Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 23: Không thể trả nợ

Editor: mèomỡ
“Đoàn Chính Trung, ta xin ngươi mà. Ngươi hãy phạt một mình ta, đừng liên lụy đến người vô tội...... Ta xin ngươi!” Cầu Mộ Quân thấy hạ nhân giơ cây gậy thật lớn lên, la to.
“Đừng mà...... Đừng mà......” Cầu Mộ Quân bất lực rơi nước mắt, Đoàn Chính Trung vẫn thờ ơ như cũ.


“Nghĩa phụ......”
“Đoàn Chính Trung...... Lão gia......”
“A --” Tiếng thét chói tai của Cầu Mộ Quân cùng tiếng kêu thảm thiết của Đoàn Tử Thông đồng thời vang lên, gậy đánh mạnh vào trên đùi Đoàn Tử Thông.
“Tiếp tục đánh.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói.


Sau đó lại là một đòn thật mạnh giáng xuống.
Hạ nhân buông tay, Đoàn Tử Thông ngồi phịch trên đất, đau đến muốn ngất đi.
Cầu Mộ Quân sớm không nói được lời nào, nàng luôn luôn kiên cường giờ cũng thất thanh khóc lên.


“Lôi ra ngoài.” Đoàn Chính Trung ra lệnh một tiếng, hạ nhân lôi thiếu gia ngày xưa ngoài cửa, trên mặt đất lưu lại hai vết máu thật dài.
Cầu Mộ Quân nhìn vết máu, ngây ngốc không có biểu cảm, không nói gì.


Đoàn Chính Trung chậm rãi quay đầu lại, nhìn nàng một cái, nói:“Đưa phu nhân đến Tây lâu.”
“Đoàn đại tổng quản --” Cầu Mộ Quân đột nhiên mở miệng nói.


“Ngươi bỏ ta đi, ta không phải người an phận, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi xấu hổ, để tránh đến lúc đó ngươi ở kinh thành này mất hết mặt mũi, bây giờ ngươi vẫn nên bỏ ta đi.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.


Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng hồi lâu, Đoàn Chính Trung nói:“Hoàng Thượng ban hôn, ngươi cho là hưu thư có thể dễ dàng viết sao?”
“Vậy ngươi cứ lấy một trong "Thất xuất" (1) cho ta là được, là ɖâʍ, ghen tuông hay trộm cướp tùy ngươi!” Cầu Mộ Quân dứt khoát nói.


Môi Đoàn Chính Trung vẫn nhếch lên, trên mặt vẫn không có biểu tình, nhưng đã không còn bình tĩnh, mà ẩn ẩn lạnh lẽo, ẩn ẩn giận.
Hồi lâu, hắn nói:“Quản gia, sai hạ nhân bịt kín cửa sổ Tây lâu.” Sau đó xoay người, rời khỏi tầm mắt của nàng.


Cầu Mộ Quân lại một lần bị mang vào Tây lâu, lần này có cảm giác tâm như tro tàn.
Quản gia sai người lấy nến đến, nhìn cơm trên đất, phân phó hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ, sau đó khóa cửa, không lâu sau lại có người đưa đồ ăn tới. Hai món ăn một bát cơm.


Nhưng Cầu Mộ Quân cũng không có tâm tư ăn.


Đắc tội Hoàng Thượng, nàng không để ý; Bị toàn bộ người trong thành trào phúng gả cho thái giám, nàng cũng không khổ sở. Chỉ cần nàng nghĩ, dù sống ở chỗ nào, phải ở bên cạnh người như thế nào đi nữa, nàng đều có thể khiến cho mình sống thật tự tại. Nhưng theo phương thức sống của nàng, theo vui buồn của mình mà làm, lại hại người khác.


Nàng rốt cục mắc nợ, thiếu một ân tình không thể trả lại.
Hơi nóng lượn lờ trên đồ ăn dần dần giảm bớt, sau đó mất hẳn, cơm đã lạnh lẽo. Đêm đen dần lui, tia nắng ban mai từ khe nhỏ chiếu vào nói cho nàng: Trời đã sáng.


Trong đầu Cầu Mộ Quân vẫn nghĩ đến gương mặt của thiếu niên cùng tuổi nàng lại hay đỏ mặt kia,hắn luôn cung kính gọi nàng ‘mẫu thân’, bộ dáng luôn ngượng ngùng, nhưng lại to gan giúp nàng, hắn như vậy, bị đánh gãy hai chân, ném vào bóng đêm.
(1)Thất xuất: Bày cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến.


Không con, ɖâʍ, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa