Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 104: Người không nên gặp lại

Không nói đến gia thế phú quý của Thích Ngọc Lâm, cũng không nói tới tướng mạo có thể so với Phan An, Tống Ngọc của hắn, chỉ cần đôi mắt xếch câu hồn kia của hắn, có thể làm cho tiểu thư khuê các tiểu cô nương vừa gặp đã yêu. Nhưng mà nàng...... Một kẻ đã trao trái tim cho người khác, gặp mấy thứ đó, chỉ coi như xem qua mây khói.


Nhưng mà nàng không ngờ, trong sự của an bài của ông trời, Thích Ngọc Lâm cùng nàng không chỉ là “gặp qua”.
Nàng cố ý kết bạn với Thích Vi, lại vô tình có liên hệ với Thích Ngọc Lâm.


Từ ngày đó ở quán trà ngồi cùng bàn uống một ly trà, nàng đi chơi cùng Thích Vi, Thích Ngọc Lâm cũng không đi theo nữa. Gặp lại Thích Ngọc Lâm vẫn là chuyện mấy ngày sau.


Là ba ngày trước, thuốc của Cầu Vĩ đã hết, Cầu Mộ Quân sai hạ nhân đi bốc, kết quả hạ nhân lại trở về tay không, nói rằng thiếu một vị thuốc, hiệu thuốc lớn nhất kinh thành cũng không có, ông chủ nói phải ba ngày sau mới có.


Cầu Mộ Quân cuối cùng có thể thở phào một hơi. Vị thuốc kia rất quan trọng, ắt không thể thiếu, thiếu nó tương đương với không uống thuốc. Thuốc của Cầu Vĩ mặc dù không còn nhiều lắm, nhưng có thể uống tiếp năm, sáu ngày nữa, nếu ba ngày nữa có hàng vậy cũng tốt.


Ba ngày sau, Cầu Mộ Quân tự mình đi lấy thuốc. Lúc hỏi mới biết được thì ra cây thuốc này chỉ mọc ở một nơi hẻo lánh phía nam. Chỗ đó năm nay khí hậu khác thường, làm cho sản lượng thuốc này giảm mạnh, vì thế nơi nơi đều thiếu hàng, giá cũng tăng cao. Nghe tình huống này, Cầu Mộ Quân vốn định lấy nhiều một chút, nhưng ông chủ không cho, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể lấy mười ngày thuốc.


Cầu Mộ Quân cầm thuốc trở về, đi đến nửa đường trời lại đột nhiên mưa.


Nàng kinh hoảng ôm thuốc vào trong lòng, nhìn bốn phía nhưng không thấy chỗ nào có thể trú mưa. Thuốc bị dính chút nước mưa sẽ biến chất, nàng che chở cẩn thận, để mưa rơi lên tóc, quần áo, hối hận không mang theo ô. Nhưng mưa mùa hè, dù nàng ôm chặt thuốc trong lòng như thế nào cũng vô dụng, làm thế nào bây giờ? Nàng nhất thời sốt ruột. Xa xa một chiếc xe ngựa đi tới, đi qua nàng lại chậm rãi ngừng lại, vòng lại đi tới trước mặt nàng


Cầu Mộ Quân kỳ lạ ngẩng đầu, liền thấy Thích Ngọc Lâm từ trong xe ngựa ló ra. “Cầu tiểu thư, nàng đi mua thuốc sao?”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


Thích Ngọc Lâm nói:“Ta thật ra muốn đưa tiểu thư đi một đoạn, nhưng mà trong xe chỉ có một mình ta, chỉ sợ tiểu thư sẽ không lên ngồi cùng ta. Nếu không tiểu thư đem thuốc giao cho ta đặt trong xe ngựa, ta để cho xe ngựa đi tới nhà nàng trước, nàng đi theo đằng sau xe ngựa cũng được.”


Cầu Mộ Quân bật cười, nhìn hắn nói:“Nếu ta đem thuốc giao cho công tử, sợ công tử cầm thuốc chạy mất.” Nói liền đi tới trước xe ngựa.


Thích Ngọc Lâm đứng dậy tiếp nhận gói thuốc trong tay nàng, để cho nàng tự đi lên, nhưng váy dài khiến Cầu Mộ Quân không lên được, vẫn phải để cho Thích Ngọc Lâm giúp nàng.
“Đi quý phủ Cầu hầu gia.” Thích Ngọc Lâm nói với xa phu phía ngoài.


Cầu Mộ Quân lên xe, ngồi đối diện Thích Ngọc Lâm, đang sửa sang lại quần áo đã ướt một nửa trên người thì nhìn thấy Thích Ngọc Lâm đưa khăn tay qua.


“Đây không phải của ta, là của mẹ ta, bà để tú phường trong thành thêu, sai ta thuận tiện giúp bà mang về.” Chưa đợi Cầu Mộ Quân nói, hắn liền giành nói trước.
Cầu Mộ Quân nhìn khăn tay, nói:“Nếu vẫn còn mới, ta sao có thể không biết xấu hổ mà dùng.”


“Không sao, trở về ta nói là ta dùng rồi, bà có rất nhiều khăn tay, không để ý một hai cái này đâu.” Thích Ngọc Lâm vẫn đưa tay khăn đến trước mặt nàng.
Cầu Mộ Quân đưa tay nhận khăn tay, nói:“Cám ơn Thích công tử.”


Nàng dùng khăn lau mặt, Thích Ngọc Lâm dường như biết không nên nhìn, liền dời ánh mắt về phía khác, lại không nhịn được nhìn về phía nàng
Lau khô mặt, Cầu Mộ Quân ngượng ngùng đưa tay khăn trả hắn, hơi hơi đỏ mặt. Thích Ngọc Lâm cười cười, nhận lấy khăn tay.


“Thích công tử đưa ta về nhà, sẽ không chậm trễ chuyện của ngươi sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.


Thích Ngọc Lâm nói:“Không sao, hôm nay ta vốn hẹn vài vị bằng hữu, đi...... ngoại ô uống rượu luận thi, kết quả nửa đường gặp trời mưa. Ta nghĩ lúc này luận thi cũng luận không được, nên trở về. Dù sao về nhà cũng không có việc gì làm, đưa tiểu thư về coi như là một chuyện tốt. Nói cho Vi Vi biết, phỏng chừng sẽ cảm tạ ta đấy!”


Cầu Mộ Quân cười nói:“Phiền toái Thích công tử.”


Hai người dọc theo đường đi trò chuyện, cũng còn có chút xấu hổ, cách Cầu phủ còn có vài bước, Thích Ngọc Lâm để xa phu ngừng xe. “Cầu tiểu thư dừng ở đây đi, miễn cho người trong nhà ngươi nhìn thấy nàng từ trên xe ngựa của ta đi xuống, sẽ nói nàng.” Thích Ngọc Lâm nói.


Cầu Mộ Quân không ngờ hắn còn có thể lo lắng chu đáo như vậy, cười cười với hắn, lại nói cảm tạ, cầm thuốc muốn xuống xe ngựa.


“Cầu tiểu thư đợi chút.” Thích Ngọc Lâm lấy ra một chiếc ô ở bên cạnh nói:“Vẫn còn mưa, Cầu tiểu thư vẫn nên cầm cái ô này đi, miễn cho thuốc bị hỏng.” Nói xong, đưa ô nàng.


Xe cũng ngồi, khăn tay cũng dùng, còn ngồi trong cùng một chiếc xe ngựa lâu như vậy nếu từ chối có vẻ không hay, Cầu Mộ Quân liền nhận lấy cái ô.
“Cám ơn Thích công tử, chờ ngày nào đó ta để cho Vi Vi mang về.” Cầu Mộ Quân nói.


Thích Ngọc Lâm cười nói:“Ta đưa ô cho tiểu thư, là đáp tạ tiểu thư đi cùng ta cả đoạn đường, nếu tiểu thư làm vậy chỉ sợ nha đầu Vi Vi kia cũng lười cầm lại.”
Cầu Mộ Quân cười cười, miễn cưỡng che ô xuống xe ngựa.
Đợi nàng vào cửa lớn Cầu phủ rồi, xe ngựa mới quay đầu rời đi.


Trời mưa liền hai ngày, sau đó lại nắng, tiếp theo liền nghênh đón lễ Thất Tịch.
Thất Tịch trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, đương nhiên không thể thiếu phần Thích Vi, thậm chí từ hai ngày trước Thích Vi đã hẹn sẵn với Cầu Mộ Quân.


Khi Cầu Mộ Quân lại một lần nữa đến quán trà Thấm Nhã, không chỉ thấy Thích Vi còn thấy Thích Ngọc Lâm.


Thích Vi thấy nàng nhìn về phía Thích Ngọc Lâm, liền giải thích nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, là muội dẫn huynh ấy tới, tỷ có biết không Thất Tịch vài năm nay, quán rượu Hồng Thái buổi tối đều cử hành ‘Đại hội Khất thải’?”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


Thất Tịch là ngày của nữ nhi, rất nhiều nữ tử chưa gả ở kinh thành đều tham gia. Mà quán rượu Hồng Thái lại là nơi tổ chức. Ngày này hàng năm trước cửa lâu dựng một cái cột cao, ở đỉnh có một quả thất thải tú cầu (1), sau đó để cho nam tử trẻ tuổi chưa kết hôn chém giết, lấy được tú cầu không những được phần thưởng là một số tiền lớn, còn có thể cầm tú cầu trong tay tặng cho nữ tử mình thích. Khi nam tử giao tú cầu cho vị cô nương kia, quán rượu đã sớm mời bà mối, sẽ đi ra thay nam tử tuổi trẻ đó làm mai với nhà gái.


(1) Thất thải tú cầu: quả tú cầu 7 màu


Từ lần đầu tiên tổ chức, đại công tử của Vương viên ngoại bắt được tú cầu, dưới khung cảnh hoa rơi đầy trời, tặng cho tiểu thư Dương gia, sau đó hai bên lập tức hỉ kết lương duyên, từ trước đến nay đã sinh ra một trai một gái. Khuê trung nữ tử chưa gả kỳ vọng nam tử mình thích có thể cướp được thất thải tú cầu, Thất Xảo nương nương sẽ phù hộ vào quả tú cầu của hắn, sau đó ở dưới ánh trăng, trong tiếng hoan hô của mọi người đính hạ việc hôn nhân.


Thích Vi nói:“Quà tặng năm nay mấy ngày hôm trước đã được quán rượu Hồng Thái thông báo, là bức họa ngọc hoa sen rất đẹp, muội để cho huynh ấy đi cướp thất thải tú cầu cho muội, để muội ôm ‘Hoa sen đồ’ về nhà, chỉ cho phép thành công không được thất bại!” 


Cầu Mộ Quân cười nhìn Thích Ngọc Lâm nói:“Thích công tử có muội muội như này thật đúng là đáng thương.”
“Ha ha, Mộ Quân tỷ tỷ không được nói giúp huynh ấy!” Thích Vi kéo nàng nói.
Thích Ngọc Lâm chỉ cười nhìn Cầu Mộ Quân, không nói gì.


“Đúng rồi, chúng ta đi Thành Đông đi, muội nghe được bên kia có tiếng hát. Chờ ‘người kia’ đến chúng ta liền đi xem, nói không chừng là có ca múa.” Thích Vi nói.
Cầu mộ kỳ lạ nói:“Chờ ai?”


Thích Vi thần bí cười, nói:“Đợi lát nữa tỷ sẽ biết!” Nói xong, liền kéo nàng xuống lầu, Thích Ngọc Lâm đi theo sau. Đến Thành Đông, Thích Vi chỉ vào một gốc cây liễu nói:“Là nơi đó là nơi đó, chúng ta chờ ở chỗ này đi.” Mặt trời có chút chói chang, Cầu Mộ Quân miễn cưỡng che, thấy Thích Vi thần thần bí bí, rất kỳ lạ.


Thích Ngọc Lâm cũng nhịn không được hỏi:“Rốt cuộc là ai, người muội mời đến có thể có gì tốt?”
“Hừ! Huynh chờ sẽ biết! Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ thấy nàng nhất định sẽ chấn động.” Thích Vi vừa nói, vừa nhìn về phía xa.


Thích Ngọc Lâm nhìn ánh mắt của nàng, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói “Sẽ không phải là......” mới nói một nửa đã bị Thích Vi bưng kín miệng,“Không cho nói, muội muốn cho Mộ Quân tỷ tỷ một kinh hỉ!”


“Là kinh hách thì có.” Thích Ngọc Lâm dội nước lã nói:“Mấy người chúng ta đi không phải tốt hơn sao, vì sao muốn gọi Phong nha đầu kia đến?”
Thích Vi lườm hắn một cái nói:“Huynh sao lại như vậy! Nàng rất khó mới được ra ngoài chơi một lần.”


Thích Ngọc Lâm nhìn ô trong tay Cầu Mộ Quân, nói:“Cầu tiểu thư, để ta cầm hộ nàng.” Nói xong, liền nhận lấy ô trong tay nàng.
“Ha ha, Vi Vi!” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm đồng thời quay đầu lại, thấy được có người đang đi về phía này