Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 182: Hành động

Editor: mèomỡ
“Cái này con chắc sao?” Cầu Vĩ lập tức hỏi.


Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Đúng vậy, là con vô ý nhìn thấy ở thư phòng Đoàn phủ. Cha, Đoàn Chính Trung cùng Hoàng hậu nương nương cũng muốn lập Nhị hoàng tử, bọn họ đã khống chế hoàng cung, Nhị hoàng tử có thể lập tức đăng cơ, đây không phải hợp ý người sao? Người không cần đi gặp Hoàng Thượng nữa.”


Cầu Vĩ ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh nói:“Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, vậy cha an tâm. Không ngờ Hoàng Thượng đã băng hà, khó trách đột nhiên không thấy bất cứ kẻ nào.”


“Vậy bây giờ người có thể nằm xuống nghỉ ngơi được chưa? Không cần lo những việc khác.” Cầu Mộ Quân nói.
Cầu Vĩ gật đầu, lại được Cầu Mộ Quân đỡ nằm xuống.
“Mộ Quân, con đã ở trong nhà hai ngày rồi, vẫn nên trở về sớm một chút, đợi lâu cũng không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”


“Dạ.” Cầu Mộ Quân kéo chăn cho ông, gật đầu nói:“Cha, nếu người ở nhà đợi để cho con yên tâm, buổi chiều hôm nay con sẽ trở về.”
Cầu Vĩ cười nói:“Bây giờ trong lòng cha đã yên tâm, đương nhiên sẽ ở nhà đợi, con cứ yên tâm đi.”


“Vâng, không được đổi ý. Còn có --” Cầu Mộ Quân nghiêm mặt nói:“Cha, chuyện này người trăm ngàn lần không cần nói cho người khác.”
Cầu Vĩ cười nói:“Con cho cha là đứa trẻ ba tuổi sao? Đừng quên, cha còn hi vọng Nhị hoàng tử sau khi làm Hoàng Đế có thể lật lại bản án Cố gia!”


“Được, vậy cha nghỉ ngơi đi, con đi thăm mẹ.”
“Được, chăm sóc nàng cẩn thận.”
Cầu Mộ Quân lại dịch dịch chăn cho Cầu Vĩ, đi ra cửa.
Nụ cười trên mặt Cầu vĩ chậm rãi biến mất, lạnh giọng lẩm bẩm:“Đoàn Chính Trung, quả nhiên.”


Tiếp theo, hắn ngồi dậy, hai chân đi bình thường đến bên cạnh bàn viết lên tờ giấy. Mở chuồng bồ câu bên cửa sổ, bắt một con bồ câu đưa tin màu trắng, cột tờ giấy vào chân bồ câu, buông tay để cho bồ câu đưa tin bay ra ngoài.


Buổi chiều, khi Cầu Mộ Quân đang sửa sang lại phòng, có một nha hoàn bưng một chén cháo đến.
“Tiểu thư, lão gia nói buổi chiều người ăn rất ít, sai nô tỳ lại bưng cháo đến.”


Cầu Mộ Quân cười nói:“Cha cũng thật là, đã nói là ăn no rồi mà. Được rồi, ngươi đi làm việc đi, cháo lát nữa ta uống.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui trước” Nha hoàn nói xong, rời khỏi phòng.


Cầu Mộ Quân lại gấp chỉnh tề vài bộ quần áo, mới ngồi vào bên cạnh bàn. Cháo cũng vừa nấu còn nóng, vì không để cha phải lo lắng, liền cố gắng uống hết.
Mới uống xong bát cháo không bao lâu, đang muốn gọi nha hoàn tiến vào cầm bát đi, đầu lại dần dần hỗn loạn, ngay sau đó liền ngã úp sấp trên bàn.


Một người mặc đồ đen từ cửa sổ tiến vào, khiêng nàng lên, nhảy ra cửa sổ.
Đêm khuya, Cầu Vĩ mang theo ba mươi người giang hồ, cùng mười vạn quân của Thích Sóc Ly, tập hợp trước cửa Thích phủ.


Thích Sóc Ly nói:“Chúng tướng sĩ, Hoàng Thượng năm ngày trước đã băng hà, tên hoạn quan Đoàn Chính Trung này cùng hoàng hậu, phong tỏa tin tức Hoàng Thượng băng hà, mưu đồ bí mật tạo phản. Tối nay, ta cùng mọi người tiến vào hoàng cung, giết hoạn, diệt hậu, thề sống chết thanh lọc phản nghịch!”


“Giết hoạn, diệt hậu, thề sống chết thanh lọc phản nghịch*!” Mười vạn quân đồng loạt hô lớn.
“Xuất phát!” Thích Sóc Ly hô to một tiếng, cùng Cầu Vĩ mang theo đại quân, cùng nhau giục ngựa hướng về phía hoàng cung.


Giữa đại quân, có một tiểu đội đặc biệt bảo vệ một chiếc xe ngựa, cũng đi theo đại quân.
Ngoài cửa thành, ban đêm vốn nên một tĩnh lại vang lên tiếng vó ngựa “rầm rập”. Trong giây lát, vô số đại quân hành quân băng băng tới, bụi đất cuồn cuộn bay lên dưới bầu trời đầy sao.


Trên thành lâu phía trước đã sớm đứng đầy binh lính, chỉ thấy một người dáng người khôi ngô, bộ dáng như tướng lãnh nói vọng xuống phía dưới:“Thích Sóc Ly, Cầu Vĩ, các ngươi muốn tạo phản sao?”
“Hoàng Thượng đã băng hà, ta chỉ là muốn chấn chỉnh cung đình, thanh lọc phản nghịch!”


“Thích Sóc Ly lớn mật, Hoàng Thượng băng hà khi nào, ngươi sao có quyền chấn chỉnh cung đình, thanh lọc phản nghịch!” Tướng lãnh lớn tiếng hô.
“Gian ngoan mất linh!” Thích Sóc Ly rút trường đao, hô to một tiếng nói:“Phá cửa cung -”


Binh lính lập tức chuyển một thân gỗ to đến bắt đầu thúc vào cửa cung, tức thì trên thành một trận mưa tên bay xuống.
Cầu Mộ Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào tai là những tiếng la hét.
Đầu còn hỗn loạn, hồi lâu mới phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa.


Chậm rãi đưa tay vén màn che lên, lập tức hoảng sợ.
Trước mắt là vô số binh lính, mà phía trước nữa là cửa hoàng cung! Lại nhìn phía sau, đông nghìn nghịt, tất cả đều là quân đội!
Có chuyện gì đang xảy ra?


Đúng lúc này, trên thành lâu phía trước mặt lại xuất hiện ánh sáng, vài cây đuốc cùng tiến lên thành lâu, sau đó liền nghe một người hô to:“Hoàng Thượng giá lâm!”


Cầu Mộ Quân tập trung nhìn, người tóc xám trắng đúng là Hoàng Thượng, mà ở bên cạnh đỡ hắn, không phải Đoàn Chính Trung thì là ai?
Hoàng Thượng… không phải Hoàng Thượng đã chết sao?


Nàng đang nghĩ như vậy, binh lính phía dưới cũng đồng thời phát ra tiếng than sợ hãi:“Hoàng Thượng không băng hà?”
Thích Sóc Ly cũng ngẩn cả người, lúc này Cầu Vĩ hô:“Mọi người đừng bị Đoàn Chính Trung lừa, Hoàng Thượng này là giả! Hoàng Thượng đã sớm băng hà!”


Nghe được giọng nói của cha, Cầu Mộ Quân hoảng sợ. Cha, sao cha lại ở đây?
“Cầu Vĩ, Hoàng Thượng ở đây, sao có thể để cho ngươi mê hoặc lòng người!” Đoàn Chính Trung nói.


“Dám có gan giả mạo Hoàng Thượng, tội đáng chết vạn lần!” Cầu Vĩ đột nhiên khoát tay, bắn về phía Hoàng Thượng ba lượt ngân châm.
Ngân châm nhỏ lại nhanh, Đoàn Chính Trung cho dù muốn chắn cũng không chắn được hai mươi mốt cây ngân châm, Hoàng Thượng chấn động ngã về sau.


“Thất Tinh Thần Châm.” Đoàn Chính Trung nói:“Ta sớm nên đoán được Thái tử là do ngươi giết.”


Không ngờ lúc này, Hoàng Thượng đẩy Đoàn Chính Trung đang che chở cho hắn ra, tiến lên nói:“Cầu Vĩ dám can đảm phản vua giết Thái tử, trẫm hạ chỉ, ai bắt sống Cầu Vĩ, trẫm lập tức phong vương!” Nói xong câu này, Hoàng Thượng bắt đầu ho khan kịch liệt.
“Ngươi......”


Lúc này, Đoàn Chính Trung nói:“Hoàng Thượng đã sớm mặc Kim Ti Giáp đao thương bất nhập, ngân châm của ngươi không thể gây một chút thương tổn cho Hoàng Thượng.”
Người phía dưới bắt đầu dao động, Cầu Mộ Quân nghi hoặc lại lo lắng, đột nhiên bị Thích Sóc Ly phi thân đến, bắt ra ngoài.


Hắn nhẹ nhàng hạ xuống đất, kề đao vào cổ nàng nói:“Đoàn Chính Trung, ta biết, thật ra ngày đó ngươi cũng đuổi tới sơn động. Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn nữ nhân này sao?”


Cầu Mộ Quân hoảng sợ nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ thấy hắn lạnh lùng cười, đột nhiên ngân châm từ trong tay hắn bắn ra. Ngân châm kia thẳng tắp bay về phía Thích Sóc Ly.
Thích Sóc Ly dùng Cầu Mộ Quân để trước người làm lá chắn, tất cả ngân châm đều đâm vào trước ngực nàng.


Thích Sóc Ly đá nàng về phía trước, nàng mở to mắt, dùng ý thức còn sót lại nhìn Đoàn Chính Trung trên tường thành xa xa, tiếp theo, trước mắt liền tối đen vô tận.
“Đoàn Chính Trung, ngươi quả nhiên đủ độc ác.” Thích Sóc Ly nói.


Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, nói:“Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều đa tình giống ngươi sao?” Tiếp theo, hắn nói với người dưới thành:“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ai có thể bắt sống Thích Sóc Ly hoặc là Cầu Vĩ, có thưởng lớn!”