“… Ngươi nói chuyện được rồi? …” Nhìn ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt xinh đẹp hơn người của Bích Lạc, Mạnh Thiên Dương càng thêm kinh ngạc vô cùng: Mấy tháng trước Bích Lạc không phải theo Tử Minh về Miêu Cương sao? Thế nào lại xuất hiện ở kinh thành? Còn có võ nghệ kinh người. Hơn nữa, một thân y quan hoa lệ, cứ như một vương tôn công tử thanh thoát giữa trần thế, làm hắn vừa nhìn thấy suýt nữa không dám đến nhận thức…
*Y quan: y phục và mũ.
*Nhận thức: quen biết (ở đây muốn ý nói: đến nhận người quen).
Bình tĩnh nhìn Mạnh Thiên Dương, thấy dưới đáy mắt hắn đầy hoang mang và kinh nghi, khóe miệng Bích Lạc nhếch thành một tia cười: “… Đúng vậy.” Ống tay áo hơi dao động — Ngươi còn nhớ được chuyện của ta sao? Mạnh Thiên Dương…
Mạnh Thiên Dương… Ta cho rằng suốt đời này sẽ không còn gặp lại ngươi…
Cằm nhẹ nhàng vung lên, Bích Lạc bình tĩnh cười: “Không ngờ lại gặp mặt? A…” Thật là không ngờ, ta cư nhiên có thể trấn tĩnh mà đối diện ngươi như vậy!
Bích Lạc trước mặt tràn đầy bình tĩnh và tự tin… Mạnh Thiên Dương có chút khó tin mà lắc đầu, thật muốn hoài nghi bản thân có phải nhận sai người hay không, nhưng dù sao hắn cũng là bá chủ một phương, trầm ngâm một lúc, nhanh chóng thu lại tâm trạng. Ánh mắt đảo qua phòng ngủ mơ hồ ẩn hiện lửa nến — người hắn muốn tìm lần này chắc hẳn đang ở bên trong —
Đầu vai nhoáng lên một cái, Mạnh Thiên Dương nhắm thẳng hướng phòng ngủ mà lao đến, thân hình vừa mới chuyển động, Bích Lạc nhẹ nhàng phóng tới, ngăn ở trước mặt hắn —
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Vẻ mặt kinh hãi ban nãy của Mạnh Thiên Dương dần dần biến mất, đôi mày thanh tú của Bích Lạc cau chặt lại: Đêm hôm khuya khoắt, Mạnh Thiên Dương lẩn vào Yến vương phủ là vì cái gì?
“Ngươi tránh ra!” Khuôn mặt tuấn nhã của Mạnh Thiên Dương trầm xuống: “Huyên đế có phải đang ở trong phòng? Ta đặc biệt tới để lấy đầu hắn, ngươi chớ ngăn cản ta —“
“Tại sao?” Bích Lạc cảm thấy ngoài ý muốn: “Là ý của thái tử sao? Phong Nhã Lâu bao giờ cùng thái tử có liên hệ?”
“Chuyện trong cung không quan hệ tới ta, ta chỉ muốn vì phụ thân Mạnh ngự sử báo thù!”
Sát khí lan tỏa khắp trên mặt Mạnh Thiên Dương — Sau khi nhận được thư nhà, hắn liền từ Thiên Sơn đi thẳng đến kinh thành, vậy mà vài ngày trước, vừa mới đặt chân tới cửa không ngờ lại nhìn thấy linh đường u ám, tĩnh mịch. Hắn tức giận sai nhân thủ trong phân đường của Phong Nhã Lâu ở kinh thành đi truy xét, hóa ra lúc trước Huyên đế cùng thái tử tranh đấu gay gắt, Mạnh ngự sử bị liên lụy, uổng mạng tại thiên lao. Xưa nay hắn có thù tất báo, hiển nhiên không nuốt nổi mối hận này. Biết hôm nay Huyên đế đại hôn, kẻ gặp chuyện vui không tránh khỏi lơ là, thiếu cảnh giác, canh phòng trong cung cũng không nghiêm ngặt như lúc bình thường, hắn liền ẩn nấu vào hoàng cung muốn lấy thủ cấp của Huyên đế, ấy vậy mà tìm nhiều lần cũng không thấy bóng dáng, cuối cùng đành bắt một tẩm cung nội thị, mới biết sau khi kết thúc buổi lễ Huyên đế liền đi Yến vương phủ.
Hắn đột nhiên cảm thấy rùng mình, nhìn chằm chằm Bích Lạc, một thân ngọc quan cẩm bào, rõ ràng là y phục của vương tộc —
*Ngọc quan: Mũ ngọc.
“Chẳng lẽ ngươi là Yến vương?”
“Không sai.”
Bích Lạc mỉm cười đáp lời, nhưng lòng bàn lại hơi đổ mồ hôi: Hóa ra Mạnh Thiên Dương đúng là con trai của Mạnh ngự sử, y ở Phong Nhã Lâu bốn năm, cư nhiên chẳng hề biết. Nhưng nghĩ lại, Mạnh Thiên Dương sao có thể nói chuyện nhà cho một nam sủng như y biết?
Nam sủng… Bích Lạc nhìn thấy nhãn thần khiếp sợ của Mạnh Thiên Dương, nhịn không được lắc đầu cười — Mạnh Thiên Dương, ngươi chắc hẳn không ngờ tới, nam sủng bị ngươi xem như đồ chơi, nuôi dưỡng bốn năm rồi lại một phát đá ra khỏi cửa, rốt cuộc trở thành Yến vương trên vạn người, chớ nói ngươi, ngay cả bản thân ta cũng không tin… Từ khi đến kinh thành, gặp phải Long Diễn Diệu, tất cả đều đã thay đổi…
Ta trở nên mất đi tất cả, nhưng hôm nay ta có được quyền thế, địa vị cùng võ nghệ. Đó là ta dùng thân thể và tính mạng chính mình đi đổi lấy… Ngươi nếu biết, nhất định sẽ như trước mỉa mai châm biếm ta, bảo ta tính xấu không đổi, bảo ta là một kẻ ti tiện thích hầu hạ người khác. A, không hề gì, bị xem thường thì đã sao? Ta chỉ muốn báo thì… Tuy rằng ngươi cũng tìm Long Diễn Diệu báo thù, nhưng ta quyết không cho phép ngươi có mảy may tổn thương hắn! Hắn, là người ta tốn nhiều tâm sức đối phó như vậy, chỉ có ta mới được xử trí…
“Ta không cho phép ngươi giết hắn —“
Thanh âm ma mị êm tai làm Mạnh Thiên Dương giật mình hoảng hốt, song chưởng của Bích Lạc so với lời nói còn nhanh hơn đánh về phía ngực hắn — Hóa điệp thần công vừa mới luyện hơn hai mươi ngày, y còn bị thương trong người, không biết có thể ngăn cản Mạnh Thiên Dương hay không? Long Diễn Diệu lại đang bị điểm huyệt đạo, vẫn còn mê man…
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, cuồng phong không ngừng phóng tới, Mạnh Thiên Dương vừa bị ma âm của y mê hoặc, nhất thời chần chờ, đã quên né tránh. Bích Lạc trong lòng thầm vui mừng, mắt thấy song chưởng sắp dán lên ngực Mạnh Thiên Dương, đột nhiên khí tức trong bụng bị kiềm hãm, không thể tiếp tục vận dụng nửa phần nội lực —
Này không phải chuyện đùa, Bích Lạc vội vàng đề khí, cảm thấy trong kinh mạch toàn thân huyết khí chạy tán loạn, y luyện công tới nay chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, bỗng dưng nhớ tới lời thở dài của Quân Vô Song ngày đó —
“Bích Lạc, ngày nào đó nếu ngươi luyện công mà khí huyết đi ngược chiều, thì đừng nên tiếp tục luyện nữa…”
Là tẩu hỏa nhập ma sao? … Bích Lạc trong lòng phát lạnh, đã thấy Mạnh Thiên Dương hoàn hồn, đang vung chưởng hướng y xông tới. Y cắn răn một cái, vẫn tiếp tục nghênh đón hắn —
Bốn chưởng giao nhau, chỉ nghe một tiếng vang dội lại, đánh vào da thịt. Trước mắt Bích Lạc tối sầm, muốn ngất đi, thần trí nhưng lại vô cùng thanh tỉnh, nương theo chưởng lực của Mạnh Thiên Dương cùng lực đạo bị phản hồi của y, thân thể như con diều nhẹ nhàng tung bay giữa không trung, hạ xuống một hòn giả sơn rồi ngay lập tức tiến vào phòng ngủ.
Trên giường Long Diễn Diệu đang ngủ say, Bích Lạc cố nén luồng nhiệt huyết cuồn cuộn dưới cổ, cước bộ liên tục thẳng hướng Long Diễn Diệu phóng đi: Chỉ cần cởi bỏ huyệt đạo cho hắn, Mạnh Thiên Dương sẽ không thể đơn giản lấy thủ cấp của hắn? …
“Tránh ra!”
Mạnh Thiên Dương theo sát Bích Lạc xông vào, ánh mắt thoáng liếc qua, đã trông thấy nam tử trên giường, tuy đang nằm nghiêng, nhưng có lẽ chính là Huyên đế. Hắn tung một chưởng chém tới —
Kình phong sắc bén cắt vào cơ thể, một chưởng này nếu đánh trúng, Long Diễn Diệu trong lúc ngủ mơ không hề chống lại chắc chắn sẽ chết… Nghĩ tới đó, máu trong cơ thể Bích Lạc giống như đột nhiên bị hút ra, tựa hồ quên tất cả mọi thứ mà bổ nhào ra, che trước mặt Long Diễn Diệu. Chưởng lực mạnh mẽ đập vào phía sau lưng y.
Máu điên cuồng lao ra khỏi miệng, bắn tung tóe lên sa trướng, cố gắng dùng một tia dư lực cuối cùng, Bích Lạc phẩy tay giải huyệt cho Long Diễn Diệu, sau đó lập tức xụi lơ, phun ra một ngụm máu lớn.
Dũng cảm vì người khác ngăn cản chưởng lực của hắn… Mạnh Thiên Dương nhất thời rung động — Giống như Ti Phi Tình ngày đó, dùng thân thể tiếp một chưởng của hắn thay cho Lăng Tiêu… Liều lĩnh như nhau! Cả hai đều là người từng thích qua Mạnh Thiên Dương hắn, nhưng đều vì một người khác mà ngăn cản hắn!
Ti Phi Tình là bởi vì mất đi ký ức, còn ngươi thì sao Bích Lạc? Ta kỳ thực so với ai khác đều rõ ràng, ngươi vẫn còn lưu luyến si mê ta a!… Nhưng hôm nay, ngươi cũng đi yêu người khác rồi sao?
Vì sao lại như vậy?…
“Bích Lạc?!”
Một tiếng gầm lên giận dữ kéo Mạnh Thiên Dương còn đang hốt hoảng quay về, dưới ánh nến nhìn thấy khuôn mặt nam tử liền ngẩng ra, đây không phải là Long Diễn Diệu từng ở Phong Nhã Lâu sao? Người này là Huyên đế?
Phong bế vài khí huyệt của Bích Lạc để bảo vệ tâm mạch, vừa nhấc đầu, Long Diễn Diệu dưới đáy mắt hung ác tràn ngập sát khí: “Là ngươi thương tổn y?!” Mơ hồ nhận ra nam tử cẩm y đai ngọc trước mắt là Mạnh Thiên Dương trước đây từng gặp qua một lần, là cái gì Phong Nhã Lâu lâu chủ. Sau khi hắn trở lại kinh thành liền sai người tra xét qua nội tình Mạnh Thiên Dương, là con của Mạnh ngự sử, chẳng lẽ không cam lòng vì thân phụ uổng mạng nên đến đây ám sát hắn, rồi bị Bích Lạc cản lại? …
Nhất định là! Bích Lạc trước nay vẫn ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh liền tỉnh lại, thay hắn cản một chưởng…
Chạm đến đôi môi trắng bệch hãy còn vương đầy máu, trong lòng Long Diễn Diệu cực kỳ đau nhức, hắn nắm chặt tay, kính vỡ trên mặt đất đồng loạt bay lên, đâm thẳng Mạnh Thiên Dương —
“Ngươi dám thương tổn y, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Tâm đã loạn, Mạnh Thiên Dương như mũi tên phóng ra khỏi cửa sổ, nhưng ánh mắt mờ mịt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Bích Lạc — từng yêu hắn như si như dại, hôm nay lại vì một người khác không tiếc cùng hắn giao đấu…
Thấy hắn nhanh chóng chuồn mất! Long Diễn Diệu oán hận nắm chặt quyền, nhưng không hề đuổi theo, song chưởng ôm lấy Bích Lạc, sải bước đi ra ngoài.
……………………………………………..
Ánh mặt trời ngày càng yếu ớt, nhưng tẩm cung vẫn một mảnh đèn đuốc sáng trưng như cũ, các cung nhân đều cẩn cẩn dực dực ra vào, không dám phát ra nửa điểm âm thanh — Vừa nãy Huyên đế ôm lấy Yến vương trên người đầy máu hồi cung, sắc mặt âm trầm đến dọa người, vài nội thị không biết tình huống, tươi cười ra nghênh đón, liền bị Huyên đế quát tháo kéo ra ngoài đánh. Xem ra trước khi Yến vương tỉnh lại, thời gian này bọn họ sẽ sống không yên ổn.
*Cẩn cẩn dực dực: Cẩn thận từng li từng tí.
“Sao Yến vương còn chưa tỉnh? Linh dược trị thương các ngươi đem tới là giả? Tại sao Yến vương uống thuốc đã nửa canh giờ còn không có động tĩnh?” Một đám thái y vây quanh, Long Diễn Diệu ngồi ở mép giường, vuốt ve khuôn mặt không còn chút máu của Bích Lạc, ngực lại một trận đau nhức: Hình như từ sau khi hắn đăng cơ, Bích Lạc lúc nào cũng liên tục bị thương, chỉ sợ cho dù bình phục, cũng tổn hao nhiều nguyên khí, khó có thể khôi phục như lúc ban đầu…
Thái y thấy hắn tức giận, trong lòng mỗi người đều thất thượng bát lạc, hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc có một người cố lấy hết dũng khí: “Hồi bẩm thánh thượng, thần tuyệt đối không dám lấy giả dược lừa thánh thượng. Còn về phần Yến vương chưa tỉnh, theo như thần vừa chẩn đoán, Yến vương dường như luyện công bị thương kinh mạch, khí huyết đi ngược chiều —“
*Thất thượng bát lạc: Cũng giống ba chìm bảy nổi.
“Ngươi nói cái gì?” Long Diễn Diệu ngắt lời hắn, đôi mày khẽ giật: Luyện công? Bích Lạc bao giờ thì có võ công? Lần kia hắn đánh Bích Lạc một chưởng, rõ ràng không có nửa điểm nội lực chống lại…
Ưng mâu chợt lóe, lòng bàn tay Long Diễn Diệu nhẹ nhàng đặt lên ngực Bích Lạc —
Nhịp đập yếu ớt, nhưng quả thực mơ hồ có chân khí chạy tán loạn… Long Diễn Diệu không khỏi thay đổi sắc mặt — Bích Lạc vì sao phải tận lực giấu diếm hắn?
Quát to thối lui đám thái y còn đang nơm nớp lo sợ, lòng bàn tay xuất kình lực nhẹ, giúp Bích Lạc áp chế khí tức tán loạn tuần hoàn lại, rút tay về, đã thấy mi mắt Bích Lạc run rẩy, lo lắng tỉnh dậy.
“… Ngươi, không sao chứ…” Bích Lạc hé mở mắt, lại vội vã tìm kiếm Long Diễn Diệu, thấy hắn bình an vô sự, mới thở hắt ra, lúc này phát giác chính mình đã về tới tẩm cung.
“Ta không sao, nhưng ngươi lại bị thương…”
Long Diễn Diệu chậm rãi cầm lấy cổ tay Bích Lạc, theo dõi hai mắt y — Bích Lạc tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi an nguy của hắn, còn lo lắng thật chân thành… Vậy vì sao phải giấu diếm hắn chuyện luyện công? Thậm chí không tiếc chịu một chưởng của hắn? Bích Lạc là đang sợ hắn phát hiện cái gì? …
Bích Lạc, ngươi quả nhiên có việc gạt ta…
Nghi hoặc chầm chậm khuyếch tán, ngón tay hắn cùng Bích Lạc quấn lấy nhau, nhưng ngực Long Diễn Diệu lại nổi lên bất an, khó hiểu không nói nên lời —
“… Ngươi… Có chuyện gì gạt ta sao?”
Khóe miệng đang cười đột nhiên cứng lại, Bích Lạc nhìn thần tình ngưng trọng của Long Diễn Diệu, nhịn không được thở gấp đứng lên: “Ta, ta không có a…” Trong lòng quýnh lên, ho khan liên tục — Long Diễn Diệu có phải đã cảm thấy cái gì hay không?
Ánh mắt biến ảo, Long Diễn Diệu cuối cùng ôm lấy Bích Lạc, vỗ nhẹ lưng y, cũng không nói tiếp.
Sợ rằng nếu hỏi tiếp, Bích Lạc cũng không chịu nói ra… Vỗ về thân thể còn đang run rẩy, trong ngực Long Diễn Diệu trướng đến khó chịu — Ngươi tại sao phải giấu diếm ta? Ta đối với ngươi không hề che giấu bất cứ cái gì, vì sao ngươi còn muốn giấu ta? Ngươi, đến tột cùng có cái gì không muốn ta biết?
……………………………………………..