Phong Tuyết Dạ Quy Nhân

Chương 1-2

Khách điếm Đồng Phúc.

"Thiếu gia...... Thiếu gia, đừng chạy lung tung, trên mặt đất đều là tuyết, cẩn thận trượt chân......"

Theo tiếng la, một nam hài  vô cùng xinh xắn như được tạc từ ngọc thạch chạy tung tăng  trên cầu thang gỗ, thoáng một cái cậu bé đã chạy ra khỏi khách điếm. Theo sau nam hài là một thị nhân mặc y phục màu xanh nhạt, vẻ mặt vô cùng lo lắng, dáng vẻ như muốn giữ chặt cậu bé phía trước, lại như không dám.

"Tiểu An Tử, xem này, đây là tuyết......Nhìn kỹ đi...... Đúng là không uổng công mà, ôi, còn rất là lạnh nữa......"

Nam hài nhìn thấy tuyết thì vô cùng vui vẻ, thấy những dấu chân của mình in trên đấy, mừng rỡ cười ha ha, lại tò mò ngồi xổm xuống, cấu, cào một mảng tuyết, cảm giác lạnh như băng thấu da thịt làm cậu phấn khích, cảm thấy được như thế này vô cùng mới mẻ thích thú, nên bèn ngồi phịch xuống nền tuyết.

"A, thiếu gia...... Thiếu gia...... Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh lắm, cẩn thận cảm lạnh......"

Tiểu An Tử nhanh tay nhanh chân kéo nam hài từ trên tuyết đứng dậy, nhưng đã muộn mất, quần áo của cậu bé từ trên xuống dưới đã dính đầy tuyết, tuyết hoà vào trong áo, tan thành nước, tạo thành một mảng đỏ sậm vô cùng nổi bật trên người cậu bé, vô luận Tiểu An Tử có phủi mạnh như thế nào, cũng đều phủi không sạch được vết nước ấy.

Đang chơi vui thì bị phá ngang, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của cậu bé trầm xuống, tay vỗ nhẹ lên mặt Tiểu An Tử.

"Ngươi làm đau ta!"



"Thiếu, thiếu gia...... Tiểu An Tử biết sai...... Biết sai......"

Quỳ gối  trên mặt tuyết, Tiểu An Tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Vị tiểu tổ tông này ở trong nhà được lão thái gia, thái phu nhân cùng phu nhân sủng ái, luôn luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, ngày thường muốn gì được nấy, nói cái gì thì chính là cái đó, ai dám làm trái lời cậu, chỉ cần tiểu tổ tông hướng lão thái gia hoặc là thái phu nhân cáo trạng, thì bản thân người đó chỉ còn cách "được ban thưởng" mấy chục đại trượng.

"Nếu biết sai rồi, ngươi còn quỳ  làm cái gì? Từ lúc sinh ra tới giờ bổn thiếu gia chưa từng nhìn thấy tuyết, hôm nay muốn hảo chơi một chút, cấm ngươi không được ngăn cản, có nghe thấy không?"

Nam hài  làm ra vẻ ông cụ non nói, một bàn tay mô phỏng động tác của người lớn sờ sờ cằm, nhưng cu cậu cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, làm gì có râu để mà vuốt, mà sờ chứ, chẳng biết cu cậu học ở đâu động tác này, tự thấy thú vị, nói xong thì hì hì cười ra tiếng.

"Dạ, dạ phải ạ....." Tiểu An Tử gật đầu như đang giả cối, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì nam hài đã chạy xa cách hắn mười bước, vội vã bước theo cu cậu, môi mấp máy hồi lâu mới thật cẩn thận nhắc nhở: "Thiếu gia...... Ngài bớt chơi đùa một chút a, bằng không lão gia tỉnh dậy, phát hiện ngài không ở trong phòng, sẽ lại tức giận đấy."

Nam đồng trước mặt ngừng lại, trên khuôn mặt phấn bạch đã nhiễm sắc hồng, chợt đanh mặt lại nhìn, tỏ vẻ không sợ sệt gì mà nói: "Cha không phải vẫn chưa rời giường sao, ngươi sợ cái gì? Đến lúc đó cha có đánh thì cũng đánh mông của ta, cũng không phải mông của ngươi."

Tiểu An Tử vẻ mặt đau khổ, không dám nói cái gì nữa, nhưng trong lòng thì lại đang rủa thầm: "Lão gia sẽ không đánh mông của ta, nhưng...... Quay đầu lại sẽ có lão thái gia, thái phu nhân, phu nhân đánh mông của ta, hơn nữa......Lúc lão gia nổi giận...... So với đánh đòn còn khiến kẻ khác sợ hãi a!"

Nam hài  tuy rằng trong lòng quả thật có chút sợ hãi phụ thân, nhưng xưa nay cu cậu đã quen được nuông chiều, tính tình có chút vô pháp vô thiên, hơn nữa đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết, bốn bề đều là một mảnh trắng xoá, mà khi dẫm chân lên tuyết thì đều phát ra âm thanh "tí tách", nghe thích tai vô cùng. 

Chỉ chốc lát sau, cậu liền quên  sự sợ hãi đối phụ thân, toàn tâm toàn ý để tâm tới đám tuyết kia, trong chốc lát sờ sờ, trong chốc lát nắm nắm, trong chốc lát lại đá đá lớp tuyết trên mặt đất, trong chốc lát lại nắm lên một phen tuyết hướng không trung mà ném, nhìn thấy tuyết bay lên cao rồi lại rơi xuống, cậu khanh khách cười không ngừng, dẫn tới không ít người trên đường nhiều phen chú y, thấy một đứa bé xinh xắn như tạc,  đều lộ ra ý cười, cũng không biết là con cái nhà ai, nhưng lại đáng yêu như vậy.

Nam hài chơi một trận, thấy có chút không thú vị, một người chơi không có ý nghĩa, kêu Tiểu An Tử lại chơi cùng cậu, ai ngờ Tiểu An Tử mở miệng ra đều là mấy lời linh tinh tuyết trơn lắm, tuyết lạnh lắm, coi chừng bị cảm, cẩn thận kẻo ngã, mấy lời này làm cho nam hài ghét vô cùng, càng thấy vô vị hơn, dời mắt sang chỗ khác, lại vừa vặn nhìn đến chỗ góc tường có một tiểu hài tử cũng lớn tương đương cu cậu, tay cầm cái chén bể, đang khóc lóc.

"Đại thúc......Đại thẫm...... Đại ca...... Đại tỷ...... Xin thương xót, cho chút cơm......"

Những lời tiểu hài tử kia nói, nam hài nghe xong trong chốc lát, tò mò chạy tới, đứng trước mặt tiểu hài tử, nói: "Uy, ngươi đang làm cái gì?"

"A?" Tiểu hài tử ngẩn người, nhìn đến đứa trẻ cũng bằng tuổi mình, vênh váo tự đắc đứng ở trước mặt, quần áo trên người tuy rằng đã thấm ướt, nhưng nhìn qua thật là dày, nhất định thực ấm áp. Tiểu hài tử bĩu môi, ám thóa một tiếng: "Phi, thiếu gia con nhà giàu."


Đứa nhỏ này, chính là Đường Dịch.

Trong lòng dù có một chút xem thường thằng ranh nhà giàu kia, nhưng trên mặt Đường Dịch lại hoàn toàn không biểu lộ như thế, mắt chớp chớp, nước mắt liền rơi xuống, đôi tay bẩn vội ôm lấy chân nam hài.

"Thiếu gia ca ca...... Xin thương xót, cho ta xin chút cơm...... Ta vài ngày rồi không có cơm ăn, đói...... Ô ô ô......"

"Vài ngày không ăn cơm?"

Nam hài sửng sốt, không tự chủ được sờ sờ bụng, có chút cảm giác đói đói. Ngày hôm qua ngồi một ngày trên xe ngựa, nhìn tuyết rơi bên ngoài, hưng phấn quá ban đêm lăn qua lộn lại ngủ không được, sáng sớm liền đứng lên, chuồn ra ngoạn tuyết, điểm tâm cũng chưa ăn qua, hiện tại đúng là hơi đói, trên người cũng không có khí lực, kia nếu vài ngày không ăn cơm, không phải sớm đói chết, ngay cả đường cũng đi không nỗi sao?

"Ta cũng đói bụng, đi, ta mang ngươi đi ăn cơm, nhưng cơm nước xong, ngươi phải vọc tuyết với ta mới được."

Đường Dịch trước mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần tình tươi cười.

"Cám ơn thiếu gia ca ca, cám ơn thiếu gia ca ca!"

Hắn trong lòng lại âm thầm nói: "Ai cùng ngươi vọc tuyết, phụ thân còn chờ ta trở về! Ai, phụ thân ho khan càng ngày càng nghiêm trọng, đại phu nói...... Phải dùng dược quý thực đắt tiền, mới có thể chữa được bệnh của phụ thân."

Nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Dịch liền dừng ở chiếc kim khoá trên cổ nam hài. Món đồ này...... Nhìn cũng rất đáng giá.

"Thiếu gia......" Tiểu An Tử ở một bên lo lắng, "Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau trở về đi, nếu không lão gia......"

"Ba!" Nam đồng xoay người giáng cho Tiểu An Tử một cái tát.

"Nơi này bổn thiếu gia lớn nhất, đừng có lấy cha ra hù ta."

Vị tiểu tổ tông này cảm thấy ở trước mặt người khác mà bị Tiểu An Tử nói như thế, cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Đi, ta mang ngươi đi ăn cơm." Cậu kéo tay Đường Dịch, nửa điểm cũng không ngại bẩn, vừa đi vừa nói: "Ngươi tên là gì?"

"Ta gọi là Đường...... Ách...... Ta gọi là Thang Thang......" Nếu đã có ý đồ riêng, tên thật tự nhiên không thể nói. Đường Dịch tuổi tuy nhỏ, nhưng nội tâm thì không nhỏ chút nào.

"Thang Thang?"

"Ân...... Ta rất thích uống canh, cho nên kêu Thang Thang......" (Thang Thang = canh nóng)

"Ha ha ha...... Như thế ta sẽ gọi cho ngươi một bát canh thật lớn cho ngươi uống...... Nhớ kỹ, ta gọi là Trầm Bất Vi, chính là đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm gọi là bất vi...... Trầm Bất Vi......"

Hai tiểu oa nhi tay nắm tay, càng nắm càng chặt.

--ooo--

"Tiểu Lộc Tử, giờ nào?"

Khách điếm, Trầm Đông Quân được đỡ ngồi dậy, ánh mắt cứ nhìn phía trước, nhưng không có tiêu cự. Vốn quen với bóng tôi, thời gian đối hắn không có ý nghĩa gì.

"Bẩm lão gia, đã là giờ Thìn canh ba." (9h sáng)

Hầu hạ Trầm Đông Quân đã bảy, tám năm, Tiểu Lộc Tử sớm nắm rõ được thời gian, bưng tới chậu nước ấm cho lão gia rửa mặt, chẳng nói nhiều lời,  Trầm Đông Quân liền tỉnh ngủ hẳn.

"Ân......"

Không nhẹ không nặng ừ một tiếng, Trầm Đông Quân chuẩn bị xuống giường, Tiểu Lộc Tử chạy nhanh lại đỡ lấy hắn, giúp hắn khoác áo, sau đó rửa mặt chải đầu, gương mặt tuấn mỹ chẳng khác gì tiên nhân nhanh chóng được hé lộ, ngũ quan mi vũ, mơ hồ cùng với Bất Vi có bảy, tám phần tương tự, dù là người không biết chuyện, nhìn vào cũng biết họ là phụ tử.

Chính là...... Trầm Đông Quân chỉ cần giơ tay nhấc chân, đều hiển hiện ra phần bá đạo, sắc bén, dĩ nhiên cùng với Trầm Bất Vi kiêu ngạo không thân thiết lắm, cũng khó trách Trầm Bất Vi ai cũng không sợ, ngoại trừ người cha này.

Rửa mặt chải đầu xong, chính là tới giờ ăn. Nhổ ra nước xúc miệng Tiểu Lộc Tử mang đến, ngồi xuống trước bàn cơm, Trầm Đông Quân nhướng mày, một cỗ không khí sắc bén ngột ngạt liền hiện diện.


"Bất Vi đâu?"

Tiểu Lộc Tử nhanh trả lời: "Thiếu gia sáng sớm liền rời giường, muốn tới xem ngài, Tiểu An Tử sợ thiếu gia làm phiền ngài nghỉ ngơi, liền dẫn thiếu gia đi ra ngoài ngoạn, phỏng chừng cũng sẽ nhanh trở lại."

Trợn tròn mắt nói dối, không phải Tiểu Lộc Tử to gan lớn mật, mà là bớt được chuyện nào hay chuyện nấy, lão gia sinh khí, đánh thiếu gia, quay đầu lại kẻ chịu khổ chính là bọn hạ nhân hắn, chối được thì cứ chối,  dù sao Trầm Đông Quân cũng không nhìn thấy, tự nhiên cũng không phát hiện ra cái gì.

Nhiệt độ trong phòng nháy mắt lại giảm xuống vài phần. Đôi mắt không có tiêu cư của Trầm Đông Quân, sâu như vực không nhìn thấy đáy, bên ngoài trông rất bình tĩnh nhưng ẩn chứa tức giận mãnh liệt vô cùng.

"Ba!"

Chiếc đũa trong tay Trầm Đông Quân gãy đôi.

Mọi người đều xem thường hắn là một người mù, lời nối dối như thế mà cũng dám mang ra hồ lộng hắn. Hừ, hắn mắt mù, tâm không mù.

"Dọn xuống đi." Ném chiếc đũa đi, Trầm Đông Quân lạnh lùng phân phó.

"Chính là lão gia... ngài...... Một miếng đều chưa có ăn......"

"Bảo ngươi dọn liền dọn, dong dài cái gì, cút!"

Trầm Đông Quân chợt tức giận làm cho Tiểu Lộc Tử thân tại đây nhưng cứ như đang toạ tại nơi đại hàn lạnh lẽo, không dám nhiều lời, nhanh chóng mang một bàn đầy thức ăn dọn đi.

Kỳ thật Trầm Đông Quân tính tình hỉ nộ vô thường, hắn sớm đã thói quen. Nhưng mỗi khi nhìn thấy biểu tình tức giận của lão gia, hắn đều có cảm giác bản thân bị một ngọn thái sơn đè lên người vậy, thật là vô cùng khổ sở, nếu không phải vì hầu hạ Trần Đông Quân đã lâu, hắn đã mau đổi ông chủ rồi.

"Bất Vi muốn đi xem tuyết."

Ngay khi Tiểu Lộc Tử vừa bước được một chân ra cửa, thanh âm Trầm Đông Quân ở phía sau nhẹ nhàng phát ra. Quần áo Tiểu Lộc Tử lại thấm ướt thêm một tầng.

"Lão, lão gia......" Hắn lúc này mới hiểu được Trầm Đông Quân vì cái gì đột nhiên phát giận, mặt bị doạ đến không còn hột máu.

Trầm Đông Quân lại nói tiếp: "Bất Vi từ nhỏ sinh trưởng ở Lĩnh Nam, chưa từng nhìn thấy tuyết, tiểu hài tử khoái mới mẻ mê chơi cũng không có gì đáng lo, ngươi thu dọn xong thì quay lại, theo ta ra ngoài một chút......"

"Dạ, lão gia......" Tiểu Lộc Tử lau lau mồ hôi, vội vàng lui ra.

Trầm Đông Quân mò mẫm đi đến cửa sổ, đẩy ra cửa, một cỗ gió lạnh đập vào mặt, vẻ mặt hắn cũng trở nên tối đi. Đã bao nhiêu năm? Một lần nhìn thấy tuyết, hắn chỉ sợ so với Bất Vi cũng nhiều không hơn bao nhiêu lần

Tiểu Lộc Tử rất nhanh đã trở lại, cẩn thận đỡ Trầm Đông Quân đi ra khách điếm.

Vào giờ này, người ra vào khách điếm rất nhiều, phần lớn là khách nhân từ xa bị đại tuyết vây ở chỗ này, nhìn thấy Trầm Đông Quân gương mặt tuấn mỹ chẳng giống phàm nhân, không khỏi nhìn vài lần, phát hiện người xuất sắc như vậy lại bị mù, đều phát ra tiếng thở dài nuối tiếc.

Trầm Đông Quân thính lực thật tốt, dù là tiếng thở dài rất nhỏ, hắn cũng có thể nghe được rõ ràng, một chân chưa bước ra khỏi đại môn khách điếm, sắc mặt hắn liền vô cùng âm trầm, hắn cũng không phải là hầu tử (khỉ) cho người ta tùy ý xem xét.

"Tiểu Lộc Tử, trở về phòng."

Cúi đầu nói, không thể đè nén xuống cảm giác phẫn nộ, Tiểu Lộc Tử trong lòng than thầm, cũng không dám làm trái, nhanh giúp Trầm Đông Quân trở về phòng, vừa mới ngồi xuống, liền nghe được bên ngoài phòng một trận tiếng bước chân.

"Cha...... Cha......" Trầm Bất Vi tiến vào, bổ nhào vào lòng Trầm Đông Quân "Tức chết ta, tức chết ta......"

"Ngươi lại gây chuyện?" Tay Trầm Đông Quân đặt trên đầu Trầm Bất Vi sờ sờ, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn rất nhiều.

"Cha, ta nào có gây sự!" Trầm Bất Vi bỉu môi, vừa tức vừa vội nói: "Ta bị người khi dễ, cha...... Người mau gọi người tìm Thang Thang cho ta đi, ta phải dạy dỗ hắn.... Tức chết ta......"

"Thang Thang là ai?" Trầm Đông Quân hỏi.

"Là  kẻ lừa đảo...... Tiểu lừa đảo...... Ta hảo tâm mới hắn ăn cơm...... Hắn...... Hắn cư nhiên...... trộm...... trộm......"

Nói đến một nửa, Trầm Bất Vi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lời sau đó định nói vội nuốt ngược vào bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại. Chuyện kim khóa bị trộm không thể để cho phụ thân biết, đây là trường mệnh khóa, là phụ thân trước đây cho cậu, hiện tại bị trộm, phụ thân sẽ nóng giận, sẽ đánh mông cậu.

"Hắn trộm của ngươi cái gì?" Trầm Đông Quân ánh mắt mị lên, phía sau khuôn mặt tuấn mỹ ẩn chứa sự cường bạo, bắt đầu tản mát ra hơi thở nguy hiểm.


Trầm Đông Quân nhìn đáng sợ vô cùng, đừng nói Tiểu An Tử, Tiểu Lộc tử, ngay cả tiểu chủ nhân Trầm Bất Vi không sợ trời không sợ đất, cũng không tự chủ  lui ra phía sau hai bước, trong lòng đã bắt đầu hối hận nhất thời xúc động chạy tới cùng Trầm Đông Quân cáo trạng, cậu chỉ là muốn tìm ra tiểu lừa đảo Thang Thang kia, hảo hảo giáo huấn một chút, cũng không muốn hại chết nam hài đã cho cậu hảo cảm, dù sao...... Lớn như vậy, chỉ có cậu khi dễ người ta, chưa từng có người dám khi dễ cậu, ngẫm lại thật cũng rất mới mẻ.

"Cha...... Không có...... Không có trộm cái gì, là trộm đi...... Đối, là trộm đi...... Thang Thang đáp ứng chơi tuyết với ta, thế nhưng hắn lại bỏ đi..... Cha, ta đã không tức giận nữa, người cũng không cần tức giận được không? Ta sợ......"

Trầm Đông Quân nếu dễ bị lừa như vậy, hắn đã không là Trầm Đông Quân.

Bất kì ai từng gặp qua hắn, gây chuyện với hắn,  lừa gạt hắn đều biết rằng kẻ có thể bảo trụ địa vị Lĩnh Nam thủ phủ "Hạt nhãn Tu La" (Tu la mắt mù) không phải chỉ có hư danh.

"Tiểu An Tử, ngươi nói."

Mắt Trầm Đông Quân  xoay chuyển, tuy rằng biết rõ hắn không thấy mình, nhưng Tiểu An Tử có cảm giác ánh mắt ấy như lưỡi dao đảo qua  thân thể của chính mình, trên trán nhất thời chảy ra mồ hôi.

"Bẩm, bẩm lão gia, là..... Là như vậy......"

Trầm Bất Vi liều mạng nhìn Tiểu An Tử mà trừng mắt, nhưng cũng chẳng thể triệt tiêu sự sợ hãi của Tiểu An Tử đối với Trầm Đông Quân, đem sự tình đã qua toàn bộ nói ra.

Nói đơn giản, chính là Đường Dịch sau khi ăn xong, còn nói muốn bỏ bao mang về một ít đồ ăn đi, thừa dịp thời điểm Trầm Bất Vi chỉ huy  Tiểu An Tử lấy đồ ăn, hắn một phen xả hạ kim khoá trên cổ Trầm Bất Vi, lại tiện thể mang luôn con gà nướng mà bỏ chạy.

Trầm Bất Vi lúc ấy bị xô ngã, Tiểu An Tử sợ tới mức chạy tới dìu cậu, chờ hai người phục hồi tinh thần lại, Đường Dịch sớm chạy mất bóng. Hai người tại nơi xa lạ này, muốn đuổi theo là chuyện không thể.

"Phanh!"

Trầm Đông Quân vỗ một chưởng vào trên bàn, Tiểu An Tử sợ tới mức chân mềm nhũn, thẳng tắp quỳ gối  trên mặt đất, liên tục dập đầu.

"Lão gia, Tiểu An Tử có tội, Tiểu An Tử không coi chừng thiếu gia tử tế......"

"Chờ trở về Trầm viên, ngươi sẽ đi lĩnh phạt. Tiểu Lộc Tử, lấy tên của ta đi nha môn Thương Châu một chuyến, bảo Huyện lệnh địa phương phải tìm ra tiểu tặc kia, nếu là tìm không ra, hừ, lấy hắn thế vào."

"Dạ, lão gia."

Trầm Đông Quân nói lời này, bá đạo đến cực điểm, nếu thay vào là phú thương bình thường,  người ta đường đường là tri huyện, chỉ sợ hắn đã phạm vào tội đại bất kính. Nhưng Trầm Đông Quân thì khác, thân phận của hắn không chỉ là Lĩnh Nam thủ phủ đơn giản như vậy, quan hệ giữa Trầm viên cùng hoàng gia, có thể kể từ ba đời trước.

Tổ phụ của hắn, đối tiền triều Thái tông hoàng đế có ân cứu mạng, từng dục phong làm phương hầu, lại bị tổ phụ cự tuyệt, chí đã hướng nơi hương dã. Thái tông hoàng đế vì báo ân, đã đem nữ nhi  sủng ái nhất là Bình Dương công chúa gả cho tổ phụ hắn, rồi tới đời phụ thân hắn, lại cưới di chất (cháu gái) của Bình Dương công chúa, mà tỷ tỷ của hắn Trầm Đông Cầm, mười lăm năm trước cũng được gả cho thất vương gia đương triều.

Tuy nói Trầm Đông Quân bản thân không có tước vị chức quan trong người, nhưng mẫu thân hắn là nữ nhi của công chủ, tỷ tỷ là Vương phi, hai nữ nhân này cùng hoàng đế đương triều rất thân cận, cho nên nói Trầm Đông Quân là nhân vật phi thường cũng không đủ, một Huyện lệnh nho nhỏ, làm sao được đặt ở trong mắt hắn. Nếu không phải hắn một đường đi tới không đối ngoại tuyên bố thân phận, chỉ sợ khách điếm đã sớm bị quan viên to nhỏ Thương Châu vây quanh.

Đường Dịch nào biết được rằng chính mình trêu chọc đúng vào một nhân vật lợi hại như vậy, hắn vô cùng cao hứng mà đem con gà nướng đặt ở trước mặt Đường Tấn, vẻ mặt chờ mong được phụ thân khích lệ.

Bọn họ lúc này ngụ ở trạch lý Trần phủ đã rách nát, đem tây sương phòng quét dọn một chút, miễn cưỡng còn có thể che mưa che gió.

Thân thể Đường Tấn đã càng ngày càng suy yếu, hơn nữa tiền trên người cũng dùng hết, đừng nói là nơi để trụ, ngay cả cơm ăn cũng là vấn đề, cho nên cứ phải ở lại Trần phủ nơi đã gây cho y vô số thương cảm, tạm thời trụ hạ.

Ngày đó nhìn thấy Trần phủ đã đổ nát, Đường Tấn thăm hỏi những người xung quanh mới biết được, nguyên lai chín năm trước, tiểu thư Trần gia bỏ trốn cùng người nào đó, Trần lão phu nhân vì thương nhớ nhi nữ là sinh bệnh, phái mọi người đi tìm nhưng không có kết quả, rốt cục bệnh không dậy nổi, một năm sau liền qua đời; Trần lão gia chịu không nổi đau xót mất thê nữ, không đến một tháng cũng ra đi, Trần gia từ đó chỉ còn lại một nô bộc già trung thành ở lại trông nôm nhà cửa.

Cho đến vài năm trước lão bộc bệnh chết, tòa nhà liền không ai trông nom, mọi vật dụng trong nhà cũng bị trộm sạch, chẳng còn lại gì, ngoại trừ mấy sương phòng này.

Nghĩ đến năm đó mình cùng thê tử trẻ người non dạ, suy nghĩ nông cạn, lại làm hại Trần lão gia cùng Trần phu nhân lần lượt ly thế, Đường Tấn cảm thấy càng thêm đau xót.

Bất đắc dĩ, Đường Tấn đành để Đường Dịch chịu khổ, nguyên nghĩ muốn từ từ rồi tính, cũng không ngờ một ngày kia ói ra một búng máu, một đêm thân thể liền suy yếu không thể ngồi dậy nổi, ngay cả việc muốn đi làm kiếm cơm cũng không làm được, cho nên Đường Dịch liền gạt Đường Tấn ra ngoài xin cơm. Không thể tưởng được ngày đầu tiên xin cơm, liền gặp phải thằng ranh con coi tiền như rác.

Đường Tấn nhìn thấy con gà nướng, liền giật mình, mắt như muốn rớt ra..

"Dịch nhi..... Khụ khụ, gà nướng làm sao mà có?"

Đường Dịch miệng cười hắc hắc, nói: "A cha, con đến một tửu lâu nói vài tiếng, giúp chưởng quầy kéo vào vài bàn khách nhân, chưởng quầy của Nhất Cao Hưng, liền đem gà nướng của một bàn khách nhân không muốn dùng nữa thưởng cho con. A cha, người xem còn rất nóng, mau ăn, đừng để lạnh  ăn không ngon."

"Ta không đói bụng, con ăn trước đi."

Đường Tấn sờ sờ đầu Đường Dịch, vì hiếu thuận của hài tử mà uất ức không thôi, lại vì hài tử còn tuổi nhỏ phải ra bên ngoài bán mặt khất thực mà cảm thấy lòng chua xót, thân thể suy yếu nửa phần muốn ăn cũng không có,  thầm hận chính mình vô dụng, không thể cho hài tử cuộc sống no đủ, ngược lại còn để hài tử cấp cho mình thức ăn.


Chuyện này đã không phải mới một lần hai lần, Đường Dịch còn nhỏ miệng ngọt, thanh âm thanh thúy đáng yêu, bộ dạng cũng cực kỳ vui vẻ, lời nói thì êm tai, cứ mở miệng ra là không dừng lại được, có thể giúp tửu lâu kêu gọi khách nhân, làm chưởng quầy vui lòng, thường xuyên cho tiểu hài tử không ít thức ăn, cho nên Đường Tấn không thể tượng tượng đuợc rằng Đường Dịch đang nói dối.

"A cha, Dịch nhi đã ăn no rồi, chưởng quầy kia thật sự là người tốt, cho Dịch nhi thiệt nhiều đồ ăn, Dịch nhi háu ăn, toàn bộ đều ăn sạch, gà này Dịch nhi ăn không nổi đâu...... A cha người từ hôm qua đến giờ vẫn không có ăn gì, Dịch nhi rất lo lắng......"

Đường Dịch chớp chớp ánh mắt, bộ dạng cực kì lo lắng, thậm chí sắp khóc đến nơi, làm cho Đường Tấn nhất thời mềm lòng, vội vàng nói: "Hảo hảo, cha ăn......"

Vừa nói vừa lấy một miếng thịt gà để vào trong miệng, thịt gà hương thơm đậm đà, mùi vị tất nhiên là thật ngon, nhưng Đường Tấn bệnh nặng trong người, mấy ngày không ăn mà thịt này lại đầy mỡ, rốt cuộc ăn không vô.

"Dịch nhi a, cha thật sự không đói bụng, cứ giữ để đó ngày mai ăn có được hay không?"

Đường Dịch chu chu miệng, buộc Đường Tấn ăn một cái đùi gà, mới vừa lòng mà đem nước mắt giả vờ lau khô, vô cùng cao hứng đem kim khoá lừa được ra.

"A cha, này là con ở trên đường nhặt được, nhìn qua thực đáng giá, bán nó đi lấy tiền chữa bệnh cho cha"

Đường Tấn nhìn kim khoá chau mày, nói: "Dịch nhi, kim khóa này khéo léo tinh tế, ánh sáng lấp lánh, không phải là thứ thường nhân có thể đeo, nó rất quý giá, người đánh mất chắc đang rất lo lắng, sao con có thể nhặt mang về? Mau quay trở lại nơi đó, tìm chủ nhân của nó mà hoàn trả."

Đường Dịch đang hưng phấn lại nghe Đường Tấn nói vậy, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu.

"A cha, thứ này rơi trên mặt đất, chính là vật vô chủ, con nhặt được chính là của con, không phải thứ ăn trộm, sao phải trả về?"

Khi nói ra những lời này, Đường Dịch trong lòng chẳng có chút chột dạ, hắn tâm tâm niệm niệm phải chữa khỏi bệnh cho cha, dù có là đang nói dối như cuội, hắn mặt cũng không đỏ, tim cũng chẳng rung.

Sắc mặt Đường Tấn liền trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Im ngay, ta ngày thường dạy con thế nào, nhặt được vàng không tham mới là người có phẩm hạnh, Đường gia ta từ trước đến nay tiếp thu Khổng Mạnh chi huấn...... Khụ khụ khụ......"

Y nhất thời kích động, nói chưa hết câu, đã ho cơ hồ không thở nổi, Đường Dich sợ tới mức vội vàng giúp y vỗ ngực thuận khí.

"A cha...... A cha, người đừng giận, Dịch nhi biết sai  rồi, biết sai rồi...... Người đừng giận mà...... Con, con sẽ tìm chủ nhân của nó, mang kim khoá trả về......"

Việc mang kim khoá đi trả đương nhiên là không có khả năng, trên thực tế Đường Dịch chỉ đi một vòng trên đường, đợi đến khi sắc trời đã tối, lại chạy về nhà.

"A cha, nói không chừng chủ nhân của nó căn bản không cần, nếu ngày mai tìm không  ra người đó, người cho phép Dịch nhi bán nó đi giúp cha chữa bệnh, a cha...... Bệnh của người nếu không chữa...... Dịch nhi sẽ biến thành cô nhi, phải đi ăn xin, bị người đánh, bị chó đuổi......"

Nói xong, nước mắt Đường Dịch lại rớt xuống, là giả, nhưng thật thương tâm.

Hắn vừa khóc, tâm Đường Tấn cũng đau đớn theo, trầm mặc thật lâu, lại không nói ra đạo lý gì nữa, giống như chấp nhận những lời của Đường Dịch. Đường Dịch khóc xong thì ghé vào lòng Đường Tấn ngủ say.

Đường Tấn vuốt tóc hài nhi, ngực một trận đau, mãnh liệt ho khan cơ hồ máu sẽ lao ra khỏi yết hầu, lại bị y cắn môi gắt gao đè nén, thần sắc càng lúc càng mệt mỏi buồn bả.

Dịch nhi của y...... Dịch nhi của y..... Hảo hảo ngủ đi, vô luận như thế nào, cha cũng sẽ đi trước, lo liệu cho con hết thảy......

Sáng sớm hôm sau, hai phụ tử đem con gà nướng kia chia nhau ăn, Đường Dịch liền giả vờ đi ra ngoài tìm chủ nhân của kim khoá, hắn chân trước vừa đi, Đường Tấn sau lưng liền mang chăn đệm dưới đất lên thu dọn, một bên ho một bên vịn vào vách tường chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Trong góc Tây sương phòng, có một gốc hồng mai, đang bung nở hoa, màu sắc như là ngọn lửa, nhìn thấy nó, bất tri bất giác, khóe mắt Đường Tấn đã ươn ướt.

Mọi chuyện đều không như ý nguyện con người. Hồng mai vẫn thế, còn người đã mờ mịt chốn nào.

Tuyết đọng trên mặt đất như đã muốn tan, nhặt một cây khô làm gậy, Đường Tấn đi ra đường cái. Tha hương đã mười năm, Thương Châu giống như cái gì cũng đều không thay đổi, hoàng kiều bánh nướng vẫn là hoàng kiều bánh nướng, tửu lâu cũng vẫn là tửu lâu, ngay cả tiệm vằn thắn góc đường vẫn là do đôi vợ chồng trẻ kia đảm đương, nhưng bên cạnh đã có thêm một tiểu hài tử tuổi khoảng chừng cũng bằng Dịch nhi.

Mục tiêu của Đường Tấn, là một gian thư trai (phòng sách), Tứ phương thư trai.

Chủ nhân thư trai là Cố lão tiên sinh, cùng  phụ thân của y năm đó có chút giao tình, Đường Tấn chẳng biết ai ở Thương Châu, chỉ có vị Cố lão tiên sinh, năm đó đối y coi như chiếu cố.

Hiện giờ y đã không còn biện pháp gì nữa, chỉ có thể đem Dịch nhi phó thác vị tiền bối này, không cầu nhiều, chỉ cầu Dịch nhi có thể có một ngụm cơm ăn, không tới mức phải sống đói khát.

"Khụ khụ khụ khụ......"

Đi một chút, rốt cục......bảng hiệu quen thuộc cũng xuất hiện ở trước mắt y, Đường Tấn buông lỏng tâm tình, hoàn hảo, thư trai vẫn còn. Đi vào, mãn ốc thư hương, gợi lại trong Đường Tấn cảm giác say mê ngày nào, trong lúc nhất thời cơn ho khan cũng giảm bớt rất nhiều, y hít một hơi thật sâu, cả người đều đắm chìm trong thư hương.

"Vị khách quan này, thỉnh dừng chân."


Hoả kế (người cộng tác, người làm thêm) xuất hiện, cắt ngang suy tưởng của Đường Tấn, ra sức chống đỡ thân thể yếu tàn của mình, y ấp úng nói: "Tiểu huynh đệ, tiểu sinh Đường Tấn, đặc biệt đến thăm viếng Cố lão tiên sinh."

"Cố lão tiên sinh?" Hoả kế sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, "Nga, là lão đông gia (ông chủ cũ), tiên sinh đã đến chậm rồi, lão đông già năm kia đã qua đời, thư trai hiện giờ đã đổi chủ."

"Tân đông gia (ông chủ mới)? Có phải là Cố Khải con Cố lão tiên sinh không?"

Đường Tấn thân thể nhoáng lên một cái, lại miễn cưỡng chống đỡ, ôm tia hy vọng cuối cùng mà truy vấn, nếu là con Cố lão tiên sinh, như vậy...... Có lẽ...... Còn có thể tìm cách giao hảo.

Câu trả lời của hoả kế lại vô tình đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của Đường Tấn.

"Tiên sinh ngươi đừng đề cập tới bất hiếu tử kia, khi Cố lão tiên sinh bệnh nặng, còn chưa tắt thở thì bất hiếu tử kia liền đem thư trai mà sang tay bán cho chủ mới, Cố lão tiên sinh biết được, tức quá mà chết..... Tiên sinh, không sao chứ, có muốn vào toạ trong này một lát?" Nhìn thấy Đường Tấn bộ dáng như sắp té ngã, hoả kế hoảng sợ, vội vàng hỏi.

Đường Tấn khoát tay, chậm rãi xoay người, hồn phách như đã lạc mất định bước quay về, không ngờ ngay tại cửa, chạm mặt một người, vốn do y tâm thần không yên đụng vào người khác, kết quả là chính mình ngã xuống, bản thân cũng choáng váng ngất đi