Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 130: Anh hùng cứu mỹ nhân

Thích Tĩnh vỗ cái bàn, nói:“Đều nói Liễu Vấn Bạch có ba vẻ trời cho không ai có thể so, mặt mỹ nhân, giọng nói ngọt ngào, dáng người tốt, không biết không có ba cái này, Đoàn tổng quản còn có thể vì ngươi vung tiền như rác ở Lan Cầm phường, còn có thể bố thí cho ngươi một miếng cơm ăn nữa không?” Sau đó, hắn nói với thủ vệ: “Lôi xuống!”


Cầu Mộ Quân không biết hắn muốn làm gì Liễu Vấn Bạch, nhưng dù thế nào thì cũng có vẻ như muốn hủy hắn. Trong lòng nàng không đành lòng nhưng cũng không biết nên mở miệng nói gì. Nghiêng đầu nhìn Thích Vi, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn nơi khác, có vẻ cũng không có ý cầu xin. Thích Ngọc Lâm cũng vậy, giống như không nhìn thấy.


Liễu Vấn Bạch vẫn tươi cười, không nói gì, tùy ý để thủ vệ xốc lên.
“Thích đại nhân, đây là ngài không đúng rồi?”


Một giọng nói nhàn nhạt lại khiến mọi người cực kinh sợ truyền đến, mọi người đều nhìn ra cửa, chỉ thấy Đoàn Chính Trung đi tới trong viện, nhìn thẳng về phía Thích Tĩnh.
“Lão gia......” Hạ nhân Thích phủ đi theo phía sau, cúi đầu nói.


Thích Ngọc Lâm khoát tay chặn lại, hạ nhân đứng sang một bên, sau đó hắn quay đầu nói với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân, bây giờ trận diễn này tuyệt đối hay hơn lúc nãy.”
Cầu Mộ Quân nhìn Đoàn Chính Trung, trong lòng giật mình nói không ra lời.


Thích Tĩnh nói:“Chỉ nghe nói Đoàn tổng quản đặt trước Liễu Đại gia diễn buổi chiều, lại không nghĩ rằng còn có thể tự mình đến Thích phủ ta đón người. Đoàn tổng quản đối với con hát này thật sự là chiếu cố cẩn thận.”


Đoàn Chính Trung đi đến bên cạnh Liễu Vấn Bạch, nói:“Nếu ta không đến, chỉ sợ đầu lưỡi Liễu Đại gia này sẽ bị ngài cắt mất, buổi chiều ta nghe cái gì bây giờ?”


Thích Tĩnh cười cười, nói:“Đoàn tổng quản, Liễu Vấn Bạch này ngỗ nghịch Thích mỗ, Thích mỗ quả thật có lòng phạt hắn, xin hỏi Đoàn tổng quản có được hay không ”
Đoàn Chính Trung nói:“Thích đại nhân biết rồi thì cần gì phải hỏi?”


Thích Tĩnh cười ha ha, khiến cho người chung quanh nhìn Đoàn Chính Trung cùng Liễu Vấn Bạch đứng chung một chỗ, cũng len lén che miệng cười.


Thích Tĩnh cười nói:“Được được được, hôm nay Thích mỗ liền cho Đoàn tổng quản một chút mặt mũi, thả Liễu Đại gia xinh đẹp như hoa này. Về phần những người khác trong gánh hát, nếu Đoàn tổng quản không cần thì để họ lại xướng ở Thích phủ ta vậy.”


Đoàn Chính Trung nói:“Thích đại nhân nếu cho Đoàn mỗ nhân tình, vậy Đoàn mỗ cũng cho Thích đại nhân một cái nhân tình. Gánh hát Cảnh Hạo vốn là Đoàn mỗ đặt, nhưng nếu Thích đại nhân nếu muốn vậy Đoàn mỗ không ngăn cản. Cáo từ!”


“Không tiễn!” Thích Tĩnh cũng không quay đầu lại nói.
Đoàn Chính Trung kéo Liễu Vấn Bạch, đi ra ngoài. Ở gần, Cầu Mộ Quân nghe được Liễu Vấn Bạch nói một câu: Ta biết ngươi sẽ đến.
Tay chậm rãi xiết chặt, trong lòng ê ẩm, rầu rĩ, tức giận.


Ở Đoàn phủ ôn hoà với hắn, bây giờ gọi thì lập tức đến. Nàng chỉ có thể cố gắng nghĩ đến sự dịu dàng của hắn, cố gắng xem nhẹ sự vô tình của hắn, lúc đó mới cảm nhận được cảm tình của hắn đối với nàng. Nhưng bây giờ, hắn ở ngay trước mặt nàng, xung đột với Thích gia, dưới ánh nhìn của mọi người làm một màn “Anh hùng cứu mỹ nhân”. từ đầu tới cuối trong mắt chỉ có Liễu Vấn Bạch kia, không thèm liếc nhìn nàng một cái. Nàng nghi ngờ có khi hắn chẳng phát hiện hôm nay nàng đã ở Thích phủ.


Hắn không nói gì, cũng không giải thích gì. Nàng không gặp được hắn, không đợi được hắn, chỉ cần hắn gọi đến, nàng liền vội vội vàng chạy tới. Hắn có thể chất vấn chuyện nàng cùng Thích Ngọc Lâm, nàng lại không được hỏi chuyện hắn cùng Liễu Vấn Bạch kia. Nếu hỏi, lại thành ra nàng cố tình gây sự, không hiểu hắn.


Phải không? Theo kỳ vọng trong lòng hắn, bây giờ có phải nàng nên thay hắn tìm lý do hay không. Bọn họ lại là diễn trò? Cố ý náo loạn cùng Thích gia? Cố ý làm cho tất cả mọi người biết Đoàn Chính Trung hắn quan tâm con hát này đến mức nào?


Nhưng hắn biết không? Hắn hành động luôn luôn hoàn hảo, từ trước đến nay nàng đều nằm trong đám người bị hắn lừa.
Buổi chiều, Thích phủ không tiếp tục xem diễn, chỉ để cho ca kỹ trong phủ đi ra đàn mấy khúc, người một nhà tiếp khách chỉ nói chuyện phiếm.


Buổi tối Cầu Mộ Quân trở về Cầu phủ, nằm trên giường lại ngủ không được.
Nàng không biết nàng và Đoàn Chính Trung sẽ như thế nào.


Hắn nếu có thể cùng Liễu Vấn Bạch như vậy, vì sao lại không công khai cảm tình của bọn họ? Chẳng lẽ cùng nam nhân thì người khác không nghi ngờ thân phận của hắn, cùng nữ nhân thì người khác sẽ nghi ngờ sao?
Từ trước đến nay thái giám cưới vợ, nạp thϊế͙p͙, dạo thanh lâu cũng không hiếm.


Cho dù gặp mặt như hôm nay, nàng cũng chỉ nhận được lời quan tâm của Thích Ngọc Lâm, không có chút tin tức của hắn.
Hắn sẽ không nói gì với nàng sao? Thấy nàng ở Thích phủ, để cho nàng thấy hắn cứu Liễu Vấn Bạch, hắn sẽ không có gì muốn hỏi, không có gì muốn giải thích sao?


Cầu Mộ Quân quay đầu, ánh trăng sáng tỏ từ bên ngoài chiếu vào, chiếu rõ mọi thứ trong phòng.
Đột nhiên nàng nhớ ra, hình như sắp tới Trung thu rồi.
Trung thu...... Trung thu năm nay, trong nhà ba người.
Cầu Mộ Quân không ngủ, ngồi dậy, khoác thêm quần áo, đi vào trong viện.


Trung đình địa bạch thụ tê nha, Lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa.
(Trong sân, đất trắng, quạ đậu trên cây, Giọt sương lạnh âm thầm đẫm uớt hoa quế. - Thập ngũ dạ vọng nguyệt ký Đỗ lang trung -Vương Kiến)


Mặt trăng mặc dù còn chưa tròn, cũng đã như bàn ngọc. Mặt trăng ngự tại trên cao, làm cho những ngôi sao chung quanh đều mất đi ánh hào quang. Hoa quế trong viện có phải đang lẳng lặng nở hay không? Cầu Mộ Quân quay đầu, lại thấy có một bóng đen trên tường viện.
“Đừng kêu đừng kêu, là ta......”


Giọng nói quen thuộc, Cầu Mộ Quân đến gần nhìn kĩ, là Thích Ngọc Lâm. Nàng lắp bắp kinh hãi, mở to mắt nhìn hắn nói:“Sao ngươi lại ở đây?”
Dưới ánh trăng Thích Ngọc Lâm ngượng ngùng cúi thấp đầu, nói:“Ta...... Ta ở trong này ngắm trăng.”


“Ngắm...... trăng?” Cầu Mộ Quân nhìn hắn chằm chằm, sau đó nhẹ nhàng cười.
Thích Ngọc Lâm này, hơn nửa đêm còn chạy tới tường viện nhà nàng ngồi, không sợ người khác nghĩ hắn là trộm mà bắt lại sao. Thật là ngốc...... Lại ngốc làm cho người ta đau lòng cảm động.


Thích Ngọc Lâm hình như ngượng ngùng, cũng hỏi:“Vậy hơn nửa đêm nàng không ngủ đến đây làm gì?”
Cầu Mộ Quân nói:“Ngươi không thấy nãy giờ ta đang ngắm trăng sao?” Nói xong, hai người đều nở nụ cười.
Thích Ngọc Lâm nói:“Mộ Quân, không bằng chúng ta cùng nhau ngắm trăng đi.”


“Ừm” Cầu Mộ Quân gật đầu.
“Chúng ta đi tìm chỗ tốt xem.” Thích Ngọc Lâm nói.
“Hả?”
Thích Ngọc Lâm nhảy xuống, kéo nàng về phía phòng. Đi đến gần phòng ngủ, hắn nói:“Chúng ta đi lên.”
“Lên nóc nhà?” Cầu Mộ Quân vui sướng gật đầu.


Thích Ngọc Lâm nhìn nàng, nhẹ nhàng ôm thắt lưng của nàng, sau đó nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã nhẹ nhàng đáp trên nóc nhà.
Cầu Mộ Quân hỏi:“Nóc nhà sẽ không bị chúng ta làm sụp chứ?”


Thích Ngọc Lâm cười nói:“Sẽ không đâu, nàng xem, đứng ở chỗ này này, ở phía dưới có xà gỗ, sẽ không sụp.” Nói xong, hắn kéo nàng ngồi xuống nóc nhà.
“Nàng xem, ở chỗ này có thể ngắm trăng thật rõ”