Phù Vân Hoa

Chương 45: Bốn trăm năm thật ra chưa đủ

Thái Hành đang nằm trên ghế may phơi nắng. Ngồi dưới cỏ là ngọc nữ Tú Thanh, cô bé đang mải mê làm một con búp bê len. Chắc mọi người còn nhớ Tú
Thanh nhỉ? Nó là con chuột bạch mà Thái Hành nuôi trong nhà, khi được
hai trăm tuổi mới hóa nhân hình, từ đó làm ngọc nữ hầu hạ bên lão quân.
Tú Thanh đến nay vẫn mang dáng dấp một tiểu hài từ chừng 12- 13 tuổi.
Thường ngày nó không phải châm trà rót nước, quét sân thì chỉ có mò mò
mẫm mẫm làm hết thứ này đến thứ khác.

Thái Hành nhắm hờ mắt, tóc bạc trắng chảy xuống vai, tay phải thỉnh thoảng
phe phẩy chiếc quạt lông. Nắng sớm hắt qua đám mây nước bồng bềnh, rọi
xuống Hoa Sơn tiên cảnh những hạt vàng óng ánh. Nơi này thật huyền ảo mà cũng rất bình yên…Tú Thanh có vẻ gặp rắc rối, cuộn len nhỏ của con bé
rối đanh lại, nó kéo kéo chải chải, kết quả là càng rối tung rối mù!
Ngay lúc đó, có một người đột nhiên xuất hiện trước mặt, Tú Thanh bị
dọa, không tự chủ hóa về nguyên hình chui tọt vào trong đám len trốn.
Thái Hành im lặng mở ra đôi mắt phượng, nhàn nhạt nói với vị khách không mời

- Cũng chỉ có đệ mới đi vào Hoa Sơn trang như nhà không chủ!

Minh Bảo mặt không đổi sắc, hóa ra một cái ghế đẩu rồi ngồi xuống

- Hừ, bộ dạng này để lừa đảo ai hả?

Thái Hành bất đắc dĩ cười, cởi bỏ vẻ già nua thay vào là hình dáng thật. Hắn ngồi thẳng dậy, nhàn nhã đem cây trâm cài lại mái tóc lộn xộn. Bốn trăm năm qua, huynh đệ hai người không qua lại nhiều nhưng không khí có vẻ
hòa hoãn hơn. Ít nhất Minh Bảo không tỏ ra chán ghét Thái Hành, lâu lâu
cũng có thể nghe hắn gọi hai tiếng “nhị ca”, dĩ nhiên trường hợp này rất hiếm.

Minh Bảo ngồi cách một khoảng, tay lấy ra một quyển sách ố vàng, ném cho Thái Hành

- Ta không rành cổ ngữ, ngươi dịch hộ đi!

Thái Hành bắt lấy, tò mò nhìn vào trang bìa, sau đó mặt liền trắng bệch

- Đệ… đệ… sao lại tìm đến cái này?

- Bảo dịch thì dịch đi, hỏi lắm thế?

Thái Hành nhìn cuốn sách rồi lại nhìn Minh Bảo, lát sau mới hít vào một hơi

- Có cần phải vậy không? Rốt cuộc đệ đang tính cái quái gì vậy?


Minh Bảo cụp mắt xuống, môi cười giễu cợt

- Chuyện của ta không cần huynh quan tâm. Đó là sự lựa chọn của ta, không vì cái gì hết, chỉ là quyết định cá nhân mà thôi!

Thái Hành ảm đạm nhìn tam đệ, đứa trẻ này thật cố chấp mà cũng… “người lớn”
như thế. Hắn đã lưỡng lự suốt bốn trăm năm, cuối cùng lại đâm đầu vào
con đường bế tắc nhất! Thái Hành đem sách nhét vào tay áo, sau đó ngẩng
đầu hỏi Minh Bảo

- Tại sao đến bây giờ mới chọn cách này?

Minh Bảo cười cợt, ngửa mặt nhìn đám mây ngay sát đỉnh đầu

- Đại loại là sợ hãi, vẫn còn quá tham lam, vẫn muốn được sống, được yêu…

Hắn giơ tay nghịch ngợm đám mây bông, nó lập tức tản ra hóa về sương khói

- Nhưng mà… ta chợt nhận ra nàng cũng không tha thiết gì một cuộc sống
như vậy… cho dù không có ta, vẫn sẽ có rất nhiều người chiếu cố nàng…
Tóm lại là… nàng có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc, có thể bình an ở bất
cứ đâu, với bất cứ người nào… nhưng trong đó chưa bao giờ gồm cả Ma giới hay gồm cả ta!

Thái Hành không dám nhìn nụ cười của Minh Bảo nữa, hắn thấy ngực mình đau,
tim cũng đau. Làm gì mà lại cười chua chát như thế, thà khóc còn tốt
hơn!

- Đi đi, trước khi ta dịch xong cuốn sách này, đệ hãy đem nữ nhân đó đến
Kim Quy đảo. Cho dù là Thần mệnh cũng không thể bỏ qua lời nguyền trong
mai rùa. Tận dụng thời gian đó, làm cho chính mình hạnh phúc, làm cho
nàng ấy vui vẻ. Ít nhất… sau này sẽ không cảm thấy hối tiếc!

Minh Bảo gật gù, xem như đồng ý. Hắn phủi phủi vạt áo đứng dậy, vừa đi vài bước bỗng nhiên ngừng lại

- Nhị ca! Ta có thể thỉnh cầu huynh một điều không?

Thái Hành nhẹ cười

- Vì hai tiếng “nhị ca” này, ta sẽ đáp ứng đệ!


Minh Bảo cuối đầu nhìn xuống chân, đưa lưng về phía Thái Hành mà nói:

- Hãy thay đệ cho đứa bé một lời chúc phúc, không cần dụng tâm nhiều, chí ít… có thể giúp nó sống lâu một tí!

Thái Hành thực sự sững sốt, hắn nói như vậy nghĩa là…

- Chưa! Đệ nói là “nếu”!

Thái Hành suýt bị dọa, thở ra một hơi rồi mới gật gật đầu

- Được, ta đáp ứng đệ!

- Cảm ơn!

Minh Bảo thong dong rời khỏi Hoa Sơn, để lại một bóng lưng đơn độc. Tự nhiên Thái Hành có cảm giác ông trời vô cùng bất công. Một vị Thần sống ba
mươi vạn lẻ bốn nghìn bảy trăm năm, trong đó chỉ có 2 năm tuổi thơ, hơn
ba mươi vạn năm ngủ vùi trong giá rét, hơn bốn nghìn năm trải tám mươi
lần đau đớn luân hồi, còn lại chừng năm trăm năm được sống, được yêu,…
Nhưng mà vài trăm năm đó có là gì! Khó trách hắn tham lam, khó trách hắn lưu luyến…

Thái Hành thấy khóe mắt cay xè, Tam đệ của hắn, đứa em trai này… nó giống
phụ thân vô cùng! Lúc nào cũng không nói, không để ai thấy bộ mặt thật
của mình, chẳng bận tâm người đời sẽ nhìn nhận hắn ra sao, bản thân thì
luôn làm những chuyện khiến người ta đau lòng.

- Haizz…

Thái Hành trút tiếng thở dài, mắt vô tình nhìn xuống đống len bừa bộn bên dưới

- Thanh nhi?

Con bé biến đâu mất rồi? Thái Hành nhíu mày đứng dậy, đi tới chỗ quần áo,
len chỉ hỗn độn. Hắn ngồi xỏm xuống, có chút buồn cười gọi thêm lần nữa

- Lại bị dọa hóa về nguyên thân sao?

Con chuột nhỏ thò cái mũi đỏ đỏ từ trong cuộn len nhìn ra. Thái Hành mím môi cười, đem ngón tay út vuốt ve đầu nó.

- Đến bao giờ mới bỏ cái tật xấu này hả? Biến trở về đi!

Phốc một cái, cô bé Thanh Tú lại xuất hiện trong bộ dáng chật vật, cả người
rối cùng với chỉ len, mái tóc đen dài phủ xuống che đi thân mình trần
trụi. Nó ngồi như con ếch nhỏ, ngốc nghếch nhe răng chuột cười hì hì.
Thái Hành lắc đầu, đem chỉ xanh đỏ kéo xuống, hóa ra một cái khăn lớn
trùm Tú Thanh lại.

- Vào nhà mặc quần áo!

Hắn ra lệnh, Tú Thanh ngoan ngoãn túm lấy khăn choàng, lon ton chạy vào
nhà. Thái Hành đột nhiên suy nghĩ, nếu có một ngày mình biến mất thì cô
bé khờ khạo này phải làm sao?