Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 67: Huyết hải thâm thù

Lan Châu. Cam Túc.

Biết không thể nào gạt gẫm nổi Cửu Dương, Khẩu Tâm nheo mắt nói:

- Thất đệ! Thật ra đại ca không phải là đang vờ vịt hoàn toàn. Đại ca vốn thân chinh Cam Túc với mục đích báo tin thất thủ. Ba khu căn cứ của bang
phái Đại Minh Triều ở Giang Nam quả nhiên bị chiếm lĩnh, chỉ có điều…

Để cho tình hình đậm phần gay cấn, Khẩu Tâm đình trệ việc thổ lộ mưu đồ ám toán Sư Thái, sát hại Trương Quốc Khải và triệt buộc Tần Thiên Nhân.
Khẩu Tâm thèm được nhìn thấy Cửu Dương nóng lòng tra hỏi.

Trước bốn cặp mắt thảng thốt của ba đại mỹ nhân và tên nhãi ranh, Cửu Dương hạch sách:

- Chỉ có điều gì?

Khẩu Tâm nhếch môi cười nửa miệng, chẳng màng đáp từ. Phía đối lập, trí óc siêu phàm tức tốc truy tìm phương thức khiêu khích.

- Đã tới nước này rồi – Cửu Dương hừ mũi nhạo báng - Huynh còn ngại chuyện gì mà không dám nói ra?

- Ai bảo với ngươi rằng ta không dám? – Khẩu Tâm sập bẫy khích bác, lật đật
tiết lộ – Được! Ngươi muốn biết sự thật lắm sao? Ta cho ngươi hay, đại
ca của ngươi không còn cầm cờ nêu cao chính nghĩa phản Thanh phục Minh
nữa. Mà hiện tại, ta là mệnh quan phò trợ triều đình Mãn Châu.

Cửu Dương lắc đầu thất vọng:

- Thật không ngờ bấy lâu nay đệ kính huynh nhiệt tình chánh trực nhưng giờ
huynh lại biến thành một kẻ ích kỷ háo danh, không còn là đại ca Khẩu
Tâm mà đệ từng quen biết.

Đánh giá đối phương rồi, Cửu Dương cũng thay đổi cách xưng hô:

- Sư huynh của ta thế nào?

Khẩu Tâm cười gằn:

- Tần Thiên Nhân chắc mẩm ở dưới âm tào địa phủ cạn chén với Trương Quốc Khải, Sư Thái và lão Tôn.

Khẩu Tâm đối đáp đúng y dự liệu của Cửu Dương. Tất cả những vị lãnh đạo bang hội đều đã qua đời. Thảo nào đường lộ bị chặn xong lại mở.

“Quân vô loài!” Cửu Dương thầm rủa, lòng chán chường những kẻ chỉ lo nghĩ đến bã vinh hoa phú quý mà đành tâm phản bội xứ sở dân tộc, nguyện làm chó
săn cho lũ ngoại bang cướp nước hại dân.

Cửu Dương nhìn tướng tá Khẩu Tâm, khe khẽ lắc đầu lần thứ hai. “Hắn sao lại dùng tài sức công ơn mà Sư Thái đã hết lòng truyền thụ và thương mến để đi dập tắt lệnh kỳ chính nghĩa?” Rồi lặng lẽ thở dài, Cửu Dương nghĩ
“hắn võ nghệ cao cường, đương thời là một nhân tài kiệt xuất rạng danh
môn hộ, vốn là người tận trung báo quốc, hành động trung dũng và xử sự
cương trực, nay biến nết thế này đây. Vì lý do nào khiến hắn tự mình hóa thân thành một trở ngại cho phong trào đấu tranh giành độc lập?” Cửu
Dương cứ tự hỏi chính bản thân chàng. Và chàng thật không thể tưởng
tượng cả đời đoán tướng lại đoán sai lòng dạ của người mà chàng từ nhỏ
tới lớn gọi bằng đại ca.

Phân đà Cam Túc vốn không hề có đường hầm xuống núi để đi đến Hà Nam. Tối
qua, khi Khẩu Tâm an giấc, Cửu Dương chỉ đơn giản bảo quân đội phản
Thanh ẩn nấp lại trong mật hầm. Sáng ra, chàng gạt Khẩu Tâm nói là nhân
mã đã rời Cam Túc, rồi dụ Khẩu Tâm đi đến chỏm núi có chiếc cầu dây để
đoàn quân thiết giáp đuổi theo tới đó mà bỏ bao vây chân núi Kỳ Liên.
Cửu Dương buộc lòng hy sinh bản thân hầu tạo cho quân đội Cam Túc cơ hội thoát khỏi căn hầm và theo đường mòn xuống núi. Nhận thức địch đông ta
ít, Gia Cát tái lai đành đánh nước cờ thí một vị tướng cứu ngàn quân
binh. Dùng tánh mạng làm mồi nhử cá cắn câu để cho phân đà Cam Túc được
vẹn toàn và nhập một với Phong Võ Môn ở tỉnh Chiết Giang. Phân đà Chiết
Giang không thuộc bang phái Đại Minh Triều, nhưng là do Tần Thiên Nhân
đích thân đào tạo dụng làm việc phục quốc nếu chẳng may có ngày bất hạnh như hôm nay, chỉ có Cửu Dương biết được bí mật này.

Thương nhớ người con gái đã một thời nhờ mình chỉ dẫn thổi tiêu, Cửu Dương gằn giọng hỏi:

- Nữ Thần Y sao rồi? Ngươi đã làm gì sư muội?

Cảm nhận sự khẩn trương dâng lên trong đôi mắt kẻ đa tình, Khẩu Tâm chắc lưỡi:

- Chậc! Ngươi cần chi nổi nóng? Nữ Thần Y không sao, giờ này chắc đang làm chuyện gieo giống với Dương Tiêu Phong.


Và quyết khiến Cửu Dương đau lòng, Khẩu Tâm cười nói:

- Trai anh hùng gặp gái thuyền quyên. Mãn Hán một nhà. Sau này giống nòi của
hai người họ sinh sôi nảy nở và mang trong mình hai dòng máu khác tộc,
ngươi nghĩ có tốt không?

Cửu Dương dán mắt xoáy vào mặt Khẩu Tâm một hồi, rồi ngẩng đầu lên trời cười lớn hơn.

- Khẩu Tâm! – Cửu Dương không chút nể nang, gọi đích danh sát thủ Thiết Đầu
Lôi, chẳng thèm kính trên nhường dưới - Ngươi nghĩ ngươi thốt ra những
lời này là có thể chọc tức ta để bộc lộ khuyết điểm khi choảng nhau?
Ngươi tưởng ta cũng đần độn giống ngươi sao? Chắc ngươi quên ta là ai
rồi. Ngươi vểnh tai lên mà nghe đây, nếu Dương Tiêu Phong hắn dám chạm
đến một sợi tóc của Nữ Thần Y, ta sẽ không để hắn chết một cách dễ dàng!

Khẩu Tâm hắng giọng chế nhạo:

- Nếu ngươi nghĩ ngươi có khả năng cứu Nữ Thần Y ra khỏi lòng bàn tay của
Dương Tiêu Phong thì ngươi thật là ấu trĩ, đầu óc ngu muội. Cửu Dương!
Bộ ngươi chưa hề nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Bắc quan đại nhân à?
Ta thật tình lo lắng dùm ngươi!

Cửu Dương quả thực chưa từng giáp mặt Phủ Doãn đại tướng quân thành thử chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

- Nực cười! - Trâu con mới sinh, không kinh gì hổ. Cửu Dương đáp tỉnh - Khẩu
Tâm, ngươi không cần lo bò trắng răng! Mà ngộ nhỡ ta thất bại, ngươi
cũng không còn cơ hội sống sót trên đời để chứng kiến vì trưa nay ta kết liễu tánh mạng của ngươi trước, rồi sau đó mới đi tìm Dương Tiêu Phong
tính món nợ sát hại sư huynh và bang hội phản Thanh!

Khẩu Tâm nghiến chặt hai hàm răng, bụng dạ hận Cửu Dương tới độ sắp phát rồ. Hắn không hiểu sao Cửu Dương cứ mở miệng là xuất ngôn bừa bãi. Gia Cát
tái lai ngạo mạn, coi trời bằng vung. Chỉ với một mình mà cả gan xổ câu
khiêu chiến cả hai đối thủ xếp hạng không tệ trong giới giang hồ.

Mặt đỏ bừng, Khẩu Tâm tức mình khi nghĩ bản thân hắn cố tình kiếm chuyện
nói về Nữ Thần Y hòng khiêu khích Cửu Dương nhưng trái lại bị Cửu Dương
chọc giận. Máu sôi sùng sục, sát thủ Thiết Đầu Lôi cố hít thở thật sâu,
ráng định thần để lát nữa giao tranh không nóng nảy mà chân khí rối loạn dẫn đến bộc lộ nhược điểm.

Dầu biết rằng có ngày giao chiến nhưng khi nghe những lời đoạn tuyệt tình
huynh đệ thốt ra từ cửa miệng của Cửu Dương, Khẩu Tâm tránh không khỏi
cảm giác sợ hãi đến nổi da gà. Với Cửu Dương, Khẩu Tâm có đôi ba phần dè dặt lẫn nể nang. Mà cũng phải, ngay cả đám hắc đạo không kiêng trời nể
đất, hễ mà nghe nhắc danh tánh Cửu Dương thì đại đa số đều rụt đầu khiếp đảm. Gia Cát tái lai anh hùng khí phách, trí tuệ vượt khỏi thiên hạ,
mới mười tuổi đã thành danh khắp võ lâm trung nguyên.

- Phì! - Khẩu Tâm run bụng song vẫn phun nước bọt nói cứng – Ngươi đừng có mà
láo toét hao lời. Bữa nay ngươi sẽ phải bỏ mạng tại Kỳ Liên Sơn!

- Không tin à? - Cửu Dương nói nhanh – Thế thì để ta đoán xem tướng số cho ngươi.

Bấm mấy lóng tay, Cửu Dương nói:

- Ta khuyên ngươi hãy rút lui giang hồ, trở về Tàng Kinh Các xem sách thánh
hiền vì ngươi không còn sống bao lâu nữa. Riêng phần ta nhất định sống
lâu hơn ngươi.

- Ha ha! – Khẩu Tâm cười nói – Ngươi đã bị mất binh khí, làm sao mà sống lâu hơn ta?

- Cần chi vũ khí? – Cửu Dương hừ giọng hỏi lại - Ngươi còn chưa lãnh ngộ hết
bảy mươi hai chiêu thức Thiếu Lâm thất thập nhị nghệ, nhắm bản thân có
thể thắng nổi ta sao?

Rồi vỗ vỗ trán, Cửu Dương vờ ngọt giọng:

- Hay là ngươi quỳ xuống bái ta làm sư, ta sẽ phụ đạo thêm cho ngươi rồi mười năm sau chúng mình giao chiến?

- Ta…

Khẩu Tâm long mắt định nói đếch thèm bái tên súc sanh như ngươi làm thầy thì Cửu Dương chen lời:

- Ngươi thế nào? Ngữ như ngươi không đáng làm môn đồ của lò võ Thiếu Lâm!

- Khả ố! – Khâu Tâm quát – Ta lấy danh phận trù trì của chùa Thanh Tịnh và là đại đệ tử của Giác Viễn Lâm đại sư, hôm nay trục xuất ngươi ra khỏi sư
môn!

- Nói chơi! – Cửu Dương phẩy tay áo – Ngươi không còn là đương gia của bang
phái Đại Minh Triều nữa. Nếu đã như ngươi đánh mất lời thề trung thành
với tổ quốc, làm trái tôn chỉ của Nam Thiếu Lâm thì lấy tư cách gì trục
xuất ta?

Sĩ diện bị chà đạp, Khẩu Tâm sôi gan, mắt hằn gân máu. Âu cũng bởi từ lâu, Khẩu Tâm cứ cho rằng công phu bản thân chí ít phải thuộc hàng võ lâm
cao thủ. Nay nghe Cửu Dương ngang nhiên hạ thấp nhân phẩm rồi còn bảo
bái làm sư để từ từ thụ giáo thì quả là khinh thường quá đáng.

Nỗi căm phẫn của Khẩu Tâm không dừng ở đây. Dường như nói chưa đã miệng, Cửu Dương chắp tay sau lưng phán:

- Lúc nãy ta đã có cho biết ngươi không còn sống bao lâu trên thế gian này.
Nay ngươi vẫn cố chấp không giác ngộ, nhận giặc làm cha thì ta đành phải phí nội công mà tiễn ngươi lên đường xuống âm cung sớm hơn kỳ hạn.

Nhưng trước lúc chấp chưởng hình đường, Cửu Dương quyết định cho đối phương cơ hội sửa đổi:

- Ta hỏi lần chót, ngươi có hồi đầu là ngạn hay không?

Khẩu Tâm nhổ thêm một bãi nước bọt, làm thinh. Đã đành người đối diện chọn
con đường phụ nhà phản nước, càng lúc càng lún sâu vào vũng lầy công
danh, Cửu Dương chỉ biết lắc đầu:

- Ngươi nhất định gặp quả báo.

Và bằng giọng cương nghị, Cửu Dương chỉ mặt Khẩu Tâm:

- À mà không, hạng người như ngươi không cần thiết trông chờ trời cao trừng trị vì ngay bây giờ quả nhân sẽ báo ứng ngươi đây!

Thân chuyển nhanh hơn đà điểu, Cửu Dương dứt lời liền thi triển Khinh Thân
Công lao vun vút như hòn đạn đến chỗ Khẩu Tâm đang đứng hòng giáp trận.

- Được lắm! - Khẩu Tâm tức khắc bẻ các lóng tay - Hôm nay huynh đệ chúng ta phải đánh vài hiệp cho thật thỏa thích.

Khẩu Tâm vừa phát xong âm cuối cùng là đối phương phóng tới nơi. Cửu Dương
vốn coi kẻ ác như kẻ thù thành thử hạ thủ không chút dung tình, mang
nguyên bộ ba mươi sáu cước pháp tối cao của Nam Thiếu Lâm ra sử dụng.
Cước pháp có bốn loại là tiền cước, hậu cước, hoành cước và phi cước.
Mỗi loại phân chia thành vài môn. Chẳng hạn như tiền cước dùng chân đá
về phía trước, bộ nầy gồm chín môn. Hậu cước gốp làm ba môn dưng dụng
chân đá về phía sau. Hoành cước lấy chân đá vòng và phi cước cũng gồm ba môn nhưng chùng đôi chân bay lên để đá.

Thân pháp lão luyện, Cửu Dương xuất chiêu có công có thủ hầu triển khai
những tuyệt học tối đa. Gia Cát tái lai chứng minh quyển binh khí phổ
xếp chàng hạng ba là tuyệt nhiên không nhầm lẫn.

Khẩu Tâm mấy lần định cho tay vào áo cà sa để moi vũ khí Thiết Đầu Lôi ra
ứng chiến. Ngặt nỗi trận kịch đấu này Cửu Dương làm chủ, tung đòn sấm
sét đánh phủ đầu tấn công hết cả tứ chi địch thù. Khẩu Tâm gạt đỡ đến
mệt bở hơi tai, ước gì có cánh tay thứ ba mà cầm binh khí.

Đòn thế thực dụng trong lúc chiến đấu, mục đích thủ thắng chắc chắn và cấp
thời được nâng lên hàng đầu. Các đòn đá mà Cửu Dương thể hiện gần như
tuân thủ hai nguyên tắc là tốc độ và sức mạnh. Nhiều thế đá bay đa dạng
kết hợp với đá xoay, đá cao, đá song phi hay đá liên hoàn đều được khai
thác một cách hoàn mĩ.

Khẩu Tâm vung tay chống chọi một hồi thì bắt đầu biến chiêu tấn công vì nếu
không là Cửu Dương nắm toàn quyền tung hoành ngang dọc.

Trong một trường hợp chân phải của Khẩu Tâm để ở phía sau còn chân phải của
Cửu Dương bước lên, vô giao chiến tay phải Cửu Dương đánh thì Khẩu Tâm
xuất Thôi Sơn Tống Thủy. Khẩu Tâm xoay ngang bàn chân trái trước khi bàn chân phải tiến sâu vô giữa hai chân địch thủ, hổ tấn, rồi quơ tay trái
gạt tay kẻ thù. Đồng thời, Khẩu Tâm dùng gu thứ hai của ngón giữa tay
phải mà điểm vào chấn thủy.

Cửu Dương đối kháng bằng đòn chân Di Ảnh Câu Liêm. Chàng nhác thấy Khẩu Tâm tiến chân phải lên còn chân trái của mình thì ở phía sau, vô giao chiến tay phải Khẩu Tâm điểm thì Cửu Dương bước chân phải tréo qua trái, xoay lưng rồi dùng gót trái huơ ngang móc lên hạ bộ.

Binh! Khẩu Tâm dính cước hiểm, thân hình xiểng niểng hệt cỏ bông lau bị làn
gió thổi ngả nghiêng. Cửu Dương tiếp nối bằng Di Tả Bàn Long, lướt chân
trái thốc gót tới bên trái, chân phải đá ngang và tạt cạnh bàn chân vô
hông.

Bốp! Khẩu Tâm rêm be sườn, chưa kịp rên rỉ thì lãnh thêm Lưu Vân Xuất Truật. Cửu Dương không cần thu hồi chiêu thức vừa mới xuất mà xoay mạnh người, vung tay trái gạt tay Khẩu Tâm để tung chân trái móc gót vòng lên đạp
vô ngực.

Bộp! Trúng ba độc cước, Khẩu Tâm không còn dám đánh đấm bạt mạng nữa mà vội
vàng lui ra khỏi tầm đá của Cửu Dương. Cơ mà đối phương không cho Khẩu
Tâm rút khỏi võ đài, Cửu Dương rùng mình lấy trớn bay đá ngang. Thấy
Long Phi Cước sắp sửa tống vô mặt mình, Khẩu Tâm giơ hai bàn tay lên bắt chân địch thủ.

Chộp được đôi bàn chân của Cửu Dương, Khẩu Tâm thở phào. Nhưng hắn chưa kịp
vận quyền vào hai cánh tay để phế bỏ cặp chân đó thì chẳng biết làm cách nào mà Cửu Dương xoay mình vòng vòng như chong chóng rứt khỏi bàn tay
của Khẩu Tâm.

“Đây quả là Hư Vô Cước!” Khẩu Tâm trợn mắt kinh người. Từ hồi nhập môn tới
giờ chỉ thấy Giác Viễn Lâm đại sư thi triển một lần rồi từ trần, ai dè
tuyệt kỹ này còn có kẻ học được. Cửu Dương đạp lên vai Khẩu Tâm, nhảy
chân trái để thân mình quây tròn trên cao khoảng chừng năm thước rồi đáp xuống kẹp đầu kẻ thù sát hại bang phái. Ngay tức khắc, Khẩu Tâm nhận
biết bản thân đang lâm tình cảnh hiểm nghèo, nếu còn lần chần thêm ba
giây là bị Cửu Dương bẻ cổ nên thầm than trời như bọng.

Dưng Khẩu Tâm không phải loại người cuống quýt mỗi khi gặp nạn. Hắn thuộc típ người bình tĩnh mỗi lần giao tranh.

Lúc bấy giờ, đang thừa đôi tay thành thử Khẩu Tâm mau chóng rút binh khí
Thiết Đầu Lôi ra quất thẳng lên cao. Khẩu Tâm sử dụng thứ vũ khí này vô
cùng thành thạo thành ra không cần nhắm cũng có thể quật ngay mặt Cửu
Dương.

Bị phản đòn, Cửu Dương buộc lòng né hung khí. Chàng phi thân lộn một vòng
trên không trung và hạ xuống đất. Đứng cách Khẩu Tâm chục thước, nhìn
Thiết Đầu Lôi quay mòng mòng mà Cửu Dương hiểu rằng cơ hội nhập nội sẽ
rất khó khăn, có thể nói còn ngặt nghèo hơn lên thiên đình gặp Hằng Nga
tiên nữ.

Về phần Khẩu Tâm thì hẳn nhiên biết gió đã đổi chiều, hiện tại thì hắn
đang cao cơ vì đêm qua nấp mình sao thân cây, hắn vô tình nghe được tên
đồ đệ hậu đậu của Cửu Dương tức là Hiểu Lạc đánh rơi binh khí của sư phụ nó vào lòng vực thẳm.

Mặc dù Khẩu Tâm tỏ tường đối phương đang lâm thế quẫn nhưng vẫn sợ đầu óc
minh mẫn của Cửu Dương nghĩ ra cách khắc phục tình hình. Khẩu Tâm liền
cầm chặt dây xích, giơ tay thẳng lên trời quơ một vòng lấy trớn và ném
chiếc lồng sắt.

Vèo! Cửu Dương nghiêng người sang trái tránh hung khí. Khẩu Tâm đâu dại gì
ngừng tấn công, cứ ném Thiết Đầu Lôi vù vù liên tu bất tận. Không đủ
thời gian suy nghĩ cách phá giải trận thế, Cửu Dương chẳng biết làm sao, chực chờ lồng sắt bay tới thì né qua né lại, hớ hênh một chút là đút
đầu vào rọ ngay.

Đằng kia, đứng trên chỏm núi trông sang, ba nàng con gái thấy thảm trạng của Cửu Dương trước mắt. Ai nấy phập phòng lo lắng cho đấng trượng phu mà
họ đem lòng yêu thương từ cái nhìn đầu tiên. Ngặt một nỗi cầu dây đã
gãy, khoảng cách hai bên bờ vực thẳm lại xa nên chi không thể thi triển
khinh công qua đó tiếp ứng. Nước mắt dầm dề, Lộ Phi Yến gục mặt lên vai
sư tỉ. Lộ Phi Nhi vừa vuốt tóc vỗ về sư muội vừa nhìn chiếc bóng của Cửu Dương choáng choàng bay xẹt tứ tung, thấy Thiết Đầu Lôi không dừng truy kích chàng mà trái tim nàng tàn lụi.

Hiểu Lạc đánh mất ý chí nam nhi. Nó bù lu bù loa còn hơn nữ giới. Lại nữa,
nó quỳ gối và đập đầu binh binh lên mặt đất, miệng mồm tự trách tay chân sao mà bất cẩn.

Tiểu Tường khác hai nữ một nam. Nàng dồn tâm tư vào việc báo động với Cửu
Dương đường bay của Thiết Đầu Lôi. Kẹt cái là Tiểu Tường chậm lụt, hung
khí bay tới đích rồi mới hét toáng cho Cửu Dương hay. Dù rằng Tiểu Tường không hẳn mách nước nhưng nhờ vậy mà Cửu Dương tìm ra phương pháp gỡ
thế bí. Cửu Dương công nhận Khẩu Tâm chẳng phải đối thủ hạng xoàng, thêm vào binh khí hung tợn trong tay thì không dễ gì đánh tháo. Gia Cát tái
lai bèn động não. Bên tai văng vẳng tiếng Tiểu Tường chỉ đạo phải né bên nào.

Binh khí lợi hại nhất nhì võ lâm hoặc gì gì đi chăng nữa cũng có yếu điểm,
không thứ chi là hoàn thiện vẹn toàn. Bởi thế mà Cửu Dương phát hiện nãy giờ chàng toàn nghiêng người lẩn tránh hai bên phải trái, nghĩa là vũ
khí Thiết Đầu Lôi chỉ có thể phát huy tối hậu ở trên cao, hữu hiệu khi
địch đang đứng sững chứ đối thủ tấn công vùng hạ bộ trở xuống thì binh
khí đó xem như đồ bỏ. “Nếu vậy thì muốn khắc chế tình thế,” Cửu Dương tự nhủ “ta nên lặn vào nhập nội bằng cách áp sát mặt đất và phản công.”

Nghĩ là thực hành. Cửu Dương lập tức tung Ngọa Cước. Tư thế gần như nằm

nghiêng, tay trái chĩa mặt đất, chống để lấy trớn trượt thân hình như
khi bị té trên tảng băng trơn mà trượt một đoạn. Hông trái hạ và vai
trái buông thấp xuống, Cửu Dương trượt rất nhanh. Tới trọng điểm tấn
công, Cửu Dương co chân phải rồi tông cú đá nhằm vào phần cổ chân trụ
của đối phương.

Về phần Khẩu Tâm, binh khí Thiết Đầu Lôi mới vừa ném ra, địch thủ đang
đứng đó đột nhiên biến mất. Khẩu Tâm tức tốc định thần, giác ngộ Cửu
Dương nghiêng người áp sát đất. Vị hòa thượng hờ chưa kịp thu chiêu thì
mắt cá chân trái bị đốn khiến thân hình chúi nhủi.

Bịch! Khẩu Tâm té úp mặt cơ mà mau lẹ đứng dậy tức thì. Cửu Dương lúc này đã
thành công nhập nội từ bên dưới vùng hạ bộ, liền vụt đứng lên dùng cạnh
bàn long, tức là phần tiếp giáp giữa mu bàn chân và lòng bàn chân gần
ngón út, làm vũ khí xuất đòn. Cước pháp ở tầm cực thấp với những đòn
chấn khớp có uy lực khủng khiếp khiến Khẩu Tâm chao đảo. Binh khí Thiết
Đầu Lôi giờ trở thành vô dụng, Khẩu Tâm vung tay vứt phứt đi.

Hai cao thủ áp sát lưng. Chỉ chờ có thế, Cửu Dương xoay mình đá Tảo Hậu
Cước, chân tảo quét ra sau nhằm công kích sự thăng bằng của đối phương.
Khẩu Tâm xoay trở trong vô vọng.

Một khắc nữa trôi qua, sát thủ Thiết Đầu Lôi bị Khổng Minh tái thế hạ gục.
Khẩu Tâm nhắm mắt bó tay, dầu muốn dầu không cũng phải biến thân thành
bao cát cho Cửu Dương thi triển cước pháp liên hoàn bao gồm nhiều chiêu
đá liên tiếp như đá ngang, đá vòng cầu, đá tống trước, đá xoáy, đá chẻ,
đá láy và đá xoay người. Đòn đơn phối hợp chiêu thức dùng chân quy ước.
Bốp! Bốp! Bốp…! Một tràng âm thanh đanh gọn vang lên. Khẩu Tâm hết ôm bả vai phải lại bưng cánh tay trái, rồi thì gập người xuống xoa đầu gối...

Chung cuộc, Khẩu Tâm thổ huyết. Hắn quỳ sụp xuống đất sau khi Cửu Dương tung
thân hình úp ngược và búng hai chân vào ngực. Tam đại giai nhân tươi
cười xoay sang Hiểu Lạc, thấy nó vừa nhảy cẫng vừa vỗ tay hoan hỉ.

Hoàng hôn tàn phai.

Cửu Dương đứng chắp tay sau lưng trong khi tên bại tướng lại lục khẩn cầu
tha mạng. Khẩu Tâm quỳ gối, tay trái chẹn ngực, tay phải quẹt vết máu
tươi dính đầy cằm.

- Thất đệ! – Khẩu Tâm hạ giọng chuyển lối xưng hô – Đệ hãy nể tình chúng ta
từng ăn chung một mâm và sống chung mái nhà mà tha cho huynh lần này.
Huynh biết tội nghiệt của huynh sâu nặng nhưng huynh hứa kể từ hôm nay
sẽ sửa đổi, sẽ tu thân luyện tánh, tụng kinh niệm phật rồi làm nhiều
công quả cho chùa Thiếu Lâm.

Cửu Dương câm lặng, ánh mắt hướng xa xăm, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
Tim đập thình thình, Khẩu Tâm chờ hoài cơ mà không nghe ân xá liền nói:

- Đệ không nể tình đại ca cũng phải nể tình chúng ta bái chung một ân sư và
đã có thề rằng tuy không sinh ra cùng năm nhưng sẽ chết cùng ngày cùng
tháng.

Nghe nhắc tới sư phụ và lời nguyện sinh tử bất ly, Cửu Dương cau mày thu nắm đấm. Kẻ vô sỉ trước mặt chàng chính là hung đồ thủ tiêu Sư Thái, đích
tay kẻ tấm sơn đồ để cho quân đội triều đình Mãn Châu xua binh tiêu diệt phần tử phục Minh, giết hại tổng đà chủ cùng toàn thể thành viên bang
phái phản Thanh. Nay vì sa cơ mà không ngại ngần kể lể tình huynh đệ.
Cửu Dương lắc đầu tự hỏi trên cõi trần sao lại có người tham sinh úy tử, trơ trẽn đến thế này?

Thừa lúc người đối diện chán ngán nhân tình thế thái, Khẩu Tâm rút đoản đao
từ trong tay áo đâm một nhát vô đùi Cửu Dương, rạch một đường dài xuống
gối. Hạ thủ xong, Khẩu Tâm bật dậy bước thối lùi.

Bất thần trúng quỷ kế, Cửu Dương chệnh choạng muốn ngã, mắt chòng chọc ngó
tên hèn mạt đã bất chấp thủ đoạn để ngoi tới vinh hoa.

Lòng nhân hậu của Cửu Dương như ánh đèn trước gió, loe lóe rồi vụt tắt ngay liên tiếp.

- Ngươi muốn ta nể tình phải không? - Cửu Dương đứng thẳng người và đưa tay chỉ mặt Khẩu Tâm – Được! Nể tình chúng ta từng là huynh đệ, ta chúc ngươi
hạ lộ bình yên!

Và quyết đoạt mạng kẻ Hán gian, Cửu Dương rắp tâm xuất chiêu tuyệt kỹ.

Đúng lúc Cửu Dương xê dịch chân bị thương, dùng chân lành mạnh đạp đất nhảy
lên toan quặp cổ Khẩu Tâm để tung Hư Vô Cước thì từ đằng sau lưng, một
mũi tên phóng tới ghim sâu vào vai trái.

Song Lộ Phi nương và Tiểu Tường thảng thốt gọi tên tình lang.

Xa xa, chân trời tím một màu tù túng. Toán quân thiết giáp ùng ùng bủa ra từ rặng thông già.

Hết.