Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 34

Vợ? “Ả là vợ mày?” Cơn tức của Lưu Minh Đức bùng nổ, cái khỉ gì vậy, kết hôn rồi còn đi xem mặt gã ư?

Đường Học Chính vươn tay lấy chiếc ly đế cao: “Nào, uống hết nó đi, rồi chúng ta về nhà.”

“Ai lại uống nhiều thế, em uống một nửa, anh uống một nửa.”

“Được.”

Đám người không có việc gì làm trong quán bar ai cũng thấy khó hiểu: tên lùn kia muốn tranh giành phụ nữ với người đàn ông nọ ư?

Hành vi cúa hai người chọc giận Lưu Minh Đức, hoàn toàn là không xem gã ra gì mà, gã giận quá, ngược lại cười, “Hôm qua, vợ mày còn muốn ngủ với tao đó, phải chăng ả coi mày là cái gối thêu hoa?”

Đường Học Chính như thể kéo cô lại gần mà thầm thì: “Có nghe chưa, em nhớ phải phấn đấu theo hướng đó nhé.”

Phù Hiểu cáu quá phát cho anh một cái.

Đường Học Chính đón đòn bằng lòng bàn tay: “Đánh mạnh thế làm gì, có đau không?” Anh xoa xuýt bàn tay bé nhỏ.

“Anh sến quá đấy.” Phù Hiểu lườm anh.

“Anh nói thật mà em cũng không cho hử, Võ Tắc Thiên?”

“Anh còn dám nói hả!” Phù Hiểu vờ như sẽ đánh anh.

“Được, được, được, anh không nói nữa.” Nắm bàn tay bé nhỏ của cô, Đường Học Chính thôi không ghẹo cô nữa.

Lưu Minh Đức đang định lao vào quần nhau với anh thì giọng của Dương Tư Lâm truyền đến từ ngay gần đó: “Lưu Minh Đức, anh ở đây làm gì?” Cô nàng vốn định nhân cơ hội đi trang điểm lại mà lẻn đến chỗ này, nào ngờ gã lại còn đến sớm hơn.

“Cô chạy đến đây làm gì hả?” Lưu Minh Đức lườm lại cô nàng.

“Ở đây có bạn của Phù Hiểu nên em đến chào hỏi, mọi người đều là bạn bè cả.” Cô nàng nói với vẻ đến là chân thành, vừa xoay đầu lại đã nở nụ cười sáng lạn với Đường Học Chính, “Chào anh, em là Dương Tư Lâm, là người đại diện cho nhãn hiệu nước ép hoa quả Sảng Nhạc, cũng là bạn thân của Phù Hiểu hồi cấp ba.”

Đường Học Chính thì như thể không nghe thấy mấy lời hai kẻ kia nói, thậm chí anh còn chả buồn ngẩng đầu dậy: “Chả có gì để chơi cả, về nhà ngủ thôi.”

Với Đường Học Chính thì hai kẻ này chỉ như mấy tên hề nhảy nhót mua vui thôi, anh lo đáp lời chúng sẽ hạ thấp sự thanh cao của mình, vậy nên anh liền coi chúng như không khí.

Phù Hiểu cảm thấy vai người qua đường Giáp – một chàng công tử nhà giàu còn phù hợp với anh hơn là vai anh hùng cứu mỹ nhân. Cái gã này rõ là lơ tất cả mọi người mà.

“Hóa ra hai người quen nhau từ trước?” Dương Tư Lâm cũng ngạc nhiên lắm.

“Ờ, đúng vậy.” Phù Hiểu trả lời cô nàng nhưng cũng không gì thêm, “Chúng tôi đi trước đây, hai người ở chơi vui vẻ nhé.”

“Aizzz, sao lại về sớm thế?” Dương Tư Lâm vội khuyên ngăn, hai người họ về sớm vậy thì sao cô nàng có thể khiến anh chàng càng nhìn càng đẹp trai này phát hiện ra sự quyến rũ của cô nàng cơ chứ?

Lưu Minh Đức lôi cô nàng lại và cười lạnh với bóng lưng của hai người.

Phù Hiểu theo Đường Học Chính đi về phía cửa ra của bar, đám đông vây quanh họ tự động tách ra nhường đường. Hành động này của đám người khiến Phù Hiểu càng e thẹn hơn, sao tự dưng hai người lại giống VIP thế này. Anh chàng này quả là quá phô trương rồi.

Khi cô vừa nghĩ đến đó thì người đang ôm cô – Đường Học Chính chợt dừng lại.

“Sao vậy anh?” Từ trong lòng anh, cô ngẩng lên.

Đường Học Chính vuốt cằm, híp mắt lại nhìn đống ly đế cao được xếp thành hình Kim Tự Tháp trước mắt. Đây là tháp Champagne[1] mà chủ quán bar cố tình sai nhân viên đặt ở nơi bắt mắt nhất trong quán, để những vị khách lắm tiền khi chơi đến H (hight) sẽ đổ đầy rượu vào tháp ly và mời mọi người.

“Xém chút là quên mất chuyện quan trọng rồi.” Anh nói với vẻ nghiêm túc.

“Cái gì?” Nhìn núi ly này thì có thể nhớ ra chuyện quan trọng gì cơ chứ?

“Quên ăn mừng.” Đường Học Chính gật gù, vẫy nhân viên phục vụ: “Mang Champagne hảo hạng của các cậu ra đây, khui rượu, rồi đổ đầy chúng đi.”

Ngay lập tức, nhân viên phục vụ hớn hở vâng dạ, nhưng khi sắp quay vào lấy rượu thì anh chàng chợt nhớ ra một vấn đề: “Tiên sinh, khoảng ba, bốn chai Champagne mới đổ đầy được chỗ ly này, Champagne xịn nhất quán chúng tôi có giá hơn năm ngàn tệ một chai…”

“Khui.” Đường Học Chính vung tay lên.

Đắt thế ư? Phù Hiểu thở hắt ra, dò hỏi: “Có chuyện gì vui mà anh lại chi một khoản lớn để ăn mừng thế?” Mấy vạn tệ lận đó ông anh.

Anh còn lo là quá đơn sơ ý. Đường Học Chính cúi đầu ngắm cô, trong mắt anh nét cười như đầy ắp: “Đương nhiên là em rồi, vợ ngốc.”

Phù Hiểu ngẩn người ra rồi tròn xoe mắt lên nhìn rồi lại ngẩn ra… anh ấy, ý của anh ấy là… Vì hai người họ thành đôi nên anh ấy vui, sau đó anh ấy bỏ một đống tiền đi đổ đầy rượu vào cái tháp Champagne nào đó để mời các vị khách trong quán bar ăn mừng ư? Cuối cùng cũng tổng kết xong vấn đề, gương mặt cô bỗng ửng hồng; “Anh… phô trương quá rồi đó?”

“Tin anh đi, hoàn toàn không phô trương đâu.” Đường Học Chính nâng cằm cô lên và mi cô với vẻ vô cùng tự nhiên.

Quá là phô trương rồi đấy ạ! Phù Hiểu xấu hổ đến đỏ lựng cả hai tai, cô kéo anh định đi ra ngoài: “Tụi mình khiêm tốn chút nào anh.”

Thì cũng vì khiêm tốn nên anh mới ăn mừng ở đây đó, Đường Học Chính ôm lấy cô, không chịu bước đi: “Vui một mình không bằng để mọi người vui cùng.”

Cô sai rồi, quả thật cô đã sai rồi! Khi nãy anh ấy nào có rêu rao chứ, giờ anh ấy mới là rêu rao nè! Phù Hiểu đã gắng hết sức mà vẫn không di chuyển được anh nên đành theo anh.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang Champagne lạnh lên, Đường Học Chính vừa hô to một tiếng: “khui” là bốn chai Champagne được khui ra liền.

Trong quán bar bỗng dậy lên những tràng pháo tay nổ trời, tiếng huýt sáo, tiếng hú hét vang lên không ngừng, tất cả những âm thanh đó đều đến từ những vị khách trong quán bar đêm nay. Đùa gì chứ, tự dưng được uống miễn phí Champagne mấy ngàn tệ lận cơ mà?

Sắc mặt đám Lưu Mình Đức ngồi cách đó không xa thì càng lúc càng đen hơn.

“Tôi muốn mời tất cả những ai mừng cho tôi theo đuổi thành công Phù Hiểu nhà tôi mỗi người một ly, nếu tháp ly không đủ thì khui thêm rượu, tính vào hóa đơn của tôi!” Đường Học Chính cầm chiếc mic mà nhân viên phục vụ đưa lên và tuyên bố tin vui một cách ngắn gọn, dõng dạc.

Những tiếng hú hét một lần nữa vang lên, cả căn phòng như muốn nổ tung vì âm thanh.

Phù Hiểu càng e thẹn hơn, không dám ngẩng lên nhìn đám người.

“Vợ, em cũng nhấp một ngụm nhé.” Dứt lời, cằm của cô được nâng lên và một đôi môi ướt, thấm đẫm hương thơm của rượu áp lên bờ môi mềm, đỏ thắm của cô.

Những tiếng cười đùa, tiếng huýt sáo và tiếng hú hét rộ lên, âm thanh lớn đến mức mọi người xém thủng màng nhĩ.