Lại nhắc tới trận ác chiến giữa Lâm Tố Đình và phó tướng mai lặc chương kinh.
Đúng lúc Tô Khất sắp sửa chiến bại thì quân đội năm và sáu đột ngột quỵ ngã. Lâm Tố Đình thu hồi song nhị khúc côn, tò mò quay đầu nhìn. Do lơ là
cảnh giác mà Lâm Tố Đình vô tình tạo cho Tô Khất cơ hội nhập nội. Nhanh
như sóc, Tô Khất thấy nàng hạ hai thanh côn xuống là tung đòn vô huyệt
cự khuyết.
Nghe tiếng binh khí xé gió tấn công hiểm huyệt, Lâm Tố Đình hớt hải quay đầu lại. Tránh không kịp, nàng thét lên đau đớn và thối lui.
Trầm khiên thuỳ chẩu, tùng eo hoạt uyển. Tô Khất xoay mình một vòng lấy
trớn, eo hông thả lỏng. Hắn trầm vai buông chỏ và ném song nhị khúc côn
ra phía trước. Lâm Tố Đình tức tốc nhập hai thanh côn làm một, cầm chúng trong lòng bàn tay phải rồi cũng xoay tròn cổ tay và ném đôi côn ngược
về hướng Tô Khất đang đứng.
Ầm! Bốn đoản côn va chạm trên không, nổ tung như pháo hỏa. Thừa dịp Tô Khất bưng hai tay lên che mặt để tránh những mảnh gỗ ghim vào mắt, Lâm Tố
Đình phi thân đến xuất Đảo Sơn Cước vô ngực một tên lính Thanh. Bịch!
Tên lính Thanh té xuống đất. Lâm Tố Đình bèn nhanh nhẹn cướp con tuấn mã và thúc ngựa dông thẳng.
Tên của quân Thanh bắn theo như sa mạc bão cát nhưng Lâm Tố Đình phi ngựa
tài tình, lao đi vùn vụt. Tô Khất liền giục binh sĩ đuổi bắt cơ mà tích
tắc đã mất dấu vết.
Thoát khỏi chân núi Thổ Đụn, Lâm Tố Đình mắc phải cơn mưa. Tuồng không dám
dừng ngựa đục mưa, nàng cứ mặc cả quần áo ướt lướt thướt mà phi tuấn mã
chạy mãi. Được hơn ba mươi dặm, đến một gò đất cao có cây thông khổng lồ mới tạm nghỉ ngơi một chốc. Nàng dẫn ngựa tới ngồi dưới tán thông. Chưa đầy một khắc thì gặp bất trắc.
Có nhiều binh lính triều đình phục trong đám cỏ. Hàng chục ngọn giáo cùng
phóng ra. Lâm Tố Đình đứng lên nhảy tránh. Rồi chụp lấy một ngọn giáo,
nàng leo lên lưng tuấn mã tế ngựa đến bụi cỏ mà múa giáo giết chết bọn
Thanh binh.
Tuy sắp kiệt sức, Lâm Tố Đình vẫn phi ngựa chạy thêm một quãng tìm gốc
thông khác để ngồi nghỉ. Tai lắng nghe mưa rớt trên khóm thông già, tim
nàng xao xuyến hình dung bóng dáng một người ngoài xa. Mắt mệt mỏi nhìn
mưa rừng về ngập trời, nàng chắp tay cầu mong ngày nắng đẹp mây thanh,
“xin cao xanh cho nơi nơi gió yên mưa thôi rơi trên vùng đất đai trung
nguyên!”
Buổi tối hôm đó, Lâm Tố Đình một mình một ngựa trong rừng thông hoang sơ.
Nàng nhặt nhạnh những cành cây khô, dùng đoản đao nhỏ mà gọt và chẻ
thành nhiều thanh mỏng. Tay thoăn thoắt đan năm tấm mành cản gió. Trước
khi màn đêm bao trùm rừng thông, nàng lựa một chỗ tương đối ráo nước,
cắm bốn tấm mành ở bốn góc và lợp tấm cuối cùng làm mái lều tranh để
chống chọi với nhiệt độ buốt da rét thịt.
Trời khuya, mưa tạnh. Bốn bề gió lặng. Trăng chênh chếch xuyên ánh qua mành. Lâm Tố Đình nằm gối đầu lên lưng tuấn mã. Nước mắt bỗng chảy ràng rụa
trên chiếc má lúm đồng tiền vì trái tim cảm giác quạnh hiu khi đêm rừng
buông xuống tịch liêu.
(còn tiếp)
Tang tảng sáng, đang ngủ yên giấc thì chợt có tiếng sột soạt, Lâm Tố Đình
giật mình tỉnh dậy, tay rút đoản đao ngắn thủ trước ngực. Té ra chỉ là
một con sóc mảnh dẻ, đuôi rậm mắt to đang chuyền cành. Nàng thở phào và
quay đầu nhìn quanh. Cảnh rừng cô tịch.
Không muốn ở nơi này thêm một phút nào nữa, Lâm Tố Đình đứng dậy dắt ngựa tới bãi cỏ cách chỗ cắm trại khoảng chừng chục bước. Chờ nửa khắc cho tuấn
mã ăn hơi no, nàng leo lên lưng ngựa mà trở về doanh trại.
Dọc đường không khí ảm đạm. Trời ui ui muốn mưa. Dáng cây u sầu hòa mùi
tanh tưởi của bùn lầy tạo nên khung cảnh chết chóc. Lâm Tố Đình bất giác rùng mình ghê tởm, ngỡ như đang lạc vào thế giới âm phủ. Và nàng cố phi ngựa thật nhanh để tránh những hiện vật kinh dị mà bàn tay tạo hóa
trưng bày.
Cuối cùng, vọng gác cũng xuất hiện trong tầm mắt. Không giấu nỗi hân hoan,
Lâm Tố Đình gọi to khi thấy dáng người oai vệ đứng khoanh tay trên đài.
Phát hiện kẻ cưỡi hắc mã chính là Lâm Tố Đình, Tần Thiên Nhân phất tay ra
hiệu binh lính mở cổng trại trước khi thi triển khinh công đến đỡ nàng
xuống đất.
Chôn giấu niềm thương tận cùng tâm hồn, Lâm Tố Đình quỳ gối hành lễ:
- Tham kiến tổng đà chủ - Nàng cả mừng, vừa thốt lời vừa rơi lệ.
- Không cần đa lễ - Tần Thiên Nhân bảo.
Và khom mình lau nước mắt trên gương mặt lấm láp bùn, chàng nói thêm:
- Muội đã khổ nhọc nhiều rồi, hãy mau đứng lên.
Nghe giọng trầm ấm, Lâm Tố Đình cảm giác thân hình nhẹ hẫng thành thử quên
cả đứng dậy, cứ quỳ đó mà khóc. Tần Thiên Nhân bèn nâng đôi vai của Lâm
Tố Đình, dìu nàng vào trại lính. Hết nửa ngày trời cầm quân chiến đấu,
lại còn suốt đêm nếm mật nằm gai, Lâm Tố Đình đã hoàn toàn cạn sức. Đầu
óc quay mòng mòng như thể say rượu, nàng loạng choạng cất bước. Gần tới
hàng rào chiến lược, nhác thấy chiếc bóng của Nữ Thần Y lẩn quất trong
căn lều thương binh, Lâm Tố Đình dừng chân. Gió tự dưng nổi lên, từng
cơn nghe cô đơn.
Tần Thiên Nhân ngó người bên cạnh, phát giác gương mặt tái nhợt. Tưởng nàng thọ thương, chàng lo âu hỏi:
- Tố Đình! Muội thế nào? Không sao chứ?
Lâm Tố Đình lắc đầu thay câu trả lời. Người nam tử nàng yêu nào hiểu tâm sự thầm kín. Nàng không hề vướng phải ngoại thương mà chỉ lâm mỗi nội
thương trong lòng.
Hai mắt nặng trĩu, Lâm Tố Đình lảo đảo té ngửa.
- Tố Đình! – Tần Thiên Nhân luống cuống gọi và cúi xuống bế xốc nàng lên.
Tiếng hét kinh hoàng làm động đàn quạ dưới tán thông khô. Từng con đập cánh
bay tán loạn. Lâm Tố Đình nửa tỉnh nửa mê cơ mà khóe miệng khẽ cười.
Đêm tối hoen trăng, nàng thầm mơ được trông thấy ánh mắt chàng quan tâm chứ đâu dám mong được chàng ôm vào lòng. Thế mà bây giờ ước vọng lại thành
hiện thực, vừa nhận lời ân cần thăm hỏi vừa được người yêu mến bế trong
tay. Quả là ngoài sự tưởng tượng.
Phút vấn vương trời tàn hơi sương, Lâm Tố Đình cảm thấy bao nhiêu nỗi nhọc
nhằn vất vả như bong bóng nước tan rã. Và nàng ngất lịm trong vòng tay
ấm êm. Trên cao mây đen bao giăng. Cuộc tình đầu nhiều cay đắng.