Ở Trầm viên vẫn tốt hơn phải bôn ba trên đường, đương nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa nhờ vào cặp nhân sâm ngàn năm, cơ thể Đường Tấn ngày một khoẻ mạnh hơn trước, không đến hai tháng, y đã mất đi vẻ tiều tụy xanh xao lúc đầu, dần dần bộc lộ ra khí chất đạm bạc hoà nhã, cư nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý của các nha hoàn tỳ nữ.
Sau nhiều lần Đường Tấn đề nghị, Trầm Đông Quân thấy thân thể y cũng tốt hơn, hắn cũng chấp nhận huỷ bỏ việc cách năm ngày dạy học một lần, hiện tại Đường Tấn là một vị gia sư tận chức tận trách, học trò của y ngoại trừ Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch, tất cả con cái của hạ nhân Trầm viên, chỉ cần đến tuổi đọc sách, đều có thể đến cùng nhau nghe giảng bài. Cho nên Ỷ trúc hiên vốn thanh tĩnh, sau khi Đường Tấn dọn vào, đã náo nhiệt hơn rất nhiều.
Giữa trưa ngày hôm đó, Trầm Đông Quân ở Nhân kì đường xử lý xong một số việc sinh ý, đang định nghỉ ngơi một lát, không ngờ mới vừa nằm xuống, mơ hồ nghe được tiếng trẻ con nói cười cách một vách tường, nơi vọng đến những âm thanh này, không đâu khác ngoài Ỷ Trúc hiên.
Cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tan, Trầm Đông Quân đứng dậy đi ra Nhân kì đường, Tiểu Lộc Tử đang ở ngoài cửa ngủ gật, thấy hắn đi ra, vội chạy nhanh lại đỡ, lại bị Trầm Đông Quân phất tay gạt ra.
"Không cần, ta tự mình đi."
Nhân kì đường là nơi ở của Trầm Đông Quân, Ỷ trúc hiên vốn là chỗ cho hắn nghỉ ngơi, hai nơi này, mỗi một tấc vuông Trầm Đông Quân đều quen thuộc,không cần người đến giúp đỡ cũng có thể thuận lợi đi lại, không cần lo lắng bị va chạm, vấp ngã.
Đi dọc theo con đường lót đá cuội, duỗi tay sờ hàng trúc hai bên, đếm chừng chín mươi chín thân cây trúc, sẽ đụng phải cánh cửa hình trăng tròn, đi thêm một chút, chính là Ỷ trúc hiên. Hắn vừa đi vài bước, trong tai chợt nghe thấy tiếng cười trẻ con vui đùa ầm ĩ, chân bị một đứa trẻ đụng trúng.
"A, lão gia! Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi......" Là hài nhi của một hạ nhân, vừa nhìn đến gương mặt mang nét lạnh lùng ngàn năm không thay đổi của Trầm Đông Quân thì sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch.
"Cha, sao cha lại tới đây?" Tiếng nói của Trầm Bất Vi vang lên.
"Các ngươi đang làm gì?" Sắc mặt Trầm Đông Quân quả thật không tốt lắm.
"Chúng ta đang chơi, hắc hắc hắc...... Quan binh bắt cường đạo, ta cùng Thang Thang là quan binh, những người khác là cường đạo, bọn họ chạy ta cùng Thang Thang bắt......" Trầm Bất Vi nói vô cùng cao hứng, nói một hồi mới phát hiện sắc mặt âm trầm của Trầm Đông Quân, thè lưỡi, vội vàng kéo đứa bé đang sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch kia " Cha đến tìm tiên sinh àh, tiên sinh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, chúng ta chơi tiếp thôi......"
Trầm Đông Quân sắc mặt lại trầm xuống, nói: "Các ngươi huyên náo như vậy, làm phiền tiên sinh nghỉ ngơi. Bất Vi, 《 Kinh Thi 》đã học tới phần nào?"
Vừa nghe Trầm Đông Quân hỏi bài học, Trầm Bất Vi gãi đầu một trận ngây ngô cười, vừa vặn Đường Dịch chạy tới, cậu kéo tay Đường Dịch, có chút khoa trương nói: "Cha, Thang Thang rất lợi hại, cuốn sách dày ơi là dày, hắn có thể thuộc từ đầu đến cuối......"
Đường Dịch là một đứa trẻ thông minh, vội giải vây cho Trầm Bất Vi, vì thế ngẩng cao đầu, hít sâu lấy hơi, há mồm nói: "Quan quan tuy cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, du tai du tai, triển chuyển phản trắc......"
(Thư cưu cất tiếng quan quan. Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ. Dịu dàng thục nữ đào thơ. Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà. Ngắn dài rau hạnh gần xa. Với tay vớt lấy cũng là khó mong. Cầu mong thức lại chờ trông. Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.) ***
Trầm Đông Quân cao hứng nghe, sắc mặt cũng nhu hòa một ít, nói: "Tiểu tử, ngươi hiểu được cái gì là "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu"? Niệm vô cùng lãnh lót a......"
Đường Dịch mếu máo, hắn quả thật không hiểu, tuỳ tiện đọc đại thôi, nào biết ý tứ là gì, mỗi lần a cha giải thích, a cha hàm hàm hồ hồ nói là một người nghĩ muốn cùng một người khác làm bằng hữu, nghĩ đến ngủ không được, vừa nghe là biết lời gạt con nít.
Nghĩ đến đây, hắn chớp chớp mắt, cười lém lỉnh, nói: "Ta đương nhiên không biết, Trầm thúc thúc nhất định biết, hay là thúc thúc dạy ta đi?"
Trầm Đông Quân vui vẻ, vỗ vỗ đầu Đường Dịch, nói: "Nhỏ như vậy đã khôn lanh như thế, mười năm nữa thì như thế nào đây, đi đi đi, đi chơi đi...... Đừng quá lớn tiếng, cho cha ngươi nghỉ ngơi......"
"Đã biết, cha, cam đoan không lớn tiếng......"
Trầm Bất Vi thấy Đường Dịch quả nhiên dời đi sự chú ý của phụ thân, vui vẻ đưa ngón tay cái về hướng Đường Dịch rồi nhanh tay kéo kẻ còn đang muốn hỏi chuyện đó đi, lúc này không đi còn đợi khi nào, phải chạy cho thật nhanh mới được.
Trầm Đông Quân vẫn đứng một chỗ, trong miệng nhớ kỹ: "Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, du tai du tai, triển chuyển phản trắc......"
Niệm vài lần, hắn lắc lắc đầu, dựa theo con đường nhỏ trong trí nhớ, hướng vào bên trong ỷ trúc hiên.
Trong Trúc lâu vô cùng im ắng, Trầm Đông Quân không đi vào, chỉ đứng ở cửa một lúc lâu, nghiêng tai nghe tiếng hít thở mơ hồ từ trong phòng truyền đến, biết Đường Tấn còn đang yên giấc, mặt Trầm Đông Quân không tự chủ lộ ra biểu tình nhu hoà, thậm chí có thể nói là vô cùng dịu dàng.
Đây là một loại cảm giác kì diệu mà trước đây hắn chưa bao giờ có, đẹp đẽ và ngọt ngào, đối với thê tử của mình, Trầm Đông Quân cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Tuy rằng nhìn không thấy, chỉ cảm giác được Đường Tấn ở bên cạnh mình, nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của người đó, với hắn đã là một loại hưởng thụ.
Trầm Đông Quân đã không còn là một chàng trai ngây ngô mới lớn, hắn là một nam nhân trưởng thành, một thương nhân oai phong trên thương trường đã nhiều năm, một nhân vật đầy quyền lực, đối với cảm tình của chính mình, từ một khắc ban đầu đã tiến triển thập phần sáng tỏ. Muốn cái gì, nhất định phải có được cái đó, đây là bản tính của hắn, về chuyện những điều đó có hợp thế tục luân lý hay không, hắn vốn không quan tâm.
Nhưng điều khiến hắn lo lắng, là cảm thụ của Đường Tấn.
Ở chung gần nửa năm, Trầm Đông Quân gần như đã hoàn toàn hiểu rõ tính tình Đường Tấn, nam nhân có tiếng nói ôn nhu này, nhìn qua tựa hồ là một tiên sinh rất dịu dàng, dễ chịu và tốt bụng nhưng y vẫn có điều luôn lưu tâm, nhận nền ảnh hường từ Văn đức đại nho, sùng bái tư tưởng thánh nhân, y dù có bị cuộc sống áp bức cũng không làm những chuyện trái lẽ đời, trong tận sâu con người Đường Tấn, vẫn luôn là một văn sĩ.
Cái gọi là văn sĩ, chính là hảo thanh danh, trọng luân lý, chú ý lễ nghi khí phách, cao cấp mà nói là đám người ba năm tụ họp một lần cùng nhau tán dóc, chuyên nghiệp hơn một chút thì là vùi đầu nghiên cứu học vấn, lấy mực thay cho cơm ăn, trong mắt những thương nhân như Trầm Đông Quân mà nói họ chẳng qua là đám ngốc tử ăn không ngồi rồi.
Đương nhiên, so với bọn phu tử hủ lậu kia, Đường Tấn tốt hơn nhiều, dù sao cũng từng trải qua cuộc sống gian khổ, không quá mức chú ý vẻ bề ngoài, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến y khác với bọn người kia trong mắt Trầm Đông Quân, không hẳn là vì thanh âm dễ nghe kia mà hắn mời y đến Trầm viên làm gia sư.
Nhưng suy cho cùng, Đường Tấn vẫn là một văn sĩ, vì cuộc sống y có thể cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng lưng y luôn thẳng, vĩnh viễn cũng không khom lưng hạ mình, y có được khí khái văn sĩ chân chính, loại khí khái được hun đúc từ khi còn bé mà ra, không phải tuỳ tiện đọc vài cuốn sách là có thể có được.
Cho nên, Trầm Đông Quân không có khả năng đối đãi y giống một luyến đồng, mang Đường Tấn đặt trong phạm vi thế lực của hắn, chiếu theo khí khái văn nhân trong con người Đường Tấn, y thà ngọc nát đá tan cũng không khuất phục.
Vì thế, Trầm Đông Quân đang rất đau đầu, nếu không thể dùng thủ đoạn để có được Đường Tấn, vậy thì chỉ có thể ngọt ngào lôi kéo.
Hiển nhiên, người đã phải trải qua không ít những khốn khổ trong cuộc sống là Đường Tấn đã vô cùng cảm kích hắn, nửa năm ở cùng, Đường Tấn đã mở lòng ra với hắn, tâm hoàn toàn không có nửa điểm phòng bị, thậm chí đã nhiều lần y cho hắn thấy dáng vẻ khi ngủ của mình, quả thật, đã làm cho hắn khốn khổ không ít.
Chính là, cứ lén lút nhìn ngóng như thế này, thời gian dài, bị phát hiện ra thì không sao nhưng nếu lại chẳng có tiến triển gì, thì đúng là sẽ rất thương tâm.
Trầm Đông Quân buồn rầu lắc đầu, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp gì, bất quá chỉ cần đem Đường Tấn giữ lại Trầm viên, sao lại phải sợ y ly khai mình? Trầm Đông Quân cười có chút xảo quyệt.
***
Trong những ngày ở Trầm viên, có thể nói đây là những tháng ngày yên bình thoải mái nhất của Đường Tấn, áo cơm không lo, trừ bỏ việc dạy học, y có rất nhiều thời gian để nghiên cứ học vấn.
Nhưng dù sao thì đây cũng là việc vô cùng hao tổn tâm lực tinh thần, hơn nữa Đường Tấn bỏ dỡ đã lâu, rất nhiều điển tịch cần xem lại, nhưng Trầm viên không phải dòng dõi thư hương, tuy rằng có một ít bộ sách, chung quy khó có thể so sánh cùng vạn quyển tàng thư Đường gia năm đó, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cũng không tiến triền gì nhiều.
Đường Tấn đã phân vân không biết có nên nhờ Trầm Đông Quân giúp hắn mua một ít điển tịch hay không, do dự hồi lâu, chung quy vẫn không thể mở miệng được. Trong lòng thầm tính toán, đợi cuối năm nhận lương, ngoài chi phí cho việc cần thiết, có thể mua thêm một ít sách.
Không ngờ y chỉ mới nhen nhóm ý tưởng nhờ vả Trầm Đông Quân giúp đỡ, Trầm Đông Quân đã nhanh chóng cho người gánh đến cho y hai thùng sách thật lớn, khiến Đường Tấn phải sửng sốt một lúc lâu.
Chẳng lẽ người kia là con sâu trong bụng y sao? Mang theo nghi hoặc, Đường Tấn sắp xếp lại toàn bộ số sách kia, sau đó tìm Trầm Đông Quân biểu đạt lòng biết ơn.
Trầm Đông Quân đang cùng mấy quản sự (quản lý) ở chính đường nghị sự, Đường Tấn ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, liền đứng ở bên ngoài chờ, đợi hơn một canh giờ, thấy mọi người trong phòng vẫn chưa xong việc, đành phải quay lại ỷ trúc hiên.
Chẳng ngờ, người vừa đi đến cửa lớn hình trăng tròn, nơi giao nhau giữa Nhân kì đường và Ỷ trúc hiên, đã có người lớn tiếng gọi: "Đường tiên sinh, Đường tiên sinh......"
Không phải ai khác, là tuỳ tùng bên cạnh Trầm Đông Quân, Tiểu Lộc Tử.
"Đường tiên sinh, lão gia mời ngài sang bên ấy." Tiểu Lộc Tử thở hồng hộc.
"Đông Quân đã xong việc rồi sao?" Đường Tấn ngạc nhiên, vừa rồi y ở ngoài cửa thấy rõ, sổ sách các quản sự mang đến giải quyết chưa đến một nửa.
"Xong rồi xong rồi, lão gia nói người không biết Đường tiên sinh tới, nếu không đã xong sớm rồi......"
Những lời này của Tiểu Lộc Tử vô cùng có vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Đường Tấn không thể hiểu được, do dự một lát, nói: "Sắp đến giờ dạy học rồi, Trầm thiếu gia đang chờ ta, không bằng đêm nay, Đông Quân nếu rỗi rãnh, hãy đến Ỷ trúc hiên, ta sẽ chuẩn bị trà cùng y cộng ẩm."
"Này...... Cũng tốt, tiểu nhân sẽ hướng lão gia hồi bẩm."
Tiểu Lộc Tử lại nhanh như chớp chạy về.
Chuyện công vụ Trầm Đông Quân vẫn chưa giải quyết xong, nhưng khi Đường Tấn rời đi, vừa vặn bị Tiểu Lộc Tử tay đang bưng trà nhìn thấy, hắn hầu hạ bên người Trầm Đông Quân lâu như vậy, đương nhiên biết Trầm Đông Quân coi trọng Đường Tấn như thế nào, vội vàng bẩm báo, Trầm Đông Quân vừa nghe, lập tức liền tạm dừng nghị sự, bảo Tiểu Lộc Tử đuổi theo Đường Tấn. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc đến Trầm viên, Đường Tấn chủ động đến tìm hắn, khẳng định là có sự tình, nếu không phải do không nhìn thấy, Trầm Đông Quân đã tự mình đuổi theo.
Đang lo lắng chờ đợi, tai chợt nghe được tiếng Tiểu Lộc Tử đang chạy, Trầm Đông Quân vội vàng hô: "Tấn!"
"Lão gia, Đường tiên sinh...... Đường tiên sinh...... Hắn...... Hắn......"
Tiểu Lộc Tử vừa thở vừa nói, so với lúc nãy khi đuổi theo Đường Tấn còn nghiêm trọng hơn.
"Y làm sao? Không cùng ngươi quay lại ư?" Không nghe tiếng bước chân của ai khác, Trầm Đông Quân thất vọng.
"Đường, Đường tiên sinh...... Hắn......"
"Uống nước rồi nói." Trầm Đông Quân vỗ bàn, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tầng buồn giận.
Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, chạy nhanh đến cầm lấy chén trà, bất chấp có phải hay không được người khác uống qua, tu một mạch, rốt cục cũng thuận khí, thấy ánh mắt không có tiêu cự của Trầm Đông Quân gắt gao nhìn mình, vội nói: "Đường tiên sinh nói, y mời lão gia tối nay đến Ỷ Trúc hiên dùng trà."
Nét tức giận trên mặt Trầm Đông Quân lập tức tiêu tán, mang chút vẻ vui mừng nói: "Bảo nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ cùng trà bánh, buổi tối đưa đến ỷ trúc hiên, đúng rồi, đem một bồn nước nóng từ thiên hạ đệ nhất tuyền sang bên ấy. Tiểu Lộc Tử ngươi đến ỷ trúc hiên một chuyến, nói với Tấn, ta đêm nay nhất định đến."
"Vâng"
Thấy Trầm Đông Quân trong giây lát chuyển từ giận chuyển sang hỉ, Tiểu Lộc Tử không khỏi líu lưỡi, thầm nghĩ là thể diện của Đường tiên sinh lớn hay do y kiếp trước tích nhiều phúc đức mà có thể giành được quá nhiều ưu ái của lão gia như thế.
Nhận được lời mời của Đường Tấn, Trầm Đông Quân làm sao còn có tâm tư xử lý công sự, giải tán các quản sự, một người ở trong đại sảnh đi tới đi lui, đông sờ sờ tây chạm chạm, hưng phần giống hệt thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
"Lão gia, ngài làm sao vậy?" Chưa từng thấy qua bộ dáng Trầm Đông Quân đứng ngồi không yên, đúng là doạ chết Tiểu Lộc Tử.
"Khụ khụ...... Không có gì, Tiểu Lộc Tử, nơi này không có việc của ngươi, lui xuống đi."
Trầm Đông Quân tỉnh táo lại, tự giác thẹn thùng, mặt trầm xuống, giả bộ bộ dáng không có gì, càng làm Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, thầm nghĩ lão gia hôm nay làm sao vậy, thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Hắn lại không dám nói thêm gì, vội vàng lui ra ngoài.
***
Hôm nay, Trầm Đông Quân có cảm giác một ngày so với một năm còn dài hơn, mặt trời cứ treo trên đỉnh đầu chẳng chịu buông xuống, mỗi lần hỏi đã mấy giờ rồi, tôi tớ bên người đều trả lời: "Lão gia, sắc trời còn rất sớm, ngài mệt sao?"
Mệt cái gì mà mệt, hắn rất hưng phấn!
Rốt cục, mặt trời cũng chịu xuống núi, bầu trời tối đen, Trầm Đông Quân chờ không kịp vội hướng ỷ trúc hiên mà đi, ngay cả Tiểu Lộc Tử cũng không cho đi theo, gió mát trăng thanh, một đêm đẹp thế này, sao lại phải mang theo của nợ làm gì, cũng mặc kệ luôn việc mắt hắn không thấy gì.
"Đông quân?"
Đường Tấn đang thu dọn mấy thiên văn hiến (sách lịch sử) của buổi học lúc trưa, nghe được cạnh cửa có động tĩnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Trầm Đông Quân, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng.
"Ngươi vội cái gì?"
Trầm Đông Quân đã đứng cửa một hồi lâu, nghe thấy tiếng Đường Tấn sửa sang lại đồ vật này nọ, vốn muốn để Đường Tấn tự phát giác hắn đã đến nhưng nào ngờ, Đường Tấn lại chuyên tâm như vậy, hắn đành phải dở khóc dở cười cố tình đụng vào cửa, phát ra âm thanh kinh động Đường Tấn.
Đường Tấn vô cùng phấn khích, thanh âm cũng cao hơn so với bình thường.
***
"Đông Quân, hai rương sách ngươi đưa tới, cất giấu không ít bảo vật, ngươi xem, bản 《 Đông hải kỳ văn chí 》, là nguyên bản, năm đó cha ta tìm rất lâu cũng chỉ tìm được một quyển viết tay thì đã coi nó như là bảo bối. Còn quyển sách này, là bản duy nhất có từ ba trăm năm trước, thật không biết như thế nào có thể bảo tồn đến bây giờ......"
Trầm Đông Quân bật cười nói: "Này đều là trước đây ta sưu tầm được, khi đó trong nhà không cho ta xuất môn, ta chỉ cho người ở khắp nơi thu thập kỳ văn dị lục, đáng tiếc vẫn chưa có dịp xem, mắt của ta...... Sau đó thì số sách này đều bị mang bỏ vào gác xó, không người hỏi thăm, mấy ngày trước đây ta đột nhiên nhớ tới, nghĩ là ngươi hẳn sẽ thích xem, nên cho người đưa tới."
Chỉ nghe thanh âm của Đường Tấn, hắn đã biết hai rương sách này tặng rất đúng lúc, tâm tình cũng theo thanh âm của Đường Tấn cùng nhau bay bổng.
Đường Tấn giật mình, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trầm Đông Quân, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thương tiếc, ôn nhu nói: "Nhìn không thấy cũng không vấn đề gì, về sau, ta niệm cho ngươi nghe được không?"
Ngữ thanh vẫn ổn định, Trầm Đông Quân nói hảo, nhìn bộ dáng hắn như vậy, Đường Tấn lại không tự chủ mà đỏ mặt, buông tầm mắt nói: "Đông quân, trà bánh đã chuẩn bị xong, chúng ta đến đình nghỉ mát ngồi thôi......"
Sự mẫn cảm trong Trầm Đông Quân vội bắt lấy tia ngượng ngùng trong thanh âm Đường Tấn, khoé môi Trầm Đông Quân cong lên, nói: "Hảo, Tấn, ngươi đỡ ta, ta không quen đường nơi này."
Không quen còn có thể một người không mang theo tuỳ tùng một đường tới Ỷ Trúc hiên sao? Đúng là lời nói gạt Đường Tấn, tâm đang dao động mà!
Y cẩn thận đỡ lấy Trầm Đông Quân, miệng còn nhắc nhở: "Cẩn thận cánh cửa, đi từ từ thôi......"
Không cần y phải nhắc nhở, Trầm Đông Quân đương nhiên là chậm rãi, dùng tốc độ chậm thật chậm bước đi, một tay đặt trên vai Đường Tấn, cảm nhận người cơ hồ như bị ôm một nửa thân hình vào lòng hắn, vô cùng đơn bạc, hắn nghĩ, điều dưỡng lâu như vậy, như thế nào còn không có miếng thịt nào?
Đường Tấn rất nhanh liền chú ý tới tư thế vô cùng mờ ám này, khuôn mặt nhanh chóng bị nhuộm hồng, hai mắt kích động ngó đông liếc tây, thấy không có ai, mới nhớ tới Dịch nhi hôm nay bị Trầm Bất Vi kéo đến chỗ Trầm thái phu nhân, trong Ỷ trúc hiên đã không có người nào khác, Trầm Đông Quân lại nhìn không thấy......Y lúc này mới thoáng an lòng, quay đầu nhìn đôi mắt không có tiêu cự của Trầm Đông Quân, cảm giác thương tiếc vội thay thế sự ngượng ngùng bất an.
"Đông Quân, tới rồi."
Phía trên đình nghỉ mát là hai chiếc đèn lồng tản mát ra thứ ánh sáng nhu hoà, bao bọc cả một vùng quanh đình, tạo cảm giác thanh u. Đình ngoại, khúc quanh ẩn ẩn, đình nội, trà hương bốn phía.
Đường Tấn rót cho Trầm Đông Quân một ly trà thơm ngát, vừa đưa qua thì Trầm Đông Quân đã bắt lấy, và một cách tình cờ, hắn cũng nắm luôn cả tay của Đường Tấn, bàn tay y được hắn ôm trọn trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa.
"A!"
Đường Tấn lúng túng, theo bản năng đẩy ra Trầm Đông Quân, sắc hồng vừa mới thối lui lại quay về trên mặt, bước lui vài bước, thiếu chút nữa đã té lăn trên đất.
Trầm Đông Quân tai chỉ nghe được thanh âm, nhìn không thấy biểu tình Đường Tấn lúc này, nhất thời hận chính mình như thế nào liền mù một đôi mắt, khi Tiểu Lộc Tử hình dung dung mạo Đường Tấn, chỉ dùng bốn chữ "thanh dật sâu sắc", phong độ như thế, khi khó nén ngượng ngùng, không biết là như thế nào một phen phong tình.
Hắn hận đến mức chỉ muốn giậm chân đấm ngực, ngửa mặt lên trời thét dài. Đương nhiên, ngoài hận, trong lòng hắn cũng khó dấu một tia mừng thầm, phản ứng của Đường Tấn thật có ý nghĩa sâu xa, hắc hắc, không hoàn toàn từ chối sự va chạm của hắn, ngược lại là bối rối thối lui, có hi vọng!
Lúc này, đôi mắt không có tiêu cự của Trầm Đông Quân, lộ ra ánh sáng khác thường.
Đường Tấn đương nhiên không thể nhìn thấy được biểu tình như lang sói của Trầm Đông Quân, y thậm chí ngượng ngùng đến mức liếc mắt nhìn cũng không dám, hai tay giấu vào ống tay áo, nơi bị Trầm Đông Quân sờ qua, đang thủy chung phát nhiệt, so với trên mặt y còn nóng hơn.
Loại cảm giác này, chỉ có thể dùng năm chữ hình dung, tim đập như hươu chạy. Giống như năm đó, ở hoa viên Trần phủ, khi y lần đầu tiên nhìn thấy Trần tiểu thư.
Màu trắng của tuyết, bao trùm cả đất trời, Trần tiểu thư choàng chiếc áo khoác lông chồn, đứng trong đình viện, cầm trong tay nhánh hồng mai rực hồng diễm lệ, chiếu đỏ khung cảnh, cũng nhuộm đỏ luôn cả mặt y.
Nhất kiến chung tình.
Nhất kiến chung tình?
Trộm liếc mắt về phía Trầm Đông Quân, trong mắt Đường Tấn lộ ra vài phần kinh hoảng, vừa lùi bước, vừa không biết làm sao.
"Tấn, làm sao vậy?"
Bên cạnh đột nhiên an tĩnh, Trầm Đông Quân mẫn cảm nhận ra hơi thở khác thường tràn ngập trong không khí.
"Không, không có gì, Đông Quân, cơ thể ta có chút không thoải mái, trước, đi về trước nghỉ ngơi."
Đường Tấn cả kinh, kích động quay đi, bỏ Trầm Đông Quân một người ngồi trong đình nghỉ mát, trốn vào bên trong ỷ trúc hiên. Nghe tiếng bước chân Đường Tấn vô cùng bối rối, Trầm Đông Quân cau mày, sắc mặt cũng trầm xuống.
Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng vừa rồi không khí còn rất tốt. Chẳng lẽ là bản thân đã thái quá... dọa Đường Tấn?
Lung tung suy đoán trong chốc lát, không khí như trước tràn ngập trà hương, nhưng Đường Tấn vẫn không quay lại, Trầm Đông Quân thất vọng đứng lên, chậm rãi đi ra đình nghỉ mát, ở bên ngoài ỷ trúc hiên quanh quẩn một lát, cũng từ bỏ ý định tìm Đường Tấn hỏi cho rõ ràng.
Tuy rằng quen biết chỉ có nửa năm, nhưng hắn biết rõ, tính cách Đường Tấn có phần dịu dàng nhưng cũng không thể tuỳ tiện bắt ép.
Trầm Đông Quân trở lại nhân kì đường mới vừa ngồi xuống không lâu, đang suy nghĩ ngày mai nên dùng biện pháp gì quay lại mời Đường Tấn đi ra, trong viện lại truyền đến gọi của hài tử.
"Cha...... Cha...... Biểu cô (cô họ) đến thăm cha......"
Thanh âm Trầm Bất Vi vang dội trong khoảng không rộng lớn, trong tiếng gọi liên tiếp, còn kèm theo thanh âm khẩn trương nhắc nhở của Tiểu An Tử.
"Thiếu gia, chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã......"
"Tiểu An Tử, ngươi mè nheo cái gì thế hả? Đừng chắn trước mặt ta!" Thanh âm thanh thuý có phần lớn tiếng của nữ nhi vang lên khiến Tiểu An Tử vội vàng xin tha.
"Quận chúa đại nhân à, ngài cũng chậm một chút, hôm qua trời mưa, đường rất trơn......"
Có thể tưởng tượng, Tiểu An Tử là như thế nào ủy khuất theo sát phía sau Trầm Bất Vi cùng nàng quận chúa kia.
Phịch một tiếng, cửa bị đẩy ra, một vị nữ tử mặc xiêm y vàng nhạt bước vào, liếc mắt xung quanh rồi nhanh chóng hướng ánh nhìn về phía Trầm Đông Quân.
"Biểu ca!"
Nữ tử xinh đẹp kích động chạy vào, không ngờ lại trông thấy Trầm Đông Quân bởi vì bị quấy rầy suy nghĩ mà lộ ra thần sắc tức giận, nàng lại không quan tâm thần sắc lạnh lùng của Trầm Đông Quân, kéo cánh tay hắn.
"Biểu ca, ngươi quay về Trầm viên sao lại không đến thăm ta?" Quận chúa bĩu môi, bất mãn lắc lắc cánh tay Trầm Đông Quân.
"Quận chúa điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng." Trầm Đông Quân chau mày, không muốn để ý đến.
"Biểu ca! Gọi ta là An Hoà, quận chúa, quận chúa, nghe không hay gì hết!" An Hoà quận chúa bất mãn lắc đầu, vừa lúc thấy Trầm Bất Vi đứng ở cửa mỉm cười hì hì, "Trầm Bất Vi, ngươi cười cái gì?" An Hoà xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ.
"Quận chúa thân phận tôn quý, sao có thể gọi thẳng khuê danh?" Trầm Đông Quân thản nhiên trả lời, quay đầu đối Trầm Bất Vi nói: "Cái bóng nhỏ của ngươi đâu?"
Người hắn ám chỉ là Đường Dịch, kể từ ngày quen biết nhau, hai tiểu hài tử như hình với bóng, cùng đọc sách, cũng cùng gặp rắc rối, còn cùng bị phạt, nơi đâu có Trầm Bất Vi sẽ có Đường Dịch, nơi có Đường Dịch, chắc chắn sẽ có thanh âm Trầm Bất Vi.
Trầm Bất Vi theo từ cửa vào, hì hì cười nói: "Nãi nãi cho Thang Thang một bát súp, Thang Thang nói muốn mang cho tiên sinh uống."
"Có bát súp? Ngươi như thế nào không mang một bát đến cho ta uống? Thang Thang hiếu thuận với phụ thân, ngươi ngay cả hắn cũng không bằng, sao dám bảo hắn gọi ngươi là ca ca."
Hiển nhiên, Trầm Đông Quân vô cùng biết rõ việc lúc trước Trầm Bất Vi bắt Đường Dịch gọi hắn là Bất Vi ca ca.
Trầm Bất Vi gãi gãi đầu, không dám lớn tiếng, chỉ có thể nói thầm: "Cha đâu có thiếu súp để uống đâu?"
Tiểu tử kia hiển nhiên không rõ tâm tư cha mình, An Hoà đứng một bên cũng nhìn ra Trầm Đông Quân không muốn cùng nàng nói chuyện, trong mắt dâng lên một tầng giận dỗi, nhưng khi nhìn vào hai mắt Trầm Đông Quân lại không đành lòng.
"Quận chúa điện hạ, không có gì thì để Bất Vi dẫn nàng đi dạo Trầm viên." Trầm Đông Quân nhĩ lực thật tốt, câu nói thầm của Trầm Bất Vi, hắn nghe không sót một từ.
Đối với đứa con này, hắn có chút đau đầu, cũng may giữa đường gặp được Đường Tấn, đem đứa con này đi dạy bảo lại.
Nghĩ đến Đường Tấn, ánh mắt hắn không khỏi ôn nhu vài phần.
An Hoà buồn bực đang muốn rời đi, không ngờ thoáng bắt gặp tia tiếu ý ôn nhu hiếm thấy trên khoé môi Trầm Đông Quân, nàng không khỏi giật mình. Nàng từ trước đến nay đến Trầm viên thăm cô, ánh mắt luôn dõi theo Trầm Đông Quân, chưa bao giờ thấy qua biểu tình như thế.
Ánh mắt như vậy, giống như là có người yêu mến, vô luận thân ở chỗ nào, chỉ cần nghĩ đến người kia, sẽ không tự chủ được toát ra sự ôn nhu không thể che dấu.
Một cảm giác đau xót dâng lên trong lòng An Hoà, ngay từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy người biểu ca này, đã thích hắn, thân là quận chúa, từ nhỏ chưa ai dám làm phật lòng nàng, ngay cả hoàng đế ca ca cũng rất sủng ái nàng, nhưng đối với Trầm Đông Quân, nàng chưa bao giờ lấy thân phận quận chúa ra mà kênh kiệu, nàng hiểu vị biểu ca này tính tình khó chịu nên không khi nào dám yêu cầu hắn cùng mình du ngoạn hay làm những thứ khác......
Thứ cảm giác mất mát cứ thế lớn dần lên trong lòng An Hoà.