Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 144: Sự việc phát sinh

Editor: mèomỡ
Thích Ngọc Lâm tuy rằng cũng uống nhưng vì tửu lượng tốt nên mặt còn chưa đỏ khí cũng không suyễn. Hai người kia thì thực sự đã say rồi. Cầu Mộ Quân nhìn Liễu Vấn Bạch, ý bảo hắn nghĩ cách đưa Sanh Dung hồi cung nhưng Liễu Vấn Bạch lại vẫn không nhìn nàng.


Sanh Dung đang uống, đột nhiên đứng lên nói:“Ta muốn giết hắn, ta muốn chém đầu cả nhà hắn!”


Liễu Vấn Bạch ấn nàng ngồi xuống, nàng lại cầm lấy bầu rượu chạy đến lan can la to: “Chém cả nhà, ta muốn chém đầu cả nhà hắn! Không! Ta muốn thiến hắn, khiến cho hắn không sinh con được, mỗi ngày hầu hạ ta!” Nói xong, muốn nhảy từ trên lan can xuống.


Liễu Vấn Bạch giữ chặt nàng nói:“Không đi từ chỗ này xuống được, phải đi bằng cầu thang, trở về rồi chém đầu cả nhà hắn.”
“Được, mau, mau, ta muốn trở về! Ta muốn trở về giết hắn, không! Thiến hắn!”


Cầu Mộ Quân thấy có cơ hội mang Sanh Dung đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội giúp Liễu Vấn Bạch dìu Sanh Dung xuống lầu. “Khoan, sao ngươi lại lấy mất cốc của ta, đưa cho ta, đưa cho ta......” Thích Vi chạy tới, muốn lấy bầu rượu của nàng.


“Đây là của ta......” Sanh Dung không cho, Thích Vi lại càng muốn lấy, hai người loạng choạng ngã xuống đất tranh nhau bầu rượu.
Cầu Mộ Quân lại đi dìu Thích Vi, nói với Thích Ngọc Lâm:“Ngươi mau đỡ Vi Vi về nhà, thật đúng là, muốn để cho các nàng say ngã ở đây sao?”


Thích Ngọc Lâm lúc này mới có phản ứng, đứng dậy đỡ lấy Thích Vi nói:“Cha cũng sắp về rồi, chúng ta về thôi, về rồi lại uống.”


“Không được, muội muốn uống ở đây, muội muốn uống!” Thích Vi còn giãy dụa muốn đi cướp bầu rượu của Sanh Dung, Thích Ngọc Lâm vừa kéo nàng xuống lầu, vừa nói:“Trong phòng huynh có rượu, ngon hơn rượu nơi này, huynh đưa muội đi uống, chúng ta cùng nhau uống.”


Sanh Dung cũng nói:“Nhanh lên, ta muốn xuống, ta muốn đi thiến hắn làm thái giám!”
Liễu Vấn Bạch cùng Cầu Mộ Quân đỡ Sanh Dung đi xuống lầu, xe ngựa theo từ trong cung ra đã đứng sẵn ở cửa. Lúc này Thích Ngọc Lâm cũng đỡ Thích Vi lên một chiếc xe khác.


Cầu Mộ Quân chạy tới, giúp hắn đỡ lấy Thích Vi, Thích Ngọc Lâm ở trên kéo Thích Vi lên xe ngựa. “Trở về trăm ngàn đừng uống nữa, nàng sẽ không chịu nổi.” Cầu Mộ Quân nói.
Thích Ngọc Lâm gật gật đầu, nói:“Nàng cũng trở về sớm đi, cẩn thận một chút, thuê xe ngựa đừng đi một mình.”


“Đã biết, ta đâu có say. Ngươi nhanh đưa nàng về đi.” Cầu Mộ Quân nói xong, giúp hắn khép rèm lại.


Thích Ngọc Lâm cùng Thích Vi lên xe ngựa đi rồi, Cầu Mộ Quân lại chạy tới bên Liễu Vấn Bạch. Liễu Vấn Bạch vừa đỡ Sanh Dung lên xe ngựa đã có một tiểu thái giám nhanh chóng tiến lên hầu hạ nàng. Liễu Vấn Bạch đứng ở phía dưới.


“Nếu hắn nhìn thấy ‘Chỉ tiện uyên ương không tiện tiên’ hôm nay, chỉ sợ ngay cả tâm tình dưỡng thương cũng không có.” Liễu Vấn Bạch nói.
Cầu Mộ Quân giải thích nói:“Không phải, ta chỉ là......”


“Quên đi, để xem hắn nói gì. Tiếp tục như thế này, chỉ có thể để cho hắn ra tay thôi.” Nói xong, Liễu Vấn Bạch đi về phía xe ngựa.
“Ta......” Cầu Mộ Quân còn muốn nói, Liễu Vấn Bạch đã lên xe, quay đầu nói:“Cầu đại tiểu thư tự trở về đi.” Nói xong liền vào xe ngựa.


Nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng Cầu Mộ Quân rất không thoải mái.
Nếu để cho Đoàn Chính Trung nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, hắn sẽ nghĩ thế nào? Nghe ý của Liễu Vấn Bạch thì hình như sẽ nói chuyện này cho hắn, vậy tâm tình hắn sẽ không tốt, có ảnh hưởng đến việc hắn dưỡng thương không?


Ngày hôm sau, nàng vốn định đi tìm Đoàn Chính Trung, nhưng lằng nhằng nửa ngày không thể đi. Hôm sau nữa thì trong nhà lại có việc không thể ra ngoài. Đến ngày thứ ba sau Trung thu, nàng mới ra cửa. Không ngờ vừa mới vào quán trà đã nghe thấy mọi người trong quán trà thảo luận vô cùng náo nhiệt.


“Ta cảm thấy rất có thể, người Thích gia cũng không dễ chọc.”
“Đúng đúng đúng, nghe nói vụ đánh nhau ngày đó ra tay rất nặng, còn dùng đao!”
“Ha ha, các ngươi không biết nhưng ta biết rất rõ ràng, chuyện ngày đó, ta chứng kiến từ đầu tới đuôi …


“Nói mau nói mau, là đánh rất hăng sao? Thích nhị công tử thực sự đánh nhau với vương tử Đột Đột gì đó sao?”


“Đó là Nhị vương tử Đột Quyết. Ngày đó trên quán rượu là hắn ta gây sự trước, không nói gì đã đá tiểu nhị một cước. Tiểu nhị kia ngã xuống đất, hình như ngã không nhẹ, nghe nói sau đó còn phải đi tìm đại phu!”
“Rồi sao nữa?”


“Sau đó không nói hai câu, lại muốn đánh cả chưởng quầy. Ngươi xem chưởng quầy Phùng là ai, ông chủ Đường là loại người nào chứ, họ đều có hậu thuẫn, nhưng lúc thấy Nhị vương tử kia, vẫn phải khách khí nói bàn trong quán rượu cho hắn tùy chọn một cái! Nhị vương tử kia chọn trúng bàn của Thích nhị công tử, tranh bàn không nói, còn dám đùa giỡn Cầu đại tiểu thư......”


“Chuyện Thích nhị công tử muốn kết hôn với Cầu đại tiểu thư đã sớm huyên náo như vậy, hắn sao có thể để yên?”


“Đó là đương nhiên! Cho nên sau đó Thích nhị công tử liền đánh nhau với vị Nhị vương tử kia. Tuy rằng Nhị vương tử kia mang theo hai hạ nhân, đeo bảo đao, thần khí mười phần, nhưng Thích nhị công tử cũng không phải người dễ đối phó, người ta đã luyện võ công, chỉ vài chiêu đã đánh bại ba người kia. Nhị vương tử kia tức giận, không chỉ tức giận, ngay cả Thích tam tiểu thư cùng Cầu đại tiểu thư hắn cũng dám trêu trọc. Thích tam tiểu thư cùng Thích nhị công tử đang chuẩn bị giết hắn thì có hai người nữa đến, không biết sao lại không đánh nữa. Nhị vương tử cũng không nói câu nào liền bỏ đi.”


“Theo như ngươi nói, vậy Vương Tử Đột Quyết thực sự có thể là bị Thích nhị công tử giết. Tại kinh thành, người Thích gia còn có thể sợ ai? Còn có ai không dám đụng?”


“Nhưng lần này không giống, người đó là vương tử Đột Quyết, nghe nói đại điện hạ Đột Quyết đã tuyên bố, không giao hung thủ ra, không lấy mạng đền mạng, quyết không bỏ qua việc này!”
“Không khéo sẽ có chiến tranh?”
“Cũng có thể.”


“Nếu thật sự là do Thích nhị công tử giết, Hoàng Thượng sẽ trừng phạt Thích gia sao?”
“Không biết, đều là suy đoán thôi, ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“A, tiểu thư mời vào trong!” Tiểu nhị tiến lại nói.


“Đó không phải là Cầu đại tiểu thư sao?” Những người vừa rồi đang bàn tán chuyện đánh nhau đều quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân. Người đó vừa nói, những người khác đều nhìn về phía này. Cầu Mộ Quân vội rời đi.


Ở cửa nghe không được đầy đủ lắm, những cũng đủ để cho nàng bất ngờ. Nhị vương tử Đột Quyết đã chết, Thích Ngọc Lâm hôm kia đánh hắn bị nghi ngờ.


Cầu Mộ Quân nhất thời hoang mang lo sợ, muốn đến Thích gia, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, muốn biết rõ tình huống nhưng không dám hỏi người ngoài. Huống hồ trải qua nhiều chuyện như vậy, rất nhiều người nhận ra nàng. Nàng không dám tiếp tục ở bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui lại chạy về nhà.


Đúng rồi, vương tử Đột Quyết chết, quan hệ đến quốc sự hai nước, chuyện lớn như vậy quan viên triều đình chắc chắn đều biết. Bây giờ nàng không thể đi gặp Đoàn Chính Trung, nhưng có thể đi hỏi cha. Chân cha tuy rằng vẫn không thể đi, nhưng mỗi ngày vẫn quan tâm chuyện triều đình, cũng sẽ có bằng hữu tới thương lượng một số việc với ông, chuyện lớn như vậy, cha nhất định sẽ biết!