Editor: mèomỡ
Thích Sóc Ly không hề chần chờ, lấy kiếm chém về phía Thích Vi.
Thích Vi vội hoảng hốt né tránh nói:“Đại ca, ai làm Hoàng đế có quan hệ gì với huynh, vì sao ngay cả thân nhân của mình huynh cũng không buông tha?”
“Vi Vi, đại ca nợ muội, kiếp sau chắc chắn trả lại cho muội!” Thích Sóc Ly nói xong, nhắm mắt lại, kiếm đâm thẳng về phía Thích Vi.
Thích Vi vốn không phải đối thủ của hắn, tránh thoát một kiếm đã là may mắn, một kiếm này, lại nhắm vào chỗ hiểm, cánh tay nàng bị Thích Sóc Ly đâm bị thương.
Lúc này người mặc đồ đen cũng phóng ngân châm ra, nàng đã biết tránh không khỏi, nhìn vách núi đen sâu không thấy đáy phía sau, hạ quyết tâm, thả người nhảy xuống.
Người mặc đồ đen khẽ gọi: “Không tốt!”, lập tức chạy tới bên vách núi đen. “Sống không thấy người, chết không thấy xác, chỉ sợ nàng còn sống.”
Thích Sóc Ly chậm rãi đi đến vách núi đen, nhìn phía dưới hồi lâu, thở dài, nói:“Võ công của muội ấy không tốt, cơ hội còn sống chỉ sợ không lớn. Sau này chúng ta cũng không thừa sức lực đi tìm người, thời gian của Hoàng Thượng không còn nhiều, chuyện trong tay chúng ta quan trọng hơn.”
“Đúng thế. Cho dù nàng còn sống cũng dễ đối phó. Khó đối phó là Đoàn Chính Trung.” Người mặc đồ đen nói.
“Chuyện của hắn ta sẽ nghĩ cách, mặc kệ thân phận thật của hắn như thế nào, cũng không thể để hắn sống.” Trong giọng Thích Sóc Ly lộ ra sát ý
Người mặc đồ đen nói:“Ngươi phải biết rõ, nếu hắn là người không liên quan, đối địch với hắn, chỉ khiến chúng ta lại thêm phiền.”
“Hừ, ngươi tra xét hắn lâu như vậy, chẳng phải cũng không tra được gì sao? Ta sẽ không trở thành địch nhân của hắn, ta chỉ trở thành kẻ thù của hắn, làm cho hắn thành quỷ lại đến tìm ta.” Nói xong, hắn liền xoay người nói:“Được rồi, ta phải trở về, ngươi cũng đi đi.”
Tiếp theo, hai người đều tự rời đi.
Mơ mơ màng màng, Cầu Mộ Quân mở mắt, nhưng lại thấy Đoàn Chính Trung đang nằm trên giường. “Chàng đã trở lại?” Nàng dịch ra bên mép giường nói.
“Ừ, hai ngày nay có ổn không?” Hắn nằm xuống hỏi.
Nàng tiến vào trong lòng hắn ôm hắn, nói:“Trong cung rất nhiều việc sao? Sao vẫn không trở về?”
“Ừ, Hoàng Thượng bệnh nặng, nhất định phải có ta chiếu cố.”
“Ngày hôm qua Thích......” Vốn muốn nói, nhìn hắn mệt mỏi nàng sửa lời nói:“Mau ngủ đi, trời sắp sáng.”
“Ừ.” Ôm bả vai nàng nhắm mắt lại, gần như lập tức liền ngủ.
Hừng đông, Cầu Mộ Quân cùng hắn ngủ thêm chốc lát, sau đó lần đầu tiên rời giường trước hắn, nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.
Đến một phòng khác chải đầu rửa mặt, Linh Lan nhìn nàng một cái, liền nói:“Phu nhân, hôm nay hình như người rất vui vẻ!”
“A?”
Lát sau nàng nhẹ nhàng cười. Không phải hình như mà là vô cùng vui vẻ, hắn đã về, nàng làm gì cũng cảm thấy có tinh thần.
Không ngờ mặt trời mới mọc không bao lâu, người ở Đại Lý tự lại đến đây, nói Đại Lý tự truyền Đoàn Chính Trung.
Cầu Mộ Quân nghĩ rằng hai ngày nay hắn không ngủ, mới ngủ trong chốc lát, liền nói:“Đại nhân, lão gia nhà ta tiến cung còn chưa hồi phủ, không bằng hai vị đại nhân trước rời đi, đợi lão gia trở về thϊế͙p͙ thân sẽ nói lại, để hắn tới Đại Lý tự.”
“Không phải nửa đêm hôm qua Đoàn tổng quản đã ra cung rồi sao? Chẳng lẽ hắn không hồi phủ?” Một người trong đó nói.
Cầu Mộ Quân cười nói:“Cái này thϊế͙p͙ thân cũng không biết, nhưng vẫn chưa thấy hắn trong phủ.”
Lúc này, một người khác nói:“Đắc tội phu nhân, chúng ta nếu đã đến đây, nhất định phải thỉnh được Đoàn tổng quản đến diện kiến đại nhân, nếu Đoàn tổng quản chưa trở về, chúng ta cũng chỉ có thể ở quý phủ chờ.”
Cầu Mộ Quân thấy bọn họ kiên quyết, liền nói:“Vậy thỉnh hai vị đại nhân cứ tự nhiên, thϊế͙p͙ thân cáo lui trước, đến lúc lão gia trở sẽ liền bảo hắn tới gặp hai vị đại nhân.”
Hai người nói:“Phu nhân không cần đa lễ.”
Cầu Mộ Quân ra chính đường, vào trong phòng, lại thấy Đoàn Chính Trung sắp rời giường, nha hoàn đang thay hắn chải đầu. “Lão gia sao đã dậy rồi?” Nàng hỏi.
“Nghe nói có người đến quý phủ?”
“Dạ, là Đại Lý tự, hẳn là có liên quan đến chuyện Thích Tĩnh, có phải bọn họ cũng nghi ngờ Thích Tĩnh chết có liên quan đến lão gia hay không?” Nàng dối lòng giả vờ hỏi.
Đoàn Chính Trung thản nhiên nói:“Không có việc gì.” Liền ra khỏi phòng.
Trong chốc lát, Đoàn Chính Trung theo người của Đại Lý tự đi ra ngoài.
Cầu Mộ Quân ở trong viện nhìn hắn xuất môn, cô đơn đang chuẩn bị trở về phòng, lại nghe thấy hai nha hoàn nói chuyện.
“Ngươi nói xem có phải lão gia Thích gia mang nàng đi hay không, ta từng nghe người ta nói người chết sẽ mang người mình quan tâm nhất đi!”
“Ta cũng nghe rồi, ngày trước ở nhà ta có lão nhân chết, sau đó đứa con duy nhất của hắn mỗi đêm đều nghe thấy cha hắn gọi hắn, sau liền mơ mơ màng màng lấy dây thừng tự sát. Nhưng người khác đều là tự sát, nàng là mất tích, ngay cả thi thể cũng không có.”
“Ngươi nói, có thể nàng chết đuối hay không, chết ở trong viện nhà bọn họ, Thích gia lại không biết?”
“Thôi, đừng nói nữa, dọa chết người, người chết đuối vớt lên, ngươi biết có bao nhiêu khủng bố không hả!”
“Sao, ngươi nhìn thấy rồi?”
“Ta chưa thấy qua, nhưng nghe nói qua, nghe nói thịt bục ra, nhìn thì rất tốt, nhưng chạm vào giống như thịt bò chết, sẽ bong từng mảng ra, chỉ còn xương cốt.”
Cầu Mộ Quân hỏi:“Các ngươi nói ai đã chết?”
Nha hoàn kinh ngạc, quay đầu lại cúi đầu nói:“Phu nhân.”
Linh Lan nói:“Hai vị tỷ tỷ, phu nhân hỏi vừa rồi các ngươi nói ai!”
Nha hoàn nói:“Hồi phu nhân, buổi sáng nô tỳ đi ra ngoài mua mấy thứ nhìn thấy trên đường dán thông cáo treo giải thưởng, nô tỳ tiến lên hỏi, mới biết là đêm qua sau khi Tam tiểu thư Thích gia thủ linh cữu Thích đại nhân trở về phòng liền mất tích, người Thích gia gấp rút đi tìm. Cho nên, bọn nô tỳ mới đoán mò”
“Mất tích?” Cầu Mộ Quân kinh hãi nói.
“Vâng, phu nhân??”
Thích Vi lại mất tích, vì sao? Nghĩ đến Thích Vi, cả người Cầu Mộ Quân đột nhiên run lên, có cảm giác sợ hãi.
Thích Tĩnh đột nhiên chết, Hoàng Thượng lại bệnh nặng, bây giờ Thích Vi lại mất tích. Vì sao mọi chuyện lại đến liên tiếp như vậy, có phải...... có phải chuyện nàng lo sợ đã xảy ra hay không?
Cũng may không qua bao lâu, Đoàn Chính Trung đã trở lại. Thấy hắn vào thư phòng, Cầu Mộ Quân lập tức đi theo.
“Có sao không?” Mới tới cửa, nàng liền hỏi.
“Có thể có chuyện gì? Chính là do Thích gia làm loạn, Đại Lý tự mới làm bộ, để ta đi một chuyến.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi tiếp: “Nghe nói Thích Vi mất tích, có phải không?”
Đoàn Chính Trung gật đầu.
“Muội ấy sao có thể mất tích? Muội ấy không giống Thích Tĩnh, liên quan đến nhiều chuyện như vậy?”
Đoàn Chính Trung nói: “Nàng ta có một phụ thân như Thích Tĩnh, ca ca như Thích Sóc Ly, đã là dính dáng đến tất cả tranh đấu cùng âm mưu. Nàng cũng vậy, nàng ở cùng ta, cũng liên lụy. Cho nên......”
Hắn đứng lên, nắm bả vai của nàng nói:“Chỉ sợ có kẻ sắp hành động, mấy ngày tới đừng ra ngoài, lúc ta không ở đây, mọi chuyện phải cẩn thận”