Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 77: Con đường bí mật

Editor: mèomỡ
Cầu Mộ Quân càng nghĩ càng cảm thấy không nhìn hắn tắm rửa là tổn thất quá lớn, khẳng định sẽ phát hiện ra bí mật lớn của hắn!


“Tiểu Nhụy, đi gọi Cận Nhi tới.” Cầu Mộ Quân bắt đầu bày ra phương án, muốn bày ra vạn vô nhất thất*, đương nhiên trước tiên phải biết rõ ràng Đoàn Chính Trung tắm rửa như thế, vì thế đương nhiên phải hỏi Cận Nhi.


* Vạn vô nhất thất: ý chỉ ngàn vạn cái cũng không để lọt mất cái nào, vạn lần không thể thất thủ.
Không bao lâu, Tiểu Nhụy liền gọi Cận Nhi tới, Cầu Mộ Quân nhìn nàng nửa ngày mới bắt đầu hỏi:“Cận nhi, em có biết tình huống bên Oanh Thanh Trì kia không?”
Cận Nhi ngẩn người, lắc đầu.


“Vậy em biết được những gì?” Cầu Mộ Quân hỏi.


Cận Nhi nghĩ nghĩ, nói:“Oanh Thanh Trì được canh phòng rất nghiêm ngặt. Ngày đầu tiên vào phủ quản gia đã nói, chưa được lão gia tự mình cho phép, mọi người không được tới gần Oanh Thanh Trì. Cho nên nơi mà bọn nô tỳ không dám đi tới nhất chính là Oanh Thanh Trì, bình thường cũng không dám hỏi nhiều.”


Được lắm, cái này thật khó cho nàng rồi.
Oanh Thanh Trì còn khó vào hơn nàng tưởng.
Cầu Mộ Quân cắn môi suy nghĩ, lại hỏi:“Vậy ở Oanh Thanh Trì ai phụ trách cọ rửa, nước trong hồ cũng phải để người chuẩn bị chứ?”


Cận Nhi gật đầu nói:“Đúng vậy, việc này đều do quản gia tự mình làm. Bởi vì lão gia đối với bể và nước nóng yêu cầu rất cao. Chỉ có quản gia biết rĩ nhất lão gia thích thế nào, cho nên mỗi lần đều do quản gia thay nước, thử độ ấm, thả huân hương (hương ướp), làm xong tất cả mới thỉnh lão gia vào.”


Cầu Mộ Quân cảm thấy, mình muốn nhìn lén hắn tắm rửa thật sự là quá khó khăn.


Ngẫm lại cũng đúng, bình thường hắn làm cái gì bên người cũng có thị vệ, Đoàn phủ cũng luôn luôn canh phòng sâm nghiêm. Khi tắm là thời điểm người ta thả lỏng nhất, cũng là lúc không đề phòng nhất, vì thế nên loại người đa nghi như Đoàn Chính Trung lại càng phải chú ý, để tránh lúc nhắm mắt lại ngâm mình trong nước ấm xua tan mệt nhọc lại bị người đâm cho một kiếm, cuối cùng không tỉnh lại được.


“Được rồi Cận Nhi, ta đã biết, em lui xuống đi.”
Cận Nhi đi rồi, Cầu Mộ Quân lại bắt đầu suy nghĩ.
Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được cách đi vào
Lúc này Tiểu Nhụy nói:“Tiểu thư, người muốn lén tiến vào nơi lão gia tắm sao?”
“Nhưng nghĩ lại, chỉ sợ là quá khó khăn.”


Tiểu Nhụy nói:“Tiểu thư, khi người dưỡng thương nô tỳ quen một người tên là Thương Lan, nàng hình như chính là người hầu hạ lão gia tắm rửa, có cần nô tỳ đến hỏi nàng không?”


“Thật sao?” Cầu Mộ Quân không ngờ Tiểu Nhụy lại có quan hệ này, vui mừng quá đỗi, lập tức nói:“Tốt tốt, hôm nay quá muộn, ngày mai em hãy đi hỏi nàng. Nhớ kỹ đừng để cho nàng đoán được ý đồ của chúng ta.”
“Dạ, ngày mai nô tỳ sẽ nghĩ cách đến hỏi.” Tiểu Nhụy nói.


Cầu Mộ Quân nhìn mấy thứ trang sức Đoàn Chính Trung cầm đến, nhớ tới cây trâm mẹ phí thật nhiều tâm tư tặng nàng, lại nhớ đến bộ dáng hắn cùng Công chúa Sanh Dung thân mật khăng khít, hận không thể hung hăng đánh hai phát trên người hắn.


Buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, đến canh bốn mới miễn cưỡng chợp mắt một lát. Sáng sớm, ăn bữa sáng xong, Tiểu Nhụy lại đến.
“Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi được!”


Không đợi Cầu Mộ Quân nói, Tiểu Nhụy liền nói tiếp:“Thì ra ngay cả mấy người Thương Lan cũng không trực tiếp hầu hạ lão gia tắm rửa. Trong Oanh Thanh Trì còn có một cửa. Thương Lan cùng ba nha hoàn khác, hai hạ nhân còn có bốn thị vệ của lão gia cùng nhau đi vào nhưng hạ nhân cùng nha hoàn đều bị giữ lại ở cửa, chỉ có thị vệ theo đi vào. Lão gia tắm rửa xong, đi ra thì đã mặc nội sam, bên người là bốn thị vệ, ra cửa xong thì mấy người Thương Lan sẽ hầu hạ hắn mặc ngoại bào, sau đó lại đi ra Oanh Thanh Trì.”


Cẩn thận như vậy, nàng lại càng không vào được.
“Tiểu thư, Thương Lan còn nói cho nô tỳ một chuyện.” Tiểu Nhụy thần bí nói.
Cầu Mộ Quân nhìn về phía nàng, Tiểu Nhụy tiến đến bên tai nàng nói:“Thật ra từ thư phòng lão gia cũng có thể đến Oanh Thanh Trì, nơi đó có cửa ngầm.”


Tiểu Nhụy nói xong, thấy Cầu Mộ Quân vẫn cúi đầu không nói lời nào, liền hỏi:“Tiểu thư làm sao vậy, nô tỳ cảm thấy có thể nghĩ cách từ thư phòng đi vào, tiểu thư người từng vào thư phòng chưa?”
Lúc này Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lo lắng nói:“Tiểu Nhụy, ta không muốn vào.”


Tiểu Nhụy hơi kinh hãi, sau đó lại khôi phục thần sắc bình thường, nhưng vẫn khẩn trương hỏi:“Làm sao vậy, vì sao lại không đi?”


Cầu Mộ Quân nói:“Thật ra sau khi Cố công tử đi, ta đã quyết định ở Đoàn phủ thật sự nghe lời. Ta yêu Đoàn Chính Trung, nhưng dù sao hắn cũng không yêu ta, ta cũng không hiểu hắn. Mấy ngày nay, ta vẫn luôn cố ý đối nghịch ý hắn, cũng thấy mấy người Cận Nhi bị phạt, nghe tin Cố công tử chết, ta cũng không phải chỉ một hai lần bị thương...... Có lẽ, ta quả thật luôn tự cho mình thông minh, rất tùy hứng. Chuyện lần này nếu bị hắn phát hiện......”


“Nhưng tiểu thư à, người không muốn biết sự thật về hắn sao??” Tiểu Nhụy nói.


“Bây giờ, lão gia lớn nhất trong phủ, hắn nói cái gì chính là cái đó. Nngười cùng hắn rõ ràng là vợ chồng, gả cho hắn rõ ràng là người chịu thiệt, nhưng bây giờ người nguyện ý cùng hắn ở chung cả đời, lại không dám nói ra miệng. Người không muốn hỏi hắn, vì sao hắn lại đối với người như vậy sao, rốt cuộc có thích người một chút nào hay không, hai người còn nửa đời phía trước, hắn đã chuẩn bị trải qua như thế nào không?”


Cầu Mộ Quân yên lặng không lên tiếng, Tiểu Nhụy còn nói thêm:“Nếu bây giờ người đi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ không để ý đến người, ngược lại người sẽ lại một mình đau khổ. Nhưng nếu người biết bí mật của hắn sẽ không giống thế. Nếu hắn thực sự là thái giám thì không sao, nếu hắn là giả, không phải người có thể cầm bí mật này đi thổ lộ tình cảm với hắn sao? Nếu...... Nếu hai người không những được làm vợ chồng, còn có thể làm một đôi vợ chồng như người bình thường, vậy tiểu thư người mất hứng sao?”


Yên tĩnh một lát, Cầu Mộ Quân nói:“Ta có thể đi thư phòng, đợi...... Ta phải đi nhìn xem.”
Nghe thế, Tiểu Nhụy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Bởi vì lúc trước Đoàn Chính Trung cho phép Cầu Mộ Quân đi thư phòng, cho nên lần này thủ vệ cũng để cho nàng vào. Nhưng thư phòng không thể để cho người ta tùy tiện đi vào nên Tiểu Nhụy bị ngăn ở bên ngoài.


Một mình Cầu Mộ Quân đi vào thư phòng còn lưu trữ những kí ức tốt đẹp, nhìn từng góc, tìm con đường bí mật thông tới Oanh Thanh Trì.
Cầu Mộ Quân chưa thấy qua đường ngầm bao giờ cả, ở bên trong tìm nửa canh giờ, tìm khắp nơi cũng không thấy cái gọi là đường bí mật kia rốt cuộc ở nơi nào.


Nếu thông với nơi khác, nhất định là ở trên tường, nhưng tường thật sự rất bình thường, ngoại trừ vài cái giá sách, mấy cây nến, thì không có gì cả. Giá sách, đui đèn, nàng đều sờ qua rất nhiều lần, tìm đến đầu chảy đầy mồ hôi cũng không tìm ra bất cứ cái gì.


Chẳng lẽ không có đường ngầm? Là Thương Lan hoặc là Tiểu Nhụy nhầm?
Cầu Mộ Quân đoán. Nàng thật sự quá mệt mỏi, liền ngồi xuống trước thư án Đoàn Chính Trung hay ngồi, lấy sách ra quạt quạt, nghĩ cơ quan cùng cửa rốt cuộc là ở nơi nào.


Ghế dựa hình như là gỗ hoàng lê¹, rắn chắc lại thoải mái, Cầu Mộ Quân cúi đầu nhìn ghế dựa tinh xảo, lại sờ sờ bàn gỗ làm bằng cây tử đàn², nghĩ tới bộ dáng hắn ngồi ở chỗ này.
Vuốt vuốt, Cầu Mộ Quân đột nhiên nhớ tới cái gì.


Cửa đường ngầm quả thật không ở trên tường hay sàn nhà, vậy chốt mở thì sao? Vì sao nhất định phải ở trên tường?
Nhìn toàn bộ thư phòng, trực giác nói cho Cầu Mộ Quân có lẽ cơ quan ngay tại trên thư án này.


Nhớ tới điểm ấy, nàng đứng lên tìm hết cả thư án, rốt cục tìm được chốt mở ở phía trên ngăn kéo. Nàng sờ soạng dùng sức vặn, trên tường phía đông, một trong ba cái giá sách chậm rãi chuyển động, mở ra giống như cánh cửa.


Nhìn cánh cửa bí mật trong thư phòng, Cầu Mộ Quân mau chóng đi vào thông đạo.
Trong thông đạo không quá sáng chỉ vừa đủ để đường. Đi chưa được mấy bước, Cầu Mộ Quân mơ hồ nhìn thấy một luồng kim quang, bước đi bất tri bất giác chậm hơn rất nhiều, trong lòng nghi ngờ tiếp tục đi về phía trước.


Kim quang càng lúc càng lớn, trong lòng Cầu Mộ Quân cũng càng ngày càng không yên, chỉ cảm thấy đường này không phải thông ra bể.


Rõ ràng không xa lắm, nàng lại cảm giác giống như đã đi vài cây số. Rốt cục đến cuối, kim quang chói mắt liền đập vào mắt, Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng suýt chút nữa thét chói tai.
(1) Hoàng lê: hay còn gọi là gỗ sưa.


Loại gỗ quý nhất với người Trung Quốc là gỗ sưa Hải Nam, có tên khoa học là Dalbergia odorifera T.chen, dịch ra tiếng Việt là ‘hoàng hoa lê’. Về chất lượng, đây là loại gỗ rất tốt, bền, không mối mọt, không biến hình, độ ổn định cao, nên rất thích hợp làm đồ đạc sử dụng trong gia đình.


(2) Tử đàn: được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực)