Sáu năm trước, Ôn Ninh công chúa dây dưa không ngớt, Nguyên Định Dã không chịu nổi phiền nhiễu đã đến Thanh Châu để giải sầu.
Hắn vốn chỉ tới chơi thôi, cũng không mang công vụ gì tới, đang đi ngắm cảnh nước non Thanh Châu thì gặp Trương Tú Nương.
Trương Tú Nương là nữ nhi nhà nông hộ, tính tình ôn hòa thân thiện, mới đầu không biết hắn là tướng quân, mơ mơ hồ hồ yêu hắn, Nguyên Định Dã hứa với nàng sau khi hồi kinh sẽ cưới nàng làm chính thê. Chỉ là hai người còn đang bày tỏ tâm ý của nhau thì có thánh chỉ ban xuống, hắn chỉ có thể vội vội vàng vàng tới biên quan. Trước khi rời đi, hắn đã để lại tất cả vàng bạc mình mang đi lại, cũng căn dặn tri phủ Thanh Châu, phái người hộ tống Trương Tú Nương lên kinh thành.
Đối mặt với Nguyên tướng quân, tri phủ Thanh Châu đương nhiên là ngoan ngoãn vâng lệnh, nhưng lúc Nguyên Định Dã vừa đi, hắn ta lại có chủ ý khác.
Tri phủ Thanh Châu này họ Ngô, có thể nói là có chút quan hệ họ hàng với Nguyên gia. Lúc Nguyên Định Dã đến Thanh Châu, Ngô thị từng dùng bồ câu đưa tin cho hắn, nói muội muội của hoàng thượng là Ôn Ninh công chúa ái mộ Nguyên tướng quân đã lâu, bảo hắn ta khuyên Nguyên Định Dã trở lại kinh thành.
Đây chính là thân muội của hoàng thượng đấy, nếu cưới nhau thì chính là thân thích của hoàng gia!
Tri phủ Thanh Châu đương nhiên là muốn tận tâm tận lực, ai ngờ chiến sự lại xảy ra. Trước khi đi, Nguyên tướng quân còn lệnh cho hắn ta phải đưa nữ nhi nhà nông hộ kia đến kinh thành.
Cô nương nhà nông hộ kia tướng mạo cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân, xuất thân lại ti tiện như bùn, ngay cả cho làm thị nữ còn không ổn, sao có thể xứng với Nguyên tướng quân? Huống chi, trong kinh thành còn có một Ôn Ninh công chúa đang chờ đấy!
Ai lại không cần công chúa kim chi ngọc diệp mà đi cưới một cô nương nông hộ? Huống chi đây chính là Nguyên tướng quân, Nguyên gia là gia tộc hùng mạnh trong kinh, mỹ nhân gì mà chưa thấy qua, sao có thể coi trọng một nữ nhi nông hộ?
Tri phủ Thanh Châu suy đoán, Nguyên tướng quân chắc là bị cái cô nương này lừa gạt, huống chi còn có Ngô thị căn dặn trước, hắn ta liền tự tác chủ trương, chỉ coi như chưa từng được phân phó. Về sau thấy Trương Tú Nương muốn lên kinh tìm người, còn thay Nguyên tướng quân ngăn người lại.
Về sau trên kinh thành gửi thư, Ngô thị muốn nghe ngóng thân phận của Trương Tú Nương, hắn ta liền bẩm báo chi tiết, sau đó thì thì bên kinh thành có tin tức gì nữa, hắn ta lại càng kiên định với suy nghĩ của mình.
Thời gian sáu năm trôi qua, hắn ta đã sớm ném cái tên Trương Tú Nương ra sau đầu, nhưng ai mà ngờ... Nguyên tướng quân lại tìm đến tận Thanh Châu chứ!
Tri phủ Thanh Châu chỉ cảm thấy đầu ầm vang, trước mắt của hắn ta trời đất quay cuồng, suýt nữa ngất đi.
Có thể được Nguyên tướng quân tốn công tốn sức tìm đến, sao có thể là người bình thường được?
"Nguyên tướng quân, hạ quan... Hạ quan..."
Nguyên Định Dã lạnh lẽo nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, vì sao không đưa Trương Tú Nương lên kinh thành?"
"Hạ quan là nhất thời hồ đồ!" Tri phủ Thanh Châu đập đầu thật mạnh xuống đất: "Nguyên tướng quân, Trương Tú Nương kia xuất thân nhà nông hộ, sao có thể xứng với tướng quân thân phận tôn quý, hạ quan cho rằng tướng quân bị ác nữ này dây dưa, cũng lo lắng ngày sau bị tướng quân phu nhân chú ý nên tự tác chủ trương... Không nghe tướng quân... Nguyên tướng quân, hạ quan cũng là lo lắng cho Nguyên tướng quân, vì Nguyên tướng quân mà suy nghĩ!"
"Tướng quân phu nhân?"
Tri phủ Thanh Châu hàm hồ nói: "Nghe nói công chúa điện hạ yêu mến tướng quân nên cho rằng..."
"Khoảng cách từ Thanh Châu đến kinh thành trời cao đất xa, ta một đường ra roi thúc ngựa, cũng mất đến nửa tháng, không biết Ngô đại nhân nghe tin này từ đâu?"
"Cái này, cái này..."
Nguyên Định Dã nhắm mắt, không muốn nhìn thấy hắn ta.
Hắn nghĩ đến trưởng tẩu lúc nào cũng nói không thấy, chẳng hề làm gì, lại không ngờ nàng ta đã làm rất nhiều chuyện.
"Vậy Trương Tú Nương đang ở đâu?"
Tri phủ Thanh Châu đầu đầy mồ hôi: "Cái này..."
"Ngươi không biết?"
"Hạ quan..."
Đây chính là "chăm sóc rất tốt" trong thư nhà sao! Ngay cả người cũng không biết ở đâu thì lấy đâu ra chăm sóc!
Nguyên Định Dã bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chân đi ra ngoài, từng bước đi tạo ra gió lớn. Tri phủ Thanh Châu vội vàng bò lên: "Nguyên tướng quân, hạ quan đúng là kẻ mất bò mới lo làm chuồng, xin ngài cho một cơ hội, tướng quân đi xa như vậy nhất định rất mệt, không bằng trước nghỉ ngơi một ngày, hạ quan sẽ phái người đi tìm Trương Tú Nương đến."
"Không cần." Giọng Nguyên Định Dã lạnh lùng nói: "Ta tự mình đi."
Ngựa của hắn dừng ở cửa phủ nha môn, Nguyên Định Dã trở mình lên ngựa, tri phủ Thanh Châu muốn ngăn cũng ngăn không được, mắt thấy hắn giơ roi ngựa, làm bộ muốn đánh, vội vàng trốn sang một bên. Chờ hắn đứng vững thì đã nhìn thấy người mặc áo choàng đỏ thẫm phi ngựa đi xa.
"Ai... Ai... Cái này!" Tri phủ Thanh Châu vỗ đùi, vội vàng xoay người trở về viết thư cho Ngô thị, bảo nàng ta nghĩ cách giúp mình.
Thư của hắn ta mới viết được một nửa thì lại có khách quý tới cửa.
Chính là người của Dương gia trong kinh thành, cầm thư của Dương tướng trên tay, nói muốn tới thôn Tiểu Khê tìm một cô bé tên Trương Diệu Diệu.
Tri phủ Thanh Châu bảo người cất đi, quay đầu lại trong lòng buồn bực.
Đất Thanh Châu này sao lại lắm người họ Trương thế?
...
Sáng sớm, lúc Diệu Diệu lên núi cắt cỏ, cữu nương chuẩn bị một rổ trứng gà, đem bạc giấu vào dưới đó rồi dắt nhị biểu ca lên học đường xin tiên sinh.
Chờ Diệu Diệu cắt cỏ trở về, cữu nương cũng đã quay về rồi.
Trứng gà trong tay nàng ta vẫn y nguyên, sắc mặt cũng không dễ nhìn, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Tên tiên sinh kia thật không biết nói đạo lý, Bảo nhi nhà chúng ta tương lai rạng ngời, vậy mà hắn ngay cả cửa cũng không cho chúng ta vào, còn cho cho người đuổi đi. Toàn bộ người học đường kia cũng không biết đạo lý, đáng thương cho Bảo nhi của ta, còn bị đánh đến mấy lần, bọn hắn giống người đọc sách sao!"
Cữu cữu vội hỏi: "Vậy chuyện quay lại học thì sao?"
Cữu nương đặt mạnh cái rổ lên bàn, lại đau lòng kiểm tra trứng gà. Nàng ta hậm hực nói: "Không thành công!"
Diệu Diệu ở bên cạnh nghe, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhị biểu ca nhìn trứng gà đến chảy nước miếng: "Nương, con không được đi học, hay là người cho con trứng gà và bạc đi."
"Vậy sao được? Bảo nhi sau này muốn làm đại quan, chỗ này giữ có tác dụng lớn đó."
Cữu nương đem trứng gà cùng bạc cất kỹ đi, chìa khoá bỏ vào trong ngực. Gặp ra nhìn Diệu Diệu, hung ác nói "Nha đầu chết tiệt kia, nhìn cái gì, còn không mau đi làm việc!"
Diệu Diệu hí ha hí hửng chạy ra gốc cây, hai búi tóc trên đầu theo đó mà lắc lư theo.
Ở trong mắt cô, vòng tay biến thành bạc, nếu bạc vẫn còn, vậy thì vòng tay vẫn còn, còn nếu bạc không còn thì vòng tay của nương cũng mất.
Biểu ca không được đi học, cô chỉ cần chờ phụ thân trở về là có thể chuộc lại vòng tay của nương!
Diệu Diệu vô cùng vui vẻ đi rửa bát đũa rồi lại đi quét sân. Trong nội tâm sung sướng, ngay cả trên mặt cũng cười tủm tỉm, động tác cầm chổi cũng mười phần nhẹ nhàng, cả người tựa như lá cây rơi từ trên cây, đung đưa theo gió trong không trung.
Cữu nương ngẫu nhiên liếc qua, nhịn không được gắt một tiếng: "Đồ đầu đất, làm việc còn cười như con ngốc."
...
Buổi chiều, Diệu Diệu làm xong, cô ngồi ngoài cửa hóng gió, lấy một que cây vẽ vẽ lên đất để luyện chữ.
Đại Hoàng đi đến bên cạnh, hơi híp mắt lại, có lẽ là buồn ngủ.
Trong nhà không có ai, mấy người cữu nương đều đã đi làm việc —— lúc đầu cữu nương cũng muốn Diệu Diệu đi nhưng là tuổi của cô còn quá nhỏ, thật sự không gánh nổi việc làm nông. Lúc Diệu Diệu ra đó còn lỡ chân giẫm nát mất mấy bông lúa nên bị cữu nương mắng một trận, mới được trở về nhà.
Khoảng thời gian buổi chiều ngắn ngủi này là lúc Diệu Diệu có thể nghỉ ngơi.
Cô viết viết vẽ vẽ mấy chữ rồi lại lấy chân quệt hết đi, sau đó lại ngồi xuống viết chữ khác.
Nhị biểu ca đến giữa trưa mới ngủ dậy, chạy ra chạy vào trong phòng, không biết đang làm cái gì.
Diệu Diệu đang viết thấy cậu ta cứ vào phòng mình liền nhịn không được quay sang.
"Biểu ca, huynh đang làm gì đấy?"
Nhị biểu ca đang vội vàng đi lại, nghe thấy tiếng lập tức đứng hình, cậu ta nhìn chung quanh, thấy chỉ có Diệu Diệu mới thở phào một hơi.
Ánh mắt của cậu ta xoay một vòng, hung ác mắng Diệu Diệu: "Mắc mớ gì tới ngươi, xú nha đầu, ai cho phép ngươi nhìn ta?"
"Biểu ca, huynh vào phòng ta làm gì?"
Giọng nhị biểu ca càng mạnh: "Tránh ra, chuyện không liên quan đến ngươi!"
Diệu Diệu mất hứng bĩu môi. Rõ ràng cô còn ăn nói tử tế vậy mà biểu ca lại mồm miệng khó nghe như vậy.
Biểu ca trở về phòng lấy quả trứng gà luộc mà cữu nương để lại trên bàn, đi ra trước mặt Diệu Diệu, bắt đầu ăn. Mùi trứng gà bay vào mũi Diệu Diệu, chỉ cần cô hít một hơi là có thể ngửi thấy mùi thơm mê người này.
Tâm tư Diệu Diệu nửa trôi dạt đến quả trứng gà, ngay cả chữ cũng viết không nổi nữa, ánh mắt không tự chủ được nhìn chăm chú. Nhìn thấy cô như vậy, biểu ca lại càng đắc ý, ngay trước mặt Diệu Diệu, cắn nửa quả trứng vào bụng, chỉ còn lại mỗi vỏ trứng.
Diệu Diệu: "..."
Đại Hoàng bò dậy, nhe răng trợn mắt nhìn biểu ca, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ. Mặt biểu ca lập tức biến sắc, nuốt nốt vào bụng rồi vội vàng chạy đi.
Diệu Diệu: "..."
Diệu Diệu nghiêm túc ôn tập lại bài dạy của thần tiên ca ca rồi mới về phòng mình.
Cái căn phòng này vốn chỉ dùng để đồ cũ, nay lại bị biểu ca lục tung lên càng trở nên bừa bộn. Diệu Diệu ngơ ngác nhìn trong chốc lát, thật sự nhìn không có thay đổi gì, cuối cùng chỉ chỉnh lại chăn mền của mình lại —— cô vốn dĩ cũng không có gì nhiều, chớ nói chi là có đồ bị biểu ca trộm đi.
Trong đêm, trước khi đi ngủ cữu nương mở khóa ngăn tủ ra.
Trong nhà cất nhiều bạc như vậy, nàng ta dù có đi ngủ cũng không yên được, lấy ra đếm một chút mới an tâm, đếm xong thì trong đêm còn mơ thấy bản thân phát đại tài.
Nhưng ngăn tủ vừa mở ra, cữu nương đã cảm thấy có gì đó không được bình thường.
Cái ngăn tủ này vừa nhìn là biết có người đã mở ra, đồ vật bên trong đều tự tay nàng ta cất vào, xếp rất ngăn nắp. Nhưng bây giờ, chồng quần áo phía trên bị lật qua lật lại, bao y phục ở dưới thì bị lộ ra một góc!
Cữu nương lập tức kinh hãi, vội vàng lật bao y phục ra.
Bạc bên trong vẫn còn nhưng nàng ta đếm lại thì thấy thiếu đi mấy chục lượng!
Bạc đâu? Bạc của nàng ta đâu!