Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 48

Ba mẹ Tiêu Nhiên cũng đang ở dưới lầu đón khách, thật ra phần lớn khách đến là họ hàng, bạn bè, cấp trên, cấp dưới của họ. Dương Mật càng thêm nản, cô sắp không giữ nổi khuôn mặt tười cười đó rồi.

Sau khi đón một vị cán bộ cấp phó phòng, bà Tiêu nhân lúc không có ai bảo với Dương Mật, “Chị xem, khách chúng tôi mời toàn các vị lãnh đạo, bọn họ nể lắm mới đến dự đám cưới anh chị, anh chị không thấy mát mặt à? Chị nghĩ mà xem, bọn họ toàn ngồi ghế chủ tịch, giờ sao có thể để họ ngồi ghế dưới cho được, đúng không?”

Dương Mật vô thức siết chặt bó hoa cưới.

“Mẹ.” Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, gọi một tiếng.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước bậc thềm, đầu xe có treo cờ hồng, bà Tiêu ngõ chiếc xe, nghĩ rằng: mình đâu có quen biết với mấy ông bà bên quân khu, khách của nhà ai vậy? Sau đó, một cô gái trong bộ quân trang phẳng phiu chỉ huy hai anh lính nhấc lẵng hoa đi theo, cô cười tươi rói đi đến chỗ cô dâu, chú rể: “Tôi đưa lẵng hoa đến theo lệnh của Tư lệnh, chúc hai vị mãi mãi đồng lòng.” Dứt lời, cô đưa lên một bao lì xì mỏng.

Phù dâu đứng sau lưng Dương Mật vội cười đón lấy, theo kinh nghiệm của cô nhất định bên trong là mấy thứ như séc siếc…

Bà Tiêu liếc lẵng hoa thì thấy trên dải băng là dòng chữ, “Mừng gả con gái yêu, Tư lệnh viên quân đoàn giải phóng ***, Đường Trí Trung.” Bà giật cả mình, là tư lệnh của quân khu Bắc Kinh đó, đây là ô dù lớn mà bà cũng khó với được, sao lại thành khách quý của nhà gái thế này? Bà đang định hỏi Dương Mật thì liên tục có người đến chúc mừng.

“Tôi thay mặt chủ tịch Cốc, chúc hai vị tình thắm ngàn thu.” “Một lẵng hoa, một bao lì xì, mừng kén được rể hiền, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn ***, Cốc Hội Nguyên.”

“Vì hội trưởng bận quá, không tiện đến đây nên riêng phái tôi đến chúc mừng đám cưới hai vị.” “Một lẵng hoa, một bao lì xì, mừng gả con gái yêu, Hội trường Hiệp hội *** Trung Quốc, Hồ Hoành.”

“Cục trưởng Đường phái tôi đến chúc mừng đôi trẻ, chúc hai người trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử.” “Một lẵng hoa, một bao lì xì, mừng kén được rể hiền, Cục trưởng Cục *** Quốc gia, Đường Trí Viễn.”

“Tôi là…”

“Tôi đại diện cho…”

“Bộ trưởng cử tôi tới…”

Cứ như là có hẹn trước với nhau, đám người không ngừng đưa lẵng hoa và bao lì xì đến trước mặt Tiêu Nhiên và Dương Mật, lẵng hoa đã xếp kín hai bên sảnh lớn khách sạn. Tuy những người tặng lẵng hoa không ai đến nhưng những người đó đều rất có tên tuổi, có thể nói họ đều là khách quý trong các buổi quốc yến đó! Tư lệnh, Chủ tịch Hội đồng Quản trị, Cục trưởng, Bộ trưởng, Chủ nhiệm, Tổng giám đốc, Ủy viên trưởng… Ôi trời ơi, tim bà Tiêu đập bình bịch trong ngực, chỉ cần so với một trong những người này thôi thì đám khách bà mời cũng thành hàng tôm tép, sao tất cả họ đều là khách của nhà gái vây? Chẳng lẽ: kỳ thật nhà họ Dương rất có thế lực?

Dương Mật cũng không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra làm sao, tuy những người này ghi lời chúc như thể họ là khách quý của ba mẹ cô, nhưng cô chắc chắn ba mẹ cô không quen ai trong số họ, chẳng lẽ họ đưa hoa nhầm địa chỉ? Nhưng vài người trong số họ còn viết tên cô… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên dưới có vẻ nhốn nháo nên Phù Hiểu phát hiện ra. Dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì trực giác của cô cho rằng đó là kiệt tác của Đường Học Chính. Cô ngó xuống từ thềm trên của cầu thang hình xoắn ốc thì thấy hai hàng lẵng hoa dài và vẻ mặt khác thường của bà Tiêu. Cô không khỏi vui mừng, rút điện thoại di động ra, gọi cho anh, “Alo, có tác dụng rồi đó, anh đang ở đâu?”

“Anh ở ngay ngoài thôi.” Chiếc Lamborghini[1] mới tinh dừng sát thềm, Đường Học Chính vận bộ comple hè màu bạc, đeo kính râm bước xuống xe, anh vừa tiếp điện thoại vừa ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ, mỉm cười và thong thả bước lên thềm.

“Hì, em đợi anh ở cầu thang nhá.”

“Được.”

Đường Học Chính mà xuất hiện là sẽ cướp hết sự chú ý của đám người quanh đó liền. Tuy anh đi có một mình nhưng khí phách toát ra từ anh như khiến người ta không thể dời mắt khỏi anh được.

Tiêu Nhiên và Dương Mật ra đón, anh tháo kính râm, rút bao lì xì trong túi ra: “Chúc mừng đám cưới”

Tiêu Nhiên nhận bằng hai tay, cười bảo, “Đường thiếu, cám ơn vì cậu đã đến đây.” Thấy cậu ta đến, anh không khỏi có suy nghĩ: hay cậu ta có quen với những người tặng lẵng hoa khi nãy. Những vị lãnh đạo có chức có quyền mà anh chưa từng gặp đó rõ ràng nâng vai vế nhà họ Dương lên. Chuyện nhà họ, trừ Phù Hiểu ra, người ngoài không ai biết, mà cậu ta lại là người yêu chưa công khai của Phù Hiểu. Có lẽ Phù Hiểu kể chuyện này cho cậu ta nên Đường thiếu mới nhờ người tặng lễ… Nhưng mà, dù Đường thiếu có uy tín cỡ nào thì cũng không thể mời nổi những người này chứ nhỉ? Anh nghĩ đi nghĩ lại mà không nghĩ ra.

“Đương nhiên rồi, tớ đã được chú Dương, cô Dương giúp đỡ rất nhiều, chuyện vui thế này mà không đến tham gia thì biết ăn nói làm sao.” Đường Học Chính khẽ cười, nhìn hai hàng lẵng hoa dài, xem ra đến khá đông đủ rồi.

Dương Mật cười cảm kích, thấy anh liếc dãy lẵng hoa thì trong đầu cũng hiện lên suy nghĩ: phải chăng có liên quan đến anh ta.

Bà Tiêu không ngờ anh lại quen ba cô Dương Mật nhưng cũng không để bụng chuyện đó lắm. Trong mắt bà, Đường Học Chính chỉ là một cậu thanh niên rất có tiền đồ mà thôi.

“Tiên sinh, lẵng hoa của ngài phải để đâu đây ạ?” Sau lưng anh, hai nhân viên đưa hoa của hàng hoa nâng lẵng hoa bách hợp sang trọng hỏi.

“Để đâu cũng được.” Đường Học Chính khoát tay.

Thế là hai cậu nhân viên nọ chọn một chỗ trống vuông vức đặt hoa xuống rồi rời đi. Mọi người không hẹn mà cũng nhìn về phía dải băng của lẵng hoa.

“Mừng gả thiên kim, CLB Phong Hoa, Đường Học Chính.”

Không nhìn thì thôi chứ ai nhìn là người ấy ngạc nhiên rớt tròng mắt liền. CLB Phong Hoa ư! Đó là nơi tập trung của các nhân vật quyền lực nhất trong thủ đô, thẻ hội viên của CLB đó có chi ngàn vàng cũng khó mà có được! Nghe nói sếp lớn trong bóng tối của CLB đó là người sáng lập tập đoàn xuyên quốc gia Hàn Thị, Hàn Kiều Thiên của Thượng Hải. Năm xưa, cụ lập ra CLB này, ngày nay, CLB do con gái cụ, người gả vào nhà họ Đường – quân nhân thế gia quản lý, thật như hổ thêm cánh. Năm đó, ông cụ Đường – người một đời binh nhung, sau khi bĩnh tĩnh, sáng suốt phán đoán phương hướng sau này, đã bất chấp sự phản đối của mọi người đi theo con đường mình chọn, sau trở thành một trong những nguyên lão, người sáng lập nên Tân Trung Quốc. Hai anh em trai, ba người con trai và các cháu cụ đều nhập ngũ, trừ hai người đã hy sinh thì hôm nay, tất cả đều là nòng cốt của quân đội quốc gia.

Việc hai nhà họ Đường và họ Hàn kết làm thông gia có thể nói là sự liên hợp giữa hai thế lực hùng mạnh của giới chính trị và giới kinh doanh. Nhà họ Đường có căn cơ về chính trị, còn nhà họ Hàn lập nghiệp ở Thượng Hải, vẫn ngầm chi viện kháng chiến dành chính quyền, thực lực của họ lớn đến không thể hình dung, từ việc họ lập nên CLB hùng mạnh giữa thành phố Bắc Kinh – nơi được coi là đầm rồng hang hổ này có thể thấy rõ điều đó. Chỉ có điều: hội viên không được phép sử dụng danh tiếng của CLB, trừ chủ nhân của CLB, Đường thiếu cậu ấy… Đợi chút, cậu ấy cũng họ Đường, lẽ nào cậu ấy chính là đời thứ ba quý báu của hai nhà họ Đường và họ Hàn?

Tiêu Nhiên không thể ngờ rằng một người luôn bình dị, gần gũi như Đường thiếu lại có thân thế hiển hách đến vậy, nên nhất thời anh không biết phản ứng sao cho phải.

Ông bà Tiêu đương nhiên biết đến CLB Phong Hoa, sếp lớn của bọn họ là hội viên của CLB đó. Điều họ không thể ngờ đến là: chàng trai trẻ phận bề dưới, người khi tình cờ gặp còn luôn mỉm cười chào họ lại là ông chủ của CLB Phong Hoa? Họ đúng là có mắt không tròng mà!

Dương Mật đứng ì tại chỗ, á khẩu không nói được gì, cô chỉ cảm thấy Đường thiếu khác với người bình thường và có hơi thần bí, chứ đâu ngờ rằng: ra xuất thân của anh ta hiển hách tới vậy! Trời ơi, đả kích này lớn quá đi mất!

Đường Học Chính thì cứ như không phát hiện thân thế của mình khiến người bối rối cỡ nào, anh chỉ cười, bảo với Dương Mật: “Chị dâu, cô chú ở cả trên kia à?”

Dương Mật sực hồi hồn, ngây người mất một lát mới nhận ra là anh đang hỏi ba mẹ cô, cô ậm ừ mấy câu, cô vẫn thấy mông lung lắm.

“Vậy tớ lên đó trước đây, từ Tết đến giờ tớ chưa được gặp cô chú, nhớ cô chú ghê.” Vừa nói anh vừa bước qua cổng chào. Nữ tiếp tân vội tiến lên dẫn đường cho anh. Tuy cô không biết sao vẻ mặt đám người biến sắc nhưng người đàn ông này phong độ quá đi mất: giá anh ấy nhìn mình một cái thì tuyệt nhỉ.

“A, Học Chính, cháu đi lên à? Tiểu Nhiên, con đưa Học Chính lên đi.” Bà Tiêu đẩy chú rể.

“Không cần đâu, có người chờ cháu trên đó rồi.” Đường Học Chính khoát tay từ chối, rồi ung dung đút tay vào túi, thong thả bước lên cầu thang hình xoắn ốc theo kiến trúc La Mã.

“Ha ha, có khách quý đến sao có thể tiếp đãi sơ sẩy vậy chứ, Tiểu Nhiên, mau lên con!” Bà Tiêu liếc con một cái và giục.

Tiêu Nhiên thoáng trầm ngâm trong thời gian một cái chớp mắt, sau đó, anh với Dương Mật liếc nhau, rồi vội đuổi theo, “Đường thiếu, để tớ đưa cậu lên đó đi.”

Đường Học Chính cười cười, tỏ vẻ mình thế nào cũng được, để anh chàng theo lên cùng.

Tiêu Nhiên cùng anh lững thững lên cầu thang, tuy vẫn còn ngạc nhiên về thân phận của anh lắm nhưng điều gì nên nói vẫn phải nói, “Đường thiếu, lần này… rất cám ơn cậu.” Gắn kết mọi việc với thân phận của cậu ta thì không khó đoán ra: người đứng trong bóng tối giúp nhà Dương Mật là ai.

Đường Học Chính cũng không phủ nhận, “Vợ cưới về là để thương, cái gì nên làm vẫn phải làm.”

Lời anh rất nhẹ mà Tiêu Nhiên lại hổ thẹn cúi đầu, “Phải, cậu nói rất phải.” Quả thật là vì anh không muốn chống đối bà mẹ sắc sảo của anh nên mới để Dương Mật phải cực kỳ tủi thân trong cái ngày lẽ ra là hạnh phúc nhất đời này. Nếu không có Đường thiếu, có lẽ anh đã cho cô dâu của anh một đám cưới tồi tệ nhất rồi?

“Sao anh đến muộn vậy?” Giọng nói đầy hân hoan, vui sướng vang lên phía trên họ. Hai người đàn ông cùng ngẩng lên thì thấy Phù Hiểu cười tươi rói, tỳ vào lan can, khẽ trách yêu ai đó.

[1]兰博基尼: Lamborghini, xe hơi thể thao cao cấp (siêu xe hơi) của Ý, của công ty Automobili Lamborghini S.p.A. Logo của Lamborghini là hình chú bò vàng.