Hướng bắc, núi Tông Quy.
Thần quyền Nam hiệp ngồi uy nghi trên lưng bạch mã, tay nắm lệnh tiễn màu
đen. Đội trưởng đội hai kè bên trái, lăm lăm vũ khí. Cây trường mâu
chiếu lấp lánh dưới ánh ban mai. Binh sĩ bang hội xếp thành ba nhóm, Hắc Kỳ một sọc, Hắc Kỳ hai sọc, và Hắc Kỳ ba sọc. Mỗi nhóm mười hàng đứng
phía sau hai vị anh hào.
Phía đối diện, cách chừng nửa dặm, quân đội triều đình sắp thành bốn dãy
trấn sau lưng vị thống soái. Bắc quan đại nhân xuất hiện cùng hắc mã và
cờ trắng rồng xanh. Các thành viên bang hội không hẹn mà đồng loạt sởn
tóc gáy. Bãi chiến trường đất cát chứ phải nào sông Dịch, sao họ lại ngỡ như đang đối đầu vị đế vương có công xây dựng Vạn Lý Trường Thành?
Dương Tiêu Phong dùng cặp mắt cao ngạo kình tổng đà chủ của bang phái Đại
Minh Triều. Tần Thiên Nhân cũng nhìn xoáy vô mặt Phủ Doãn đại tướng
quân. Kẻ này thấy kẻ kia dáng vẻ chễm chệ, đầy ắp uy thế.
Tần Thiên Nhân quyết định đánh nhanh rút gọn bèn giơ cao lệnh kỳ phất một cái rồi quát:
- Tấn công!!!
Đồng thời điểm đó, Dương Tiêu Phong dùng lệnh kỳ chỉ thẳng phía trước, hạ lệnh tiến quân.
Tổng đà chủ sắm vai tiên phong, dẫn đầu nhóm quân Hắc Kỳ hai sọc giáp trận.
Đội trưởng đội hai dắt quân Hắc Kỳ một sọc bọc phía bên trái. Nhóm quân
Hắc Kỳ ba sọc tràn sang hướng bên phải dùng chiến thuật vây hãm Dương
Tiêu Phong. Tiếng bước chân chạy rần rần cộng giọng hò hét vang rân
trời.
Binh lính triều đình được Dương Tiêu Phong huấn luyện, lâm trận thiện chiến. Dãy thứ nhất khua binh khí trong tay, bám sát Dương Tiêu Phong, tiến
thẳng. Dãy thứ hai và ba tẽ ra hai bên chắn quân Hắc Kỳ một sọc và Hắc
Kỳ ba sọc. Binh sĩ bang hội vì thế mà nhất thời chưa thể bọc hậu. Riêng
dãy thứ tư án binh bất động, xem chừng chỉ phòng thủ chứ không sung
trận.
Sa trường âm thanh ầm ĩ. Đội trưởng đội hai huơ cây trường mâu, phi tuấn
mã vùn vụt đánh giáp lá cà. Ngựa chạy tới đâu là đầu rơi tới đó. Con vật hung hãn mang giáp sắt, chung quanh vành mống có chông nhọn tua tủa,
không ngừng cung chân hất, đá, giẫm, đạp và giày xéo thân thể kẻ thù.
Đội trưởng đội hai võ công tuyệt nghệ lại thêm thứ binh khí dài thòng
múa tít trên tay. Binh lính triều đình dù cố gắng cách mấy cũng chẳng dễ dầu nhập nội.
Phía đằng kia, Tần Thiên Nhân tế ngựa đến thật gần binh lính triều đình mới
phi thân nhảy xuống thi triển đòn quyền, dùng tay không bẻ gãy cổ hai
tên lính Thanh, vứt xác ra xa rồi chưởng nát óc thêm năm tên nữa.
Hai tên lính Thanh khác vội lao tới, cầm thương đâm phập từ hai bên hông.
Tần Thiên Nhân nhún chân nhảy cao mười thước, lộn một vòng trên không
trung. Mất trọng điểm công kích, hai tên lính Thanh tránh không kịp, bị
hai cây thương theo đà mà đâm lủng ruột.
Đáp xuống đất, Tần Thiên Nhân lại bị chục tên binh lính triều đình vây
chặt. Mũi thương thọc tứ phương tám hướng. Tổng đà chủ đành xoay cổ tay
vận tuyệt kỹ Thiên Thủ Chuẩn Đề quyền, mượn các cánh tay của Phật Nghìn
Tay chụp lấy những trục gỗ của phần cán thương.
Đoạt được binh khí, Tần Thiên Nhân lợi dụng lực sát thương và tầm đánh xa mà quay một vòng. Chục tên lính Thanh bị cán thương quẹt trúng bụng, ngã
lăn cù ra đất. Chúng ngoác miệng thét to đau đớn khi bị chính phe mình
lẫn phe địch giẫm nát xương, đạp bể sọ cho tới chết.
Tần Thiên Nhân gián tiếp sử dụng những cây thương đang ôm trong tay, tức
khắc hóa thân thành nỏ sống. Vận công lực vô lòng bàn tay, tổng đà chủ
ném binh khí bay vèo vèo theo hình bán nguyệt ghim vô đỉnh đầu nhiều tên lính Thanh. Nạn nhân trợn mắt như trời trồng, chết tươi không kịp ngáp.
Còn lại cây thương cuối cùng, Tần Thiên Nhân không ném đi mà dùng để đấu
với binh lính triều đình, dĩ độc trị độc xem thương pháp của ai vững
chãi hơn.
Lính Thanh tràn tới ồ ạt mà vẫn đấu không lại. Tần Thiên Nhân sử dụng thương thế tài tình, hết xoay trái quấn khóa binh khí rồi xoay phải đè mũi
thương của đối phương. Thương chuyển nhanh. Binh lính triều đình không
trông thấy mũi vì các ngù thương tung bay qua lại làm cho mờ hẳn tầm
nhìn. Ngù thương che giấu mũi thương tạo sự biến hóa ảo diệu. Tần Thiên
Nhân lừa thế, dùng thương đâm chết một lên, rút ra và đâm chết tên kế
tiếp. Dễ phát, dễ thu. Tổng đà chủ của bang phái Đại Minh Triều liên tục hạ sát hàng tá binh sĩ.
Dương Tiêu Phong đánh trận chập chờn, ẩn ẩn hiện hiện. Mới ban đầu còn xung
phong giết giặc hăng say, ngờ đâu nhìn qua nhìn lại thì đã bỏ trở về
phía sau dãy quân phòng thủ.
Bãi chiến trường ngổn ngang thi thể. Máu đỏ thấm vô đất hóa thành nhiều
vũng sình. Binh mã bang hội kết liễu vô số quân Thanh. Cứ thế mà lấn
dần, ép quân Thanh lui về gần toán quân phòng thủ. Phen này phe Đại Minh Triều nắm chắc phần thắng.
Bất chợt Dương Tiêu Phong phất tay ra hiệu. Hỏa tiển bay ào ạt về phía quân đội phản Thanh. Đất đá nổ tung tóe. Khói bay mịt trời. Té ra Dương Tiêu Phong có ý dụ quân đội bang hội lọt vào tầm bắn của pháo thủ. Toán quân phòng thủ cố tình đứng che pháo đài, chỉ khi nào các thành viên bang
phái đến gần mới xê dịch, để lộ nòng súng.
Trúng kế độc, Tần Thiên Nhân và đội trưởng đội hai xua binh rút lùi. Quân
Thanh liên tiếp chúc nòng súng khạc lửa bắn nhầu ra phía trước. Bãi
chiến trường vốn dĩ hoang sơ giờ chìm trong bão lửa.
Quân Thanh chưa kịp hoan hô sĩ khí thì bỗng xuất hiện toán quân cờ đen khác. Theo sự hướng dẫn của tổng đà chủ, đội trưởng đội một đã sớm mai phục
lực lượng ở hai bên cánh gà, phía sau hàng dương liễu. Quân đội một chia quân xung kích thành cả trăm toán. Mỗi toán có tới vài chục người
khiêng ván gỗ bện rơm ướt nhất loạt xông ra chặn hỏa lực.
Đạn bị mộc cản, mất hiệu lực. Tần Thiên Nhân cùng quân đội hai thừa thế trở mình. Dương Tiêu Phong thấy tình hình thay đổi vội vàng tế ngựa cướp
đường chạy trốn lên núi Tông Quy. Một nhóm lính Thanh nhanh chân tháo
chạy theo chủ soái. Các nhóm còn lại vùng vẫy một hồi, bị quân đội bang
hội đốc chiến giết sạch.
Tần Thiên Nhân quyết tâm truy kích Dương Tiêu Phong nên chia binh làm hai
đội, quất ngựa rượt theo. Đội trưởng đội một dẫn quân đội một rẽ trái.
Còn Tần Thiên Nhân và đội trưởng đội hai dẫn quân đội hai rẽ phải.
Ngặt nỗi kế hoạch thất bại. Lúc đội trưởng đội một phi tuấn mã dẫn đoàn binh chạy lên sườn núi thì ầm một tiếng. Mặt đất lõm một góc rộng. Sức công
phá của hỏa dược càn quét một vùng. Lửa bùng cháy. Khói đen bốc lên nghi ngút rồi tiếp nối bằng hàng vạn mảnh đá cuội bay tứ tung. Vì là kẻ đi
đầu nên đội trưởng đội một trúng phục kích, bị hỏa dược nổ banh xác mà
chết.
Quân đội một nháo nhào cả lên. Tần Thiên Nhân và đội trưởng đội hai giật
nẩy, nét mặt tái mét khi biết âm thanh to rền buốt óc đó chính là thuốc
nổ mà Dương Tiêu Phong đã sai thuộc hạ gài khắp sườn núi, sẵn sàng kích
hoạt mỗi khi tác động. Chỉ có binh lính triều đình mới biết chỗ nào an
chỗ nào nguy.
- Lui!
Bất đắc dĩ, Tần Thiên Nhân giật mạnh dây cương, ra lệnh rút quân về doanh trại.
(còn tiếp)
Hướng tây bắc.
Xa xa nhìn thấy cờ trắng phấp phới, lão Tôn mừng nói:
- Tuyệt diệu! Thanh binh đang đuổi theo quân đội ba. Đội trưởng đội bốn, chúng ta mau mau ẩn náu.
Đội trưởng đội bốn gật đầu tuân lệnh, quay ra sau lưng phất tay ra hiệu.
Quân đội bốn liền co giò chạy đi ẩn nấp phía sau hàng thông.
Hai canh giờ trước đó, đội trưởng đội ba dẫn quân giao chiến với đoàn binh
thiết giáp. Quân lính Đại Minh Triều đánh đấm một hồi thì nháy nhau quay ngựa, quất roi vùn vụt cho tuấn mã chạy hướng hồ sen. Toán binh thiết
giáp tưởng sẽ hốt trọn ổ, nhắm mắt nhắm mũi truy kích.
Chừng sắp đến hồ sen, quân đội phản Thanh chia thành một hàng, giục ngựa truy phong. Lúc quân đội ba phi tuấn mã qua hồ thì lớp băng đóng trên mặt hồ không bể. Nguyên nhân là vì quân đội ba dùng toàn ngựa nhỏ, trọng lượng thấp. Hơn nữa, đội trưởng đội ba ra lệnh binh sĩ xếp thành một hàng,
chừa khoảng cách giữa ngựa này và ngựa kia khá xa.
Trái hẳn quân đội bang phái, địa lý của đồn Bạch Nhật đối với quân Thanh vô
cùng xa lạ. Chúng không biết phía trước là hồ nước vì mặt nước đóng đá
vào mùa đông, giờ được thêm một lớp tuyết dầy bao phủ nên trông cứ như
đất liền.
Tướng lĩnh triều đình tự mình dẫn quân vào nơi tuyệt địa. Hắn thấy quân địch
chạy thục mạng thì càng thêm phấn khởi, bèn ra lệnh cho nguyên đoàn binh thiết giáp ùn ùn rượt đuổi. Người nào người nấy phi ngựa kề nhau, phóng trí mạng.
Khoảng cách khít rịt của đoàn binh thiết giáp làm gia tăng trọng lượng. Mặt hồ chịu không nổi sức nặng. Rắc! Băng nứt.
Tên chỉ huy và một nhóm quân áo sắt chưa kịp hét lên đã rơi tõm xuống dòng
nước lạnh. Số còn lại ghì mạnh dây cương nhưng không kịp, bèn đánh liều
nhảy xuống ngựa. Chúng định ra sức cứu tên thủ lĩnh thì không ngờ gặp
phải quân đội cờ đen kích sẵn ở hai bên bờ hồ. Lão Tôn cùng đội trưởng
đội bốn và quân phục xông đến đánh tới tấp. “Thì ra đây là một cạm bẫy,” Thanh binh ngỡ ngàng. Quân đội bang hội giả thua trước, dụ kẻ thù tới
nơi này rồi mới phản công.
Trên bờ, tiếng binh khí va chạm leng keng. Trong hồ, tiếng cầu cứu hoảng
loạn xé nát một mảnh trời. Ý chí giành giật mạng sống của nhân sinh vô
cùng quyết liệt. Binh sĩ triều đình bấu víu nhau, người này gắng đè
người kia xuống nước để cho bản thân trồi lên nhưng cuối cùng chẳng ai
thoát khỏi bàn tay tử thần. Những bộ áo sắt nặng nề kéo binh lính triều
đình chìm lỉm. Thoáng mắt mà người ngựa, đao thương và giáp sắt không
thấy đâu nữa. Trên dòng sông vốn dĩ trắng xóa những tảng băng giờ nổi
lều bều những lá cờ.
Nhắc lại toán quân trên bờ. Vốn được Dương Tiêu Phong huấn luyện kỹ lưỡng,
trong lúc hỗn loạn, Thanh binh vẫn nghe lệnh của phó thống lĩnh mà tập
hợp vô một chỗ sắp thành trận thế. Chúng đứng túm tụm, châu lưng. Quân
đội phản Thanh vây kín cơ mà không giết được bao lăm mạng. Tuy rằng một
bên binh doanh ít ỏi chọi một bên nhân mã đông đủ nhưng hễ binh khí của
bang hội đâm vào áo giáp là bị bật ra ngoài ngay tắp lự. Âu cũng vì mũ
nón và y phục đều được rèn bằng sắt dày nên vũ khí không thể đả thương.
Ngược lại, quân sĩ phản Thanh còn bị trường mâu chém lia lịa, chỉ biết
cố gắng chống đỡ.
Lão Tôn đành thay đổi chiến thuật. Ông bảo đội trưởng đội ba và quân đội ba tiếp tục đánh trong khi đội trưởng đội bốn sai một nhóm người đi đốn
mấy cây thông khô héo, mang về chất xung quanh đám quân thiết giáp. Chờ
cho quân đội ba lui hết ra ngoài, lão Tôn truyền lệnh nổi lửa. Áo giáp
sắt gặp lửa liền tăng cường nhiệt độ. Sợ bị thiêu sống, toán quân thiết
giáp không thèm giữ vững đội hình nữa mà lao thân ra ngoài vòng hỏa.
Gặp tình thế một chọi ba, lính Thanh hoảng hốt quay lưng tránh đằng đông
thì bị đâm đằng tây. Tuy nhiên chúng vẫn còn áo giáp bảo hộ. Đơn đao của quân đội bang hội chém vào giáp sắt thì bị dội ngược về.
Lần này, lão Tôn truyền lệnh cho quân đội bang hội vác giáo dài, nhắm ngay
mặt mà đâm. Tên phó thống lĩnh nộp mạng trước tiên. Hắn bị lão Tôn và
bốn năm binh lính Đại Minh Triều dí chặt. Sau hồi kiên quyết chống trả,
hắn mệt đứ đừ, sơ sẩy phòng thủ. Lão Tôn thừa cơ hội mà dùng giáo quẹt
trúng trán của hắn. Chiếc nón sắt bay xuống đất. Tiện tay, lão Tôn đâm
thẳng thêm một nhát. Tên phó thống lĩnh bị thủng cổ, chết ngay.
Tận mắt chứng kiến vị phó thống lĩnh của mình chết tức tưởi, toán quân
thiết giáp tán loạn không còn ý chí phấn đấu gì nữa, chỉ chốc lát là bị
quân đội bang hội diệt sạch.
Lão Tôn chỉ huy nhân mã đánh tan quân Thanh, vừa đem binh về doanh trại vừa cười nói hả hê với hai vị đội trưởng.
(còn tiếp)
Hướng tây, núi Thổ Đụn.
Lâm Tố Đình xua binh đến đấu với đoàn quân của phó tướng mai lặc chương kinh.
- Quân đội năm tấn công hướng bên trái! – Nàng chia binh tả hữu - Quân đội sáu theo ta!
Nhận lệnh chỉ huy, đội trưởng đội năm tức tốc dẫn đoàn nhân mã rẽ trái. Lâm
Tố Đình cùng quân đội sáu rẽ phải. Vừa trông thấy phó tương quân Tô
Khất, Lâm Tố Đình liền tuốt kiếm hô:
- Giết!!!
Biểu dương lực lượng xong, Lâm Tố Đình giục ngựa chạy vào giữa trận, xung
đột như vào chỗ không người khiến đại binh của Tô Khất sợ hãi rụng rời,
hồn vía tức thì bay lên mây xanh.
Vô tận trung quân, cách Tô Khất khoảng chừng chục thước, Lâm Tố Đình đạp
chân lên bàn đạp của yên ngựa để lấy trớn thi triển khinh công bay tới
chém một nhát lên đầu vị phó tướng quân. Keng!!! Tô Khất lẹ làng lật
lưỡi đao đỡ hung khí. Lúc này, binh lính Đại Minh Triều cũng vừa trờ
tới. Trận hỗn chiến bắt đầu.
Quân của Tô Khất sử dụng nhiều loại vũ khí chứ không chỉ riêng gì trường
mâu. Nào là đao nào là kiếm, rồi thêm phủ, chùy... Còn quân đội năm và
sáu của bang phái Đại Minh Triều thì đại đa số chọn côn làm binh khí.
Côn có hình dạng phong phú, phân chia thành hàng trăm tiểu loại. Chẳng
hạn như roi, trung, đoản, trường, một khúc, nhiều khúc...
Quân đội phản Thanh xoay côn vòng vòng, quất roi chan chát. Binh lính triều
đình chẳng kém bao lăm. Hai phe vừa đánh vừa tự vệ đến toát mồ hôi hột.
Nhắc lại hai đại nhân vật.
“Đao pháp của tên này rất khá,” Lâm Tố Đình nhủ lòng. Và nàng vận nội công
vô cánh tay, dùng sức đè thanh kiếm xuống. Tô Khất cũng áp sát thanh đao rồi kéo một đường. Ken két! Tiếng hai thanh sắt va chạm nghe ê cả hàm
răng. Lửa tóe ra nhiều tia nhấp nhánh.
Lâm Tố Đình xung trận mánh mung. Nàng bặm môi thổi nhẹ. Tức thời, một cây
kim nhỏ xíu cỡ hai phân phóng ra khỏi cửa miệng. Kim bạc bén nhọn ghim
sâu vô đầu con hắc mã khiến nó lồng lên như đang chạm mạch. Tô Khất tròn mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra với con chiến mã tâm đắc thì đã bị
nó hất lên không trung.
Bịch! Con chiến mã sụm chân, ngã quật sang một bên, chết bất đắc kỳ tử. Tô Khất và Lâm Tố Đình đáp xuống đất cùng một lượt.
- Quân vô sỉ! – Tô Khất điểm mặt Lâm Tố Đình, điên tiết quát mà không chịu suy nghĩ – Sa trường con vật vô tội vạ, sao ngươi lại hành hung tuấn mã của ta?
Lâm Tố Đình không nói không rằng, lao tới chém búa xua. Tô Khất khuấy đao
liên hồi chống chỏi. Vừa đánh, Tô Khất vừa ngán. Hắn nhìn diện mạo của
Lâm Tố Đình, thấy người con gái này xinh đẹp hơn tiên sa mà câm lặng như cô hồn, tung chiêu nào chiêu nấy chí tử. “Đúng là cọp cái chính tông,”
Tô Khất cau mày. Và hắn chợt chột bụng khi nhớ tới câu “một khi mà nữ
nhi liều mạng thì vạn người khó địch.”
Cả hai đối thủ lần lượt trao đổi chiêu thức. Đôi bên chọi nhau như Viên
Thiệu chọi Công Tôn Toản trên sông Bàn Hà. Không ai thua kém ai. Trong
một lần xuất chiêu ác liệt, thanh kiếm và thanh đao bị nội công của hai
người chèn ép đến gãy rụp. Chủ nhân của hai thanh sắt trợn tròng. Không
dè công lực đôi bên ngang hàng thế này.
Lâm Tố Đình và Tô Khất còn thêm một phen kinh ngạc khi họ đồng loạt cúi
xuống nhặt song nhị khúc côn đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
Tô Khất vớ song lưỡng tiết côn, nắm ở phần thân, cách đầu côn khoảng chừng hai phân. Các động tác phong phú, Tô Khất làm chủ đôi côn có phần khá
thành thạo. Về phần Lâm Tố Đình thì tay phải cầm phía đầu một thanh côn, tay trái nắm phía đuôi thanh còn lại. Nàng giữ thẳng hai thân côn và
tấn công bằng đầu thanh côn vào huyệt đản trung của Tô Khất.
Lực đánh cực mạnh vì nàng dồn sức vào đầu côn. Rồi được hỗ trợ bởi lực ly
tâm và phản lực trong nhiều đòn thế, Lâm Tố Đình liên tục cầm một thanh
côn và đánh văng thanh còn lại vào ngực đối phương.
Thấy giai nhân hết loan côn thì tới thu côn, luân phiên nhoang nhoáng, Tô
Khất đỡ bằng cách chập cả hai thanh côn lại với nhau rồi gạt trái gạt
phải, xéo, dọc và ngang.
Sau khi song côn chạm phải cặp côn của Tô Khất, Lâm Tố Đình cảm giác phản
lực của thanh côn bật mạnh. Để không bị phản tác dụng khi dùng côn nhị
khúc, nàng phải trụ tấn cho thật vững vàng.
Lâm Tố Đình mang tất cả những kỹ thuật đánh côn đa dạng ra hành hình. Thế
võ đặc dị, chiêu thức biến hóa khôn lường. Nàng khuyên, ném và phan côn
vô phần bụng của đối thủ. Tô Khất thục lùi ra phía sau để tránh đường
côn kỳ tuyệt, hớn hên một chút là bị ba mươi hai biến thể của nàng đả
bại ngay.
Sau một trăm chiêu, Lâm Tố Đình lừa được thế công phá bằng hai đầu côn. Tế
thiên giáng địa, tấn bộ tự nhiên. Nàng xuất đòn theo chiều nghịch, lấy
nghịch để chế thuận làm cho Tô Khất không định được phương hướng và rơi
vào thế quẩn. Đấy chính là cái nôi của những tuyệt kỹ sử dụng côn mà
nàng khổ công học tập từ Sư Thái. Song song đó, côn pháp được nàng áp
dụng triệt để phép âm dương ngũ hành cùng năng lực biến hóa của đồ hình
bát quái. Nàng trầm tĩnh khai triển đấu pháp, bộ pháp di chuyển linh
hoạt.
Khi bị Tô Khất tấn công, nàng không vung côn thủ thân mà lập tức lia côn áp sát và lượn theo chiều côn của Tô Khất để công đòn cận chiến. Đồng
thời, nàng quay tròn khúc côn, khống chế tầm côn để thực hiện thế "đâm
so đũa", một thế côn bí truyền mà tới nay võ lâm vẫn chưa có cách hóa
giải. Chiêu thức đấy chính là tuyệt kỹ xuất quỷ nhập thần có một không
hai của môn binh khí lừng danh này.
Võ công của Lâm Tố Đình thiên về tạp nham, binh khí nào cũng có thể sử
dụng được, khác với Tô Khất chỉ tinh thông đao thuật nên người đẹp chiếm nhiều ưu thế. Mới giao phong ba hiệp mà Tô Khất gần như đuối sức, cảm
giác muốn bại.
Cuối cùng, nữ nhi chế ngự anh tài. Tô Khất bị khúc côn của Lâm Tố Đình quẹt
trúng bả vai. Do lúng túng mà động tác của Tô Khất không còn linh động,
lực đánh bớt mạnh và linh hoạt yếu hơn ban đầu. Phó tướng quân tiếp tục
dính đòn vô ngực, bụng và bắp vế. Thân cô thế cùng, Tô Khất chỉ còn biết trông nhờ đoàn quân tương cứu nhưng binh lính triều đình bận giao
chiến.
(còn tiếp)
Hướng nam.
Đội trưởng đội bảy và tám vâng lệnh Tần Thiên Nhân, thống lãnh binh mã đến
Thanh Vân Sơn dẹp loạn. Đụng độ quân lính triều đình Mãn Châu, hai đội
trưởng của bang phái Đại Minh Triều không hề tỏ vẻ khiếp sợ mà xua ngựa
sấn lại giao binh vô cùng quyết liệt.
Quân Thanh bị quân đội Đại Minh Triều đánh chạy có cờ, liền rút hết vào hang Thần Xà. Hang động dài và sâu, là lối duy nhất để rời khỏi thung lũng.
Hang Thần Xà mang cái tên lạ lùng như vậy bởi vì đó là một hang động
thiên tạo, dài ngoằn ngoèo giống hình con rắn và được kiến trúc với hai
đường ra. Một lối chứa nhiều cua quẹo phải và một lối toàn là cua quẹo
trái. Binh lính triều đình thua trận, cùng nhau rẽ hướng có nhiều cua
quẹo phải.
Quân đội bang hội nhất nhất không tha đám giặc ngoại xâm nên đuổi theo đánh, quyết tâm diệt cỏ cho tận gốc rễ. Ngặt nỗi, chính lòng yêu nước đã vô
tình đẩy họ vào chiếc bẫy do đối phương dàn ra.
Lúc đội trưởng đội bảy và tám thúc quân vào đánh gấp thì gặp phục kích.
Hàng trăm mũi tên bay búa xua. Toán quân đi đầu bị hạ ngay lập tức, còn
đội trưởng đội bảy và tám thì liên tục nhảy tránh. Khoảng nửa khắc sau,
trận mưa cung tên chấm dứt. Quân đội bang phái chưa kịp định thần thì từ đằng sau ngã rẽ, một đạo binh hùng hổ kéo ra. Đội trưởng đội bảy và tám vung binh khí đánh tới tấp, triệt được hai mươi mấy tên.
Thống lĩnh của nhóm quân triều đình xuất hiện. Hắn có cặp mắt ti hí như mắt
lươn, đôi môi chì, mũi hỉnh. Hai cánh tay dài lòng thòng như tay vượn,
hắn cầm song đao đổ xô lại cự chiến. Hai đội trưởng bang hội đồng tâm
hợp sức mà vẫn không phải là đối thủ. Bình thường thì một trong hai đội
trưởng có thể dư sức chế phục tên tướng Thanh nhưng hôm nay lại khác.
Ban nãy, binh lính triều đình giả vờ đánh thua, cố tình dụ đối phương vô
động bằng lối đi bên phải bởi vì lúc các thành viên bang hội quẹo phải
thì binh khí mất phạm vi xoay trở. Với tầm đánh nghịch, quân đội phản
Thanh xoay chuyển khó khăn trong khi phía binh sĩ triều đình lợi thuộc
tầm đánh thuận.
Tình hình thời bấy giờ, quân đội phản Thanh rất muốn thối lui nhưng lại bị
bao vây. Thanh binh dùng chiến thuật tâm lý, khua chiêng dộng trống rầm
rầm ở ngoài cửa hang. Âm thanh động trời chuyển đất là phương pháp tác
chiến nhằm áp đảo tinh thần.
Chỉ trong vòng một canh giờ, hai vị tướng sĩ của quân đội bảy và tám trận
vong. Thêm một canh giờ nữa, toàn thể binh lính Đại Minh Triều hy sinh
tại trận tiền. Thanh binh hô hào chiến thắng.
Tướng lĩnh triều đình thành công bình định đồi núi phía nam bằng cách đợi
quân đội bang hội tuôn hết vào động rồi mới tung quân đánh quật trở lại. Dương Tiêu Phong đã khảo sát địa hình của đồn Bạch Nhật hết sức chu
toàn nên mới có thể bày ra sách lược độc đáo này, dùng lối đi bên phải
mà trấn át tầm đánh của đối phương, ngăn cản không cho binh khí hoạt
động trong hang Thần Xà chật hẹp.
(còn tiếp)
Hướng đông, núi Cổ Nhạc.
Nhác thấy quân đội phản Thanh ló mặt sau rặng thông, binh lính triều đình
vội lắp tên. Nhưng tên chưa kịp rời nỏ thì đội trưởng đội mười đã xua
quân phục từ bên hông xông vào giết hàng trăm mạng khiến quân triều đình khiếp vía. Tiếp đó, quân đội chín ùn ùn kéo đến. Rừng binh khí chuyển
động. Hai phe loạn đả, máu chảy thành sông.
Bấy giờ, tên phản bội bang hội mới kéo quân từ trên sườn núi Cổ Nhạc ồ
xuống ứng phó. Dầu đã được thông cáo mà đội trưởng đội chín và mười vẫn
không thoát khỏi kinh ngạc khi thấy tên phản tặc phóng ngựa đến từ đằng
xa, tay cầm cờ trắng.
Tên phản tặc dẫn quân ập lại, vây bọc lấy quân đội phản Thanh ở giữa trận.
Hai đội trưởng chín và mười bị quân địch vây ngặt. Cả hai người hậm hực
khi trông thấy vị đương gia mà họ kính nể đầu quân triều đình. Con người tệ bạc đó đích thân chỉ huy Thanh binh vác kích vác thương sát hại
huynh đệ đồng môn.
Đội trưởng đội chín và mười ứng biến bằng cách nháy nhau thúc ngựa tiến vào hậu quân, định bắt tên gian tặc đặng mà dùng hắn uy hiếp Thanh binh
buông vũ khí đầu hàng. Khổ thay, mưu tính thất sách, hai đội trưởng gặp
ba mươi mấy tên Thanh binh giục ngựa xông ra cản lại. Ðánh được vài
hiệp, mười sáu tên Thanh binh bị đội trưởng đội mười dùng giáo đâm chết
nhưng ngay sau đó thì chính bản thân của vị dũng sĩ lại thọ thương, một
mũi tên có bôi nọc rắn hổ mang chúa bay đến đâm xuyên qua cườm tay trái. Đội trưởng đội mười té xuống đất, lăn lộn vài vòng trong đau đớn. Nọc
độc thấm vô mạch máu chủ, truyền nhanh lên tim.
Mất đi trợ thủ, đội trưởng đội chín vừa chống chọi mười mấy tên Thanh binh
vừa phải chiến đấu với tên phản tặc. Kết cuộc không khấm khá hơn đồng
đạo là bao. Đội trưởng đội chín lãnh một đao lên lưng.
Thấy đối thủ ngã đập đầu vào tảng đá, tên phản tặc giục ngựa tới gần, cười
gằn một tiếng trước khi giật mạnh dây cương. Đội trưởng đội chín bị con
vật hung tợn co giò giẫm đạp cho đến chết.
Thiếu tướng chỉ huy, binh sĩ phản Thanh cơ hồ tan rã. Những lá cờ đen đổ rụp
hệt rẫy mía trong mùa thu hoạch. Từ bốn phương tám hướng, binh lính
triều đình trỗi dậy tựa ngàn sóng xô, cùng xung phong tiến lên như nước
lũ tràn bờ.
Quân đội chín và mười vương phải vòng nguy khốn, tả xung hữu đột một hồi thì xoay trở không thành. Họ trợn mắt chứng kiến tên phản tặc ra tay giết
hại thành viên bang phái. Khí thế hùng mạnh như đôi cánh đại bàng, hắn
xuất toàn chiêu chí tử, nhanh thần tốc.
Sau bốn canh giờ, đa số binh lính triều đình đứng vững trong khi các thành
viên bang hội kẻ thì tử vong, người thì tàn phế. Mặt trời lên tới đỉnh,
chiếu nghìn tia gắt gao. Trên ngọn núi Cổ Nhạc xuất hiện một lá cờ trắng rồng xanh uốn lượn.