Tâm hồn thiếu nữ của Đường Nhu chấn động, không khỏi ngẩng đầu, nghênh đón cặp mắt nóng rực khiến nàng tim đập rộn ràng, rõ ràng cảm nhận được nhu tình của hắn, trong lòng dâng lên một trận ấm áp ngọt ngào hạnh phúc, không khỏi nhẹ nhàng tựa vào trong lồng ngực của hắn.
Hết thảy đều là tự nhiên như vậy, tú mục nàng nửa khép, hơi ngửa đầu, chờ đợi hành động thân mật giữa lúc tình nồng của tình lữ.
- Cha, người bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi một
Thanh âm của Vương Cường đột nhiên truyền đến, tức thì Đường Nhu giống như con thỏ trắng bị kinh hãi, song chưởng chợt đẩy, cả người hoảng sợ nhảy dựng lên.
Đường Tiểu Đông bất kể thế nào cũng không nghĩ tới xảy ra biến cố này, mắt thấy sắp hôn lên chiếc môi đỏ mọng mê người của Đường Nhu, bất chợt bộ ngực truyền đến một lực đẩy mạnh, hắn đau đến nỗi
"a" lên một tiếng, đột nhiên mất trọng tâm, ngửa mặt về
sau ngã xuống.
- Ôi chao…
Đường Nhu sợ hãi kêu lên một tiếng, bước vội tới, đúng lúc đỡ lấy Đường Tiểu Đông ngã xuống.
- Ai?
Phụ tử Vương gia nghe tiếng mở cửa thì chứng kiến Đường công tử cùng một nữ tử trẻ tuổi ôm nhau, toàn bộ há hốc mồm.
- Ai, người già lắm điều, ánh mắt cũng kém, cái gì cũng không có nhìn thấy.
Vương Lão Thực chớp mắt, cười hắc hắc, kéo đứa con vào phòng đóng cửa.
Đường Nhu xấu hổ đến má ngọc đỏ bừng cuống quít buông tay, đột nhiên lại nghĩ tới lúc hai tay của mình đẩy vào lồng ngực biểu ca thì biểu ca phát ra tiếng kêu đau, vội hỏi:
- Biểu ca, thực xin lỗi, Nhu nhi không phải cố ý... Còn... Còn đau không?
Đường Tiểu Đông đau đến nỗi ngũ quan nhăn nhúm nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc nói:
- Không có việc gì, không đau...
Đường Nhu vẫn là bất an hỏi:
- Thật sự là không có việc gì chứ?
Đường Tiểu Đông duỗi tay nói:
- Không có việc gì là không có việc gì, ôm một lần là hết đau.
Đường Nhu đỏ bừng cả mặt lẫn ra rất xa, tình huống vừa rồi để cho phụ tử Vương gia chứng kiến, cô nàng da mặt mỏng này đã mắc cỡ muốn chết đi được.
Đi vào nhà xưởng lâm thời của Vương Lão Thực, chứng kiến mấy cái khung gỗ lớn bày đầy rương nhỏ, tất cả trang sức bên trong đều được khắc chữ xong, Đường Tiểu Đông không khỏi há to mồm.
Mới mấy ngày, Vương Lão Thực đã điêu khắc ra nhiều khuôn chữ như vậy?
- Đường công tử!
Vương Lão Thực ôm quyền hành lễ, Vương Cường thì đầu gối quỳ xuống đất.
Đường Tiểu Đông vội vàng nâng hắn dậy nói:
- Mau đứng lên, đại lễ lớn như vậy, sẽ làm ta giảm thọ.
Vương Cường vẻ mặt thành thật nói:
- n cứu mạng, phải dũng tuyền tương báo, công tử nhất định phải nhận lễ này. (Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: n nghĩ nhỏ một giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp)
Trong lòng hắn vô cùng khát vọng sinh tồn, thân thể khôi phục cực nhanh, thần sắc so với mấy ngày hôm trước đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Đường Tiểu Đông thấy hắn còn muốn quỳ xuống hành lễ, đành phải giữ chặt hắn.
- Cường nhi, Đường công tử làm người hào sảng, ngươi cứ khăng khăng hành lễ là xem công tử như người ngoài rồi.
Vương Lão Thực xoa xoa tay, vẻ mặt thật thà phúc hậu tươi cười, được Đường Tiểu Đông giới thiệu, hai phụ tử ôm quyền hành lễ với Đường Nhu, nàng cũng khẽ chào, xem như đáp lễ.
- Vương bá, khắc nhiều tự ấn như vậy để làm gì?
Vẻ mặt Đường Nhu tò mò.
Kỹ thuật in ấn của Đại Đường là in ấn cứng nhắc, trên cả một khuôn khắc chữ, khắc sai một chữ, toàn bộ cả khuôn phế bỏ, phần điêu khắc lại một lần nữa, phải nói là rất vất vả.
Nhiều khuôn chữ như vậy cắt ra thành từng khối nhỏ, ngoại trừ khắc tư ấn ra còn có thể làm gì?
Bất quá theo như nàng lý giải, điêu khắc tự ấn lợi nhuận rất lớn, nhưng cung lớn hơn cầu, căn bản không có không gian phát triển tiếp, chẳng lẽ biểu ca lại có thể khai sáng ra không gian lợi nhuận kỳ dị gì đó?
- Tự ấn?
Vương Lão Thực cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Đường Tiểu Đông.
Đường công tử là đại ân nhân cứu mạng của Vương gia, đừng nói giữ bí mật in ấn chữ không quan trọng, coi như muốn mạng của hai phụ tử bọn hắn cũng không nhíu mày chút nào.
Được sự cho phép của Đường Tiểu Đông, Vương Lão Thực cười a a lấy ra một hộp gỗ hình vuông trống không, bỏ một cái khuôn chữ được khắc xong vào bên trong, sau khi nhét vào thì cười híp mắt nhìn Đường Nhu.
- Đường tiểu thư, hiện tại đã hiểu rõ rồi chứ?
Đường Nhu khẽ nhếch môi son, sắc mặt
In ấn chữ, đây chính là một đại cách tân của kỹ thuật in ấn Đại Đường, thúc đẩy văn hóa Đường triều tiếp tục bước lên một bậc thang lớn.
- Đây chính là phát minh của Đường công tử.
Trên gương mặt gầy gò của Vương Lão Thực tràn ngập hưng phấn và kiêu ngạo.
Phương tâm Đường Nhu run lên, không kìm lòng nổi duỗi tay ra, cầm lấy tay của Đường Tiểu Đông, làn thu ba trong suốt lộ ra vẻ kinh thán, vui sướng, bội phục, hơn nữa là từng đợt nhu tình.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Nhu nhi, kỹ thuật in chữ này, hy vọng muội có thể giữ bí mật.
Đường Nhu hơi chần chờ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Phát minh này có thể thúc đẩy văn hóa Đại Đường đại nhảy vọt, không truyền ra ngoài là có chút ích kỷ, chỉ có điều là trái tim của nàng đã tràn ngập sùng kính và ái mộ đối với biểu ca, cho dù là yêu cầu không hợp tình hợp lý, nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Hiểu rõ cái gọi là báo lá cải của biểu ca, trong lòng không khỏi kinh thán cùng bội phục tài trí thông minh của biểu ca, nàng xung phong đứng ra muốn làm người kiểm bài sắp chữ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.Đường Tiểu Đông đang cầu mà không được, sao lại không đáp ứng.
In ấn chữ chính là pháp bảo bí mật kiếm nhiều tiền, báo chí tin tức độc nhất vô nhị vương triều Đại Đường chính là dựa vào nó, người tiếp xúc với kỹ thuật này nhất định phải là người mà bản thân tin tưởng, vạn nhất bị tiết lộ ra ngoài, bạc coi như bay hết.
Hắn đang đau đầu vì không tìm được người vừa đáng tin vừa tỉ mỉ làm công việc này, Đường Nhu đứng ra nhận làm, hắn đương nhiên cầu còn không được.
Biết rõ báo chí một khi sắp chữ in ấn, Đường Nhu sẽ bề bộn nhiều việc mệt nhọc, nhưng hiện tại nhân công thiếu thốn, người vừa đáng tin vừa tỉ mỉ thật sự tìm không ra, đành phải để nàng vất vả một thời gian trước.
Vương Cường đứt mất cánh tay phải, xem như là một nửa phế nhân, chỉ có thể đảm đương trợ thủ giúp đỡ phụ thân, cho dù Vương Lão Thực báo ân liều mạng làm, nhưng một người vẫn làm không xuể, dù sao chữ phải khắc nhiều lắm.
Xây dựng vũ trường không mất thời gian bảy tám tháng là không có khả năng xây xong, hiệu may hợp tác với Ngọc Nhược Vân cũng phải kéo dài tới ba tháng sau, như vậy trước tiên chỉ có đưa báo lá cải ra trận