Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 113: Tiến cung

“Người đâu, đem nàng, còn có nàng, bắt lại cho ta, ném vào trong kiệu!” Sanh Dung chỉ vào Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân nói.
Nàng vừa nói, lập tức có vài thị vệ xông tới đứng trước mặt các nàng.


“Sanh Dung!” Thích Vi trừng mắt nhìn nàng, quay đầu nói với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, nếu không chúng ta đi hoàng cung chơi đi, chỗ Sanh Dung còn có rất nhiều đồ ăn ngon, tỷ nhất định sẽ thích!”


“Đúng vậy đúng vậy, đi mau đi, có rất nhiều thứ người khác tiến cống đều ở chỗ ta, các ngươi đi xem!” Nói xong, Sanh Dung đã đẩy Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân ra ngoài cửa.
Cầu Mộ Quân không nghĩ mình còn có thể lại đi vào hoàng cung.
Thấy thái giám chung quanh, nàng nhớ tới Đoàn Chính Trung.


Ở trong này có thể gặp Đoàn Chính Trung hay không?
Hắn là thái giám tổng quản, thời gian tiến cung hình như cũng không nhiều, làm một ngày, nghỉ một ngày, hôm nay hắn nghỉ hay vẫn ở trong cung.


Nàng đương nhiên sẽ không hỏi Sanh Dung, Đoàn Chính Trung có ở trong cung hay không, nhưng mà một đường từ ngự hoa viên đến “Khởi Tú cung” của Sanh Dung, cũng không gặp được hắn.


Hoàng cung lớn như vậy, cho dù hắn trong cung, cũng không nhất định nàng có thể gặp được. Tuy rằng nghĩ như vậy, trong lòng vẫn có chút mất mát.
Vừa vào Khởi Tú cung, liền có một bé trai tầm tám, chín tuổi lập tức từ trong phòng lao tới nhào vào trên đùi Sanh Dung.


“Bát hoàng tỷ, bát hoàng tỷ, cùng ta chơi trốn tìm!” Hoàng tử nhỏ nói.
Mặt tròn tròn, mắt to, mũi nhỏ, rất đáng yêu, làm cho Cầu Mộ Quân thấy mà không khỏi mỉm cười.
Sanh Dung nói:“Đệ sao lại chạy tới đây, ai muốn chơi với tên oắt con như đệ? Tìm người khác chơi đi!”


Tiểu hoàng tử chu miệng nói:“Bát hoàng tỷ thật là xấu, lúc tỷ chán ta sẽ cùng tỷ đi tìm tổ chim. Có người chơi cùng là không để ý đến ta luôn. Ta sẽ đi nói cho mẫu hậu, để mẫu hậu không cho phép tỷ ra cung nữa!”


“Không được đi!” Sanh Dung giữ chặt tiểu hoàng muốn chạy ra ngoài tử nói:“Chơi trốn tìm thì chơi trốn tìm, bốn người chúng ta chơi cùng nhau.”


“Được được được!” Tiểu hoàng tử vỗ tay hoan hô nói. Sau đó hắn nhìn nhìn hai người sau lưng Sanh Dung, lấy tay chỉ vào Thích Vi nói:“Đây là con gái Thích đại nhân - Thích Vi tỷ tỷ, đây là......” Hắn chỉ vào Cầu Mộ Quân, nhìn nàng nửa ngày, lại không nghĩ ra được là ai.


“Mộ Quân bái kiến Cửu hoàng tử.” Cầu Mộ Quân nói.
Sanh Dung là Công chúa nhỏ nhất, Hoàng Thượng tổng cộng có chín người con, hắn nhỏ hơn Sanh Dung, hẳn chính là Cửu hoàng tử.
“Tỷ ấy là bằng hữu của Thích Vi tỷ tỷ, cũng là bằng hữu của ta, đệ gọi tỷ ấy là Mộ Quân tỷ tỷ đi.” Sanh Dung nói.


Cửu hoàng tử nhìn Cầu Mộ Quân, vui mừng chạy tới giữ lại cánh tay nàng nói:“Được, ta cùng Mộ Quân tỷ tỷ một đội, hai người các tỷ một đội.”


“Hừ, tiểu quỷ, đệ cướp người. Được lắm, chúng ta sẽ đánh cho đội hai người hoa rơi nước chảy, ai thua mười lần trước, sẽ bị ném trứng chim. Ha ha ha!” Sanh Dung cười to nói.
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Ném trứng chim?”


Cửu hoàng tử cướp nói:“Chính là đội thua phải đứng để đội thắng ném trứng chim. Mộ Quân tỷ tỷ, lần trước bát hoàng tỷ thua, bọn thái giám không tìm thấy trứng chim, ta dùng trứng gà ném tỷ ấy, ha ha ha, bộ dáng khi đó của bát hoàng tỷ thật buồn cười, ha ha ha!” Cửu hoàng tử ôm bụng nói:“Hôm nay chúng ta lại dùng trứng gà, làm cho các nàng cả người đều là trứng!”


Trong lòng Cầu Mộ Quân hoang mang rối loạn. Ném trứng gà......
Trên người đều là lòng trắng, lòng đỏ trứng, đó là bộ dáng gì? Bọn họ...... Bọn họ sao có thể nghĩ ra? Lúc này Sanh Dung cũng nói:“Không! Không ném trứng gà, phải ném trứng gà thối, hừ hừ, đến lúc đó thối chết tiểu quỷ nhà ngươi!”


“Thối chết tỷ! Thối chết tỷ!” Cửu hoàng tử cãi lại nói.
Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt cảm thán: chạm vào người không nên chạm vào rồi.
“Hừ, đi, đến chỗ cũ!” Sanh Dung nói xong, chống thắt lưng giống như đi quyết chiến.


Ra Khởi Tú cung, đi thêm một đoạn, Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân được tỷ đệ Sanh Dung dẫn đến nơi có chút hẻo lánh.


Cầu Mộ Quân nhìn nhìn, cây cối cao thấp không đồng đều, các loại hoa lớn nhỏ khác nhau, lương đình, núi giả, cung điện có chút cũ nát. Không ngờ ở trong hoàng cung lại có thể có nơi trốn tốt như vậy, dùng để chơi trốn tìm có vẻ rất chuẩn.


Ban đầu là Sanh Dung cùng Thích Vi trốn, Cầu Mộ Quân cùng Cửu hoàng tử tìm, ba lượt tìm, hai lần đầu tìm được, xem như tạm dẫn đầu.
Sau đó là Cầu Mộ Quân cùng Cửu hoàng tử trốn, Sanh Dung, Thích Vi tìm.


Cầu Mộ Quân cùng Cửu hoàng tử tách ra trốn. Cửu hoàng tử dưới sự trợ giúp của Cầu Mộ Quân trốn vào một bụi hoa, ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy thân hình nho nhỏ của hắn, sau đó Cầu Mộ Quân liền chạy đến một hòn núi giả phía xa xa trốn.


Vừa rồi nàng thấy sau núi giả có cây, nhưng đằng sau cây cũng có cửa vòm, thật khó bị phát hiện.
Cẩn thận từ cửa tiến vào, ngồi vào bên trong.


Ai, thực không có dáng vẻ thục nữ, nhưng nếu bị tìm được, sau đó bị ném trứng gà, vậy càng thảm. Cầu Mộ Quân tưởng tượng cảnh tượng đó làm cho nàng nổi da gà, ngoan ngoãn trốn ở bên trong, ngay cả hô hấp đều nhẹ lại.


Một lát sau, nàng nghe được tiếng bước chân, nhưng không giống Thích Vi hoặc Sanh Dung. Tiếng bước chân có chút kỳ lạ. Dường như là hai người, lại giống như một người lôi kéo một người.


Tiếng bước chân dồn dập đến núi giả thì ngừng lại, sau đó là hơi hơi có tiếng thở dốc. Một bên ồ ồ, một bên nhẹ hơn một ít.
“Chàng...... Đừng mà......” Là tiếng của một nữ nhân.
Sau đó liền nghe được một giọng nói khác:“Nhớ nàng.” Sau đó liền không có tiếng động.


Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ tới.
Hô hấp dồn dập như vậy, không khí như vậy...... giống như...... giống như ngày đó nàng từ bên ngoài trở về, Đoàn Chính Trung ở trong đêm ôm lấy nàng.
Chẳng lẽ...... người bên ngoài đang hôn môi?
"Ưm......”


Nghe thấy tiếng rên này, Cầu Mộ Quân khẳng định người bên ngoài chính là đang hôn môi. Nữ nhân trong cung đều là của Hoàng Thượng, người bên ngoài khẳng định không phải Hoàng Thượng, đó là...... Một nam nhân, cùng một nữ nhân, nam nhân không phải Hoàng Thượng, nữ nhân có thể là cung nữ, phi tử, Công chúa......


Hồi lâu, nữ nhân lại thở phì phò nói:“Chàng đừng...... Nơi này không được, sẽ bị người ta khác phát hiện đó.”
“Ta muốn nàng, rất muốn, muốn đến điên rồi......”


Nghe câu đó, Cầu Mộ Quân đột nhiên có cảm giác quen thuộc, dường như đã nghe thấy giọng của người này ở đâu đó. Nhưng khi hắn nói chuyện đều mang theo thở dốc thật mạnh, nghe cũng không rõ ràng, cố thế nào cũng không nhớ được.
"Ưm......A......”


“Đừng mà, thật sự không được!” Nữ nhân nói, giọng nói kiên quyết thêm một ít.
“Cầm Nhi, buổi tối, buổi tối ta chờ nàng.” Nam nhân nói.
“Ừ, Hoàng Thượng không đến, ta sẽ đi.”
Cầu Mộ Quân hoảng sợ.


Ban đầu nàng còn nghĩ người đó có phải Công chúa hoặc là người giống nàng bị người ép tiến cung hay không, không ngờ nàng ta đúng là phi tử. Có nghĩa là...... Bên ngoài là một phi tử cùng một người nam nhân đang yêu đương vụng trộm!