Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 22: Giang sơn mỹ nhân tình

Tiết trời dạo này là đầu xuân. Bên ngoài Tử Cấm Thành vài dặm có một đồng
cỏ rộng rãi trải dài như thảo nguyên. Hàng trăm cây anh đào nở rộ tô
điểm sắc hồng trên tấm thảm xanh. Hoa mang đến nét thái bình phảng phất giữa bầu không khí bấn loạn chốn kinh thành.

Hoa đào xuất hiện như hào quang hư ảo. Ngặt nỗi đương độ hương sắc tuyệt mỹ, chúng rụng ở đỉnh điểm của sự huy hoàng.

Hai ngày nữa là đến ngày chúc thọ của thái hoàng thái hậu Hiếu Trang.
Hôm lâm triều nhiếp chính, thái hoàng thái hậu bảo đây là lần đầu tiên
gia tộc Sa hoàng ghé thăm trung nguyên thành thử ngoài màn biểu diễn ca
vũ và thiết yến, hai đế quốc sẽ đánh dấu cuộc hội ngộ giao tình hữu nghị bằng một trận đua tài kỵ mã.

Nhắc tới sát thủ thiết đầu lôi. Sau khi nhìn thấy thủ cấp của tên phản
đồ Khẩu Tâm, Nữ Thần Y cam lòng ở cung Càn Thanh chuẩn mạch và săn sóc
Khang Hi hoàng đế.

Lại nói về tiệc thọ. Khoảng đầu tuần trước, thái hoàng thái hậu truyền
Ung công công đến phủ đệ trao chiếu chỉ, giao Phủ Viễn tướng quân toàn
quyền phụ trách công việc tuyển lựa tuấn mã để tranh với thần mã của
vương quốc Nga hoàng.

Ban sáng Hà Tử Lăng thức giấc, tìm cả phủ cũng không gặp hình hài của
Dương Tiêu Phong, hỏi Lôi Kiến Minh mới biết chàng đã sớm sang biệt
viện. Nàng kỹ nữ trứ danh kinh thành bèn nhờ A Phúc đánh cỗ xe đưa ra
ngoại thành.

Lúc bấy giờ bình minh lên cao. Mùa xuân sang có hoa anh đào. Hai bên đường cỏ cây tươi tốt, vạn vật toả sức sống dồi dào.

Hà Tử Lăng vận áo dài sa tanh hẹp tay màu hồng phấn, khoác thêm áo ngắn
lông chồn và thắt đai lưng hình uyên ương. Tóc tơ vấn đơn giản xong
buộc chặt bằng sâu chuỗi đính mười hai hạt trân châu trắng. Nàng vịn
vai A Phúc bước xuống xe, tà váy dài đón gió bay lồng lộng, dây lưng đập phần phật khiến dung mạo vốn dĩ yêu kiều trông chẳng khác chi tiên tử
giáng phàm trần. Toán binh sĩ đứng trong lán nhìn ra, thấy giai lệ đại
giá quan lâm liền bẩm báo phó tướng mai lặc chương kinh Tô Khất.

- Tham kiến phó tướng quân! – Hà Tử Lăng tiến lại gần Tô Khất, nhún chân điệu đàng thi lễ.

Tô Khất luống cuống giơ tay đỡ mỹ nhân đẹp hơn Điêu Thuyền trong tranh
đứng thẳng dậy, tay kia chỉ xa xa. Dưới ánh nắng ấm áp, Hà Tử Lăng phát hiện đoàn tuấn mã. Phần lớn nam nhi Mãn Châu đều thành thạo thuật cưỡi ngựa, nhất là hậu duệ hoàng thất đều phải rèn luyện từ nhỏ. Và khác
với nữ nhân người Hán, nữ nhân Mãn tộc thậm chí cũng khá thành thục.

Hà Tử Lăng đứng chuyện trò dăm câu với Tô Khất trong lán thì đột nhiên
có giọng hoan hô rầm rộ xen lẫn tiếng vỗ tay. Hai người giật mình ngó
ra ngoài bãi nơi đoàn ngựa đang được tuyển chọn.

Một con tuấn mã trắng muốt phi nhanh như chớp, trên yên là một thiếu nữ
vận đồ kỵ sĩ màu đỏ rực, vai khoác thêm chiếc áo choàng bằng nhiễu lông
vũ đại hồng lót da cáo trắng. Mái tóc huyết y nữ tử bay lật phật trong
gió. Thi thoảng nàng vung roi mây cuốn những ngọn cờ sặc sỡ cắm sẵn trên mặt đất hất tung ra phía sau lưng. Nàng quất nhát nào là dính lá cờ
nhát nấy, bách phát bách trúng khiến tiếng reo hò tứ phương càng thêm
vang dội.

Hà Tử Lăng chưa hề thấy một vị cô nương cưỡi ngựa tài tình đến vậy đành
trố mắt theo dõi rồi cũng lịch sự vỗ tay giống mọi người. Thiếu nữ áo
đỏ nọ phi một vòng, chán chê mới ghìm dây cương cho ngựa nhịp nước kiệu. Màn diễn chấm dứt gần nửa khắc mà đám đông vẫn hò la khen ngợi. Tô
Khất vô cùng phấn khích, cầm lòng không đậu bèn kéo tay Hà Tử Lăng:

- Chúng ta đến chào Mẫn Mẫn tiểu thư.

Hà Tử Lăng miễn cưỡng sánh đôi cùng Tô Khất tới chào vị tiểu thư mặt mũi sáng sủa tinh anh, tác phong phóng túng hơn ca kỹ thanh lâu vài phần.
Vừa đi, Hà Tử Lăng vừa nhủ “hóa ra cô gái ấy không phải Tân Nguyên cách
cách đại danh đỉnh đỉnh.” Nghĩ vậy, sắc diện trên gương mặt Hà Tử Lăng
thôi nhợt nhạt. Nàng dịu dàng dò hỏi:

- Mẫn Mẫn tiểu thư là lá ngọc cành vàng của vị quan nào thế?

Tô Khất dụng giọng trầm tĩnh nghiêm nghị đáp lời:

- Mẫn Mẫn tiểu thư là ái nữ của em gái An đích phúc tấn.

Nghe Tô Khất giới thiệu tánh danh, Hà Tử Lăng gật gù song mím môi chua
chát nghĩ “thì ra thân mẫu của cô ta là Hòa Thạc phu nhân, phụ thân là
An thân vương và sư huynh lại là Minh Thượng phò mã.” Liên tưởng ba đại nhân vật nổi tiếng hoàng triều, Hà Tử Lăng lén lút thở dài. So với Mẫn Mẫn khuê các tiểu thư, Hà Tử Lăng đau đớn giác ngộ bản thân nàng thật
tình chẳng có cửa nào trên cơ.

Khổ nỗi Tô Khất vô ý thức với khuôn trăng u sầu. Phó tướng quân buột miệng tán thưởng:

- Đại đa số các vị tiểu thư con nhà tổng binh đều lớn lên trong quân
doanh, riêng Mẫn Mẫn tiểu thư thì không dưng thuật cưỡi ngựa rất ư tài
tình, thật là đáng ngưỡng mộ.

Hà Tử Lăng chẳng mảy may biểu lộ sự tán đồng, dửng dưng đưa mắt ngó lơ chỗ khác.

- Mẫn Mẫn tiểu thư vốn có tình ý với Phủ Viễn đại nhân - Tô Khất nói rồi hạ giọng tiếp lời - Giờ nhân dịp thái hoàng thái hậu ăn mừng tiệc thọ
mà bộc lộ chút tài kỵ mã cho ngài thưởng thức.

Hà Tử Lăng nghe rõ mồn một câu nhắc nhở của Tô Khất nhưng vẫn bấm bụng
làm thinh lia mắt tìm Dương Tiêu Phong, bất chợt tâm thần chấn động.

Từ đằng sau rặng hoa anh đào xuất hiện một trang anh tuấn ngũ quan phân
minh, tuấn mỹ tuyệt luân. Đầu tóc đen tết bím dài và dùng một sợi hoàng cẩm thắt lại. Vài cọng tóc phân tán ở thái dương, hai đạo lông mày hùm đen hơn than, mắt trong như ánh sao tinh tường lưu chuyển trên bầu trời đêm đông, vừa sáng tỏ vừa mang theo thần sắc băng lãnh.

Lại nữa, tình lang vận y phục kỵ sĩ trông thập phần hiên ngang. Hà Tử
Lăng tức tốc nhoẻn miệng nở nụ cười khuynh thành, biệt nhãn dán vào
thân hình trác tuyệt.

Đôi môi chàng yên tịnh mặc dù gương mặt bất động lại có thể làm người ta mê hoặc. Hà Tử Lăng bất giác rùng mình. Tim đập loạn, nàng thật không dám tin. Nhãn quan của nàng đương thời cảm nhận sự lãnh khốc vô tình ý vị bao quanh thân chàng. Trang nam tử đó hoàn toàn phát xuất khí phách của bậc đế vương mà đến giây phút này nàng mới nhận thức.

Chiến mã chở Dương Tiêu Phong lao vun vút với tốc độ vượt hẳn tuấn mã của Mẫn Mẫn tiểu thư. Động tác cũng cực kỳ đa dạng hơn, lúc thì ngồi lệch, lúc nghiêng mình ra phía sau lưng rồi hai tay ôm cổ ngựa vừa cưỡi vừa nhào
lộn. Đôi khi chàng nắm dây cương bằng một tay, tay còn lại nhổ những lá cờ cắm trên mặt đất. Xem chừng không phải kỵ sĩ tầm thường nữa, Phủ
Viễn tướng quân bấy giờ trở thành nhà chuyên gia biểu diễn tự do trên
yên cương.

Ngoài bãi, làn sóng hoan hô từ toán binh Chính Bạch Kỳ mỗi lúc một rầm
rộ. Trong lán cũng có hàng loạt quân lính tấm tắc ngợi khen. Các kỵ sĩ lão luyện chốn kinh thành đều luôn miệng tán dương. Hà Tử Lăng, Tô
Khất lẫn Mẫn Mẫn tiểu thư thì khỏi nói, ba người họ hè nhau vỗ đến rát
cả tay.

Cuối cùng, Dương Tiêu Phong đứng thẳng trên yên dang hai tay ra hòng giữ thăng bằng, trông cứ như đôi cánh đại bàng chao liệng ngoài sa mạc mênh mang tại vùng tây bắc. Chàng thúc ngựa từ xa phóng thốc về chỗ phó
tướng quân và hai vị giai nhân.


Tới gần, thấy Dương Tiêu Phong vẫn cho chiến mã phi như tên bắn, Hà Tử
Lăng bất giác bồn chồn. Thị vệ xung quanh cũng mau chóng cầm dây thừng
chạy lại hườm sẵn.

Khoảng cách chừng mười thước, mọi người đều hồi hộp bưng tay lên chẹn
ngực. Không gian dần im phăng phắc, ai nấy nín thở nhưng thần mã chợt
hí một tràng rồi dừng khựng trước mặt Hà Tử Lăng độ ba bước chân. Dương Tiêu Phong vẫn đứng vững trên yên, hai tay buông thõng.

Bốn bề thanh âm yên lặng như tờ rồi bất chợt tiếng hoan hô tựa hồ sấm
động vang vọng cả trong và ngoài lán. Tiếp theo là giọng trầm trồ của
binh sĩ xung quanh:

- Tài khinh kỵ của Phủ Viễn tướng quân thật xứng với câu người Mãn lấy được thiên hạ trên lưng ngựa!

- Phải thế chứ! “Bắc quan đại nhân” sở hữu phong thái của một võ tướng
Mãn tộc. Hôm nay chúng ta vinh hạnh chứng kiến tận mắt, quả thực danh
bất hư truyền!

Tô Khất gật đầu đồng ý:

- Sáng nay chúng ta được trông thấy màn biểu diễn độc nhất vô nhị. Bổn
tướng tin tưởng trận so tài kỵ mã với đám ngoại tộc tóc vàng mắt xanh
trong ngày chúc thọ thái hoàng thái hậu sẽ dễ dàng hơn trở bàn tay.

Một tay kỵ mã cừ khôi vuốt râu cười nói:

- Nghe đồn năm xưa Phủ Viễn tướng quân rất thân thiết với một binh sĩ
dưới trướng phụ thân ngài. Tài cưỡi ngựa của ngài cũng do người ấy dạy.
Tuy tên lính đó thuộc tộc Hán nhưng thuật cưỡi ngựa cực giỏi, hoàn hảo
đến mức vang danh toàn doanh trại Hạ Ngũ Kỳ.

Tai nghe kỵ sĩ kia bảo vậy, Hà Tử Lăng thầm nghĩ “tài cưỡi ngựa của
chàng thật đáng khâm phục thế thì người hướng dẫn chàng còn trác việt
hơn nhiều. Tên Hán tử đó nhất định phải là một trang nam nhi dẻo dai
oai dũng...”

Phía đối diện, Dương Tiêu Phong phớt lờ lời khen tặng, lẳng lặng nhảy
xuống đất. Tư thái đĩnh đạc oai hùng, chàng giao dây cương cho một thị
vệ đứng gần bên.

Hà Tử Lăng còn đang miên man với những hình ảnh đẹp mắt vừa xem thì Mẫn
Mẫn tiểu thư dung nhan diễm lệ, tay cầm khăn tơ chặm từng dòng mồ hôi
trên gương mặt khôi ngô. Hà Tử Lăng ngó thấy hình ảnh tình tứ đó, vẻ
mặt bâng khuâng mường tượng về tình lang lập tức vỡ tan tành.

Lệ âm thầm chảy ngược vào tim, Hà Tử Lăng buồn bã nhủ lòng “Mẫn Mẫn tiểu thư quả có đủ lý do để chàng yêu thích. Phong tư của cô ấy mê hồn đoạt phách, tánh tình lại hết sức tỉ mỉ ôn nhu, luôn luôn biết cách bận tâm
chăm sóc từng li từng tí thế thì vị anh hùng nào không khỏi ngã
nghiêng?”

Cơ mà Hà Tử Lăng đã lầm. Dương Tiêu Phong đợi Mẫn Mẫn tiểu thư lau khô
gương mặt xong lạnh lùng gật đầu cảm tạ. Đoạn quay sang Tô Khất, Phủ
Viễn tướng quân trầm giọng nói:

- Con chiến mã đó ta sẽ dùng trong cuộc đua tài kỵ mã.

Tô Khất khom mình vòng tay cung kính thưa:

- Vậy để hạ quan đích thân mang tuấn mã đi chăm nom chu đáo. Xin phép đại nhân, hạ quan cáo từ.

Dương Tiêu Phong hất đầu bảo thị vệ trao dây cương cho Tô Khất cầm và
phẩy tay áo ra hiệu thoái lui. Tô Khất liền dắt tuấn mã được tuyển lựa
lững thững rời khỏi bãi.

Mắt dõi theo chiếc bóng của tên thủ hạ tâm đắc, Dương Tiêu Phong giơ hai ngón tay lên huýt sáo miệng. Tức thì tiếng vó ngựa lộp cộp vang vọng
rồi một con tuấn mã có bộ lông đỏ rực như lửa phi nước kiệu tới.

Hà Tử Lăng trố mắt nhìn, chưa hoàn hồn đã thấy bản thân ngồi vắt vẻo
trên lưng ngựa. Dương Tiêu Phong ẵm nàng đặt trên yên xong cũng tung
mình lên theo, vòng tay qua chiếc eo thon thả mà nắm lấy dây cương.

Sau một tiếng tặc lưỡi của chủ nhân, tuấn mã lập tức rùng chân lấy trớn
phóng thốc đi. Hà Tử Lăng chưa hề cưỡi con ngựa nào phi nhanh thế này,
cảm thấy như đang đằng vân hoán vũ. Nhãn quan ánh tia sợ hãi, nàng đành rút người tựa vai hẳn vào lòng tướng quân. Gió xuân quất vô mặt sắc
như dao cứa, đau rát cả lên khiến nàng ngoảnh đầu úp mặt vào ngực chàng.

Mẫn Mẫn tiểu thư đứng trơ trọi trông theo đôi bóng uyên ương cưỡi chung
một con ngựa hệt ngựa xích thố nổi tiếng trong truyện Tam Quốc.

Nàng ca kỹ thanh lâu cùng chàng hiệp khách tuấn tú, võ công cao cường
dần dần hóa thành một chấm nhỏ trên đồng cỏ xanh tươi. Chàng đắm đuối
ngắm làn tóc tơ bay phất phơ dưới ánh nắng ban mai. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, không màng e ấp

Khí hậu đầu xuân thật mát mẻ và dễ chịu. Từng cụm mây trắng như bông trôi
chầm chậm trên vòm trời xanh ngắt. Tiết trời quang đãng là lúc thích hợp để du ngoạn non sông.

“Cơ mà thật đáng tiếc,” Hà Tử Lăng nhủ lòng “chàng bận bịu thiết triều
và huấn luyện binh mã thành thử ít có thời gian ở bên cạnh ta như hôm
nay. Và cũng e rằng mùa xuân này vì hoàng thượng lâm trọng bệnh mà chàng không còn hứng thú đưa ta du hành Thiên Sơn nữa.”

Tuy rằng nghĩ vậy nhưng vẫn đắm chìm trong hạnh phúc lứa đôi, chợt Hà Tử Lăng liên tưởng hậu vận của hai người, tâm khảm bất thần rối loạn. Hôm
nay họ ngồi cạnh nhau vai kề vai âu yếm dưng một ngày kia sẽ chĩa giáo
đối địch. Lòng mâu thuẫn, Hà Tử Lăng mường tượng viễn cảnh tối tăm nơi
tương lai nên đương khi ngày lành cảnh đẹp, nàng bỗng cảm giác đôi chút
bi ai nhen dậy trong hồn.

Dương Tiêu Phong không hề hay biết những diễn biến trong tâm tư tình
nương. Chàng kéo dây cương cho tuấn mã rẽ vào rừng hoa anh đào rộ nở.

Một làn gió nhẹ thổi qua khiến ngàn cánh hoa rụng lả tả. Theo tay chàng
chỉ, Hà Tử Lăng đưa mắt ngắm những cánh hoa múa may theo làn gió xuân.
Mỗi một cánh hoa màu hồng tựa một vũ công đang khiêu vũ, lúc thì uyển
chuyển chao trái lượn phải, lúc đảo lên lướt xuống thướt tha và đôi khi
còn xoáy tròn như một đào hát đánh hông trên sân khấu trông thực yêu
kiều muôn vẻ.

Ngặt nỗi phút cuối cùng, tất cả các cánh hoa đều dần dần đáp hết xuống
đất. Màn biểu diễn nghệ thuật kết thúc mang theo nỗi bịn rịn khôn nguôi
như một người đã từng trải bao chuyện vật đổi sao dời để rồi nằm yên
dưới lòng đất lạnh.

Dương Tiêu Phong im lìm phóng xuống ngựa xong cẩn thận đỡ Hà Tử Lăng. Bỏ tuấn mã thong dong quanh khu rừng, cả hai đan tay lặng lẽ đi bên nhau
ngắm màn vũ đạo của hoa anh đào. Được một lát, Hà Tử Lăng dừng bước, kéo tay chàng ngồi lên thảm cỏ xanh dưới gốc cây anh đào thập kỷ.

Chứng kiến hoa rụng nhiều nên tán thưa dần, Hà Tử Lăng buồn hiu chép miệng:

- Thật quá bi ai, không muốn lìa cành mà chẳng thoát được số phận.

Nói rồi không để chàng ngỏ lời chia sẻ hay an ủi, Hà Tử Lăng dịu giọng hỏi:

- Trời cao đất rộng, phàm nhân đi chân trời góc biển sẽ có mùi vị như thế nào?

Hơn chục năm tiếu ngạo giang hồ, Dương Tiêu Phong ngẩng đầu trông đám
mây hồng trôi lềnh đềnh giữa không trung mênh mông, bâng quơ đáp:

- Thiên địa vô cùng, bôn ba kỳ trung, so với sơn hà bờ cõi thì con người thật sự rất nhỏ nhen.

Hà Tử Lăng nghe vậy liền gối đầu lên vai chàng, tha thiết nói:

- Đất đai trung nguyên quả nhiên rộng lớn. Nếu có một ngày non sông thái hòa, đại nhân có đồng ý đưa tiểu nữ đi xem khắp nơi?

Dương Tiêu Phong gật đầu:

- Sau khi quân đội Bát Kỳ của Ngạo đại thần thất thủ.

Câu trả lời nhuốm đầy mùi huyết tanh khiến Hà Tử Lăng cau mày. Im lặng một thoáng, nàng lại hỏi:

- Hai người đều là phụ nội lẫn phụ ngoại của đại Thanh thiên tử, sao phải nhất định đấu nhau một mất một còn?

Hà Tử Lăng thốt tròn âm, Dương Tiêu Phong thốt nhiên ngộ giác sinh tử
đời người ngắn ngủi mấy ai hay? Tính mệnh mong manh, vậy phải sống cho
cuộc đời ý nghĩa. Có những hài tử mới vừa chào đời đã vội nhắm mắt lìa
trần. Còn bệnh nhân tuy trẻ tuổi nhưng vĩnh viễn ra đi bởi nguyên căn
hiểm nghèo hay tai nạn bất ngờ xảy đến. Thành thử nghiền ngẫm mới cảm
thấu thời gian thấm thoát tựa thoi đưa, khi chết rồi lại trở về cát bụi.

Sinh hữu hạn, tử bất kỳ. Cái chết bất thần đến với vạn vật sinh linh vào lúc bất ngờ nhất. Và vòng xoáy nghiệt ngã của sự tranh đoạt ngai vị lại càng đưa chàng cận kề ngày tử biệt hơn, dầu muốn dầu không cũng đã bị
cuốn vào cuộc chiến mãnh liệt chốn cung đình.

Bậc khai quốc công thần Ngạo Bái lập bè phái tranh ngai đoạt vị đã tạo
ra một bối cảnh cực kỳ phức tạp cho vạn dân. Ấu chúa hiện tại chưa vững
thực quyền. Thái hoàng thái hậu không ngăn được gian thần lộng hành
ngang dọc. Đời sống bá tánh hãy còn thống khổ cộng thêm bao nguy cơ đe
dọa bờ cõi trung nguyên. Phía bắc có đế quốc Nga hoàng lăm le dòm ngó.

Dòng họ ba đời đều là trung thần ái quốc của bộ lạc Nữ Chân, Dương Tiêu
Phong hiểu được thảm họa của cuộc tranh giành quyền thống trị thiên hạ.
Ngạo Bái không khi nào dứt bỏ vinh hoa. Tam mệnh đại thần sẽ không bằng
lòng bàn giao chức tước. Chỉ với hai lý do này mà chàng không thể lìa xa kinh thành. Vì bất hủ chàng không thể làm một người bất trung cho dù
phải đối mặt với cả một thế lực của bốn vị đại thần tay nắm hầu hết toàn bộ quân đội Bát Kỳ Mãn Châu.

Hơn thế, a ma lúc từ trần đã từng căn dặn chàng phải tôn phò ấu chúa lên
ngôi và vạch tội tham nhũng của Ngạo đại thần, kẻ thủ phạm vơ vét kho
ngân khố. Bởi vậy trong cuộc đấu tranh này chàng cần phải vượt qua
chính tình cảm riêng tư. Thực chất trận chiến đã trở thành cuộc giao
phong để loại trừ bá đạo, xây dựng vương đạo với ý thức lấy lối sinh
sống an lành của nhân dân làm gốc, gầy dựng hạnh phúc cho bá tánh làm
nền tản trị quốc.

Song song ý niệm đó, Dương Tiêu Phong cũng từng nghĩ qua biện pháp giải
phóng bản thân khỏi cảnh vương quyền. Một là rời thành Bắc Kinh, lìa xa cuộc đấu tranh.

Cớ nhưng triều đình hiện hữu chia thành hai quẻ thượng và hạ. Quẻ
thượng tức là theo thái hoàng thái hậu Hiếu Trang lên án những kẻ độc
quyền đang thực hành bá đạo khiến lòng dân oán thán. Hôm phiên triều
nhiếp chính bà đã từng tuyên bố hùng hồn “mất nơi ở, người dân thành kẻ
lưu cư. Mất đạo lý, thói đời trở nên điên đảo. Mất văn hiến, vận nước
như thuyền không lái. Mất giống nòi, dân tộc như nước không nguồn…*”
Còn quẻ hạ đương nhiên là phục tùng Ngạo Bái, một kẻ mà lòng ích kỷ và
tư lợi đã gây nên án oan khủng khiếp và trở thành hung đồ hại nước hại
dân.

Dương Tiêu Phong phát rầu, lùi xuống quẻ hạ nghĩa là buộc chúng sinh mắc vào hiểm cảnh, dưng tiến lên quẻ thượng thì có ai dám chắc rằng Khang
Hi mai này là một minh quân? Giữa hai ngõ rẽ tiến tới tương lai thật
không có cách gì khả thi khả dĩ.

Hơn nữa, nếu chàng quyết định từ quan và trao trả toàn bộ binh quyền của hai đội quân Chính Bạch Kỳ cộng binh lực thiết giáp thì thủ hạ của Ngạo Bái từ Tân Cương dồn dập đổ về đây, chắc chắn muốn dùng thành Bắc Kinh
làm căn cứ rồi bố trí thiên la địa võng vây bắt chàng. Ngạo Bái chắc gì để chàng ra đi toàn mạng.

Trái tim bất giác sôi sục miên man giữa viễn cảnh an nhàn và chiến
chinh, nhưng nhìn lại tình thế trước mắt thì việc dứt áo ra đi là hoang
đường vô tưởng chẳng khác gì dùng gàu cố vớt vầng trăng dưới nước.

Thành thử trầm ngâm độ mươi giây, Dương Tiêu Phong gắng gượng tìm lời
giải thích. Trước tiên, chàng khẳng định lý do ấp ủ từ thuở thiếu niên:

- Thật ra sự tranh chấp giữa Ngạo Bái và ta chẳng những chỉ bởi vì giang san ân oán mà còn vì cảnh giới tối cao của kỹ thuật đao kiếm.

Đoạn, chàng với tay nhặt một nhành cây khô gập lại bẻ làm hai, tiếp lời:

- Trong suốt cuộc đời của đấng trượng phu có rất nhiều chiến trường.
Đối với người đàn ông gặp được địch thủ có trình độ giống như mình, oanh oanh liệt liệt đấu võ với nhau thì cho dù ai thắng ai bại, kết cuộc vẫn là một chuyện rất quang vinh.

- Nếu nói như đại nhân – Hà Tử Lăng lắc đầu bất phục - Thì nữ nhân chúng tôi phải dùng biết bao nhiêu nước mắt để nhìn nam nhân đoạt được sự
quang vinh này?

Câu lục vấn bất thình lình khiến Dương Tiêu Phong bần thần. Chàng buông hai nhành cây khô, ngồi làm thinh không đáp.

Hà Tử Lăng hỏi xong chua chát nhủ lòng “thật ra thì trang nam tử bên
cạnh ta hữu ý hay vô tình? Chàng đang đùa chơi hay nghiêm chỉnh? Chàng đến với ta là do hứng thú ái ân nhất thời hay định tâm từ trái tim?”

Tự hỏi rồi tự loay hoay tìm câu trả lời, kết cục Hà Tử Lăng bàng hoàng
phát giác đối với đám đàn ông mê tranh giành đấu đá chốn cung đình thì
phụ nữ chẳng qua chỉ là phong cảnh thưởng thức khi vui, và là trò chơi
tiêu khiển khi buồn, thế thôi!

“Sự ân cần của chàng đối với ta,” Hà Tử Lăng thẳng thắn khoáng hoạt đoán “chẳng qua là sự ân cần của một người đàn ông tìm một người đàn bà hòng giải tỏa, và sẽ mãi mãi dừng lại ở mức độ đó chứ không phải vô hạn
định. Chàng cũng không thuộc loại người sẵn sàng hy sinh giang sơn vì
mỹ nhân bởi quyền lực đã sớm hóa thành một phần của cuộc đời chàng, kiếp này khó lòng rời xa nó được. Chàng sẽ không bao giờ rút lui khỏi cuộc
tranh đoạt vương quyền chỉ vì mấy lời yêu cầu của một nữ nhi.”

Và Hà Tử Lăng lại thêm một phen thẫn thờ phát hiện bản thân nàng có quá
nhiều mơ ước hướng tới tương lai bình yên. Còn chàng có quá nhiều tham
vọng và tính toán. Thêm vào đó, trong tay chàng sở hữu quá nhiều đàn
bà. “Có lẽ ta thật không nên ôm ấp chút hi vọng nào về chàng nữa!”

Nghĩ vậy, Hà Tử Lăng bèn hít một hơi thật sâu. Nàng đang chìm đắm giữa
những cảm xúc yêu đương chợt hờn giận đan xen, xong vụt tỉnh ngộ quay về hiện thực. Nàng nhớ tới nhiệm vụ sắp sửa thi hành.

Lúc bấy giờ, Dương Tiêu Phong ngồi trên thảm cỏ xanh dưới gốc anh đào thập kỷ, một tay ôm tình nương, một tay vỗ vỗ lưng nàng.

- Nàng có biết không? - Dương Tiêu Phong hiểu Hà Tử Lăng bất mãn bèn tìm cách xoa dịu - Những đều ta làm không phải chỉ vì ấu chúa ngồi vững
trên ngai vàng mà cả đời của ta lớn lên trong binh doanh, tai nghe a ma
giáo huấn lấy việc nước làm trọng để dân chúng sống cuộc đời no ấm. Nay thấy Ngạo đại thần ỷ quyền bóc lột bá tánh, nàng nói ta nên nhắm một
con mắt mở một con mắt, dứt bỏ tất cả để ra đi tìm bầu trời bình an
trong lúc tứ bề đại loạn.

Phân giải đến đây, chàng đình trệ vài giây rồi nói tiếp:

- Vả lại, ta còn quân đội Chính Bạch Kỳ và toán binh thiết giáp. Tất cả những người đó đều vì Ngạo Bái ức hiếp thiên hạ mà quyết tận trung.
Nếu như ta bỏ đi rồi thì ai sẽ là người thống lĩnh tam quân? Thử hỏi
nàng nói ta phải làm thế nào?

Hà Tử Lăng cụp mắt trước câu hỏi vặn, trong lòng tự vấn có phải nàng
đang ích kỷ lắm chăng khi thuyết phục chàng từ bỏ sơn hà xã tắc? Cơ mà
trái tim của nàng đối với chàng là hoàn toàn chân thực. Hà Tử Lăng thở
dài:

- Hồng trần đa phân nhiễu, huệ kiếm trảm tình tơ. Tiểu nữ vẫn cứ tin
nhân sinh nên hóa giải mọi tranh chấp thành không, dị lai khả kỵ vì suốt đời có thể tửu phùng tri kỷ mới là thoải mái.

Hà Tử Lăng xuất khẩu thành thi, lòng vòng ngụ ý ám chỉ thế sự cũng như
ván cờ, kẻ không chơi mới là cao thủ. Dương Tiêu Phong nghe vậy liền
nhất trí gật đầu:

- Thật tình thì ta cũng muốn dứt bỏ mọi thứ nhưng mà nói với làm là hai việc không phải dễ dàng thực hành.

Nói rồi trí óc đột liên tưởng một thời quá khứ êm đẹp, Dương Tiêu Phong thêm lời:

- Nhớ năm xưa, sư phụ của ta đã từng giáo huấn rằng tuyệt kỹ “cửu ẩn phi hoàn đao” là chiêu thức tôn trọng dương đạo, xem thường bá đạo. Nay
Ngạo Bái đã làm nhiều chuyện bất nhân, ta nhất quyết không để hắn giơ
cao thanh kiếm chính nghĩa. Thành thử nếu như trận giao tranh này nhất
định phải tiến hành thì chi bằng ta tận hết sức mình hầu dọ thám con
đường tuyệt kỹ của võ học.

Dương Tiêu Phong dứt lời, đợi lâu thật lâu mà Hà Tử Lăng không đáp từ
đành nâng đôi vai nàng lên, thấy linh quang long lanh đượm tia ảm đạm
cộng lệ sầu ứa hai khóe mi.

- Nàng đừng lo - Chàng vội vàng cười nói - Lúc xưa sư phụ đã xem tướng
số và bảo rằng số mạng của ta rất bền. Nên ta hứa với nàng một ngày
thiên hạ thái bình, ta sẽ dẫn nàng đi xem tứ phương.

Câu hứa hẹn rất đỗi mơ hồ. Hà Tử Lăng buồn hỏi:

- Phải chờ tới bao giờ?

- Khi hoàng thượng tự nắm binh quyền! – Dương Tiêu Phong đáp.

Nghe chàng quả quyết, Hà Tử Lăng than thầm. Khang Hi ấu chúa hiện tại
vừa tròn tám tuổi thành ra cái ngày thiên tử tay nắm binh quyền hãy còn
rất xa.

- Lúc đó e tiểu nữ đã già - Hà Tử Lăng bĩu môi - Còn hơi sức đâu chu du tứ hải?

Hà Tử Lăng phán bằng giọng đầy hàm ý trách cứ mà êm ái quyến dụ, uyển chuyển ôn nhu, từng lời lẽ thấm vào tâm phế.

Dương Tiêu Phong ngắm diện mạo điên đảo thần hồn, biết tỏng nàng đang
trổ giọng hờn dỗi liền gật gù tìm tòi phương thức nhất tiễn hạ song
điêu.

- Vậy thì… - Để cho nhất cử lưỡng tiện, chàng vật nàng nằm ngửa trên
thảm cỏ xanh, ra tay nhanh chớp nhoáng xong cười nói - Bây giờ để bổn
quan đưa nàng lên thiên đường tìm cõi thiên thai!

Hà Tử Lăng hồn phi phách tán khi đôi môi của người khác phái khe khẽ hô
hấp bên tai nàng. Âm thanh hít vào thở ra đó phong nhuận và gợi cảm
khiến lồng ngực nàng căng lên. Nàng định đối đáp “đại sắc lang” thì lại vang vẳng tiếng hôn ghì ngấu nghiến trên chiếc cổ trắng như ngọc.

Chưa đầy một phút, y phục đôi bên sột soạt và sự va chạm xác thịt đầy
kích thích làm nỗi đề phòng trái tim chàng sụp đổ. Hà Tử Lăng bỏ mặc
tương lai trôi dạt về đâu, trong đầu chỉ thấy chan chứa xuân tình.

Lúc bấy giờ là giờ Thìn. Ánh mặt trời thưa thớt xuyên qua tán lá. Cánh
rừng nổi bật một màu hồng phấn in trên nền xanh. Vài cơn gió xuân nhẹ
nhàng thổi lất phất nhưng vẫn không làm dịu được nỗi bứt rứt khi thân
thể kiều mỹ bắt đầu tỏa hơi nóng.

Giây lát sau, trên thảm cỏ dưới gốc anh đào thập kỷ vẳng lên tiếng rên khẽ.

- Rất khó chịu phải không? - Dương Tiêu Phong cảm nhận trong đáy mắt bồ
câu đen láy dấy lên ngọn lửa hừng hực liền thì thầm vào tai Hà Tử Lăng – Vậy để ta giải nhiệt giúp nàng.

Nói rồi một tay thong thả cởi từng cút áo và thắt lưng, bàn tay kia
trượt xuống eo trút bỏ chiếc váy lụa. Vừa nhanh nhẹn thoát y, ánh mắt
sáng hơn lưỡi kiếm vừa lướt trên mình nàng xong dừng lại tại vùng trung
khu. Hà Tử Lăng lập tức cảm giác linh mẫn đang thầm mách bảo nàng động
tác thuần thục đó chứng tỏ chàng là một đại hành gia về phương diện hân
thưởng nhi nữ.

Ngắm thân thể nõn nà một thoáng, Dương Tiêu Phong mỉm cười tỏ vẻ hài
lòng. Nữ nhân trời sinh dung mạo mĩ lệ, dáng dấp thon gọn cộng thêm làn da mịn màng như nhung. Trong cơn hưng phấn, chàng đặt đôi bàn tay lên
hai quả đào tiên mềm mại êm ái đầy sức sống, mạnh dạn nhu niết khiến nơi mỵ hoặc dụ người đó biến thành đủ loại hình trạng.

Hà Tử Lăng hừm một tiếng trong cổ họng, đôi mắt phượng đê mê nửa khép
nửa hở. Ngọc thủ mềm nhũn dang rộng, gương mặt kiều diễm ngước lên
không trung nhìn cánh chim lượn lờ. Đôi chân nàng vô thức chống xuống
đất để nâng chiếc hông lên tựa hồ tìm kiếm mục tiêu, giai lệ hiển nhiên
đã khao khát đến mức khó kìm nén.

Phía đối diện, dục vọng cũng chiếm lĩnh toàn thể lý trí nam nhi. Bàn
tay trái phóng đãng đùa bỡn núi đồi nhấp nhô, Dương Tiêu Phong vuốt ve
hai chấm hồng đỏ rực cho đến khi chúng dựng đứng sừng sững một cách khêu gợi.

Thừa cơ nàng lim dim đắm chìm nơi buồng khoang rời rợi xuân tình, bàn
tay phải lần mò qua chiếc bụng bằng phẳng, tìm đến địa phương kín đáo và không khách khí thăm dò tiểu huyệt đã sớm ẩm ướt.

Sau khi biết nàng sẵn sàng lâm trận và hạ bộ cũng đã trỗi lên phản ứng
hết sức bản năng, Dương Tiêu Phong rút ngón tay ra, hạ người áp sát
người nàng toan hành động.


Đúng lúc thần long chuẩn bị xâm lấn cửa hang thì chợt có tiếng vó ngựa
vang vang, tuy rất nhỏ dưng rừng hoa anh đào yên ái tịch mịch thành thử
Hà Tử Lăng nghe rõ mồn một. Đương vòng tay siết chặt lấy lưng chàng để
tỏ thái độ tùy chàng định đoạt, Hà Tử Lăng bỗng mềm nhũn không còn xương cốt đành buông tay. Nàng ngượng ngùng nhắm mắt rồi khép dần cặp đùi
non hầu ngăn chặn giao long xung kích.

- Tách đùi ra!

Dương Tiêu Phong hạ giọng kiên định từa hồ ra lệnh thế nhưng tình nương lắc đầu cực lực phản đối:

- Giữa thanh thiên bạch nhật, nhỡ… có kẻ thấy thì sao?

Dương Tiêu Phong ngẩng đầu trông đám mây hồng trôi chầm chậm giữa trời quang mây tạnh, tặc lưỡi xong bất giác chùng mình.

Hà Tử Lăng hiểu nam nhân nằm phía trên nàng dường như muốn hành động,
không khỏi vừa thẹn thùng vừa sợ hãi bèn mở mắt bật tiếng kinh hô:

- Không được đâu!

- Kẻ khác nhìn thấy thì đã sao? - Dương Tiêu Phong nhướng hai đạo lông mày hùm – Cứ cho bọn chúng tha hồ ngưỡng mộ.

Hà Tử Lăng nghe lý luận trơ trẽn thì sắc mặt tái nhợt, bất an uốn éo
thân hình, khuôn miệng nhỏ xinh vô tình phát tiếng thở dụ dỗ.

- Không được đâu! - Nàng e lệ lặp lại lần thứ hai - Tiểu nữ quyết không cho đại sắc lang xông vào trong trướng của người ta.

Lo nàng cục cựa một hồi thì mất đi vị trí thủy lợi vì thủy triều lúc này đang dâng nên thần long có thể thừa dịp trơn tru tiến vào động.

- Được! Được! - Dương Tiêu Phong gật đầu lia - Nàng an tâm! Ta chỉ muốn ngắm nàng thêm chút nữa thôi.

Đoạn, chàng thở dài:

- Ai bảo ta bị một mỹ nữ rung động lòng người như nàng nằm trấn phía dưới chứ?

Nhân lúc Hà Tử Lăng đập tay lên vai chàng cười khúc khích. Đại sắc lang lén bứt một cọng cỏ bông lau mọc cạnh gốc anh đào khều nhẹ lên đùi
nàng.

Hà Tử Lăng sởn tóc gáy, lật đật hỏi:

- Hình như có cái gì ngọ nguậy trên chân tiểu nữ?

Dương Tiêu Phong ngoảnh đầu vờ tìm dáo dác, gương mặt lộ nụ cười gian tà xong quay trở lại bảo:

- Ồ! Đâu có gì đâu, chỉ là… con sâu.

“Hả!” Hà Tử Lăng hoảng hồn thét thất thanh, người giật nẩy khiến thần long đâm phập vào cấm địa.

Hoa tâm nuốt chửng đại long là lúc cơn khoái cảm di chuyển từ gót chân
lên đỉnh đầu như thể thiêu đốt hư ảnh của con sâu ảo. Giai lệ bấu năm
ngón tay xuống thảm cỏ, túm một bụi và rứt đứt, miệng bật tiếng rên lớn
chấn động cả khu rừng.

Dương Tiêu Phong nhìn ngọc thủ còn lại không ngừng khua loạn trong không khí. Ánh mắt phượng chuyển từ bất ngờ sang mê man, mỹ mạo hồng hào
nồng đậm xuân tình. Chàng giơ tay vuốt tóc nàng rồi điều khiển giao
long đều đặn nhịp nhàng, không ngừng tiến kích. Mỗi lần xuất nhập động
tiên là xuân lộ tràn trề ướt át đọng trên bích cỏ tựa sương mai.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Hà Tử Lăng cắn chặt môi hòng trì hoãn
tiếng rên, tâm cố chống lại dục hỏa nóng rần bên dưới cơ thể cơ mà rốt
cục vẫn địch không lại dược lực mãnh liệt tùy tiện xâm nhập nơi tư mật. Đôi chân trường túc thình lình banh ra.

Dương Tiêu Phong bật tiếng cười đắc ý. Bởi có một hoa khôi trong các mỹ nữ toàn thành ngoan ngoãn thuần phục dưới tay chàng thì không một nam
nhân nào không vừa ý cả. Hơn thế, bàn tay trắng ngần tùy tiện nắn bóp
đôi gò bồng đảo, Hà Tử Lăng mặc nhiên hưởng thụ cảm giác sung sướng tận
cùng của màn ái ân ngay chốn thiên nhiên rừng rậm sương mù.

Không lâu sau, Hà Tử Lăng co rút người vì một cơn thống khoái ngọt ngào
và tê dại lan tỏa khắp cơ thể khiến nàng thỏa mãn cùng cực.

Song song giây phút thiên thai của nữ giới, Dương Tiêu Phong cũng nhận
định được cỗ nhiệt lưu của nàng phun ra một đợt thủy triều làm cho hai
dãy hành lang bên trong tiểu động co siết và bó chặt đại long.

Trong thanh âm kiều mỵ của sự va chạm da thịt, giao long không ngừng
xuất nhập. Động xuân ấm áp co thắt ôm chặt lấy nơi khoái lạc của nam
nhân.

Trước sự tấn công vũ bão hòa tiếng vó ngựa rầm rộ, Hà Tử Lăng ngượng
chín bèn quyết định buông tiếng xin hàng. Cơ mà tay chân bủn rủn, nàng
khổ sở chống đẩy một cách yếu ớt lên bộ ngực chắc nịch.

- Thôi đủ rồi – Hà Tử Lăng hé mi thều thào - Ngừng lại đi đại nhân… làm ơn đi… tiểu nữ van xin mà… Có người đang tới…

Tự cổ chí kim, mỹ nữ uớc gì được nấy. Ngưng vùi hoa dập liễu độ mươi
giây, tai giả vờ nghe không rõ, Dương Tiêu Phong nheo mắt hỏi:

- Nàng mới vừa nói gì thế?

Hà Tử Lăng ngây thơ lặp lại:

- Xin… đại nhân… đừng làm vậy nữa… ngừng lại đi.

Ngặt nỗi chàng ranh mãnh nhún mình hai lần ở giữa câu đối đáp khiến đại
long thọc mạnh vào âm cung cho nên lại nghe câu khẩn cầu của nàng thành:

- Xin đừng… ưm… ngừng… ưm… lại…

Thấy nàng trúng kế quá ư dễ dàng, Dương Tiêu Phong không buông tha thì chớ, còn giả khờ hỏi:

- Nàng xin ta ...đừng ngừng lại hả...hả...hả...?

Mỗi tiếng hả được thốt ra là chàng dọng thần long thật thô bạo vô tận hang sâu hun hút.

Phát hiện bản thân trúng ngụy kế thì đã muộn, mỹ nữ ngất ngư hứng trọn
từng cú dập không nương tình liễu yếu đào tơ. Khuôn trăng thanh tú đỏ
rựng, đầu lắc lư sang hai bên trái phải, khóe môi anh đào hé mở toát ra
hơi thở gấp gáp như vừa chạy nước rút.

Tuồng diễn ái tình đến hồi hăng say. Động tác công kích nàng càng lúc
càng mãnh liệt. Hai bàn tay rắn rỏi giữ chặt chiếc hông nhỏ không cho
hương đồn mỹ lệ lắc mạnh hoặc tránh né. Dương Tiêu Phong ghì cứng lấy
eo nàng, phát huy toàn bộ thủ đoạn ái tình lục dục, đưa nàng lên tuyệt
đỉnh khoái lạc thêm vài lần.

Cảm giác bay bổng, Hà Tử Lăng nếm trải tư vị giao hoan mặn nồng giữa hai phái tính. Thi thoảng hạ bộ rung lắc kịch liệt, xúc cảm sung sướng đến sắp tắt thở nhắc nhủ nàng suốt kiếp tình nguyện một lòng một dạ thương
yêu đấng trượng phu này.

Và nàng vươn đôi cánh tay ôm vòng lấy cổ chàng, vùi đầu vào thớ cơ bắp
săn chắc để tận hưởng khí lực và thứ công cụ chỉ có ở chàng mới khiến
nàng choáng váng.

Cuối cùng, thần long hùng hổ một thời cũng bạo phát. Tiếng gầm hệt
tiếng bạch hổ sơn lâm kinh động tứ phương trước khi một đạo tinh binh
hung hãn từ đại long xâm nhập vào động huyệt. Hà Tử Lăng mờ mịt chẳng
thấy gì vì trước mắt chỉ còn mảng trắng mờ đục tựa mây mù thuộc cõi bồng lai. Tam hồn lục phách bay vút lên chín tầng mây, tâm tình giai lệ
chất ngất đến hôn mê bất tỉnh.