Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 63: Quyết chiến sinh tử (7)

Tần Thiên Nhân chưa kịp thanh lý môn hộ thì bản thân rơi vào cảnh mãnh hổ
nan địch quần hồ, nội công yếu dần. Cơ mà sau ba mươi chiêu lại lừa được thế thu phục Tô Khất.

Trong một lần phó tướng mai lặc chương kinh xuất chiêu Cương Đao Sát Thích,
Tần Thiên Nhân nghiêng người một chút cho thanh đao trượt qua vai phải.

Lòn dưới cánh tay của Tô Khất để vòng ra sau lưng, Tần Thiên Nhân tóm lấy
đôi vai địch thủ mà quật xuống đất. Tô Khất chưa kịp thu binh khí về đã
bị đối phương hạ thẳng cẳng.

Lối ra đòn nhanh gọn của thần quyền Nam hiệp khiến Khẩu Tâm chết khiếp,
lòng không muốn đấu với cao thủ đệ nhất võ lâm bèn thối lui vài chục
bước. Thoát khỏi của Tần Thiên Nhân, Khẩu Tâm chong mắt nhìn Tô Khất lóp ngóp như cá mắc cạn mà bụng dạ phát run, ruột rà thắt gút hết ham tham
chiến.

Tô Khất lúc bấy giờ sắm vai cá nằm trên thớt chực chờ Tần Thiên Nhân kết liễu tánh mạng.

May thay Khẩu Tâm truyền lệnh. Đoàn cung thủ dàn thành hai hàng.

Thừa dịp Tần Thiên Nhân quay đầu nhìn toán cung thủ, Tô Khất bật dậy thi
triển khinh công bay lại đứng cạnh Khẩu Tâm. Đội tiền vệ thấy phó tướng
an toàn thoát khỏi vòng chiến thì lập tức phóng tên rồi lui về phía sau
hậu vệ. Tất cả thành viên bang hội xông lên làm bia, quyết bảo tồn tính
mạng cho tổng đà chủ. Trong nháy mắt, toàn thể tử vong. Xác người rụp
ngã như sung rụng.

Phát hiện Tần Thiên Nhân còn đứng vững, Khẩu Tâm hất đầu ra dấu. Binh sĩ đội nhì thay đổi chiến thuật, giương cung bắn tiễn về phía Lâm Tố Đình và
Nữ Thần Y.

Lâm Tố Đình khuấy kiếm gạt tên, vừa lo cho bản thân vừa bảo vệ Nữ Thần Y
nên sơ suất, một mũi tên bay thẳng vào người. Giây phút tử thần mở cửa
đón mời, Tần Thiên Nhân lao đến đỡ. Chàng trúng kế hiểm, mũi tên đâm
trọn vào ngực, chưa kịp rút ra thì lãnh thêm một loạt phi tiêu.

- Thiên Nhân!

Nữ Thần Y nức nở gọi tên phu quân, cùng Lâm Tố Đình hớt hải chạy lại đỡ
chàng ngồi dậy. Tần Thiên Nhân cử động không được, máu đỏ tuôn ào thành
dòng. Lâm Tố Đình cảm động tới nổi tắt tiếng.

Phía đối diện, quân lính triều đình thấy thần quyền lâm nạn liền tuốt binh khí và xông lên hầu tiêu diệt trọn bộ.


- Dừng tay!

Như bóng ma, Dương Tiêu Phong thình lình xuất hiện trên lưng hắc mã. Binh
lính triều đình dạt sang hai bên nhường đường cho chủ soái giá lâm. Phủ
Doãn đại tướng quân an cư tại đỉnh Tông Quy hổm rày, màu chiến y có phần nhạt phai cơ mà thần khí hãy còn dũng mãnh, dáng dấp vẫn toát ra vẻ oai hùng điểm chút phong sương.

Sau khi cản quân binh hành hung, Dương Tiêu Phong giơ cánh tay đã từng chinh chiến bao năm trường miệt mài chỉ tân nương tử:

- Các người bắt sống cô gái đó, đem về đây cho ta.

Tuân lệnh chủ soái, hàng tá quân binh tiến lên một lượt, nhiều cặp mắt đổ
dồn về phía Nữ Thần Y. Bọn lính Thanh nghe nói không được làm tổn thương tới nàng nên quăng hết binh khí, chỉ chà lòng bàn tay vào nhau và bẻ
các lóng nghe răng rắc.

Nữ Thần Y co ro khiếp đảm. Mặt trắng bệch chẳng còn giọt máu, nàng chứng
kiến nhiều gã thanh niên thân mình vạm vỡ, cao ngất ngưởng tựa những pho tượng được đúc bằng đồng lừ lừ bước tới gần. Hệt con nai tơ bị đàn sư
tử vây bọc, cặp mắt nhung huyền cầu cứu phu quân.

Tần Thiên Nhân vận công lực lần cuối. Không thông. Nội khí tổn thương,
nguyên khí bất vận hành. Phi tiêu ghim sâu vào các huyệt kiên tỉnh, thái uyên, túc tam lý, tam âm giao và dũng tuyền khiến tứ chi tê bại. Vì đôi chân mất sự linh hoạt thành thử thuật khinh công bị phá hủy. Hơn nữa,
ám khí cản trở bách mạch ở đan điền, tắc nghẽn dòng chân khí thăng lên
cánh tay mà thần quyền nam hiệp lại là chuyên gia đòn tay.

Dương Tiêu Phong vẫn ngồi oai linh trên lưng tuấn mã, dùng ánh mắt vô thần
ngó Nữ Thần Y. Gương mặt tuấn kiệt khôi ngô không biểu lộ nửa li cảm
xúc.

Nữ Thần Y nhìn Tần Thiên Nhân, lòng quặn thắt khi bắt gặp vết thương của
chàng âm ỉ máu. Và nàng chợt hiểu bản thân phải làm như thế nào, bèn
chộp lấy thanh gươm trên tay Lâm Tố Đình.

- Các người còn bước tới nữa, ta sẽ chết ngay! – Nữ Thần Y gằn giọng đe. Nàng đứng dậy kề gươm lên cổ.

- Xin đừng, Tây Hồ! Muội đừng xuống tay! - Tần Thiên Nhân thống thiết gọi nương tử.

Và chàng thổ huyết, miệng liên tục van nàng chớ nên thực hiện lời thề
không gian dối “đời này chỉ yêu một mình huynh thôi. Muội sẽ tìm cách tự sát trước khi binh lính chạm đến muội.”

Người lo cho tánh mạng của Nữ Thần Y không chỉ có mỗi một Nam hiệp thần
quyền. Đằng kia, Bắc quan đại nhân cũng khiếp vía đến độ mặt mày xám
ngoét. Dương Tiêu Phong tự rủa bản thân chểnh mảng, khi không lại để
nhóm thuộc hạ làm giai lệ kinh hãi.

- Tất cả lui ra! – Dương Tiêu Phong phất tay, lớn tiếng nạt binh sĩ.

Đám lính Thanh đâu dám không tuân, lật đật khua chân tản mát. Chờ bọn đầu
trâu mặt ngựa khuất bóng, Dương Tiêu Phong ngọt giọng bảo Nữ Thần Y:

- Nàng đừng sợ, hãy bỏ vũ khí xuống và theo bổn quan về hoàng cung. Có yêu cầu gì ta cũng chịu.

Nghe tướng quân hứa, Nữ Thần Y khẽ hạ thanh gươm. Nhưng Dương Tiêu Phong
chưa thở phào nhẹ nhõm thì nhanh như cắt, mỹ nhân kề kiếm lại chỗ cũ.

- Tiểu nữ có hai yêu cầu – Nữ Thần Y trân trối nhìn Dương Tiêu Phong, ra yêu sách.

- Một hai gì cũng được – Dương Tiêu Phong nói nhanh – Tất tần tật bổn quan đều chấp thuận!

- Tiểu nữ muốn đại nhân buông tha cho phu quân và tri kỉ của tiểu nữ.

Dương Tiêu Phong đánh mắt sang Tần Thiên Nhân, miễn cưỡng gật đầu. Nữ Thần Y cả mừng nói:

- Còn điều thứ hai…

- Lúc nãy nàng muốn ta tha cho hai mạng người thì đã là hai điều kiện rồi – Dương Tiêu Phong ranh mãnh cắt lời.

Nữ Thần Y cụp mắt, bụng thầm tức tối miệng lưỡi không bằng tên quan đại
Thanh. Mà nếu luận về khoa ăn nói thì Dương Tiêu Phong có mười phần là
đã hết chín phần giống hệt Cửu Dương. Hai đấng trượng phu gian trá lưu
manh, lại còn mưu mô xảo quyệt.

Biết bản thân chẳng còn gì để mất, Nữ Thần Y đánh liều nói điều kiện thứ hai:

- Nhưng phu quân của tiểu nữ bị thương nặng, không thể tự đi đứng, chàng cần một cỗ xe để lên đường.

Dương Tiêu Phong ngồi im trên lưng chiến mã ngẫm nghĩ yêu cầu của Nữ Thần Y.

- Được! – Kết cục, Dương Tiêu Phong gật đầu – Bổn quan chấp nhận yêu cầu của nàng cơ mà nàng hãy bỏ vũ khí xuống cái đã.

- Không! - Sợ mắc bẫy, Nữ Thần Y mím môi - Đại nhân phải thực hiện điều kiện trước.

Dương Tiêu Phong kiên trì chủ trương, khoanh tay lắc đầu:

- Nàng bỏ thanh kiếm xuống trước.

Không thèm đôi co với kẻ tử thù, Nữ Thần Y ấn lưỡi gươm sát cổ và rạch nhẹ
một đường. Thấy chút xíu máu rịn ra từ làn da trắng ngần, trái tim của
đấng trượng phu muốn rụng. Tần Thiên Nhân gào:

- Tây Hồ!

Dương Tiêu Phong hét:

- Dừng tay!

Và đại tướng quân rối rít van nài:

- Nàng đừng gây tổn thương bản thân.

Rồi quay sang Tô Khất, Dương Tiêu Phong nói:

- Mau ban cho họ cỗ xe ngựa.

Tô Khất tuân chỉ, vọt đi thực hành nhiệm vụ. Trong khi chờ đợi Tô Khất sắp xếp phương tiện giao thông, Nữ Thần Y quỳ xuống bên cạnh phu quân.
Thanh kiếm sắc bén vẫn bám khư khư ở cổ. Tần Thiên Nhân trúng tên lẫn
phi tiêu, thêm vào Tiêu Cốt Tán thành thử dở sống dở chết, cặp mắt thất
thần và trí óc mê man như kẻ mộng du.

Nữ Thần Y mượn cây trâm cài trên tóc Lâm Tố Đình. Cây trâm bạc này vốn dĩ
được Lâm Tố Đình dùng làm ám khí. Nữ Thần Y dụng trâm đả huyệt bách hội
ngay đỉnh đầu của phu quân. Độ mươi giây, Tần Thiên Nhân tỉnh táo đôi
chút.

- Tây Hồ - Chàng lào thào - Muội đừng nghe lời Dương Tiêu Phong mà theo hắn về thành Bắc Kinh. Muội chớ nên tin hắn.

Nữ Thần Y lắc đầu rơi lệ. Nàng không thể không chấp nhận yêu cầu đôi ngả chia ly.

- Thiên Nhân – Nữ Thần Y nói - Muội có lỗi với huynh, không thể ở bên cạnh hầu
hạ huynh, nhưng ngoài đồng ý yêu cầu này thì muội không biết phải làm
cách nào hơn. Muội không muốn huynh chết.

Nghe nương tử tình nguyện hiến dâng trinh tiết để đổi lấy mạng sống long
đong của chàng, Tần Thiên Nhân thà chết phứt đi cho rảnh. Và chàng âm
thầm mạt sát bản thân. Võ lâm kính bái chàng làm chi? Giang hồ tôn thành đệ nhất cao thủ làm gì khi không bảo vệ được chính người con gái chàng
yêu quý?

Linh hồn mang vết thương trần ai, Tần Thiên Nhân thổ huyết lần thứ hai và khốn đốn gọi tên thê tử:

- Tây Hồ…


- Thiên Nhân – Nữ Thần Y cướp lời - Huynh nhất định phải sống, phải trả thù cho Sư Thái và các huynh đệ.

Xoay qua bạn tâm giao, Nữ Thần Y nói:

- Đình Đình, xin cô giúp tôi chăm sóc huynh ấy.

Tâm tư bâng khuâng trong giờ biệt ly, Lâm Tố Đình siết chặt bàn tay trái
của Nữ Thần Y, khẽ gật đầu và thừa cơ rút cây trâm cài bằng bạc ghim ở
huyệt bách hội. Tần Thiên Nhân choáng váng nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.

Tô Khất đánh cỗ xe lại giao cho Lâm Tố Đình. Lúc này ánh dương đã tắt. Đêm lắng chìm vào ngàn xa. Cuối trời sương rơi lay phay.

Nữ Thần Y đứng trông vào khung cửa sổ của cỗ xe ngựa. Nàng chăm chú nhìn
phu quân từ đầu xuống chân hòng ghi tạc hình dáng chàng trong trái tim
nồng. Chỉ chừ một đêm mà nàng mất hết những người thân thuộc. Gạt nước
mắt, nàng buộc lòng giã từ tướng công trước rồi mới tiễn bạn cố tri sau, gãy hai nhịp cầu.

Mộng vỡ thành đôi, Nữ Thần Y xót xa cho cuộc tình duyên lận đận. Khi yêu thì thơ mộng dệt trong vòng tay nhưng nàng đâu ngờ hôm nay từ ly. Rặng
thông khô héo um tùm che khuất nẻo đường chàng đi.

Cỗ xe lăn bánh đã lâu mà Nữ Thần Y cứ mãi vấn vương nhung nhớ. Phu quân
của nàng phiêu dạt tha phương khiến cõi đời nàng tơ vương ôm nỗi sầu bi
thương.

Dương Tiêu Phong nắm hờ dây cương, mắt ngắm sương mong manh rơi trên đôi vai
gầy giá lạnh. Nữ Thần Y tựa đóa hồng kiêu sa giữa rừng thiên binh vạn
mã. Nàng cố lắng nghe âm thanh vang vọng từ bốn vó ngựa lướt nhanh trong màn đêm. Không gian u ám hòa khí trời lạnh lùng như gợi buồn thêm.

Đang trầm mình sâu đáy hào âu sầu, Nữ Thần Y thình lình sực tỉnh. Nàng bảo Dương Tiêu Phong:

- Đại nhân phải hứa là không được cho người đuổi theo.

Dương Tiêu Phong cam kết:

- Nhất ngôn cửu đỉnh!

Thốt gọn bốn âm, Phủ Doãn đại tướng quân bỗng nghiêm mặt:

- Nhưng bổn quan chỉ tha cho bọn chúng một lần thôi. Lần sau gặp lại bổn quan thì cặp nam nữ đó sẽ không may mắn như vầy nữa.

Đoạn, Dương Tiêu Phong kín đáo phẩy tay ra hiệu. Tô Khất âm thầm nháy mắt với toán Thanh binh. Nhân lúc Nữ Thần Y không để ý, Dương Tiêu Phong xuống
ngựa và tiến lại gần.

Giai nhân hãy còn dõi theo hướng cỗ xe. Trăng khuya ánh vàng hiu hắt soi con đường đưa người nàng thương tới nơi ngàn phương xa thẳm. Mái đầu xanh
bạc phước thầm hẹn với thiên đình rằng đến kiếp lai sinh mai sau sẽ chắp nối mối tình nồng hậu. Sợi chỉ hồng tuy đứt đoạn ở đây nhưng tơ lòng
bất hủ bất diệt. Nguyện xong, Nữ Thần Y vung kiếm tự sát.