Hai mắt nhắm chặt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống đôi gò má diễm lệ, lại tỏa ra hỏa quang trong suốt biến ảo —
“Đừng chỉ biết khóc, phải học cách cười, mới có thể làm cho khách nhân vui vẻ… Cũng để chính mình ít đau đớn một chút…”
“Đúng, nhất định phải cười, chỉ khi ở một mình thì mới có thể khóc, hiểu chưa? Bích Lạc…”
— Ta ở trước mặt ngươi vẫn một mực cười, làm cho ngươi vui vẻ, nhưng tại sao ta lại cảm thấy thống khổ? Ta cũng chưa từng ở trước mặt ngươi rơi một giọt nước mắt, vì sao ngươi lại chán ghét ta như thế?
Ta đơn giản chỉ làm người ngươi yêu quý bị thương, ngươi đúng là quá tuyệt tình…
Biết rõ ngươi đối với ta vô tình bạc bẽo, nhưng vẫn vọng tưởng ở trong lòng ngươi có ta, ta ngày đêm khổ luyện học tập, muốn viết thật đẹp tên của ngươi, liều chết muốn ngươi thu hồi tơ tưởng đối với Ti Phi Tình…
Ta có đúng hay không thật sự là một kẻ ngốc, quá cố chấp?
“…Ngươi sau này ít cố chấp một chút, thì có thể vui sướng nhiều một chút…”
“… Bích Lạc, ngươi nếu muốn cùng hắn rời đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể si tình…”
Không thể si tình sao? … Nước mắt cứ liên tục chảy qua khóe môi, thấm dần vào miệng, trong lòng một mạt đau đớn — Hoàng Tuyền, ngươi chỉ nhắc nhở ta phải nhớ rõ không được si tình, nhưng ngươi đã quên nói cho ta biết, nếu đã lỡ si tình rồi thì làm thế nào mới có thể giải thoát? … ngươi chưa từng nói, hay là chính ngươi cũng không biết? …
Ta bỗng nhiên rất muốn quên người tên Ti Phi Tình kia, quên tất cả mọi thứ về Phong Nhã Lâu, về Mạnh Thiên Dương… Tuy rằng sống trong mộng có chút mơ hồ, nhưng là có thể vui vẻ a.
“Uy, ngươi thế nào lại khóc? …” Tử Minh tay chân có chút luống cuống, một đường từ Phong Nhã Lâu quay về, thiếu niên này từ đầu đến cuối thủy chung chưa hề cười, cứ tưởng rằng thay y giải á huyệt, y sẽ vô cùng vui mừng, rốt cuộc so với khi còn ở Phong Nhã Lâu nước mắt rơi còn nhiều hơn, nhất thời không có biện pháp, ngoảnh mặt nhìn về hướng Yến Nam Quy, đã thấy hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn thiếu niên dung mạo mỹ lệ đang khóc, khuôn mặt hai người nhìn ngây dại giống nhau.
Hai tên ngốc tử này! Tử Minh đảo cặp mắt trắng dã, hướng về phía thiếu niên rống to một tiếng: “Ngươi không nhớ nổi tên mình gọi là gì sao? Cũng không cần khóc thành như vậy a, ta sắp bị chết chìm trong nước mắt của ngươi rồi —“
“Thiếu chủ —” tiếng rống to làm Yến Nam Quy phục hồi tinh thần lại, Tử Minh trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi còn nhận ra được ta là thiếu chủ a? Còn tưởng rằng ngươi nhìn y đến mê muội rồi a”
Yến Nam Quy khuôn mặt nho nhã nhẹ phiếm một tia ửng hồng, nhất thời lúng ta lúng túng không nói gì.
Thiếu niên nâng tay áo lau nước mắt, lộ ra đôi mắt còn phảng phất vài giọt lệ tựa sương mù, khóe môi thiếu niên khẽ nhếch lên một nụ cười câu hồn lạc phách: “Ta là Bích Lạc…”
— Trên đời này đã không còn Thất tiểu gia của Phong Nhã Lâu, ta bất quá chỉ là một người nằm mộng suốt bốn năm… Hôm nay tỉnh mộng, ta có thể là Bích Lạc sống mơ mơ màng màng, nhưng tuyệt đối không thể làm một Bích Lạc si tình. Như vậy, ta có thể vui vẻ nhiều một chút hay không…
Đôi mắt như thu thủy rưng rưng lưu chuyển, y mỉm cười mềm mại đáng yêu đến mê người… Tử Minh sững sờ mở to miệng, bỗng dưng vỗ vào bả vai Yến Nam Quy một cái, người mà tâm tư từ sớm đã trở nên ngơ ngẩn: “Ngươi nói bộ dạng y, cùng với mẫu thân ta lúc còn sống giống nhau, thật là như vậy sao? Mẫu thân ta cười rộ lên cũng nhìn đẹp đến như vậy sao? …”
“… Đúng vậy…” Yến Nam Quy chăm chú nhìn thật sâu bộ dáng tươi cười quyến rũ của Bích Lạc — thực sự rất giống nhau, nhưng lại hoàn toàn không giống! Nữ nhân kia sẽ không ở trước mắt ta mà mỉm cười, cũng sẽ không ở trước mặt ta mà rơi lệ, hết thảy biểu tình của nàng chỉ phơi bày trước mặt chủ công, y không giống…
………………………………………………..
Vài tia sáng chiếu rọi vào giữa khe hở của trúc ốc, trong kẽ nắng điểm vài hạt bụi đang nhẹ nhàng khiêu vũ, gió lướt qua mang theo không khí ẩm thấp của Miêu Cương luồn vào trong song cửa sổ, khiến vài trang sách bay phấp phới.
Yến Nam Quy ngồi xếp bằng bên cạnh bàn nhỏ, nhìn Bích Lạc đang tập trung tinh thần cúi đầu tập viết, nét mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười nhạt: Biết được thiếu niên xinh đẹp, mị hoặc này không biết chữ, hắn vừa giật mình lại vừa có cảm giác tiếc hận thương xót, liền xung phong nhận dạy y, thiếu niên này nhưng lại rất thông minh, cũng rất chăm chỉ, mới hơn mười ngày đã có thể chép lại không ít các bài thơ ca đơn giản.
“Bài sao chép này có được không?” Bích Lạc đặt bút xuống, nhu thuận xoa nhẹ cổ tay có chút đau nhức, cầm trang giấy đưa cho Yến Nam Quy.
“… Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến…”
Tầm mắt kinh ngạc nhìn vào trang giấy, Yến Nam Quy khẽ giật mình: “…Sao lại viết những lời này? …”
Trong lòng hắn xẹt qua một trận cay đắng — thiếu niên gọi là Bích Lạc này mỗi khi sao chép thi tập đều hết sức thống khổ… khuôn mặt xinh đẹp thủy chung luôn tươi cười kia, đến tột cùng là ẩn chứa bao nhiêu nước mắt? …
Bình tĩnh nhìn Yến Nam Quy thần tình nho nhã kín đáo, Bích Lạc đột nhiên cười một cái: “Bi thương quá sao? Ta sau này sẽ không viết những thứ này nữa…”
Cười nhận lấy trang giấy, y nhìn sắc trời: “Đã giữa trưa rồi, ta giúp ngươi làm cơm”.
“Cũng được” Yến Nam Quy đứng lên, mấy ngày này Bích Lạc đều cùng hắn xuống bếp, hơn nữa y cư nhiên có thể nấu đồ ăn rất ngon, làm thiếu chủ khen ngợi không dứt lời. Hắn thuận miệng cười nói: “Nhìn không ra ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng trù nghệ quả thật rất tài giỏi”.
Bích Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: “Trước đây ở nhà thường giúp đỡ song thân đã tập thành thói quen rồi, đến Túy Mộng Các, càng nhất định phải học a…”
“Túy Mộng Các? Là địa phương nào?”
“… Thanh lâu, bất quá là thanh lâu chuyên nuôi dưỡng thiếu niên…” Bích Lạc đôi mắt thu thủy dịu dàng đảo qua khuôn mặt kinh ngạc của Yến Nam Quy, cười lại càng thêm đẹp: “Không nghĩ tới sao, cùng nữ nhân kia có dung mạo tương tự, nhưng ta chính là loại người ti tiện như vậy”.
Yến Nam Quy chấn động: “Ngươi nói cái gì?”
Bích Lạc khẽ hạ đôi mắt, giọng hơi mỉa mai nói: “Không phải bởi vì bộ dạng ta giống chủ mẫu của ngươi, ngươi mới bảo Tử Minh mang ta quay về hay sao? … Ta xem cái loại ánh mắt này của ngươi… Aa, không lừa được ai đâu”.
Tâm tình giấu kín nhiều năm nay đột nhiên bị khơi gợi ra, ngực Yến Nam Quy nổi lên trăm mối tư vị, cũng không biết nên nói cái gì, nửa ngày trời mới than khẽ một tiếng, thần sắc cực kỳ phức tạp, không dự liệu trước được tâm tư thiếu niên cư nhiên lại tinh tế đến vậy.
Nhìn thấy hắn tim đập mạnh và loạn nhịp đến xuất thần, Bích Lạc cười khúc khích, y lười biếng đứng lên: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với Tử Minh, Haa, không biết là hắn có biết không a? …”
“Bích Lạc…” Dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp lại có chút lười nhác khiến Yến Nam Quy thoáng ngẩn người, bất tri bất giác đã vươn tay, xoa nhẹ lên dung mạo diễm lệ, đầu ngón tay chạm vào da thịt thanh khiết của Bích Lạc, tim không khỏi đập nhanh một trận, nhưng nhìn thấy khóe miệng y một mạt châm biếm nhàn nhạt, hắn chợt dừng lại.
“Ta không phải là nữ nhân mà ngươi thích…” Bích Lạc đẩy tay hắn ra, cười nói: “Thế nào? Ngươi thật sự để ý nàng như vậy, ta có khuôn mặt giống nàng, vậy nên ngươi yêu ai yêu cả đường đi sao? Haha —“
Lời lẽ giễu cợt phát ra từ cánh môi hồng nhuận khiến lồng ngực Yến Nam Quy co cứng lại, hắn vô thức đem Bích Lạc ôm vào trong ngực, cúi đầu phong bế nét vui đùa còn chưa dứt của y —
Hơi thở ấm áp bắt đầu lan ra, Bích Lạc hơi sửng sốt, khó có thể tin một Yến Nam Quy nhìn đôn hậu chững chạc lại kích động như vậy, y mở to hai mắt, nhất thời quên mất phải né tránh.
Vừa mới chạm vào bờ môi non mềm, khoái cảm Yến Nam Quy liền xông thẳng vào trong óc, tuy rằng hiểu rõ hắn và thiếu niên trước mặt này quen biết chưa bao lâu, cũng không phải ngày đêm đều tưởng nhớ nữ nhân đã mất từ lâu kia, rốt cuộc không muốn buông tay, lại nhẹ nhàng ma sát, do dự một chút, lưỡi hắn đẩy ra bờ môi của Bích Lạc chui vào trong khoang miệng ẩm ướt, nóng ấm.
Lưỡi hắn lướt qua, kích thích hàm trên của y, cảm giác tê dại mà quen thuộc, Bích Lạc như ở trong mộng mới tỉnh, đẩy mạnh Yến Nam Quy ra: “Làm cái gì?” Nhấc tay lên lau miệng, khóe môi lại tràn ra một đường tơ thủy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: Yến Nam Quy này, lúc bình thường dầu gì cũng là một người tao nhã, hữu lễ giống như một uyên bác chi sĩ a… (người có trí thức uyên bác)
Yến Nam Quy lập tức thanh tỉnh, nhìn vẻ mặt Bích Lạc đang cực kỳ hung ác, nhịn không được cười khổ, hắn từ trước đến nay đối nam sắc không hứng thú, vậy mà trước mặt thiếu niên này lại liên tiếp thất thố, lắc đầu áy náy nói: “Là ta thất lễ”.
Bích Lạc hừ một tiếng, vừa định mắng hắn hai câu, chợt cánh tay Yến Nam Quy duỗi ra, kéo y tiếp cận trước ngực hắn.
“Yến Nam Quy, ngươi —” Bích Lạc giận dữ cực điểm, y một cước mạnh bạo giẫm lên chân hắn. Chân mày Yến Nam Quy một chút cũng không nhăn, hắn đỡ lấy hai vai y, nghiêm mặt nói: “Ta biết ngươi không phải nữ nhân”.
Hắn nói một câu không đầu không đuôi làm Bích Lạc ngẩn ngơ, y khẽ đảo mắt: “Thế nào? Ngụ ý là ngươi muốn cùng ta ngoạn sao? Hì hì, ngươi trở mặt cũng nhanh quá đó, ta còn tưởng ngươi là một kẻ si tình… Ha ha..”
Yến Nam Quy nhìn chăm chú bộ dáng tươi cười của y, vừa quyến rũ lại hàm chứa châm biếm, cuối cùng thở dài: “Ngươi sau này cười nhạo ta thì không sao, nhưng không nên tự sỉ nhục, hạ thấp chính mình…”
Ý cười Bích Lạc nhất thời đông cứng lại trên môi, Yến Nam Quy xoa nhẹ vai y, cũng không thèm nhắc lại.
Đang trong lúc yên lặng, một tử ảnh đột nhiên xông vào trúc ốc.
“Uy, ta đã trở về, ngày hôm nay ăn cái gì, cái gì —” Cực kỳ hứng thú hô to một tiếng rồi đột nhiên tắc nghẹn, Tử Minh cảm thấy bầu không khí ám muội, sững sờ một trận, đột nhiên nghiêm mặt quát: “Yến Nam Quy, ngươi thích ai ta cũng không đến quản ngươi, bất quá ngươi dù sao cũng phải đem cơm nước chuẩn bị cho tốt a, ngươi muốn thiếu chủ ta chết đói hả?”
…………………………………………………..
Hạ bút, đem mấy bản thi tập đã sao chép xếp ngay ngắn thành một chồng, Bích Lạc lười biếng duỗi nhẹ thắt lưng một cái, đến gần bên cửa sổ, nhìn về phía bóng người đã đứng lặng hồi lâu dưới gốc cây đại thụ, y bễu môi một cái, khẽ nhún vai.
Kể từ sau nụ hôn bất ngờ ngày hôm đó, Yến Nam Quy không hề có động tĩnh gì, trái lại đối với y càng thêm nhượng bộ, ngay cả lúc tập viết chữ cũng đứng ở ngoài phòng đờ người ra, lúc xuống bếp lại càng không tập trung, vài ngày trước hắn suýt chút nữa đem trù phòng đốt trụi, khiến cho Tử Minh tức giận nổi trận lôi đình, cũng may Bích Lạc đã làm một bàn thức ăn đặc sắc ngăn chặn cái miệng của hắn.
Nghĩ đến bộ dáng khi ăn của Tử Minh xấu xí, khó coi đến không gì sánh được, Bích Lạc không khỏi cảm thấy buồn cười, Tử Minh này so với y hẳn là lớn hơn vài tuổi đi, nhưng có lúc tính nết thật sự giống tiểu hài tử, không biết Yến Nam Quy làm sao đem Tử Minh cha mẹ đều mất hết nuôi dạy thành người? Rõ ràng chính hắn một thân hào hoa phong nhã, làm sao lại dạy dỗ ra một tên thiếu chủ cẩu thả, luộm thuộm như thế này?
Tiếng cười nhẹ nhàng truyền ra bên ngoài, Yến Nam Quy quay đầu lại, không lên tiếng nhìn Bích Lạc.
“Ta luyện viết chữ xong rồi, có muốn ta nấu gì cho ngươi ăn không?” Bích Lạc đi ra khỏi trúc ốc, một bên nhẹ vén ống tay áo, sau khi trù phòng bị cháy, y liền đem việc nấu ăn ôm đồm nhận hết, thực sợ cái tên Yến Nam Quy mất hồn mất vía này.
“Không cần nấu”.
Nghe Yến Nam Quy đột nhiên nói ra một câu, Bích Lạc ngạc nhiên nói: “Như vậy sao được? Tử Minh luyện kiếm trở về không phải lại muốn la hét cả nửa ngày à?”.
Yến Nam Quy lắc đầu một cái: “Thiếu chủ hai canh giờ trước đã đi kinh thành rồi, nói là muốn đi lấy đầu tên họ Long kia, thật là —” thở một hơi thật dài, biểu cảm trên mặt khó có thể giấu được.
Họ Long? Là Long Diễn Diệu đã gặp qua ở Phong Nhã Lâu sao? Bích Lạc cũng thở dài một tiếng, y còn chưa kịp mở miệng, Yến Nam Quy đã cuộn tay áo lại, xách bao quần áo dưới chân lên nói: “Đi thôi”.
“Đi đâu?” Bích Lạc hơi thoáng ngẩng ra, rồi không tự chủ mà đuổi theo thân ảnh Yến Nam Quy.
“Đương nhiên là kinh thành, thiếu chủ võ nghệ mặc dù cao cường, nhưng cũng không hẳn là đối thủ của họ Long… Ta vốn định đi một mình, bất quá lại lo lắng ngươi một mình ở tại chỗ này”.
Giọng nói bình thản tỏa ra phiền muộn nhàn nhạt, Bích Lạc buông mắt xuống miễn cưỡng cười: “Vậy ngươi nên gọi ta sớm một chút mới phải, hiện tại sợ rằng đuổi theo Tử Minh không kịp đâu”.
Yến Nam Quy cước bộ có hơi ngừng một chút, nhưng không có quay đầu lại: “Ta không muốn quấy rầy ngươi luyện chữ”.
Trống ngực đập dồn dập, Bích Lạc mải miết nhìn bóng lưng dày rộng ở phía trước — trong cuộc đời y, lần đầu tiên được người khác coi trọng, Bích Lạc cảm giác khóe mắt có hơi cay cay.
Thân hình nhẹ nhàng dao động, Yến Nam Quy lướt qua bên cạnh Bích Lạc, mỉm cười nói: “Ngươi đi chậm quá, ta cõng ngươi một đoạn”. Lời vừa nói ra, đã nâng Bích Lạc trên lưng.
“Yến Nam Quy? …”
Không có tiếng trả lời, chợt kình phong lướt qua mặt, Bích Lạc thẫn thờ một lúc lâu, vươn tay ôm sát cần cổ ấm áp của Yến Nam Quy, y nhẹ nhàng thở hắt ra, trong nháy mắt tiếng thở dài liền bị tán đi trong gió.