Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 161: Gặp quan

Editor: mèomỡ
Chén trà đặt mạnh lên trên bàn, phát ra tiếng vang lớn, đại phu cúi đầu thật sâu.
“Lặp lại lần nữa.” Giọng nói phía trên không nhanh không chậm.
“Có lẽ là lão hủ xem nhầm rồi, phu nhân người......”


“Xem mạch hai lần đều xem nhầm, ngươi làm đại phu như vậy mà cũng dám đến Đoàn phủ ta xem bệnh?” Hắn lạnh lùng nói.
Đại phu vội nói: “Không, không, không nhầm, Phu nhân...... quả thật có thai.”
“Vậy sao?” Hắn lại hỏi.
“Dạ… dạ”
Đoàn Chính Trung đứng dậy, ra cửa.


Quản gia nói với đại phu: “Đại phu đi theo ta lấy tiền.” Đại phu lau mồ hôi lạnh, đứng lên, đi theo quản gia.
Đoàn Chính Trung vừa vào cửa, Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn còn ở đây, liền hỏi nói: “Lão gia, vừa rồi đại phu đi gặp ngươi sao? Sao hắn không kê đơn đã đi rồi?”


Đoàn Chính Trung đi vào phòng, quay người lại, đột nhiên tát nàng một cái, làm cho nàng lập tức ngã xuống nhất. Nha hoàn xung quanh run lên, cúi đầu thật sâu.
Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, nàng bụm mặt ngẩng đầu, thấy hắn ngồi xuống trên ghế trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn nàng.


Lúc này, nàng mới nhớ tới, dường như, vừa rồi, hắn tát nàng một cái.
Là nàng còn chưa tỉnh sao? Là nàng gặp ác mộng sao?
Nàng ngã xuống đất, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn chậm rãi nói: “Nói cho ta biết, đứa bé là con ai?”


Nàng lại sửng sốt trong chốc lát, mới hỏi ra lời:“Cái gì...... đứa bé nào?”
Đoàn Chính Trung cười, nói: “Đại phu quả thật không kê đơn, chỉ nói ngươi có thai, ta đã quên không bảo hắn kê thuốc an thai.”


Cầu Mộ Quân kinh ngạc, nhìn nhìn bốn phía, nàng không rõ Đoàn Chính Trung bị làm sao mà lại nói như vậy, chuyện nàng có con, có thể nói trước mặt nhiều nha hoàn như vậy sao?
Nàng không nói gì, hắn còn nói thêm: “Phu nhân, nói, đứa bé là của ai?”


Nghe lời nói của hắn, nhìn vẻ mặt của hắn, nàng mới chậm rãi hiểu được: Hắn hỏi nàng đứa bé là của ai, hắn dám hỏi nàng đứa bé là của ai!
Nàng nhìn hắn chằm chằm, nói không nên lời. Đoàn Chính Trung nói: “Xem ra, có vẻ ngươi sẽ không tự nguyện nói.”


“Ngươi......” Nàng không biết nên nói cái gì, không biết có thể nói cái gì.
“Để ta đoán, là Thích Ngọc Lâm?”
Nàng chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.


Hắn đứng lên, cúi thắt lưng nắm cằm của nàng nói: “Phu nhân, nếu thật sự là của Thích gia, ngươi thật đã cho ta một tiện nghi lớn!”
Nói xong, hắn buông cằm của nàng ra, đứng lên nói:“Quản gia, chuẩn bị xe ngựa, đến Kinh triệu phủ.” Nói xong, đi ra cửa.


Kinh triệu phủ? Hắn đưa nàng đến Kinh triệu phủ? Sau đó để cho Kinh triệu phủ thẩm vấn nàng, đến thẩm vẫn ‘gian phu’ của nàng? Đến phán nàng tội ɖâʍ dật, sau đó đem nàng đi dìm lồng heo?


Nàng không biết đang có chuyện gì xảy ra. Chỉ lát sau, có người lấy dây thừng đến trói nàng lại, nàng ngây ngốc không phản kháng để người ta trói lại, sau đó đưa đến Kinh triệu phủ.


Cho dù là Kinh Triệu Doãn, thấy Đoàn Chính Trung cũng không dám chậm trễ, thậm chí cũng không dám bắt hắn quỳ, để cho hắn đứng ở dưới công đường.
Cầu Mộ Quân bị áp giải vào, vừa vào cửa liền bị đá quỳ xuống.


Đoàn Chính Trung nói: “Đại nhân, nữ nhân này, cũng chính là phu nhân của Đoàn mỗ lại có thai, phạm vào tội ɖâʍ dật, Đoàn mỗ đưa nàng đến đây, một là để cho đại nhân xử đúng tội của nàng, hai là xin đại nhân giúp Đoàn mỗ tra ra tên gian phu của ɖâʍ phụ này là ai.”


Hắn nói xong, đưa đơn kiện trong tay cho sai nha đứng bên, sai nha lại trình lên.
Kinh Triệu Doãn hỏi:“Đoàn phu nhân, những gì phu quân ngươi nói là thật sao?”
ɖâʍ phụ......
Cầu Mộ Quân cúi đầu không nói lời nào.


Kinh Triệu Doãn lại hỏi:“Đoàn phu nhân, bản đại nhân hỏi ngươi, vừa rồi Đoàn tổng quản nói ngươi cấu kết cùng người khác, lại mang thai, ngươi thừa nhận không?”
Cầu Mộ Quân vẫn yên lặng, không nói một câu.


Kinh Triệu Doãn đợi một lúc, nói: “Ngươi không nói gì, bản đại nhân coi như là ngươi thừa nhận?”
Cầu Mộ Quân vẫn không nói.
Kinh Triệu Doãn còn nói thêm:“Vậy bản đại nhân hỏi ngươi, phụ thân đứa con trong bụng ngươi là ai?”


Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân - đôi vợ chồng này lại xảy ra chuyện mới, lại là chuyện kinh người như vậy. Mọi người vừa nghe nói Đoàn Chính Trung đưa Cầu Mộ Quân đến quan phủ đều tới xem, công đường vừa mới mở được một lát, bên ngoài đã chật ních người xem náo nhiệt. Những người chen được vào trong còn không ngừng đem đối thoại bên trong nói cho những người đến sau nghe.


Phía dưới vẫn yên lặng như cũ, Kinh Triệu Doãn rốt cục nhịn không được vỗ kinh đường mộc, lớn tiếng nói: “Đoàn Cầu thị, bản đại nhân hỏi ngươi, phụ thân đứa bé trong bụng ngươi là ai?”
Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Không biết.”


“Cái gì?” Kinh Triệu Doãn đầu tiên là kinh hãi, sau đó tức giận nói: “Đừng đùa với bản đại nhân!”
Cầu Mộ Quân lại cúi đầu không nói.
Kinh Triệu Doãn nói: “Đoạn Cầu thị, phải dùng hình ngươi mới nói sao?”


Nghe thấy lời này, người bên ngoài xem náo nhiệt hô về phía sau: “Nghe thấy không, có nghe thấy không? Sắp dùng hình!”
Thấy Cầu Mộ Quân phía dưới nãy giờ không nói gì, Kinh Triệu Doãn hét lớn một tiếng nói: “Người tới, dùng kẹp gỗ!”


Phía dưới có tiếng thổn thức, lập tức liền có sai nha lấy kẹp ngón tay làm bằng gỗ đến, một người cầm hình cụ, hai người khác kẹp vào cổ tay nàng.
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ thấy hắn mỉm cười từ trên cao nhìn xuống, dường như tất cả đều là thật sự.


Nàng không biết, không biết là hắn diễn rất tốt, hay là hắn diễn giả thành thực, nàng tưởng giả, hắn lại làm thật.


Nàng muốn tin tưởng hắn, muốn nói đã biết hắn đều đã sắp xếp tất cả, hắn sẽ có chừng mực, nhưng dù nói với mình như vậy, tình thế lại cứ thế phát triển. Hắn ở quý phủ đánh nàng, trói nàng mang đến Kinh triệu phủ, lại luôn miệng nói nàng là ɖâʍ phụ, sau đó lại dùng tư thái thưởng thức xem nàng bị khổ hình...... Nàng không biết, đến cuối cùng, có phải nàng sẽ bị ném vào lồng heo hay không, vạn phần sỉ nhục ở trước mặt toàn bộ người trong kinh thành chìm vào đáy song; lại vẫn tự nói cho mình, đây đều là hắn an bài, giây tiếp theo, sẽ có chuyển biến.


Lại quay đầu lại, tay đã bị bỏ vào cái kẹp, thanh gỗ kia giống như nóng lòng muốn thử bấm gãy ngón tay nàng.
“Dùng hình!”
Kinh Triệu Doãn ra lệnh một tiếng, sai nha chậm rãi kéo hai đầu dây.
“A --” vừa mới bắt đầu, đau đớn từ ngón tay liền truyền đến toàn thân.
“Đợi chút!”


Một giọng nói truyền đến, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thích Ngọc Lâm phe phẩy cây quạt, bộ dáng tiêu sái, từ bên ngoài chậm rì rì tiến vào.
Sai nha tạm thời ngừng lại.
Kinh Triệu Doãn nói: “Người nào làm ồn dưới công đường?”


Thích Ngọc Lâm đứng ở cửa nhảy dựng lên, cười nói: “Đại nhân còn không nhận ra ta sao, mấy tháng trước công tử nhà ngài ở Khinh Sương Các, vì một đêm xuân với Hồng Ngọc tiểu nương tử mà tranh giành với ta, một đêm tốn năm trăm lượng bạc trắng, nghe nói ngài tức giận không nhẹ đâu!”


“Lớn mật!” Kinh Triệu Doãn xấu hổ và giận dữ nói:“Thích nhị công tử, Kinh triệu phủ là nơi ngươi có thể nói đùa sao! Lập tức đi ra ngoài, nếu không đừng trách bản đại quan không lưu tình!”