Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 42: Chó dữ cản đường

(*) Lời của editor: lịch đăng là thứ 3 và thứ 6 hàng tuần nhé❤️
Lúc Diệu Diệu mang thùng đồ chơi trở về thì không khí trong phòng cũng đã hài hòa hơn.
Một mình cô kéo đi có hơi nặng, may có Đại Hoàng đẩy cùng ở phía sau.
Diệu Diệu lau mồ hôi, vui vẻ hỏi: "Tiểu ca ca, huynh thích chơi cái gì?"


Sau khi về Nguyên gia, chỉ cần trong kinh thành có đồ chơi gì mới thì người trong nhà đều chạy đi mua ngay, trước kia Diệu Diệu chỉ có Đại Hoàng chơi cùng, bây giờ đã có cả thùng đồ chơi, mỗi cái cô đều coi như bảo bối, ngày nào cũng lau chùi sạch bóng, chỉ có bạn tốt đến nhà mới lấy ra chơi.


Nhưng mấy món đồ chơi này Diệu Diệu cảm thấy mới lạ chứ mấy người ngồi trong này sớm đã chơi đến chán, cảm thấy còn không bằng đi chăm gà con. Mà Tuyên Trác đã qua tuổi chơi đồ chơi rồi, bây giờ bắt đầu có hứng thú với cung tiễn đao thương.


Lục Việt vốn định ngồi xuống, quay sang bên cạnh bỗng thấy Tuyên Trác có vẻ khá thuận mắt, chủ động nói: "Diệu Diệu muội muội, không phải muội muốn dẫn huynh ấy ra ngoài chơi sao?"
Diệu Diệu sực nhớ ra "Đúng thế, sao muội lại quên mất chứ!"


Hạ nhân mang điểm tâm nóng hổi từ nhà bếp lên, mỗi người vội lấy một miếng sau đó chạy thẳng ra ngoài.


Tuyên Trác bị kẹp ở giữa, Diệu Diệu và Lục Việt ở hai bên -- sau khi cậu phối hợp gật đầu phụ họa thì thái độ thằng nhóc này quay ngoắt ngay. Tuyên Trác nắm lấy tay Diệu Diệu, một tay còn lại thì đang cầm một miếng bánh điểm tâm.


Bốn người một chó một mèo chen chúc trong một chiếc xe ngựa, bên trong không rộng lắm nên cảm giác có hơi chật chội, nhưng bây giờ đây lại không phải điều mọi người quan tâm. Tuyên Trác là giấu thân phận cải trang xuất cung, Diệu Diệu cũng sẽ không chủ động nhắc tới, cũng may Tuyên Trác tuy có chút không quen nhưng vẫn cảm thấy rất ổn.


Ở trong cung, cậu còn chẳng có lấy một huynh đệ tốt nào, thư đồng thì lúc nào cũng cung kính không dám thân cận nhưng Lục Việt bây giờ thì lại nghênh ngang khoác tay lên vai cậu, đúng bộ dạng huynh đệ tốt, nói: "Nói về chỗ đi chơi và ăn ngon trong kinh thành này thì không ai có thể rõ hơn ta..."


Diệu Diệu vội vàng nói: "Tiểu ca ca, huynh đừng nghe, Lục ca ca giỏi nhất là nói dối!"
Lục Việt lập tức mắc nghẹn cổ họng.
Đường Nguyệt Xu cũng phụ họa nói: "Lục Việt, ngươi đừng tưởng thấy ai là cũng đi khoác lác, nếu bọn họ đều giống Diệu Diệu tưởng là thật thì sao?"


Quay sang thấy Diệu Diệu đang nhăn mày không vui, Lục Việt đành ngượng ngùng thu tay về.
Nhưng cậu vẫn ngụy biện: "Cái này đâu có phải khoác lác? Ta là ăn ngay nói thật, hôm nay nếu có một câu nói dối, ..." Cậu buồn bực quay đầu nhìn về phía Tuyên Trác: "Huynh tên là gì vậy?"


Tuyên Trác nhẹ nhàng nói: "Gọi ta là Trác Tuyên đi."
Mắt Diệu Diệu sáng lên, thấy cậu nháy nháy mắt, bèn phụ hoạ: "Tuyên ca ca?"
"Ừm."


Đường Nguyệt Xu hỏi: "Huynh cũng là người kinh thành ư, sao lại chưa từng gặp huynh ở học viện? Diệu Diệu muội muội nói bình thường huynh còn không được ra ngoài? Ngay cả đi học cũng không sao?"
Tuyên Trác: "Gia quy sâm nghiêm, gia phụ có mời cho ta mấy lão sư, ngày thường không thể tuỳ tiện ra ngoài."


"Ta biết, ta biết." Lục Việt đắc ý: "Phụ thân ta cũng vậy, lúc nào cũng cấm ta làm cái này cấm ta làm cái kia, còn hay mắng ta đi học hay quậy phá. Lúc đầu còn tưởng phụ thân ta là nghiêm khắc nhất rồi, không ngờ phụ thân huynh còn hung dữ hơn."


Đường Nguyệt Xu cũng phụ họa: "Phụ thân ta bình thường cũng rất nghiêm."


Hai người ngươi một lời ta một câu, rất nhanh bắt đầu sôi nổi bàn luận việc trưởng bối nhà mình khó tính như thế nào, món này không thể ăn nhiều, món kia thì bắt buộc phải ăn, còn cả việc đi chơi cũng bị quản, có chuyện vốn bé như hạt vừng vậy mà qua miệng nhau lại trở thành một việc đại sự rồi. Diệu Diệu xoay ngón tay, muốn tham dự vào nhưng lại thấy phụ thân mình cái gì cũng đều tốt, thật sự không nỡ nói xấu phụ thân.


Xe ngựa dần đi vào phố, không khí bên ngoài xe cũng bắt đầu nhộn nhịp và náo nhiệt hơn.
Lục Việt nhìn ra phía ngoài, buồn bực nói: "Diệu Diệu muội muội, phụ thân muội sao lại không yên tâm cho muội ra ngoài vậy, đi có một chuyến mà lại mang theo nhiều người như vậy?"
Tuyên Trác nghe vậy cũng quay ra nhìn lại.


Kia không phải Nguyên tướng quân phái tới bảo hộ Diệu Diệu, là tới bảo hộ cậu.
Diệu Diệu ngơ ngác: "Là phụ thân không yên tâm sao?"
Lục Việt cảnh giác hỏi: "Vậy chúng ta chơi cái gì, làm gì, những người này đều sẽ báo lại cho phụ thân muội ư?"


"Làm sao có thể." Diệu Diệu kiêu ngạo: "Phụ thân muội trước giờ chưa bao giờ làm như vậy! Phụ thân yêu muội nhất!"
Lục Việt nghe xong mới an tâm.


"Trước kia ta mang theo hộ vệ đi ra ngoài, kết quả sau khi về nhà, bọn hắn liền nói hết mọi chuyện cho phụ thân, phụ thân ta tức giận bèn đánh cho ta một trận khiến ta mấy ngày không xuống giường được!"
Diệu Diệu hỏi: "Lục ca ca, huynh đã làm gì vậy hả?"


Lục Việt như khoe thành tích: "Ta và tên tiểu tử Lưu Kỳ đánh nhau! Ta đánh cậu ta đến tè ra quần, còn phải gọi ta là gia gia! Ha ha!"
Tuyên Trác: "..."
Cậu liếc nhanh qua Diệu Diệu, ngón tay khẽ động.
Diệu Diệu không hề hay biết, truy vấn: "Lưu Kỳ là ai?"


"Trước kia cũng là đệ tử của học viện chúng ta, cậu ta chính là kẻ xấu xa, thường xuyên đi bắt nạt người khác, có một lần còn đẩy bạn học ngã xuống  giếng, suýt chút nữa mất mạng." Đường Nguyệt Xu cũng biết chuyện này, giải thích thêm: "Lục Việt đánh cậu ta gãy cả tay, cho nên phụ thân mới tức giận như vậy."


Diệu Diệu ồ một tiếng, ánh mắt nhìn Lục Việt bắt đầu có chút thay đổi
Đánh nhau là đánh nhau, nhưng đánh người xấu thì là thay trời hành đạo!


Lục Việt đắc ý: "Ai bảo cậu ta ức hϊế͙p͙ đồng học lớp chúng ta, ta đương nhiên không thể đứng nhìn rồi! Muốn so về lợi hại chắc chắn không bằng ta rồi, phụ thân cậu ta kém hơn phụ thân ta, ngay cả biểu đệ của biểu ca cậu ta cũng không bằng biểu đệ của biểu ca ta!"


Tuyên Trác nghe vậy, ánh mắt không tự chủ nhìn sang.
Lưu Kỳ? Chẳng phải là con của Lưu đại nhân bị biếm quan năm ngoái sao?
Lục Việt đứng thẳng người, vênh váo: "Trong kinh thành này, chỉ cần là ta -- á!"
"Á -- "


Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, tất cả mọi người theo quán tính bị ngã về phía trước. Duy chỉ có Lục Việt là đang đứng nên trực tiếp té một cái xuống xe.
Cũng may xa phu tay mắt lanh lẹ giữ lại được, không thì đã rất nguy hiểm.
Diệu Diệu bị hoảng sợ, vội vàng kéo cậu vào trong: "Lục ca ca, huynh không sao chứ?"


Lục Việt nào còn nghĩ tới chuyện mình anh dũng đánh kẻ xấu nữa, vội vàng che mũi bò lên, cái mũi của cậu bị đụng phải, lúc này đau muốn chết. Lục Việt hít mũi một cái, một dòng nước nóng trào ra, Tuyên Trác thấy vậy nhanh tay lấy khăn bịt lại.


Nhưng không cần nhìn, cậu cũng cảm nhận được lỗ mũi mình đang máu chảy, nước mắt Lục Việt như sắp ứ ra rồi: "Sao lại thế này chứ!"
Xa phu nói: "Tiểu thư, các thiếu gia, bên ngoài có người cản đường."
Diệu Diệu thò đầu nhìn ra phía ngoài.


Chỉ thấy ở phía trước mặt đường xuất hiện một đám nam nhân cao to lực lưỡng, mặt mày lại hung dữ, mỗi người bọn họ đều dắt trong tay một con chó rất to, tay còn lại cầm gậy gỗ, bất luận là người hay là chó thì đều nhao nhao lộ ra hung tướng, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mà đến.


Đám người tản ra, có mấy người nhấc lên một cái kiệu, chỉ thấy ngồi trên đó là một đứa trẻ con, thần sắc ngạo mạn, thái độ phách lối, tướng mạo nhìn quen mắt, chẳng phải là Tưởng Ngọc Thăng sao?
Diệu Diệu siết chặt nắm tay: "Tưởng Ngọc Thăng, ngươi tại sao lại cản đường bọn ta?"


Đại Hoàng cũng thò đầu ra, nhìn phía trước sủa gâu gâu.
"Đương nhiên là đến chặn các ngươi." Tưởng Ngọc Thăng đứng lên, đám nam nhân hung dữ kia bèn vây xung quanh, diễu võ dương oai: "Nếu ngươi biết thức thời thì quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, còn không thì coi chừng cái mạng của mình."


Đường Nguyệt Xu đặt mèo xuống, khẩn trương chắn trước Diệu Diệu: "Tưởng Ngọc Thăng, ngươi đã quên chuyện lúc trước rồi sao? Nếu ngươi dám làm gì quá đáng, trưởng bối nhà bọn ta biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."


"Các ngươi thì có cái quái gì chứ?" Tưởng Ngọc Thăng vênh váo: "Nơi này đang không có một bóng người, ai có thể biết đây là do ta làm? Lại nói, dù ta có đánh các ngươi thì đã làm sao, chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi? Trong cái kinh thành này, trừ khi là hoàng thượng tới, bằng không ta đây không sợ ai hết."


Lục Việt che mũi, tức giận quát: "Tưởng Ngọc Thăng, ngươi ngươi ngươi... Cẩn thận ta về nhà nói cho gia gia ta!"
"Gia gia ngươi? Gia gia ngươi thì lợi hại hơn phụ thân ta sao?"
Tuyên Trác cau mày ngồi trong xe ngựa, không hề ló đầu ra.


Cậu hôm nay xuất cung đúng là rất vui, cho dù là chơi với Diệu Diệu hay là hai đứa nhóc kia, cả đường đi líu ríu nói chuyện, không khí thoải mái vô cùng. Nhưng bây giờ thì mấy cái niềm vui ấy bị chuyện trước mặt này làm cụt hứng rồi.


Diệu Diệu nắm chặt dây thừng, lớn tiếng uy hϊế͙p͙: "Ngươi còn không tránh ra, cẩn thận ta thả chó cắn ngươi!"


"Ta còn lâu mới sợ ngươi, ngươi có chó, ta cũng có, ta còn có rất rất nhiều!" Tưởng Ngọc Thăng càng đắc ý nói: "Hôm nay ta chẳng những muốn giáo huấn ngươi, còn muốn giếŧ chó của ngươi, để xem sau này ngươi còn ra oai kiểu gì!"


Lúc trước cậu ta bị thiệt lớn, còn bị phụ thân cấm làm loạn ở học viện nhưng trong lòng tức đến sôi ruột, lúc nào cũng mong đến một ngày có thể giáo huấn bọn họ một trận nên đã sớm chuẩn bị đầy đủ nhưng mãi chưa tìm được cơ hội. Trước đó Diệu Diệu đi khắp nơi hỏi nên cậu ta cũng nghe ngóng được Nguyên Diệu Quỳnh vào ngày mùng chín sẽ rủ bạn đi chơi, vậy mà hôm nay đến lớp cũng không thấy Lục Việt, cậu ta bèn chạy nhanh đuổi theo.


Quả nhiên đã chặn được người lại!
Trong tay cậu ta có gần chục con chó dữ, còn phải sợ một con chó của đối phương sao?


"Chúng ta cũng mang theo người." Diệu Diệu tuyệt không sợ, khí thế nói: "Ngươi không thấy sao? Bên cạnh chúng ta có rất nhiều người, đều là phụ thân để lại bảo hộ ta, ngươi nếu dám động thủ, phụ thân ta mà biết, ta... Ta sẽ bảo phụ thân đánh phụ thân ngươi!"


Tưởng Ngọc Thăng cũng nhìn thấy mấy người đó, nhưng những người này bề ngoài còn chẳng có cơ bắp cuồn cuộn hay mặt mày hung hăng gì cả, cậu ta còn lâu mới sợ, vung tay lên, cuồng ngạo nói: "Động thủ!"


Mấy nam nhân to khoẻ kia đã sớm muốn ra tay, bèn lập tức thả chó sủa inh trời. Ba đứa trẻ đều bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, tay chân như nhũn ra, ngay cả tiếng kêu cứu cũng nói không nổi.
Diệu Diệu còn chưa lấy lại tinh thần, bỗng nhiên từ phía sau có một bàn tay kéo cô vào trong xe.


Tuyên Trác ôm chặt Diệu Diệu vào trong ngực, bịt mắt và lỗ tai cô lại, tức giận nói: "Còn không mau động thủ!"


Các thị vệ cầm trường đao trong tay đứng quanh xe ngựa, bọn hắn đều là những người tinh nhuệ của Nguyên Định Dã, chỉ thấy mấy lần đao quang kiếm ảnh, trong nháy mắt đã diệt xong mấy con chó kia, đầu chó rơi xuống đất, trên mặt còn lưu lại hung tướng, chó dữ thiếu đầu thân mình còn chưa kịp phản ứng, theo quán tính đổ về phía trước, máu tươi nhuộm đỏ cả đường đi.


Tưởng Ngọc Thăng lập tức bị dọa đến ngây ngốc, từ chỗ quần chảy ra một chất lỏng màu vàng, thấm cả vào ghế ngồi trên kiệu. Mấy tên nam nhân kia cũng đều bị hoảng sợ, đột nhiên lui về sau một bước dài.


Mà lúc thị vệ động thủ, Đại Hoàng đã cơ linh chui vào trong xe, dùng thân hình cao lớn chặn tầm mắt của bọn họ, lúc xe màn rơi xuống, cái gì cũng không nhìn thấy.
Người trong xe ngựa ngồi sát vào nhau càng thêm chật chội, Diệu Diệu giãy dụa muốn đi ra.
"Sao vậy?" Cô mờ mịt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"


Diệu Diệu muốn ra ngoài xem lại bị Tuyên Trác kéo vào, Đại Hoàng ngăn khuất phía trước. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu ca ca xụ mặt, thần sắc nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là đang tức giận. Diệu Diệu cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu như vậy, nhất thời cũng bị dọa sợ.
"Tiểu ca ca?"


Xa phu vốn không có gì bất ngờ với cảnh tượng chém giếŧ này, tỉnh táo nói: "Tiểu thư, các thiếu gia, bên ngoài xảy ra chút chuyện như vậy, hay là về phủ đã."
Tuyên Trác trầm mặt nói: "Bắt hết đám người này lại, mang về thẩm vấn."


Thị vệ phía ngoài lập tức nhận lệnh, đao kiếm sắc bén đặt ngang cổ, mấy tên nam nhân kia nào còn khí thế hung hăng như trước nữa, nhao nhao quỳ rạp xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ, Tưởng Ngọc Thăng thì đã sớm chết lặng, ngồi trên kiệu cả nửa ngày không đứng dậy được.


Đại đao sắc nhọn nằm ngang ở đỉnh đầu, có cái mũi đao còn ở ngay trước mặt, Tưởng Ngọc Thăng không kịp khóc, lập tức xỉu luôn.