Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 4 - Chương 95: Binh biến lúc bình minh

Rời Vân Châu đã được hai ngày.

Đóng quân ở trong rừng hoang, đêm có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, mới đảo mắt đã rất nhanh đến bình minh.

Dưới ánh nến, bên trong đại trướng lại vẫn sáng trưng như trước.

Tử Thanh ngã lên chiếc giường trong đại trướng, tay vuốt ve Thanh long hổ

phù Thanh soái đã giao cho nàng, không hiểu sao tim lại đập vội, từng

nhịp từng nhịp, kích động lòng người hoảng loạn không thôi.

Nếu muốn bảo vệ Lạc Dương, vậy phải tập kích bất ngờ đại quân của An Lộc

Sơn. Trong số năm vạn quân này, gần nhất thì có ba vạn có thể dùng hổ

phù để điều động, trước khi đến Lạc Dương, phải tiến hành binh biến để

đoạt quyền, hai vạn người thừa kia, là thả hay giam cầm, phải tính sớm.

“Tử Thanh…” Thanh âm Triều Cẩm bỗng vang lên bên ngoài trướng.

Tử Thanh ngồi dậy từ trên giường, nhìn Triều Cẩm vén rèm đi vào: “Triều Cẩm, nàng tới vừa đúng lúc, ta đang muốn tìm nàng.”

Triều Cẩm gật đầu: “Ta cũng có chuyện muốn hỏi nàng.”

Ngồi xuống cạnh Tử Thanh, Triều Cẩm nhìn vào mắt nàng: “Tử Thanh, nàng nói

cho ta biết, nàng thật sự muốn đi tấn công Lạc Dương?”

Tử Thanh lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại, ta nghĩ muốn đi cứu Lạc Dương.”

“Năm vạn người ngăn cản hai mươi vạn đại quân? Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng!” Triều Cẩm hít sâu một hơi: “Tổng soái Đông Đô Tất Tư Sâm

dù có tài đi chăng nữa, nhưng chỉ bằng số thủ vệ ít ỏi ở Lạc Dương kia,

đương nhiên sẽ không thủ được quá một tháng.”

“Triều Cẩm, chúng ta chỉ có ba vạn thôi, là tâm phúc của cha ta, chính là ba

vạn, trước khi tới Lạc Dương, hai vạn tinh binh của Huyền Hoàng bên

trong đại quân này là rào cản thứ nhất chúng ta phải vượt qua!” Nói xong liền giơ thanh đồng hổ phù ra trước mặt Triều Cẩm, Tử Thanh nghiêm túc

nói: “Đây là trách nhiệm cha giao cho ta. Trận chiến ở Lạc Dương, nếu

không thủ được, Đại Đường sẽ rơi vào tay địch, ta đã nghe nói An Lộc Sơn đi đến đâu, đốt nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm, bách tính

vô tội thực rất đáng thương…”

Triều Cẩm kinh ngạc nhìn hổ phù trong tay Tử Thanh: “Nàng đây là lấy trứng

chọi đá mà, binh pháp có nói, tránh đi mũi nhọn, nhưng nàng lại khăng

khăng đòi đâm đầu vào, nếu không thay đổi được kết quả, vậy ngược lại

còn có thể toàn quân bị diệt! Tử Thanh, nàng đừng quên, phía sau chúng

ta còn có năm vạn tinh binh của Huyền Hoàng, nếu xảy ra binh biến, mọi

mũi giáo đều chĩa vào nàng, cho dù nàng có ba vạn người thì sao? Không

đến một ngày thì nàng cũng sẽ chết thảm dưới vó thiết kỵ rồi!”

Tử Thanh nhíu chặt mày: “Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn Lạc Dương bị rơi vào tay địch?”

“Không sai, chỉ có thể như thế.” Triều Cẩm bình tĩnh nhìn Tử Thanh: “Nay chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nếu muốn xoay chuyển càn khôn thì quá khó khăn,

chỉ có thể chuyển vào chỗ tối, tìm thời cơ thích hợp rồi phối hợp với

Đường quân cùng thảo phạt nghịch tặc.” Lòng Triều Cẩm bỗng nhiên trùng

xuống: “Tử Thanh, ta có chút sợ hãi, trận loạn thế này quá đột ngột, tất nhiên cũng sẽ chóng vánh kết thúc, ta sợ có một ngày, mình sẽ chỉ còn

hai bàn tay trắng.”

Tử Thanh khẽ thở dài: “Nàng đang nói là về cha nàng, Sử Tư Minh?” Dựa theo lịch sử, người này trước tiên hàng Đường, sau đó lại phản Đường, cuối

cùng chết dưới tay thân sinh nhi tử Sử Triều Nghĩa, nhưng mà lúc này

không thể nói chuyện này cho nàng được, Triều Cẩm.

Triều Cẩm gật đầu: “Nói gì thì khi ở Sử gia, cha đã từng cho ta một tia thân

nhân ấm áp, hiện tại ta lại…Ta lại…” Ảm đạm thở dài, thân mình Triều Cẩm không khỏi run lên.

Nàng lại là vì ta mà đối đầu với phụ thân, phải không? Im lặng thầm hỏi, Tử

Thanh hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nghiêm nghị cười: “Lạc Dương phải cứu, kế của nàng ta cũng nghe, nhưng mà, Triều Cẩm, giao trận này cho

ta đi, nếu ngày sau Sử Tư Minh rơi vào trong tay ta, ta cam đoan hắn có

thể bình yên.”

“Nàng định làm thế nào?” Triều Cẩm kinh ngạc nhìn Tử Thanh.

“Binh biến trước.” Ba chữ chém đinh chặt sắt.

Bước đầu tiên này cho dù có khó khăn đến mức nào thì cũng phải đi, nếu không giải trừ nguy cơ gần nhất thì những gì sau đó đều là lời nói suông.

“Nàng không sợ Huyền Hoàng công chúa mà biết sẽ giận chó đánh mèo sao?”

Tử Thanh khẽ rùng mình: “Ta chỉ có thể cược canh bạc này mà thôi! Cha hẳn sẽ không làm cho ta thất vọng.”

“Yến Tử Thanh, ngươi quả nhiên có lòng phản nghịch!” Đột nhiên, một thanh

trường kiếm từ ngoài trướng đâm thẳng vào: “Phụng lệnh của chủ công, đến lấy tính mệnh ngươi!”

“Triều Cẩm cẩn thận!” Tử Thanh bảo hộ Triều Cẩm sau người, nhanh chóng rút ra

bội kiếm từ trên bàn gỗ, nghênh tiếp sát thủ Đột Quyết.

“Tử Thanh, cẩn thận, phía sau còn có người!” Triều Cẩm nảy ra kế sách trong lòng, đột nhiên thổi tắt ánh nến.

Trong bóng tối, chỉ còn lại vô số hàn quang của binh khí.

Triều Cẩm một bước vén rèm ra khỏi trướng: “Người đâu! Hộ vệ Thiếu tướng quân! Có thích khách!”

“Cái gì? Bảo hộ Thiếu tướng quân!” Chúng tướng trong doanh bỗng nhiên sôi

trào cả lên, vây chặt đại trướng lại, giương cung nhắm vào đại trướng.

“Tử Thanh mau ra đi!” Triều Cẩm vội vàng hô lên.

Tử Thanh nghe tiếng gió rít vụt qua, hai thanh trường kiếm lại xoẹt qua cách gần ngực một thước.

“Bắn tên!” Triều Cẩm đột ngột hạ lệnh.

Tên rời khỏi dây cung cung tiễn thủ, hai gã sát thủ phía sau Tử Thanh đột nhiên liền biến thành hai con nhím lớn.

Kinh hồn chưa định xoay người lại, Tử Thanh liếc nhìn hai cỗ thi thể, thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu tướng quân người không sao chứ?” Vài tên tướng sĩ Đột Quyết tiến lên vây quanh Tử Thanh.

“Tử Thanh!” Triều Cẩm bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hô một tiếng.

Tử Thanh giật mình sáng tỏ, chỉ thấy trong lòng bàn tay một gã tướng sĩ

Đột Quyết bỗng nhiên lấp lóe một đạo ánh sáng, hung hăng đâm về phía

bụng nàng.

Đột nhiên vung tay bắt lấy bàn tay đang cầm chủy thủ kia, Tử Thanh xoay

ngang cứa đứt yết hầu hắn, nhưng mà, chỗ ngực lại dâng lên một trận đau

đớn kịch liệt.

“Người công chúa muốn giết, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy mặt trời sáng mai!”

Tử Thanh cắn răng rút thanh chủy thủ xuyên qua lộ cả ra phía sau lưng,

liền thấy một đạo vết thương máu chảy ồ ạt. Xoay người bổ một kiếm vào

tên thích khách ở phía sau, chủy thủ trong tay hai tên tướng sĩ Đột

Quyết ở chung quanh lại từ hai bên sườn trái phải đâm tới Tử Thanh.

“Tử Thanh!” Đột nhiên đẩy mạnh Tử Thanh ra, Triều Cẩm hốt hoảng hạ lệnh: “Bắn tên!”

Khoảng khắc chủy thủ cắt qua y giáp, ba gã thích khách rốt cục ngã xuống đất.

Ôm chặt thân thể Tử Thanh, Triều Cẩm vội đưa tay bưng lấy miệng vết thương của nàng: “Tử Thanh, đừng làm ta sợ! Nàng sẽ không có việc gì đâu!

Truyền y quan! Truyền y quan!” Nước mắt rơi xuống, thân mình không khỏi

run lẩy bẩy.

Tử Thanh cắn răng cười: “Triều Cẩm…đừng hoảng! Ta không sao, nàng giúp ta ấn chặt miệng vết thương, đỡ ta đứng lên!”

“Được!” Triều Cẩm đỡ Tử Thanh, lại vội vàng nhìn xung quanh tìm thân ảnh y quan.

Tử Thanh nghiêm nghị cười với chúng tướng dưới màn đêm: “Bên trong còn có

bao nhiêu người là sát thủ của Huyền Hoàng công chúa? Cứ việc ra đi!”

Tướng sĩ đang khẩn trương vây quanh liền cả kinh: “Thiếu tướng quân, ngươi là nói tất cả thích khách này đều là người của công chúa sao?”

Tử Thanh lạnh lùng cười: “Ta giết cửu đệ của công chúa, đã sớm biết công

chúa sẽ không dễ dàng tha cho ta mà! Cho dù sát thủ đã hết thì ai trong

các ngươi giờ phút này muốn lấy đầu chúng ta để trở về thỉnh công với

công chúa thì cứ việc đến đây!” Ánh mắt đảo qua chúng tướng: “Nếu còn

niệm tình nghĩa huynh đệ đồng bào với phụ thân Thanh soái của ta, vậy

thỉnh lui lại một bước, Tử Thanh không cầu cứu giúp, nhưng không mong

ngươi chờ nhuốm máu của ta, thẹn với phụ thân ta!”

“Nếu đã là người công chúa muốn giết, tất nhiên ta muốn lĩnh công lao này!”

“Thiếu tướng quân…..”

Trong khoảng thời gian ngắn, có người lui lại sau, có người tiến lên trước, là địch hay bạn, một đám rõ ràng.

Đột nhiên hiểu được ý đồ của Tử Thanh, Triều Cẩm kinh ngạc nhìn mặt nàng,

từ khi nào nàng cũng lại có được kế lược như vậy? Dùng tính mệnh mình để cược một lần binh biến!

Giơ thanh đồng hổ phù lên cao quá đầu, thanh âm Tử Thanh bỗng nhiên vang

lên: “Thanh soái có lệnh, thấy phù như thấy người, phân biệt rõ địch ta, mau chóng bắt!”

Tướng sĩ Đột Quyết lui về phía sau cả kinh, thấy rõ hình dáng hổ phù dưới ánh trăng kia, đều chắp thương nhằm vào ngực những tướng sĩ định giết Tử

Thanh: “Tuân lệnh!”

Hết thảy tất cả việc này, thật sự là xảy ra quá nhanh, cũng chấm dứt quá

nhanh, ai cũng không nghĩ tới đột nhiên phía sau sẽ có người chĩa mũi

giáo, trong thoáng chốc vội vội vàng vàng, ba vạn đối đầu với hai vạn,

thắng bại đã phân.

Triều Cẩm liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tử Thanh, cắn răng hạ lệnh:

“Giết!” Hai vạn người này mà không diệt, ngày khác chắn chắn sẽ có nguy

hiểm!

“Không thể!” Tử Thanh đột nhiên lắc đầu: “Cho dù bọn họ không thể để cho ta sử dụng thì dù sao cũng là hai vạn tính mạng!”

“Nếu không giết, tất sẽ thành hậu hoạn ngày sau!” Triều Cẩm nhìn Tử Thanh:

“Muốn gây dựng nên một triều đại mới, sẽ cần phải có hy sinh, Tử Thanh,

nếu nàng không nhẫn tâm được, nàng nhất định sẽ thất bại!”

“Bọn họ cũng có thê nhi, cũng có phụ mẫu…”

Triều Cẩm run lên, giương mắt nhìn hai vạn tướng sĩ Đột Quyết đầy hoảng sợ ở

chung quanh: “Thôi! Chúng tướng nghe lệnh, tước đoạt hết y phục của bọn

họ, cắt bỏ hai ngón tay ở mỗi tay, đuổi ra khỏi đại doanh!”

“Triều Cẩm!” Tử Thanh kinh ngạc nhìn nàng.

Triều Cẩm nhíu mày, chua xót cười: “Loạn thế chính là tàn khốc như vậy đấy,

cho dù giữ lại tính mạng của bọn họ, cũng không thể để cho bọn họ còn có cơ hội ở sau lưng đâm ngươi một đao! Ngay cả nàng thất vọng về ta,

nhưng một bước này, ta cũng sẽ không nhượng bộ nữa!”

Trái tim Tử Thanh co rút một trận đau xót, Triều Cẩm, những điều nàng nói,

làm sao ta lại không biết đây? Chỉ là ta sợ có một ngày lòng ta cũng sẽ

chết lặng như vậy, một ta như vậy, có thể thấy xa lạ đến mức khiến chính bản thân cũng thấy lạnh lẽo không?

Gạt lệ nơi khóe mắt, Triều Cẩm ảm đạm cười: “Kiếp sau, nếu ta cũng vẫn như

thế, nàng có hối hận kiếp này đã cho ta lời hứa hẹn không?”

Nghe tiếng kêu thét của tướng sĩ Đột Quyết vang lên, Tử Thanh nhắm mắt lại: “Lời đã hứa, không hối hận.”

“Ha ha,” Triều Cẩm nhịn không được mà nước mắt trào ra: “Tử Thanh, ta đỡ

nàng đi vào nghỉ ngơi trước.” Nói xong, đột nhiên quay đầu lại: “Vì sao y quan còn chưa tới!”

Muốn thái bình, nhất định phải giết chóc sao?

Lòng Tử Thanh nhói đau, còn đau đớn hơn vết thương trên ngực, vì sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh đến vậy? Rõ ràng ở sau lưng là một mảng máu tươi

ướt sũng nóng hổi.

Một lần nữa thắp nến lên, Triều Cẩm đỡ Tử Thanh lên giường.

“Không còn kịp rồi, phải mau chóng cầm máu!” Triều Cẩm lo lắng cởi bỏ y giáp

của Tử Thanh, lại phát hiện phía sau lưng đơn y của nàng đã nhuốm một

màu đỏ tươi, một đao này, đâm thật sự rất sâu, còn không biết có làm tổn thương đến phế phủ không?

“Tử Thanh…” Xé mở đơn y của nàng, Triều Cẩm cẩn thận dùng lưỡi đao cắt dải

băng bao ngực của Tử Thanh, nhịn không được mà nước mắt từng giọt rơi

xuống, run run bịt lấy vết thương của Tử Thanh: “Nàng có biết lần này bị thương rất nặng không?”

“Triều Cẩm, nàng hãy nghe ta nói, nếu như…”

“Ta không nghe!” Triều Cẩm nước mắt như mưa bật đứng dậy, hoảng loạn vén

rèm đi ra khỏi doanh trướng: “Y quan đâu? Rốt cuộc y quan ở nơi nào?”

“Bẩm…bẩm Sử tiểu thư, y quan là một trong số thích khách, dĩ nhiên đã tắt thở.”

“Không!” Triều Cẩm chấn động, vội vàng trở lại doanh trướng: “Tử Thanh, nàng sẽ không có việc gì đâu!”

“Y quan…không còn nữa sao?” Tử Thanh nhàn nhạt cười, bỗng nhiên trong mắt

lấp lánh những giọt nước mắt thê lương, thực đáng tiếc, Nhã nhi, còn

không kịp đánh hạ một mảnh thiên hạ thái bình cho nàng, còn chưa thương

yêu nàng cho đủ, thế nhưng ta đã sắp ra đi…

Triều Cẩm nhìn hai bàn tay đầy máu tươi, vẫn run run: “Cho dù không có y

quan, nàng cũng sẽ không sao đâu, Tử Thanh, nàng phải chống đỡ!” Triều

Cẩm hoảng sợ đè lại miệng vết thương: “Chỉ cần không đổ máu nữa thì nàng sẽ không có việc gì…”

“Ta thực nhớ Nhã nhi…” Thanh âm Tử Thanh có chút khàn khàn: “Vì sao ta lại vô dụng như thế…”

“Tử Thanh…” Triều Cẩm rơi lệ lắc đầu: “Nàng không thể đi, nếu kiếp này nàng còn chưa trả lại được tình yêu của Nhã Hề, thì kiếp sau sao có thể toàn tâm toàn ý trao cho ta đây?”

“Thực xin lỗi…” Hết thảy trước mắt có chút mơ hồ, Tử Thanh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, phảng phất giống như thấy được khuôn mặt ửng hồng của Nhã

Hề.

“Hồi bẩm Sử tiểu thư, ta chờ ở ngoài doanh phát hiện được hai tên tiểu tốt lén lút.”

“Nếu lén lén lút lút, khó nói có phải lại là thích khách không, giết!” Triều Cẩm bối rối vô cùng, giờ khắc này không thể nghĩ nhiều thêm cái gì.

“Nhưng mà trong đó có một người tự xưng là quỷ y…”

“Chậm đã! Mau chóng đưa các nàng vào!” Lòng Triều Cẩm chấn động, nhìn Tử Thanh đang mơ mơ hồ hồ, nàng vẫn cược thắng sao?

Lúc hai tên tiểu tốt Đột Quyết chật vật không chịu nổi bị mang vào đại

trướng, Triều Cẩm vội phất tay, ý bảo những người khác đều mau chóng lui xuống.

“Tử Thanh!”

“Yến công tử!”

Vừa nhìn thấy Tử Thanh mình đầy máu chảy ròng ròng nằm trên giường, Nhã Hề

cùng Hoắc Hương không khỏi kinh hoảng kêu lên, chạy vội qua.

“Hoắc cô nương, nay chỉ có ngươi mới có thể cứu nàng.” Triều Cẩm nhìn Hoắc

Hương, giống như thể là thấy một tia hi vọng cuối cùng.

Hốt hoảng lấy ra ngân châm từ trong túi tùy thân, Hoắc Hương gật gật đầu: “Ta sẽ không để nàng có chuyện gì đâu!”

Nhã Hề nhìn Tử Thanh một cái thật sâu, lau đi mồ hôi lạnh trên tráng nàng:

“Tử Thanh, lúc gần đi nàng đã nói sẽ không có việc gì, nàng không thể

gạt người được, nếu không…nếu không…”

Hoắc Hương liếc mắt nhìn Nhã Hề đang kinh hoảng: “Nhã Hề, ngươi cùng Sử tiểu thư ra ngoài, trước tiên đun một chậu nước ấm cho nàng đi, nơi này giao cho ta, nàng sẽ ổn thôi.”

“Được…” Nhã hề mau chóng đứng dậy, nhìn Triều Cẩm: “Sử tiểu thư, chậu ở đâu? Bếp ở đâu?”

“Ngươi theo ta đi!” Triều Cẩm vén rèm lên, dẫn Nhã Hề chạy vội ra ngoài.

“Yến công tử, yên tâm, Hương nhi sẽ chữa trị cho ngươi lành lại.” Hoắc Hương nhịn xuống nước mắt trực rơi, ngân châm đâm vào huyết nhục, liên tục

đóng lại huyệt vị trên lưng Tử Thanh, nhất định phải cầm máu trước!

Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu vào trong đại doanh, mùi máu tươi đêm qua lại vẫn không tan đi được.

Triều Cẩm cùng Nhã Hề tìm kiếm thuốc trị thương y quan lưu lại, Hoắc Hương vì Tử Thanh mà đắp thuốc, cẩn thận bịt lấy vết thương.

Đến khi tay đụng phải mảnh vải bao lấy ngực Tử Thanh, mặt Hoắc Hương không

khỏi đỏ lên, ánh mắt Nhã Hề cùng Triều Cẩm mới chạm đến thân mình Tử

Thanh, không khỏi đỏ mặt cúi đầu, bỗng nhiên ý thức được, giờ khắc này

Tử Thanh mê man bất tỉnh lại rõ ràng hiện ra trước mặt ba nàng như thế.

Rốt cục băng bó vết thương xong xuôi, Hoắc Hương cẩn thận đặt Tử Thanh nằm

xuống, vội đứng dậy: “Ta…ta đi ra ngoài sắc thuốc cho Yến công tử

trước.”

Thân mình Triều Cẩm chấn động: “Đêm qua binh biến khiến đại loạn một đoàn,

ta…ta đi ra ngoài chỉnh đốn.” Chần chừ liếc nhìn Nhã Hề: “Kiếp này, Tử

Thanh liền giao cho ngươi chiếu cố.”

“Cám ơn ngươi, Sử tiểu thư.”

“Gọi ta là Triều Cẩm, ta đã không phải Sử tiểu thư rồi.”

Nhìn nhau thật sâu, rất nhiều lời nói, không cần nhiều lời dĩ nhiên vẫn có thể hiểu rõ đối phương.

Một đêm hỗn loạn, Triều Cẩm một lần nữa điểm binh ở giáo trường, nhìn ba

vạn nhân mã chỉnh tề oai hùng, không khỏi thầm sợ hãi than, Thanh soái

huấn luyện được ra chi tinh binh này là đủ để vượt mặt mười vạn đại

quân.

Nhưng Triều Cẩm lại càng không ngờ là, ba vạn tướng sĩ này căn bản không phải là người Đột Quyết.

Nguyên lai Thanh soái âm thầm giữ lại những lưu dân của Đại Đường, biết được

một ngày kia Thanh soái muốn tạo nên thiên hạ thái bình, những người đó

liền hết lòng đi theo, yên lặng cùng đợi ngày khởi sự.

Nghe ba vạn nhân mã kể lại từng chút một nhiều lần cùng tiến thối với Thanh

soái ngày trước, cùng các loại ân huệ mà Thanh soái từng ban cho bọn họ, đáy lòng Triều Cẩm không khỏi nóng lên, không khỏi thầm sinh kính ý với Thanh soái, có thể ở dưới mắt Huyền Hoàng công chúa lại âm thầm huấn

luyện ra một chi tinh binh như vậy, phải cơ trí cùng gan dạ sáng suốt

thế nào mới có thể bất động thanh sắc như thế?

Nguyên bản còn tưởng cho dù cho binh biến thì muốn trấn an ba vạn người này

cũng cần phí chút kế sách, lại không nghĩ rằng hết thảy mọi việc, Thanh

soái đã sớm an bài thỏa đáng.

***

Bên trong doanh, Nhã Hề ngồi bên giường, đau lòng vuốt ve khuôn mặt Tử

Thanh, nhẹ nhàng đắp chiếc chăn lên người nàng: “Tử Thanh…”

Khẽ cau mày, Tử Thanh lắc lắc đầu: “Là…ảo giác sao?”

“Tử Thanh.” Kinh hỉ nhìn Tử Thanh, Nhã Hề lau đi nước mắt trên mặt, vội

vàng đè lại thân thể nàng: “Rốt cục nàng đã tỉnh, rốt cục đã tỉnh rồi.”

Thấy rõ ràng khuôn mặt Nhã Hề, Tử Thanh cố kiềm chế trái tim hoảng loạn,

khoảng khắc đôi tay ấm áp của Nhã Hề ôm nàng vào ngực, nước mắt rốt cục

không nhịn được mà rơi xuống: “Nhã nhi…Ta rất nhớ nàng…”

“Ta cũng nhớ nàng…” Làn môi ấm áp của Nhã Hề bỗng nhiên đặt lên môi Tử

Thanh, vị mặn của nước mắt hòa lẫn với lời nói, lòng Tử Thanh không khỏi run lên, muốn tách nhau ra để tạo một chút khoảng cách, lại phát hiện

cả người vô lực, chỉ có thể tùy ý để đôi môi Nhã Hề trêu chọc mình tâm

trí mê loạn.

“Nhã…nhi…không thể là nàng…khi dễ ta được!” Thật vất vả Tử Thanh mới rốt cục nói được một câu.

Mặt Nhã Hề đỏ lên, nước mắt đọng trên bờ mi bỗng nhiên lấp lánh: “Nàng nói

mà không giữ lời, nàng đã nói sẽ không có việc gì, nhưng nàng nhìn mình

hiện tại xem…Cái dạng này…Nàng mới là người khi phụ ta!”

“Ta…” Tử Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mình, bỗng nhiên mặt đỏ bừng, sợ hãi kêu một tiếng: “Ai…ai cởi y phục của ta? Ai giúp ta băng bó?” Tử Thanh nhìn Nhã Hề: “Là Nhã nhi nàng…phải không?”

“Y phục là Triều Cẩm cởi, vết thương là Hoắc cô nương băng bó…” Nhìn mặt

Tử Thanh đỏ lên, Nhã Hề nhịn không được mà bật cười: “Nhìn nàng xem còn

dám bị thương nữa không?”

“Sao?” Tử Thanh quẫn bách thở dài, chỉ thiếu điều tìm chỗ nào đó để chui vào

trốn. Len lén nhìn ý cười trên mặt Nhã Hề, trái tim vốn căng thẳng đã

lâu của Tử Thanh rốt cục cũng bình lặng xuống, cám ơn người, cha, lần

này, người thực sự không làm cho con thất vọng.

“Cha đâu?” Nhịn không được mở miệng, Tử Thanh muốn lập tức cảm ơn hắn.

“Người…” Ánh mắt Nhã Hề bỗng nhiên tối sầm lại: “Có lẽ cha đã bị công chúa bắt trở về.”

Trái tim không khỏi co rút một trận, Tử Thanh thầm cắn răng: “Đáng hận…”

Cha, người chờ con, con nhất định sẽ đánh giết trở về Vân Chân, cứu người

ra! Một nhà chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, chờ cứu được

người ra, sẽ không bao giờ phân khai nữa.

Ngoài trướng, ánh nắng ban mai hiện lên, rải rác khắp cả khu rừng, lại có vài làn gió lạnh, thổi lướt qua.