Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 156: Họa đến người khác

Editor: mèomỡ
Đoàn Chính Trung hỏi:“ Trong số các ngươi, có ai muốn phu nhân chết.”
Phía dưới không có một tiếng động.
Hắn lại hỏi:“Vậy nói cách khác, là muốn ta chết?” Toàn bộ người phía dưới quỳ xuống.


Hắn nhìn người phía dưới nói:“Phu nhân, ngươi nói quá trình hầm đường đi.”
Cầu Mộ Quân nói:“Đường từ đầu tới cuối đều là tự tay ta làm, ta thật sự...... không ai chạm qua đường này!”
Hắn thản nhiên hỏi lại:“Vậy sao?”


Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, còn nói thêm:“Nhưng sau đó, khi đường sắp được, tay ta bị bỏng, về phòng bôi thuốc.”
Đoàn Chính Trung nói: “Bên trong chén đường phu nhân bưng tới có độc, bây giờ, ai có thể chứng minh mình hoàn toàn không chạm qua bát đường này?”


Đợi một lát, có một hạ nhân đi ra nói:“Lão gia, tiểu nhân đang quét tước ở đình viện thấy phu nhân bưng đường qua.”


Tiếp theo, lại có nha hoàn đi ra nói:“Lão gia, lúc nô tỳ vào phòng bếp phu nhân bắt đầu đổ đường vào trong.” Cứ như vậy loại được năm người, còn lại nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.
Cầu Mộ Quân nhìn Linh Lan, nói: “Lão gia, Linh Lan vẫn luôn ở cùng ta, nàng không có cơ hội.”


“Nàng ta có chạm qua sao?” Đoàn Chính Trung hỏi.
“Chạm qua, nhưng......”
“Những người còn lại, các ngươi có thể nói ra ai hạ độc sao?” Còn lại tám nha hoàn người hầu đều co rụt lại, run rẩy, cúi đầu thật sâu.
“Nếu như vậy, nói cách khác, mỗi người đều có khả năng.” Hắn nói.


Tám người lập tức quỳ xuống.


Đoàn Chính Trung mỉm cười nói:“Ta vốn muốn để kẻ hạ độc uống bát đường này, nếu nhiều người đều có khả năng như vậy, vậy thì tất cả đều phải uống. Hạ độc nặng thế nào, uống có thể chết hay không, vậy thì phải xem người hạ độc.” Nói xong, liền để quản gia bê bát đường xuống.


Cầu Mộ Quân bước lên phía trước nói:“Lão gia, điều này sao có thể, nhỡ đâu......”
“Phu nhân muốn thừa nhận mình là ngươi hạ độc, sau đó lại tự mình đưa đến cho ta sao? Ta nghĩ ngươi không ngốc như vậy.” Hắn nói.


“Không...... Không phải.” Cầu Mộ Quân lui ra phía sau hai bước, chỉ nghe hắn nói:“Bê bát qua, để bọn họ lần lượt uống.” Quản gia bưng chén thuốc, đưa đến trước mặt người đầu tiên.


Người nọ run run, nhận bát, chậm rãi múc một thìa, cũng không dám đưa vào miệng, làm thìa bị rơi vào trong chén chỉ còn nửa thìa, hắn mới ngẩng đầu lên liếc Đoàn Chính Trung một cái, sau đó cuống quít cúi đầu, nhắm mắt lại uống một ngụm nhỏ.


Uống xong, phát giác mình không chết, như trút được gánh nặng, truyền bát cho người kế tiếp.
Người tiếp theo cũng run run nửa ngày mới cố lấy dũng khí uống xong một thìa, lại truyền xuống.
Cuối cùng, truyền xong một lượt, trong bát còn hơn nửa.


Đoàn Chính Trung mỉm cười, quản gia không cần chỉ thị liền đem bát lại đưa đến trong tay người đầu tiên.


Người đầu tiên lại một lần lo lắng cầm bát, Đoàn Chính Trung nói: “Nếu một vòng này còn chưa uống xong......” Câu kế tiếp hắn chưa nói, lại đủ để cho người phía dưới sợ tới mức mặt như màu đất.


Bát đường lại chuyển một vòng, cuối cùng uống xong, lúc này, có một tiểu nha hoàn đau đớn đè bụng lại.
Người bên cạnh nhìn thấy, mặt mũi trắng bệch, không biết là độc phát thật hay là sợ quá, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Đoàn Chính Trung nhìn lướt qua bọn họ, xoay người rời đi.


Cầu Mộ Quân vội nói với quản gia:“Mau, nhanh đi tìm đại phu đến!”
Quản gia trả lời:“Phu nhân, không phải lão gia phân phó, trong phủ không trả tiền.”
“Tiền thuốc ta trả!” Cầu Mộ Quân lập tức nói.


Không quá lâu sau, đại phu đến, chẩn đoán xong nói mấy người trúng “Đoạn trường tỳ”, nhưng đều trúng độc rất nhẹ, hai ngày nữa chỉ sợ sẽ nôn, đau bụng, rút gân, uống thuốc hai ngày, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi.


Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm. Đoàn Chính Trung quả nhiên vẫn có chừng mực, không giết lung tung người vô tội.


Bắt mạch một đám, kê đơn, hết nửa canh giờ, đến lúc trả tiền, nàng sờ sờ trên người, mới nhớ ra trên người nàng không có lấy một văn tiền. Lúc từ nhà đi cũng không mang theo cái gì, đến đây cũng không có người trả thù lao cho nàng, nàng thế nhưng lại quên mất.


Trên mặt hơi hơi đỏ lên, nàng nói:“Đại phu, trước người chờ một chút, ta vào nhà lấy tiền.” Nói xong liền chạy ra.
Vội vã đẩy cửa phòng, chạy đến trong phòng, Đoàn Chính Trung đang chuẩn bị thay quần áo.
“Mau, đưa cho ta!” Nàng giữ chặt cánh tay hắn nói.


Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, tiếp tục thay quần áo.
“Mau lên, người ta đang chờ!” Nàng lại thúc giục nói.
Đoàn Chính Trung thản nhiên nói: “Không có.”


Cầu Mộ Quân vội la lên:“Làm sao có thể không có!” Nói xong, liền sờ soạng quần áo trên người hắn một lần, sau đó lại chạy đến quần áo ban ngày hắn vừa thay sờ một lần nữa, đều rỗng tuếch.
Nhìn bốn phía, lại lục tung tìm kiếm. Cuối cùng, cũng không tìm được một văn tiền.


Nàng lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung.
“Bạc! Mau cho ta!”
Hắn nói:“ Bạc trong phủ đều từ phòng thu chi do quản gia phụ trách chi trả.”


“Đoàn Chính Trung chàng......” Cầu Mộ Quân tức giận đến muốn mắng người, lập tức rút trâm gài tóc trên đầu nói:“Chàng không cho ta, ta liền lấy trâm gài tóc này đi đổi!”
Đoàn Chính Trung không để ý tới nàng, đi đến bên giường, nằm xuống.


“Chàng......” Lại không thời gian dây dưa, nàng vội vàng chạy ra cửa.
Nghe thấy tiềng đóng cửa “rầm” một cái biểu hiện tâm trạng người đó không tốt, Đoàn Chính Trung vừa ngồi trên giường, khóe miệng hơi hơi nâng lên.


Lại đi đến trước mặt đại phu, nàng cúi đầu, đỏ mặt, lấy ra vòng tay, nói:“Đại phu, người xem có thể sử dụng cái này để đổi không?”
Đại phu sửng sốt một chút, vội nói:“Đoàn phu nhân nói đùa, lão hủ không nhận vật phẩm.”


“Nhưng, đây là đồ thật, khẳng định là thật, nếu giả người có thể lại đến tìm ta.”
“Không không, Đoàn phu nhân, dù là đồ thật hay giả, cho dù là vật vô giá lão hủ cũng không làm chuyện giống hiệu cầm đồ này, lão hủ không nhận.” Đại phu nói.


“Nhưng ngươi......” Cầu Mộ Quân bí đến nỗi ngay cả cổ đều đỏ, lúc này quản gia nói: “Đại phu, tổng cộng là bốn lượng đúng không, đây là năm lượng bạc, người nhận đi.”
“Được được được.” Đại phu nhận bạc, nói:“Đoàn phu nhân, quản gia, lão hủ cáo lui trước.”


Đại phu đi rồi, quản gia lại lấy bạc ra giao cho một hạ nhân nói:“Cầm đơn thuốc, đi mua tám phần thuốc về.”
Tất cả đều được an bài tốt, Cầu Mộ Quân vẫn đỏ mặt, nói với quản gia:“Làm phiền người, bạc...... Ngày khác ta sẽ trả lại cho người.”


“Phu nhân không cần giữ lễ tiết.” Quản gia trả lời. Cầu Mộ Quân không nói chuyện, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Lại trở về phòng, Đoàn Chính Trung tựa vào đầu giường, co một chân, tay phải chống ở trên đùi, chống trán, dường như không có chuyện gì nhắm mắt dưỡng thần.


“Chàng nói, chàng có ý gì?” Nàng vừa đi đến bên giường, liền chất vấn hắn.
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, nói:“Cái gì?”
“Vì sao không trả tiền cho ta? Sớm biết như thế, ta sẽ không đi ra!” Cầu Mộ Quân cả giận nói.


Hắn trả lời:“Chẳng phải nàng đã nói với quản gia, nàng muốn tự trả. Nếu muốn tự mình trả, vì sao còn đòi ta?”