Phù Sinh Nhược Mộng

Quyển 4 - Chương 93: Trông ngóng về Lạc Dương ở phương nam

Vẫn là một An Lộc Sơn lạnh lùng như vậy, sau khi biết tin Đoạn phu nhân chết, thế nhưng chỉ thở dài mà không giải quyết được gì.

Đề ra minh ước xong xuôi với Huyền Hoàng công chúa, An Lộc Sơn liền dẫn quân trở về Phạm Dương.

Công Nguyên năm 755, ngày mùng chín tháng mười một năm Thiên Bảo thứ mười

bốn, An Lộc Sơn lấy danh “Phụng mật chỉ thảo phạt Dương Quốc Trung”,

triệp tập binh mã khắp nơi lên đến mười lăm vạn, hiệu xưng là hai mươi

vạn, khởi binh ở Phạm Dương, ngày đêm hành quân, lấy tốc độ một ngày đi

được sáu mươi dặm rất nhanh đã tiến đến phía nam vào Trung Nguyên.

Các quận Hà Bắc, Huyện lệnh địa phương hoặc trốn hoặc hàng, bách tính đều bỏ thành mà chạy.

Vân Châu, ngày mười ba tháng mười một, biết được An Lộc Sơn khởi binh, Huyền Hoàng cũng bắt đầu điểm binh trong đại doanh.

“Thiếu tướng quân, Sử tiểu thư nghe lệnh, bản cung lệnh cho hai người các

ngươi dẫn theo năm vạn thiết kỵ nam hạ trợ giúp tấn công Lạc Dương, lập

tức điểm binh xuất phát.”

“Muốn ta đi lên chiến trường thì có thể, nhưng ta muốn Nhã nhi và Hoắc cô

nương đi theo!” Tử Thanh bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.

Huyền Hoàng công chúa nhìn Tử Thanh: “Chiến trường không phải trò đùa! Hai

người các nàng ở lại đại doanh của bản cung thì so với đi theo các ngươi sẽ an toàn hơn nhiều, ngày nào ngươi công phá được Lạc Dương, bản cung

sẽ mang các nàng bình yên nam hạ Lạc Dương hội tụ cùng các ngươi.”

“Thanh nhi sẽ không làm cho công chúa người thất vọng đâu.” Thanh soái bỗng

nhiên kéo Tử Thanh, cười nói: “Có cha ở đây, con có thể yên tâm đi đánh

một trận này.”

“Nhưng mà…” Tử Thanh siết chặt tay, đây rõ ràng là giữ hai người lại uy hiếp nàng!

Triều Cẩm cười nhẹ: “Tử Thanh, trận này chúng ta sẽ không thua.”

Tử Thanh nhìn Triều Cẩm, gật gật đầu, nén giận, ôm quyền với Huyền Hoàng công chúa: “Tử Thanh nghe lệnh.”

“Vậy thỉnh nhị vị tức khắc điểm binh xuất phát đi!” Huyền Hoàng công chúa

nhẹ nhàng phất tay, cười nhìn Tử Thanh: “Loạn thế mới bắt đầu, Thiếu

tướng quân cần phải bảo trọng nhiều hơn.”

“Đa tạ công chúa nhắc nhở.” Tử Thanh vội vàng cúi đầu, xoay người rời khỏi đại trướng.

Thanh soái lặng lẽ liếc nhìn Huyền Hoàng công chúa, nguyên lai ngươi vẫn

không bỏ mối thù giết hại đệ đệ. Thanh soái bỗng nhiên nhìn Triều Cẩm:

“Sử tiểu thư, Thanh nhi lần đầu viễn chinh, nếu làm việc có chỗ lỗ mãng, còn thỉnh chỉ điểm nhiều hơn.”

Triều Cẩm gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ không để nàng gặp chuyện gì không may, xin Thanh soái yên tâm.”

“Như vậy, đa tạ.” Thanh soái ôm quyền, quả thật cúi tạ.

Im lặng lắc đầu, Triều Cẩm cúi đầu với Huyền Hoàng công chúa, xoay người cũng li khai đại trướng.

“Thanh tướng quân.” Thanh âm Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên vang lên: “Bản

cung bỗng nhiên cảm thấy giờ đây có chút khoảng cách với ngươi.”

Thanh soái cả kinh quỳ xuống đất: “Vi thần sợ hãi.”

Huyền Hoàng công chúa thở dài: “Thanh tướng quân, ngươi hiểu rõ bản cung mà,

nếu nhi tử ngươi vì bản cung đánh hạ một phiến thiên hạ, như vậy, sự

kiện uất nghẹn trong ngực bản cung kia, nói không chừng có thể tan thành mây khói…Nhiều năm qua đi như vậy, ngươi vẫn trung thành tận tâm với

bản cung, bản cung cũng không muốn giữa chúng ta bởi vì một việc mà nội

độ lục đục. Bản cung đã nói đến đây, tin tưởng tướng quân biết ý tứ bản

cung.”

Thanh soái ôm quyền: “Vi thần hiểu được.”

“Hiểu được là tốt rồi, mười ngày sau đại quân nhổ trại, bản cung cũng muốn

nhìn xem Lạc Dương phồn hoa.” Huyền Hoàng công chúa vung tay lên, chư

tướng trong đại trướng đều nhất tề hét lên một tiếng: “Tuân lệnh.”

***

Trống trận lôi động, vang vang thúc giục lòng người.

Bên trong doanh trướng, Nhã Hề phủ thêm giáp bào cho Tử Thanh, nhịn không

được mà từ phía sau ôm chặt nàng: “Tử Thanh, ta có chút sợ…”

Mặt mày Tử Thanh giãn ra, xoay người lại, nhìn gương mặt nàng: “Ngốc, ta sẽ không có việc gì đâu.”

Nhã Hề gắt gao tựa vào lòng Tử Thanh: “Ta sẽ rất nhớ nàng…”

Môi Tử Thanh dừng lại trên trán nàng: “Nhã nhi, nếu sau khi ta đi, cha có

hành động gì thì nàng nhất định phải nghe lời, nghĩ biện pháp rời khỏi

nơi này.”

Nhã Hề nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết…”

Nở nụ cười ấm áp, Tử Thanh tách ra: “Nhã nhi, hảo hảo chiếu cố chính mình.”

Nhã Hề gượng cười: “Được…”

“Chờ đã.” Tử Thanh thương tiếc vuốt ve gò má nàng, đột nhiên hôn lên môi

nàng, thật sâu triền miên, trái tim bỗng nhiên bắt đầu bối rối vô cùng.

Đến khi Nhã Hề vòng tay ôm lấy cổ Tử Thanh, Tử Thanh chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, vội vàng rời khỏi môi Nhã Hề, vẻ mặt đỏ bừng: “Nhã nhi, ta

phải đi! Bằng không…bằng không ta lại muốn khi dễ nàng.”

“Nàng…” Nhã Hề khẽ đánh Tử Thanh một cái, đỏ bừng mặt, ngã vào lòng Tử Thanh: “Ta chờ nàng trở về…”

“Chờ ta trở lại khi dễ nàng?” Tử Thanh đột nhiên cười xấu xa.

“Nàng! Không đứng đắn!”

“Ha ha, như vậy ta đây bái biệt nương tử!” Bỗng nhiên hôn phớt lên mặt Nhã Hề một cái, Tử Thanh bước ra khỏi doanh trướng.

Trống trận dần dần đi xa, tiếng vó ngựa cũng thưa thớt dần, nét đỏ ửng trên

mặt Nhã Hề còn chưa tan, lòng đã lại vì Tử Thanh mà co thắt lại, Tử

Thanh, chỉ nguyện nàng mọi sự đều tốt đẹp.

“Nhã Hề cô nương, công chúa cho mời.” Bỗng nhiên, thanh âm tiểu tốt vang lên bên ngoài.

Nhã Hề cả kinh, trong lòng bỗng dấy lên một tia bất an.

Theo tiểu tốt đi vào đại trướng của công chúa, chỉ thấy bên trong đại

trướng, có mỗi Huyền Hoàng công chúa một mình ngồi trên đại tọa, thị vệ

của nàng đã bị bảo lui ra hết.

“Nhã Hề bái kiến công chúa.” Nhã Hề hơi cúi người trước mặt Huyền Hoàng.

“Miễn lễ.” Huyền Hoàng công chúa tinh tế đánh giá gương mặt Nhã Hề: “Bản cung thật sự rất ngạc nhiên, đến tột cùng thì ngươi có mị thuật gì lại có

thể khiến một nam tử trong mắt không có người khác mà chân tâm đối đãi,

chỉ đối với một mình ngươi toàn tâm toàn ý?”

Nhã Hề thản nhiên cười: “Lưỡng tình tương duyệt, quý ở hiểu nhau, nếu tình

cảm không thể toàn tâm toàn ý thì cho dù dùng mị thuật chiếm được, loại

tình cảm nhất thời đó cũng chung quy là không.”

Huyền Hoàng công chúa khẽ nhướn mày, nhìn Nhã Hề: “Ngươi thật sự nghĩ Tử Thanh sẽ toàn tâm toàn ý đối với ngươi cả đời này?”

Nhã Hề chắc chắn gật đầu: “Ta tin nàng.”

Huyền Hoàng công chúa không khỏi lạnh lùng cười: “Bản cung không tin.”

Nhã Hề cúi đầu khom người: “Nếu công chúa gọi Nhã Hề lại đâu chỉ để nói một câu như thế, vậy Nhã Hề đã nghe rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, Nhã

Hề cáo lui.”

“Chậm đã!” Huyền Hoàng công chúa đột nhiên quát: “Ngươi nay xuân phong đắc ý, có biết chăng lúc ngươi được thương yêu cũng là khi có người đang âm

thầm chịu đau khổ?”

Hít sâu một hơi, thân mình Nhã Hề run lên.

Ngữ khí Huyền Hoàng công chúa thay đổi: “Thân mình của ngươi đã bị đại quan quý nhân ở Trường An nhìn hết, lại vẫn có thể điềm nhiên hầu hạ vị

Thiếu tướng quân thiếu niên anh hùng kia, không sợ sẽ bôi nhọ thanh danh của hắn sao?”

Nhã Hề chấn động, nhịn không được ôm chặt lấy ngực: “Công chúa đến tột cùng là muốn nói gì?”

Huyền Hoàng công chúa chậm rãi đứng dậy, tiến lên đi quanh Nhã Hề một vòng:

“Chậc chậc, ta vẫn thấy thương hại ngươi, đệ đệ chính là do ngươi đoạt

mệnh, chẳng lẽ ngươi muốn ái lang của mình cũng mất mạng vì ngươi?”

“Ngươi muốn làm gì Tử Thanh?” Nhã Hề cả kinh chống lại ánh mắt Huyền Hoàng công chúa.

“Ngươi nói sao?” Huyền Hoàng công chúa cười nhẹ, rốt cuộc không dấu nổi nỗi

đau xót trong lòng, Nhã Hề thấy được lệ quang trong mắt nàng: “Hắn giết

thân đệ đệ của bản cung, nhưng bản cung lại vẫn để hắn sống, ngươi nói

hoang đường hay không?”

“Cái gì Mẫu phi, cái gì Hãn phụ, từ ngày ta sinh ra, họ đều nghĩ làm cách

nào có thể lợi dụng thân phận công chúa của ta, vì bọn họ mà giành lấy

lợi ích chính trị, chẳng sợ ta lánh thân ở Thánh sơn cũng như thế không

trốn được vận mệnh bất quá làm lễ vật cho nhóm ái tướng của hắn! Chỉ có

đệ đệ, ngay lần đầu tiên gặp lại, hắn lại có thể dùng thân thể gầy yếu

giúp ta ngăn cản bị tên tướng quân kia khi dễ. Bắt đầu từ khoảnh khắc

đó, ta đã hạ quyết tâm, cả đời này nhất định phải vì hắn mà lập nên một

phiến thiên hạ!”

“Nhưng mà, cố tình hắn lại gặp gỡ ngươi! Không để ý lời khuyên của ta, hết lần này đến lần khác đi hao tổn tâm cơ muốn có được ngươi!” Đôi mục quang

như bốc lửa nhìn chằm chằm Nhã Hề, nước mắt trào ra, Huyền Hoàng công

chúa đột nhiên hung hăng trừng mắt với Nhã Hề: “Dựa vào cái gì ngươi có

thể vui vẻ hoan hỉ cùng ái lang thề ước bên nhau cả đời, mà đệ đệ đáng

thương của ta lại chỉ có thể cô khổ bất lực, một mình đi xuống Hoàng

tuyền?”

“Nếu ngươi muốn báo thù, vậy cứ động thủ giết ta đi, tất cả tai họa đều do

ta gây nên, không có quan hệ tới Tử Thanh.” Thản nhiên cười, Nhã Hề chỉ

nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là, Nhã Hề muốn nói một câu, ác giả ác báo, công chúa hà tất phải thương xót một kẻ như vậy?”

“Ha ha…” Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên bật cười: “Thế gian này vốn có

rất nhiều thứ không công bằng, một mình ta thì sao? Ta sẽ không giết

ngươi, cũng sẽ không giết ái lang của ngươi, ta muốn các ngươi đều phải

sống, nhưng lại sống không bằng chết!”

“Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?”

“Ta muốn ngươi nhìn ái lang di tình biệt luyến, cùng Sử tiểu thư ân ái

triền miên! Cho ngươi nếm thử tư vị bị người khác ăn xong liền vứt bỏ!”

“Chỉ sợ công chúa ngươi sẽ thất vọng.”

“Quả thật ta rất thất vọng! Bày ra thế cục, thế nhưng lại gặp một kẻ ngu

ngốc chấp mê bất hối, rồi lại gặp một nam tử ý chí sắt đá, cái gì mà chỉ chờ kiếp sau, đều là lời sáo rỗng!”

Nhã Hề nhẹ nhàng thở dài: “Ta và Tử Thanh nợ Sử tiểu thư nhiều lắm…”

“Ta sẽ không bỏ qua! Trận chiến ở Lạc Dương không chỉ thay đổi Lí Đường vương triều mà còn có cái ngươi gọi là toàn tâm toàn ý!”

Nhã Hề chắc chắn cười: “Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, Tử Thanh là Tử Thanh của Nhã Hề, mà Nhã Hề cũng là Nhã Hề của Tử Thanh.”

Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên nắm lấy cằm Nhã Hề, lạnh như băng cười: “Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ không giết hắn?”

“Nếu nàng có chuyện gì, Nhã Hề tuyệt không sống một mình!”

Giật mình buông tay, Huyền Hoàng nâng tay áo lau đi nước mắt: “Ngươi muốn

biết cuối cùng bản cung sẽ đối đãi với ái lang của ngươi thế nào không?”

Nhã Hề thong thả ngửa đầu, ứa lệ cười: “Chấp tử chi thủ, một đời hứa hẹn, nàng sống, ta sống, nàng chết, ta chết.”

Huyền Hoàng hung hăng cắn răng: “Người đâu!”

“Công chúa có gì phân phó?” Thị vệ ở ngoài đại trướng liền chạy vội vào.

“Thỉnh Nhã Hề cô nương tới giáo trường, bản cung muốn nghe nàng hát!” Huyền

Hoàng công chúa đột nhiên phất tay áo, trừng mắt với Nhã Hề: “Ngươi tốt

nhất là theo bản cung, nếu không sát thủ ẩn nấp bên người ái lang của

ngươi khẳng định sẽ lập tức lấy mạng của hắn!”

Nhã Hề lắc đầu, chua xót cười: “Công chúa còn nghe không hiểu lời Nhã Hề

nói sao? Nếu Tử Thanh có xảy ra chuyện gì không hay, ngày đó cũng sẽ là

ngày giỗ của Nhã Hề.”

“Vậy Sử Triều Cẩm cùng Hoắc Hương thì sao? Hôm nay ngươi không đi theo, bản

cung sẽ lập tức lấy mạng các nàng!” Huyền Hoàng công chúa dữ tợn quát.

“Ngươi…” Mày Nhã Hề nhíu lại: “Công chúa, ngươi tội gì phải cố tình ép người như thế?”

Tóm lấy tay áo Nhã Hề, Huyền Hoàng công chúa đột nhiên ghé sát vào tai

nàng: “Không phải ngươi nói ngươi muốn cùng ái lang sống chết có nhau

sao? Bản cung thực muốn nhìn xem lúc diễm danh của ngươi lan xa, hắn còn có thể muốn ngươi không?” Đau thương trong ánh mắt bỗng nhiên bị một

mảnh hờ hững bao phủ: “Bản cung sẽ làm cho hắn chán ghét ngươi, cũng sẽ

làm cho hắn ghét bỏ ngươi, đến ngày đánh tan được Trường An, bản cung sẽ khiến hắn bị thiên quân vạn mã đạp thành một vũng bùn nhão!”

Nhã Hề thản nhiên cười: “Sẽ không có ngày đó đâu.”

“Vi thần Đoạn Thanh, cầu kiến công chúa!” Thanh âm Thanh soái bỗng nhiên

vang lên, vì sao công chúa lại đột nhiên triệu kiến Nhã Hề?

Huyền Hoàng công chúa buông Nhã Hề ra, cười cười vén rèm: “Thanh tướng quân là đến để che chở Nhã Hề cô nương?”

Thanh soái quỳ xuống đất: “Công chúa điện hạ, con dâu Nhã Hề không hiểu

chuyện, nếu có chẳng may nói gì đắc tội công chúa, vi thần cam nguyện

chịu phạt.”

Huyền Hoàng công chúa tiến lên nâng Thanh soái dậy: “Bản cung triệu nàng đến

chỉ là muốn nghe nàng xướng một khúc, Thanh tướng quân không cần kinh

hoảng.”

Con dâu…Nhã Hề kinh ngạc nhìn Thanh soái, rốt cục ta có thể gọi người một tiếng “cha” rồi sao?

“Thanh tướng quân có nguyện cùng nghe không?”

“Vi thần tuân mệnh!” Thanh soái lo lắng nhìn lên Nhã Hề, con cần phải cẩn thận a.

Nhã Hề khẽ cười, lúc đi qua bên người Thanh soái, cúi đầu thật sâu: “Đa tạ người, cha.”

Thân mình Thanh soái chấn động, đứng ngây ra như gỗ, lại không biết nên nói tiếp hay là vẫn không nên.

“Vì Tử Thanh, con sẽ tự bảo vệ tốt chính mình.” Cúi đầu, nghe thấy được

thanh âm Nhã Hề, Thanh soái nhìn nét kiên định trong mắt nàng, không

khỏi nhẹ lòng cười.

Lúc Nhã Hề đứng trên giáo trường, đối mặt với vô vàn gương mặt của tướng sĩ Đột Quyết, mặc kệ trong những ánh mắt kia cất giấu bao nhiêu dục vọng,

Nhã Hề chỉ nghiêm nghị cười.

Nhìn về phía Lạc Dương, Nhã Hề thản nhiên cười, Tử Thanh, để cho ta mà hát một khúc ca vì nàng, coi như là đưa tiễn nàng.

“Nhiễm nhiễm cô sinh trúc,

kết căn Thái Sơn a.

Dữ quân vi tân hôn,

thỏ ti phụ nữ la.

Thỏ ti sinh hữu thì,

phu phụ hội hữu nghi.

Thiên lí kết viễn hôn,

du du cách sơn pha.

Tư quân lệnh nhân lão,

hiên xa lai hà trì!

Thương bỉ huệ lan hoa,

hàm anh dương quang huy;

Quá thì nhi bất thải,

Tương tùy thu thảo nuy.

Quân lượng chấp cao tiết,

Tiện thiếp diệc hà vi?” *

Tử Thanh nàng có nghe thấy chăng?

Ta sẽ cố hết sức bảo vệ tốt Hoắc cô nương cùng Sử tiểu thư, mà nàng, cứ yên tâm đi đánh hạ một thế ngoại đào nguyên đi……

Gió lạnh thổi qua, Tử Thanh không khỏi run lên, ghìm ngựa quay đầu, Nhã nhi, là nàng đang hát sao?

“Tử Thanh?” Triều Cẩm khẽ gọi.

Tử Thanh hoạt kê cười, ta tin tưởng cha sẽ cứu nàng ra, nàng hãy chờ ta,

Nhã nhi, trận chiến ở Lạc Dương, ta sẽ cho nàng thấy một con đường hy

vọng thái bình.

----------------------------------------

* Bài “Nhiễm nhiễm cô sinh trúc”, thơ Khuyết danh Trung Quốc, trích trong “Cổ thi thập cửu thủ” – “19 bài thơ cổ”.

Dịch:

Trúc lẻ loi mềm yếu

Trúc lẻ loi mềm yếu,

Rễ bám tại núi cao.*

Cùng chàng nên hôn ước,

Thố ty** bám nữ la***.

Thố ty sống có lúc,

Vợ chồng cũng có thì.

Kết hôn xa ngàn dặm,

Sông núi vẫn chia ly.

Nhớ chàng, người già héo,

Xe lộng mãi chưa về.

Thương thay hoa lan, huệ,

Nở rực ánh xuân huy.

Quá thì không người hái,

Rụng với cỏ thu kia.****

Chàng vốn người cao tiết,

Tiện thiếp thở than chi.

* ý câu này chỉ người nữ tử cô độc không ai nương tựa

** thố ty: một loại dây leo toàn hoa, đây là nữ tử tự so sánh mình

*** nữ la (hay còn gọi “tùng la”): một loại cây tùng có dây leo mọc bám

quanh, ở đây là ví với trượng phu của nữ tử. Câu này ý nói hai người đều là kẻ yếu.

**** Từ “Thương thay…thu kia”: bốn câu này là những lời oán than đối với việc hôn nhân bị trì hoãn.

=> Bài thơ này hoặc là do một người thê tử có chồng đi xa, oán giận nên

viết nên bài thơ, hoặc có lẽ là viết về một đôi nam nữ đã có đính ước mà chưa thành hôn, nhà trai chậm chạp ko đến cưới khiến nhà gái nảy ra đủ

loại nghi ngờ đau thương.