chưa thấy qua. Nàng cùng Lâm ba Lâm mẹ chào hỏi rồi đi tới bên người Lâm gia gia, hô “Lâm gia gia.”
“Nha đầu tới, ngồi.” Lúc này Lâm gia gia hoàn toàn không phải lão đầu hiền lành Lý Thiên Hữu lần đầu tiên thấy, bộ mặt ông căng thẳng, tay phải siết chặt gậy chống. Lâm gia gia nhìn 5 người bên cạnh Lý Thiên Hữu, lại nhìn Lý Thiên Hữu.
“Mấy người này đều là chiến hữu của cháu, ngày hôm nay đến thăm cháu. Nghe nói không thấy Bắc Thần, cháu một lòng sốt ruột nên đều dẫn tới đây, làm phiền rồi.” Dù Lý Thiên Hữu hoảng loạn, nhưng đầu nàng vẫn rất tỉnh táo, nhà Lâm Bắc Thần tiếng tăm lừng lẫy, Lâm lão gia tử càng đức cao vọng trọng, đánh mất lễ nghi thật là không tốt.
“Nói gì vậy, bọn nhỏ đều ngồi đi.” Lâm gia gia phất phất tay, hạ nhân đưa đến mấy cái ghế.
“Lâm gia gia...” Lý Thiên Hữu muốn hỏi chút gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì, tình huống nên biết đều biết. Nàng sốt ruột Lâm Bắc Thần, mà người nhà của cô càng sốt ruột. Nhìn người trong phòng khách, nhưng không ai nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có hạ nhân tới thay nước xem như là có thể nghe chút thanh âm. Trong lòng Lý Thiên Hữu sốt ruột muốn chết, nàng muốn ra ngoài tìm Lâm Bắc Thần, thế nhưng thành thị lớn một người nàng cũng không quen muốn đi đâu tìm đây? Bất đắc dĩ nàng một thân bản lĩnh nhưng không có chỗ phát huy.
“Lâm gia gia, chúng cháu đi hiên hoa ngồi một hồi.” Lý Thiên Hữu có chút ngồi không yên, thấy Lâm Chí Viễn gật đầu, nàng mang theo chiến hữu đi ra ngoài.
5 người ngồi nghỉ ngơi ở ghế hiên hoa, Lý Thiên Hữu cúi đầu đi đi lại lại ở bên trong hiên hoa. Hiện tại nàng cấp thiết muốn biết tin tức của Lâm Bắc Thần, vừa nghĩ đến cô có nguy hiểm, tâm liền sinh sinh đau, như là có người cầm một con dao cùn từng chút một lôi kéo trái tim nàng. Nàng chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy, nàng biết lúc này bản thân nhất định cực kỳ hoảng loạn, thế nhưng nàng không lo được nhiều như vậy, nàng thật sự rất sốt ruột. Nàng cũng chỉ có thể mỗi giây không ngừng đi đi lại lại, nếu như dừng lại, trong đầu liền xuất hiện dáng vẻ Lâm Bắc Thần máu me đầy mặt nằm trên mặt đất ở trên núi. Nếu còn chờ đợi như vậy, nàng sắp điên rồi.
“Thiên Hữu, em làm sao vậy?” Tiểu Miêu kéo Lý Thiên Hữu, ôn nhu hỏi.
Lý Thiên Hữu ngẩng đầu ánh mắt luống cuống nhìn về phía Thượng Kha, chậm rãi lắc đầu, “Em không biết, em rất lo lắng...” Nói xong nàng ôm lấy Tiểu Miêu, nàng thực sự rất lo lắng, nước mắt đều đảo quanh trong viền mắt.
Tiểu Miêu yêu thương vỗ về lưng Lý Thiên Hữu, ôn nhu an ủi ở bên tai nàng.
“Lý Thiên Hữu nhìn em chút tiền đồ này, em hoảng cái gì? Em không phải bộ đội chúng ta?” Đội trưởng là một người tính cách thô, thấy Lý Thiên Hữu hoang mang lo sợ, nàng liền giận. Một người như em ấy, tất cả mọi người cũng sốt ruột theo.”Xem bộ dáng Dương Tử Long đó lo lắng Lâm Bắc Thần, nghĩ đến cũng sẽ không gây bất lợi cho cô ấy đi?” Trần Hồng Vũ lo lắng nhìn Lý Thiên Hữu vẻ mặt bất lực ôm Tiểu Miêu nói.
“Thương trường như chiến trường, trong lòng mỗi người nghĩ cái gì ai cũng không biết. Lợi ích trước mắt có mấy người tốt.” Ngữ điệu khinh thường của Trần Thần vang lên, đúng là nàng biết uy lực của đồng tiền, đôi khi so với đạn lợi hại hơn nhiều. Ít nhất đạn có thể cho người ta tới một thống khoái, thế nhưng vì tiền, phản bội người thân là chuyện thường xảy ra, nó sẽ xuyên qua trái tim ngươi một cái lỗ.
“Đúng, thương nhân đều gian trá lắm. Việc này ai cũng không nói chắc được, mặc kệ thế nào, vào lúc này mang đi Lâm Bắc Thần, cũng không phải chuyện tốt.” Giang Đại Chí trầm thấp nói rằng.
“Chúng ta cũng không hiểu rõ tình huống, xem ra chỉ có thể chờ tin lão gia tử.” Trần Hồng Hiên nói xong đi tới bên người Lý Thiên Hữu. Đem nàng từ trong lòng Tiểu Miêu túm đi ra.
“Thiên Hữu, em làm sao vậy? Có chuyện gì gạt chúng tôi?” Trần Hồng Hiên kéo tay Lý Thiên Hữu cúi đầu nhìn Lý Thiên Hữu nói rằng.
“Không có, em cũng không biết, lòng em hoảng muốn chết, em chính là lo lắng nàng.” Lý Thiên Hữu một bên lắc đầu một bên xua tay, lúc này nàng cũng không cảm giác được cánh tay đau đớn, toàn bộ đều đau ở trong lòng. Tại trước mặt chiến hữu nàng ít có biểu hiện mềm yếu ra ngoài, nàng quá tín nhiệm bọn họ rồi.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Trần Hồng Hiên ôm lấy Lý Thiên Hữu, dùng đôi bàn tay to lớn của anh phủ lên tóc Lý Thiên Hữu.
“Đúng, còn có anh đây, sợ gì, bất kể hắn là Dương Tử Long hay là cái gì Long. Rơi vào tronh tay gia gia, đều mẹ nó để cho chúng nó quy thiên.” Trần Hồng Vũ huyết khí phương cương một mặt bất phẫn.
Lý Thiên Hữu cũng biết tất cả mọi người lo lắng nàng, nàng từ trong lòng Trần Hồng Hiên đi ra. Sửa sang lại quần áo, “Em đi rửa mặt.” Nói xong bước nhanh đi ra ngoài.
“Em ấy làm sao vậy?” Tiểu Miêu nhìn về phía mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Trần Thần.
“Không biết, trúng tà.” Trần Thần tức giận nói rằng.
“Tôi cũng hiểu được ngày hôm nay Thiên Hữu phản ứng hơi quá, nàng khi nào cùng Lâm tiểu thư đó quan hệ tốt như vậy?” Giang Đại Chí hồ nghi hỏi.
“Không biết em ấy nghĩ cái gì, có thể là từng trải qua cha mẹ đều mất, em ấy chịu không nổi người bên cạnh xuất hiện nguy hiểm đi.” Trần Hồng Hiên suy nghĩ một chút nói.
Tất cả mọi người im lặng, Trần Hồng Hiên nói đúng là cho mọi người giải thích hợp lý. Trần Thần cũng không có nói tiếp, nàng như có đăm chiêu nghĩ về phản ứng của Lý Thiên Hữu, cho ra một cái kết luận, hài tử này, chớ không phải là thích Lâm Bắc Thần đó rồi đi?
Lý Thiên Hữu ở trong nhà vệ sinh phòng ngủ của Lâm Bắc Thần, nước lạnh buốt phẩy ở trên mặt, rốt cuộc bình tĩnh lại. Nàng ngẫm lại vừa nãy bản thân một loạt phản ứng khác người, triệt để rõ ràng, nàng là yêu Lâm Bắc Thần rồi. Thời điểm Lâm Bắc Thần tâm tình không tốt ngữ khí đối với bản thân lành lạnh nàng chưa bao giờ tức giận, nhìn Lâm Bắc Thần ăn mặc nửa thân trần nàng liền mặt đỏ tim đập, nhìn thấy người khác phàm là có một chút ngữ khí hoặc là động tác xúc phạm tới Lâm Bắc Thần, nàng kích động muốn giết người. Tất cả những thứ này hết thảy nói rõ một vấn đề, Lý Thiên Hữu đã yêu Lâm Bắc Thần.Lý Thiên Hữu 21 tuổi, tuy rằng chưa từng trải qua yêu đương, thế nhưng nàng biết đây là yêu. Nếu không tâm sẽ không thể sinh đau lợi hại như vậy. Nàng cầm lấy khăn mặt của Lâm Bắc Thần bịt trên mặt mình, thật sâu hít một hơi. Yêu một nữ nhân nàng cũng không có sợ, đồng tính luyến ái ở trong quân doanh nhìn mãi quen mắt, xem bộ dáng đội trưởng khẩn trương viết thư cho Vương thư ký, nàng là có thể nghĩ đến, vẫn còn có người đứng một chiến tuyến với nàng.
Lý Thiên Hữu treo tốt khăn mặt, sửa sang lại bản thân, xoay người ra nhà vệ sinh, nhìn quanh gian phòng của Lâm Bắc Thần.Nhất định phải kiên trì, chờ tôi tới cứu chị. Lý Thiên Hữu ở trong lòng nói với Lâm Bắc Thần. Nàng biết hiện tại cũng không phải thời gian nghĩ những thứ này, thu dọn lại tâm tư ngổn ngang, Lý Thiên Hữu bước ra gian phòng của Lâm Bắc Thần.
Lý Thiên Hữu không hổ là bộ đội đặc chủng trải qua hình thức huấn luyện ma quỷ, nàng đem hết thảy bất an hết thảy lo lắng đều lưu tại gian phòng Lâm Bắc Thần, quan tâm sẽ bị loạn, đạo lý này nàng hiểu. Lúc sáng tỏ trái tim mình, nàng bình tĩnh lại rồi. Hiện tại chỉ có thể chờ, nàng không biết Lâm Bắc Thần ở đâu? Không biết Dương Tử Long vì sao trói lại bạn gái mình, thậm chí cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thân phận của nàng rất bất tiện, hơn nữa cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chờ tin tức từ Lâm gia gia. Ra sức thực hiện ngay lập tức cứu Lâm Bắc Thần.
Cơm tối qua đi trời bắt đầu tối, Lý Thiên Hữu cùng mấy người chiến hữu vẫn như cũ im lặng ngồi đối lập ở trên sô pha. Nghiêm túc trên mặt Lý Thiên Hữu cũng tìm không ra một tia hoảng loạn nữa, chẳng qua lòng lo lắng vẫn như cũ là lo lắng.
Lâm Chí Viễn cũng ngồi ở sô pha mặt căng thẳng không nói được một lời, nam nhân Lý Thiên Hữu không nhận ra thủy chung đứng ở phía sau hắn. Tay phải Lâm Chí Viễn nắm gậy chống, bên tay trái đặt một phần văn kiện, hắn một mực nhìn văn kiện xuất thần. Lâm nãi nãi biết được Lâm Bắc Thần mất tích thì ngất đi, lão nhân gia tuổi tác lớn, chịu không nổi đả kích. Đến lúc này còn chưa tỉnh lại, Lâm mụ mụ Lâm ba ba hai người trốn ở trong phòng vẫn không có đi ra, từ bên ngoài cũng nghe không thấy một chút động tĩnh, không ai biết bọn họ đang làm cái gì....
Hơn 9 giờ tối, một trận tiếng bước chân hỗn loạn đánh vỡ yên lặng quỷ dị trong phòng. Lâm Thiên Hoa mang theo hai nam tử áo đen bước nhanh đi đến.
“Cha, con mới vừa biết. Bắc Thần thế nào rồi ạ? Có tin tức chưa?” Hắn một bên xoa mồ hôi trán, một bên lo lắng hỏi Lâm Chí Viễn.
“Hừ! Mày còn biết tao là cha mày sao!” Lâm Chí Viễn thấy Lâm Thiên Hoa tiến đến, trong nháy mắt đầy phẫn nộ.
“Cha, ngày hôm nay con gặp khách hàng rất khó chơi, điện thoại di động không có điện báo. Cho nên bây giờ mới....” Lâm Thiên Hoa đứng ở trước mặt Lâm Chí Viễn cúi đầu nhận sai.
“Súc sinh, mày từ nhỏ đến lớn bịa đặt còn ít sao? Xem ngày hôm nay tao không đánh chết mày.” Nói Lâm Chí Viễn giơ lên gậy chống hung hăng hướng Lâm Thiên Hoa vung tới.
Lâm Thiên Hoa thấy phụ thân tức giận như vậy vội vàng tránh sang một bên, Lâm Chí Viễn nhìn hắn tránh càng tức giận, gậy chống trên mặt đất gõ quang quang. Lúc này nam nhân luôn đứng phía sau Lâm Chí Viễn đã đi tới, “Lão gia, đừng tức giận tổn hại thân thể.” Nói hắn đỡ Lâm Chí Viễn một lần nữa ngồi ở trên sô pha. Hắn nhìn Lâm Thiên Hoa đứng xa xa lại hướng Lâm Chí Viễn nói rằng.”Quan trọng vẫn là dành thời gian tìm tiểu thư.”
Lâm Thiên Hoa thấy nam tử này hiển nhiên sửng sốt một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn. Lý Thiên Hữu xem tại trong mắt, nghĩ này thật đúng là có ý tứ, xem ra nếu muốn tìm được Bắc Thần, nhị thúc hẳn là có thể bắt đầu tác dụng rất lớn. Lý Thiên Hữu híp mắt nhìn về phía Lâm Thiên Hoa, nàng chặt chẽ nắm nắm đấm. Tiếp tục nhìn...
Lâm Thiên Hoa thu hồi hoảng loạn chạy gấp hai bước, hướng về phía nam nhân kia nói.”Á Phàm, em chừng nào thì trở về?”
“Trước mày đừng để ý nó trở về lúc nào, bây giờ còn phải quản tốt chính mày đi.” Lâm Chí Viễn từ sô pha đứng lên, “Á Phàm cầm lấy tư liệu cùng thằng con bất hiếu này tới thư phòng của ta.” Vừa nói vừa đi lên lầu.
Lâm Thiên Hoa nhìn văn kiện trên bàn, lòng hắn cả kinh, sẽ không bị điều tra ra đi? Khi hắn phát hiện Á Phàm ở đây liền có cảm giác xấu, nếu như lão đầu phát hiện tất cả vậy giờ chết của hắn cũng tới rồi. Hắn nhìn một chút sô pha ngồi mấy khuôn mặt xa lạ, 3 nữ 3 nam, ngoại trừ Lý Thiên Hữu kia, cái khác cũng không nhận ra. Cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, Á Phàm cầm lấy văn kiện trên bàn đối với hắn nói “Nhị thúc, đi thôi.” Nói xong cũng lên lầu.
Lâm Thiên Hoa liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ, đi theo. Hai người thủ hạ của hắn hơi khom người cúi đầu, chờ tiếng bước chân của Lâm Thiên Hoa đi xa, hai người đứng thẳng thân thể, mắt nhìn bọn người Lý Thiên Hữu rồi bước nhanh đi ra ngoài phòng khách.
Lý Thiên Hữu có chút đăm chiêu nhìn hai người đi ra ngoài, nàng nghĩ Lâm Thiên Hoa truyền ra ánh mắt là có ý tứ, đang hạ cái mệnh lệnh gì? Lý Thiên Hữu nhìn một chút Trần Hồng Hiên cùng Trần Hồng Vũ, lại nhìn một chút cửa, nhíu mày lại.
“Tôi đi ra ngoài hóng mát một lát, buồn tiểu.” Trần Hồng Vũ lười biếng đứng dậy. Nói xong đi ra ngoài.
“Tôi cũng đi, quá kìm nén rồi, đều bó tay.” Trần Hồng Hiên đứng dậy đi theo.
Lý Thiên Hữu nhìn hai anh em này nhận được thông tin của mình, cũng đứng lên, nàng giãn ra cơ thể. Nhìn về phía ba người còn lại, Tiểu Miêu cầm trong tay bản Fashion Magazine, Giang Đại Chí ở bên cạnh hí hoáy điện thoại của nàng, đội trưởng lại diện vô biểu tình xem báo chí.
“Đội trưởng, trước tiên các chị ngồi, em cũng đi ra ngoài nghỉ một lúc.” Ba người cùng nhau nhìn về phía nàng, nàng híp đôi mắt nhỏ, nhíu mày nhìn trên lầu. Thấy đội trưởng hơi gật đầu một cái sau, cũng đi ra phía ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay mỗi ngày canh một, đều không phải có ý định tạp văn, thật sự là bề bộn nhiều việc, cản không được nhiều như vậy...
Editor: Mình đã quay trở lại:D