Diệu Diệu bị ngã đến choáng váng đầu hoa mắt, trước mắt đầy sao, cũng may có Đại Hoàng đỡ ở dưới nên mới không có thương tích gì.
Cô giãy dụa bò lên, trước ôm lấy Đại Hoàng, ban nãy nó bị ngã rất mạnh, dựa trong lòng cô kêu ra mấy tiếng ư ử rất đáng thương, hơn nửa ngày sau, mới trấn an ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ gương mặt cô.
Sau đó Diệu Diệu mới ngẩng đầu nhìn lại, nhận ra chính mình cùng Đại Hoàng bị rơi vào trong một cái hố, cái hố này vừa to lại sâu, dù cô có đứng hẳn lên trên Đại Hoàng cũng không thể qua được.
Diệu Diệu lớn tiếng kêu: "Có ai không? !"
Cô đi cùng nhị hoàng tử đến, quả nhiên, không lâu sau, đám người nhị hoàng tử xuất hiện trước cái hố.
Diệu Diệu mắt sáng lên, lập tức phất phất tay về phía bọn họ, hô: "Cứu mạng, chúng ta ở đây!"
Đám người nhị hoàng tử lập tức nói: "Ngươi sao ngốc quá vậy!"
"Bãi săn này nơi nơi đều có cạm bẫy, ngươi không biết tránh đi sao?"
"Đã cho ngươi săn thú rồi mà còn đi gây thêm phiền toái cho bọn ta!"
Bọn họ bảy miệng tám lời, nói đến Diệu Diệu buồn buồn rụt đầu về.
Đúng là cô muốn đi săn, chính cô tự té xuống, còn làm Đại Hoàng bị thương. Diệu Diệu không phản bác nổi, trong lòng trở nên nặng trịch, như bị một tảng đá đè xuống.
Chờ bọn họ nói xong, Diệu Diệu mới cẩn trọng hỏi: "Vậy mọi người có thể kéo ta lên không?"
Đám người nhị hoàng tử nhìn nhau, nói: "Ngươi cứ ở đây chờ, cái hố này sâu quá, chúng ta phải đi tìm dây thừng đã."
"Được."
Những người đó rất nhanh rời đi, tiếng vó ngựa xa dần, Diệu Diệu ngồi trong hố, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Cô lại hô vài tiếng, nhưng không có ai đáp lại cũng không có ai nghe thấy.
"Gâu ~ "
Đại Hoàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ gương mặt cô. Diệu Diệu bèn ôm chặt lấy nó.
Nơi này hoang vu, vắng vẻ, Diệu Diệu bắt đầu thấy sợ hãi, cũng may bên người còn có Đại Hoàng. Cô lại gọi tiếng phụ thân, đương nhiên là không có ai đáp lại. Phụ thân không có ở đây, chắc chắn không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Cô nhỏ giọng nói với Đại Hoàng: "Bọn họ có phải không trở lại?"
"Ẳng..."
"Ngươi cũng cảm thấy thế?"
"Gâu..."
Diệu Diệu khổ sở ôm chặt đầu nó.
Cô từ đầu đã cảm nhận được, những người đó tựa hồ không thích cô, trước sau trở mặt rất nhanh, lúc này cô đã có thể chắc chắn đám người đó chính là cố ý.
Diệu Diệu nghĩ tới thôn Tiểu Khê, cô đã lâu không nhớ về người trong thôn. Trước kia khi còn ở đó, trẻ con trong thôn không ai muốn chơi với cô, thỉnh thoảng có người lại gần làm quen nhưng cuối cùng mục đích cũng chỉ là trêu cợt, dần dà, Diệu Diệu chỉ chơi với Đại Hoàng. Hiện tại cô lại một lần nữa bị trêu cợt.
Từ lúc được phụ thân về, Diệu Diệu không phải trải qua cảm giác này nữa. Cô gặp được rất nhiều người tốt đến mức khiến Diệu Diệu quên đi hết những tủi nhục mà mình đã chịu đựng.
Diệu Diệu kiểm tra lại Đại Hoàng, xác nhận nó không bị thương nặng mới phủi bùn đất trên người rồi bò lên.
Cô hôm nay mặc áo màu vàng nhạt mà lúc này xiêm y đã dính đầy bùn đất, Diệu Diệu vỗ vài cái vẫn không khá hơn là mấy.
Sau đó cô vươn tay, bắt đầu sờ vách quanh cái hố to này.
Đây là bẫy bắt thú của bãi săn, vì để ngăn chúng chạy mất nên hố được đào rất sâu, muốn đi ra ngoài vô cùng khó, Diệu Diệu cảm thấy đám người kia có khi sẽ không quay lại nên bắt đầu nghĩ cách tự cứu chính mình.
Diệu Diệu đi quanh một vòng, sau đó lấy tên túi ra.
Cô tháo hết vải bông bọc đầu mũi tên đi, sau đó dùng lực cắm mũi tên lên vách. Cách này làm rất mất sức, cũng may từ nhỏ đã phải làm việc nên chỉ mất một lúc đã cắm vào được.
Chỉ là mấy mũi tên này cắm vào nhưng lại không được chắc chắn, Diệu Diệu càng thêm sợ hãi, cũng may cô còn nhỏ nên thân thể cũng nhẹ, còn có kinh nghiệm trèo cây, lại có Đại Hoàng ở phía dưới nâng lên, Diệu Diệu ngã lên ngã xuống mấy lần, quần áo trên người đã không nhìn ra hình dạng ban đầu, cơ hồ là một chút sức lực cũng không còn mới đi lên được.
Vừa đi lên xong, Diệu Diệu mệt đến thở hồng hộc, hơn nửa ngày không đứng dậy nổi.
Lúc nhịp thở bắt đầu bình thường, cô mới quay xuống kêu: "Đại Hoàng, ngươi đợi ta, ta lập tức tới cứu ngươi ngay!"
"Gâu!"
Diệu Diệu nghỉ ngơi một lát, sau đó đi xung quanh tìm công cụ. Đại Hoàng không biết trèo cây nên đương nhiên không thể tự trèo lên được, Diệu Diệu đi rất xa cuối cùng tìm thấy một cái dây mây, vội vàng kéo nó về.
Cô chạy đến cái hố thấy Đại Hoàng vẫn ngoan ngoãn chờ ở phía dưới.
"Đại Hoàng, ta tới cứu ngươi a!"
"Gâu!"
Thả dây mây xuống, nó lập tức cắn lấy sợi dây, sau đó duỗi chân hướng lên trên. Nhưng Đại Hoàng là một con chó rất lớn, nó còn nặng hơn cả Diệu Diệu, Diệu Diệu cố hết sức cũng không kéo nó lên nổi.
Bàn tay của cô bị dây mây ma sát đến phát đau, lòng bàn tay nóng bừng bừng, Diệu Diệu lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu nhìn lại bản thân, cả người toàn bùn đất, vừa bẩn vừa hôi, giống như quay trở về thành hài tử không nơi nương tựa ở thôn Tiểu Khê.
Diệu Diệu khịt khịt mũi, nước mắt rất nhanh lăn xuống.
Cô không sợ mình bị lừa nữa, gà trống bị ăn còn có thể nuôi lại, rơi vào hố còn có thể đi ra nhưng cái không mong muốn nhất chính là Đại Hoàng xảy ra chuyện. Nơi này không có một bóng người, một mình cô kéo không nổi, giống như Đại Hoàng sẽ vĩnh viễn ở dưới đó, mãi mãi không thoát ra được.
Diệu Diệu không nhịn được oa oa khóc thành tiếng, nước mắt tí tách chảy xuống nền đất, nức nở nói: "Đại Hoàng, ta nhất định trở về cứu ngươi ra!"
"Gâu! Ẳng ẳng ẳng!"
Đại Hoàng ở phía dưới sốt ruột sủa, chạy quanh mấy vòng, thấy Diệu Diệu chú ý, nó lại ở hố để sủa tới sủa lui, trước đào đào đất, sau đó nhảy lên đống đất vừa đào.
Chờ Đại Hoàng làm mẫu ba lần, cô mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng xoa xoa mặt, một lần nữa bò lên.
Diệu Diệu bắt đầu lấy xung quanh lá cây, cành khô, tảng đá, phàm là tìm được gì cô đều quăng hết vào hố, Đại Hoàng ở dưới phối hợp cùng, Diệu Diệu giống như một chú kiến nhỏ bận rộn, khuân vác đồ liên tục, sắc trời dần tối, đã bắt đầu vào hoàng hôn, cô cuối cùng ném một gốc cây khô thật to xuống.
Đại Hoàng đạp lên mọi thứ, linh hoạt bước nhanh nhạy nhảy lên mặt đất.
Diệu Diệu ôm cổ nó, nước mắt lại rơi xuống, chảy ướt cả một mảng lông Đại Hoàng.
"Ẳng ẳng!" Đại Hoàng ôn nhu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ hai má ướt sũng của cô.
"Đại Hoàng, chúng ta trở về thôi!" Diệu Diệu siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ phẫn nộ đỏ bừng: "Ta muốn đi tìm phụ thân... Không, đi tìm hoàng thượng cáo trạng!"
Diệu Diệu mơ hồ hiểu được phụ thân không phải người lợi hại nhất trên đời, phụ thân gặp thái tử ca ca còn phải hành lễ, nhị hoàng tử là đệ đệ của thái tử, cho nên nhất định phải tìm người lợi hại hơn cả thái tử.
Cô sợ phụ thân đánh mông mình, nhị hoàng tử khẳng định cũng sợ phụ thân giáo huấn cậu ta!
Nhị hoàng tử bắt nạt Đại Hoàng, cô muốn cho nhị hoàng tử bị giáo huấn thật nặng!
"Gâu!"
Diệu Diệu chỉ dắt nó, không nỡ cưỡi Đại Hoàng, sờ sờ đầu rồi chậm rãi bước đi.
...
Thấy trời sắc đã tối muộn, đám người nhị hoàng tử mới bắt đầu chuẩn bị đi về.
Cậu ta nhìn thoáng qua những gì mình thu được hôm nay, hài lòng nói: "Không phải chỉ là một con hươu thôi sao? Hôm nay ta bắt được nhiều như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ khen ngợi ta."
"Đi, chúng ta đi về."
"Điện hạ." Có người nhắc nhở nói: "Nữ nhi của Nguyên tướng quân còn ở đó."
Nhị hoàng tử lúc này mới sực nhớ tới việc này, lập tức bảo người đi tới cái hố kia.
Đã hết một ngày, chắc tiểu nha đầu kia đang sợ hãi lắm rồi.
Bên cạnh còn có người lo lắng trùng trùng: "Điện hạ, đã trôi qua một ngày, nếu Nguyên tướng quân tức giận thì phải làm sao?"
"Có cái gì mà sợ?" Nhị hoàng tử nói: "Là do chính nó tự ngã xuống, chúng ta phải hỗ trợ cứu lên, chờ chúng ta giao người cho Nguyên tướng quân, Nguyên tướng quân còn cảm tạ không kịp. Chỉ là về chậm một ít, nhưng không phải là vì cứu nó lên sao?"
Nhị hoàng tử lại nói : "Hơn nữa, không cho nó ở đấy lâu thì sao hiểu được thế nào là giáo huấn?"
Nói đến đây, nhị hoàng tử còn có chút căm giận.
Cậu ta xấp xỉ tuổi với thái tử nhưng thái tử cái gì cũng đè đầu cậu ta, lần đi săn này cũng là mẫu phi đi cầu phụ hoàng mãi mới được.
Hoàng đế coi trọng thái tử, tuổi còn trẻ mà đã được dự thính chính vụ, bọn họ cùng nhau đi săn, khi hoàng đế tiếp kiến quan viên cũng chỉ kêu thái tử mà không gọi cậu ta, bất công làm cậu ta tức đến phát điên, chỉ là hoàng đế lại xem trọng cái con nha đầu kia của Nguyên gia! Hôm qua còn tự mình dẫn đi săn thú!
Bại dưới tay thái tử thì thôi đi, con nha đầu kia là cái thá gì? Nghe nói nó là bạn tốt của thái tử, không động được đến thái tử nhưng cậu ta có thể lấy nha đầu này ra trút giận.
Nghĩ đến tiểu cô nương bị dọa đến nước mắt giàn giụa, cảm giác như đã thắng được thái tử, nhị hoàng tử trong lòng đắc ý cực kỳ.
Cậu ta mang theo dây thừng, dẫn nhóm người hầu khoan thai đến chỗ cạm bẫy kia.
Lúc đến nơi, mọi người lập tức thay đổi sắc mặt.
"Điện hạ, không hay rồi, không thấy người đâu!"
"Cái gì? !" Sắc mặt nhị hoàng tử đại biến: "Người đi đâu hả? !"
"Không, không biết..."
"Còn thất thần ra đấy làm gì? Mau đi tìm!"
Mọi người vội vàng chia nhau đi khắp bốn phía.
Bọn họ mang nữ nhi Nguyên tướng quân đi, trên danh nghĩa là đưa đi chơi, tuy rằng có lừa người ngã vào bẫy nhưng cứu người là cứu người, người vẫn còn thì tốt nhưng nếu để lạc mất thì thật sự không dám nghĩ đến hậu quả!