Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 3: Liên hoa sát thủ

Nhân lúc Dương Tiêu Phong cùng hai tên thủ hạ ngao du thị trấn thì ở một khu rừng ngoại thành, dưới ánh trăng lạnh lẽo mờ nhạt, những đóa hoa tuyết đang đính đầy tán thông già thình lình bị thần vũ thổi cuốn đi.

Một nữ nhân
vận y phục màu trắng xóa phi chiến mã lao vùn vụt. Lúc này, cả thảy
thiên địa bao trùm bằng một màu tinh ngần thanh khiết nhưng bạch y nữ tử kia còn thanh khiết hơn cả tuyết, trông cứ như tiên nữ hạ phàm. Cùng
lúc đó, tại ven rừng, một thân ảnh bí hiểm triển khai thân pháp xuyên vô cánh rừng hoang vu.

Sao sáng đầy trời. Ánh trăng soi rọi rừng thông tĩnh lặng. Bạch y nữ tử giục hắc
mã chạy đến gần cây bách vạn niên. Kéo căng dây cương, thiên thần áo
trắng nhảy xuống ngựa. Trường kiếm lấp lánh vắt bên hông tuấn mã.

Thân ảnh bí
ẩn hiện thân cúi mình chào. Bạch y nữ tử gật đầu đáp trả. Nàng vận võ
phục nom rất gọn gàng tươm tất, phong tư diễm lệ tuyệt thế tựa Hằng Nga
giáng phàm. Trên đầu đội chiếc mũ tre phủ một tấm sa mỏng che giấu phần mặt từ cằm trở lên, chỉ để lộ đôi mắt long lanh và vầng trán thanh tao
trắng muốt. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để người ta khẳng định được rằng nàng là một mỹ nữ hiếm có trên đời.

Thân hình nàng thon thả chuẩn mực, dáng dấp tương đối cao ráo. Toàn
thân toát ra một vẻ kiều tư ngạo thái, xinh xắn hơn tiên hạc. Phong
thái đẹp đến nỗi khó hình dung bằng lời.

Hơn thế, điều khiến người ta ấn tượng đặc biệt chính là cặp nhãn quan
băng hàn. Đôi con ngươi nhàn nhạt lãnh đạm nhìn thân ảnh như nhìn người dưng qua đường. Kỳ dị thay, điểm này càng làm cho vẻ đẹp thần bí của
nàng tăng thêm mấy phần cuốn hút.


Thân ảnh
trầm tĩnh nhìn nàng trân trân. Nàng tuyệt thật, trông cứ thanh thoát
như đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn. Bởi vậy nên vài năm trước, võ
lâm ban nàng danh hiệu “liên hoa sát thủ.”

Đang mơ mơ
màng màng, thân ảnh bất giác nghe một âm thanh vang lên. Giọng nói của
nàng hay hơn cả nhạc tiên trên trời, khẩu ngữ phát xuất từ cặp môi anh
đào ửng hồng đằng sau mảnh lụa:

- Ngạo đại nhân hạ lệnh, đêm nay kế hoạch phải thực hành trọn vẹn. Nếu như thất bại, ngươi đừng trở về gặp mặt ngài.

Thân ảnh gật đầu nói:

-
Hiện tại, Dương Tiêu Phong và Tô Khất vắng bóng. Khách điếm tuy đông
quân thiết giáp canh gác nhưng với võ nghệ của tôi thì ắt không mấy khó
khăn để lẻn vào nhà chứa củi.

Bạch y nữ tử so vai:

- Ngạo đại nhân nói không cần biết ngươi dùng cách sao, chỉ cần ngươi đoạt mạng nữ nhân đó.

Thân ảnh gật đầu lần thứ hai. Bạch y nữ tử chém tay vào không khí, dặn dò:

- Khi cơ hội đến, ngươi phải ra tay ngay, dụng thủ pháp dứt khoát, không được dây dưa qua lại có hiểu không?

Thân ảnh gật đầu lần thứ ba xong quay lưng toan ly khai. Bạch y nữ tử gọi giật:

-
Gượm đã! – Nàng đút tay vào áo choàng lấy ra viên thuốc trắng và nhỏ như hạt tiêu huơ qua huơ lại trước mặt thân ảnh - Cái này là ta tặng
ngươi, hãy mau nuốt nó vào bụng.

Ngỡ đấy là
viên thuốc trợ lực với khuynh trào cường thân tráng thể và giúp đỡ gia
tăng nội công, thân ảnh nhanh nhẹn đón lấy bỏ vào miệng nuốt chửng.
Uống rồi, thân ảnh mỉm cười hỏi:

- Chừng nào thuốc phát hiệu lực?

- Khoảng hai canh giờ - Bạch y nữ tử giơ hai ngón tay thon dài làm ước lượng.

Không tin đôi tai mình, thân ảnh sảng sốt hỏi lại:

- Hai canh giờ? Liên hoa sát thủ, cô không nói đùa với tôi chứ?

- Ta không biết nói đùa bao giờ! – Bạch y nữ tử lạnh lùng đáp trả.

-
Nhưng… - Thân ảnh gãi đầu ấp úng - Đợi tới hai canh giờ thì Dương Tiêu
Phong hắn đã sớm trở về hắc điếm an nghỉ, còn đâu cơ hội ra tay?

Nghe nhắc đến danh tánh của Phủ Doãn đại tướng quân, bạch y nữ tử nở một nụ cười khó hiểu, ôn nhu nói:

- Dương Tiêu Phong quả thật là trở lực lớn nhất của Ngạo đại thần.

Rồi thu nụ hàm tiếu, giai nhân lạnh nhạt phán:

-
Lúc nãy bổn cô nương không có nói ngươi đợi đến hai canh giờ mới ra tay, mà là ta cho ngươi thời hạn hai canh giờ để đi làm nhiệm vụ. Sau hai
thì thời, chất độc sẽ tự động bộc phát. Tới chừng đó ngươi không hành
thích được ả thì xuống âm tào địa phủ cho khuất mắt ta!

- Cô…! – Thân ảnh biết bản thân bị nàng biến thành con cờ để mặc nhiên thí bỏ. Y long mắt nói - Cô vốn không tin tôi?

Bạch y nữ tử điềm tĩnh đáp:

-
Ngoài Ngạo đại nhân, ta không tin ai cả. Nhưng ngươi cũng đừng trách
ta, là ta lo ngươi thất thủ đó thôi. Mà lúc ngươi thất bại rồi lọt vào
tay Dương Tiêu Phong thì chẳng khác nào lọt vào tay Diêm Vương. Tới lúc đó hắn nhất định giải ngươi về Tử Cấm Thành, trước mặt toàn thể bá quan văn võ dụng ngươi để tố giác Ngạo đại nhân. Thành thử khi ngươi thất
bại, ngươi nhất định phải chết!

Tai lắng
nghe nàng lý giải nguyên do, trong lòng thân ảnh trào dâng một cảm giác
hoang mang vô cùng. Liên hoa sát thủ vì Ngạo Bái mà không màng thủ đoạn độc ác, sẵn sàng xem thường tánh mạng của y, mà y chính là người cùng
nàng trưởng thành, suốt mười chín năm trường cùng nàng đùm bọc khắng
khít.

Tuy tan nát
trái tim nhưng thân ảnh công nhận nàng chu đáo toàn diện, luôn thiết
nghĩ hậu quả trước khi kế sách thực hành. Thảo nào Ngạo Bái trọng dụng
nàng hơn hẳn đám đầu trâu mặt ngựa trong Ngạo tông phủ.

Hồn phi phách tán, trợn mắt há miệng hồi lâu mới hồi phục được thần thái ban đầu, thân ảnh thu nắm đấm nói:

-
Được! Nếu như cô đã vô tình thì thôi. Kể từ sau đêm nay, cả hai chúng
ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Mai này cô sống hay chết không dính dáng đến
tôi nữa!

Thái độ ung dung, bạch y nữ tử leo lên lưng ngựa phi thẳng một mạch, tiếng nói thanh nhã vang vọng tứ bề:

-
Ngươi nhất định phải hạ sát nữ nhân đó, không được để ả bình an theo
Dương Tiêu Phong về tới hoàng cung. Chỉ có ả chết đi thì họa may bệnh
tình của đương kim thánh thượng mới không thể nào cứu vãn.