Phong Lưu

Chương 394: Thủ thành


Vốn đang trông cậy vào thủy sư của Tô Văn có thể tiếp viện, nhưng thủy sư khổng lồ của Uy quốc đóng quân gần đó, hắn không thể không giám thị toàn diện, xem như bị hạm đội của Uy quốc hoàn toàn bám trụ không thể phân thân.

Mấy ngàn quân già nua yếu ớt, miễn cưỡng đủ bảo vệ cho bốn cổng, nhưng gần mười vạn Uy khấu nếu mạnh mẽ tấn công thành trì, trước mấy vòng công kích mạnh mẽ, quan

quân có thể bảo vệ hay không là một vấn đề lớn.

Coi như chống được, nhưng không binh thay thế, binh lính nhất định rất mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa tổn thất binh lính không thể bổ sung...

Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Đau đầu, phi thường đau đầu.

Bên trong thành còn có Uy khấu lẩn trốn chưa quét sạch, chỉ có thể dựa vào cư dân cùng hai tổ long hổ do Đường Kiếm chỉ huy.

Nếu ba nghìn hộ vệ binh của Thẩm Liêm không thể kịp thời trở về, thủy sư do Đường đại nhân không trở lại...

Bất đắc dĩ thở dài, hắn truyền đạt liên tiếp một vài mệnh lệnh, làm tốt toàn bộ công tác chuẩn bị liều chết thủ thành.

Tóm lại hắn đã tận lực rồi, còn lại chỉ có thể mặc cho số phận.

Trong thành khẩn cấp động viên, các binh lính bận rộn mang vác các loại dụng cụ thủ thành, trong lúc đó ngoài thành vang lên tiếng trống trận ầm ầm, Uy khấu bắt đầu tiến công hàng loạt.

Đầu tiên máy ném đá phóng ra, cự thạch rậm rạp nện vào trong thành, trên tường thành, đá vụn bắn nhanh, các quan binh tránh ở trong hầm, không có tổn thất.

Kế tiếp, Uy khấu bắn cầu lửa, dẫn đốt một vài nhà dân, các cư dân tự phát, mang nước dập lửa.

Tiếp theo sau, Uy khấu có thể phủ núi đồi quơ đao kiếm trường mâu, gào thép vọt tới.

Bên trong thành số lượng máy ném đá không nhiều lắm bắt đầu phóng ra, cự thạch gào thét bay lên trời không, rậm rạp như mưa đá, mạnh mẽ rơi đập xuống đất, mặt đất cũng bị chấn cho rung động, Uy khấu xung phong bị đập cho huyết nhục bay tứ tung, tay chân dập nát. Nguồn: https://docsach24.com

Các Uy khấu mạo hiểm đột phá qua oanh kích của mưa đá tới gần dưới thành.

Một tiếng mõ vang lên, trên lỗ châu mai thò ra vô số quan binh, giương cung bắn tên xuống dưới thành.

Vũ tiễn gào thét bay tới, giống như chiếc lồng chụp xuống Uy khấu, vô số máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Uy khấu nâng lên đại thuẫn bài, cũng bắn tên lên trên thành, áp chế cung tiễn thủ của quan binh trên thành, theo sau vô số Uy khấu ném từng bao bùn đất vào sông hộ thành.

Cũng có Uy khấu mới chạy đến bên sông hộ thành liền bị vũ tiễn bắn ngã, tức khắc ngã vào trong sông hộ thành, trực tiếp trở thành tài liệu lấp sông hộ thành.

Chỉ riêng vì lấp sông hộ thành, Uy khấu liền trả giá hơn hai nghìn sinh mạng.

Sau khi lấp sông hộ thành, thang, xe, tiễn tháp, xe lầu cỡ lớn, dụng cụ công thành cỡ lớn của Uy khấu ầm ầm đẩy tới gần, bắt đầu công kích mãnh liệt đợt thứ nhất.

Binh lính thủ thành bằng đá mài gỗ lăn đánh vào Uy khấu lên trên thang, đá mài gỗ lăn vừa nện xuống, Uy khấu trên thang bị nện cho đầu rơi máu chảy, não tương tóe ra, thi thể ngã nhào đè ngã chân đồng bạn trèo lên phía sau, kêu bi thảm không thôi.

Uy khấu từ trên xe lầu nhảy lên đầu tường, các quan binh lấy đao chém giết, trường mâu đâm chọc, lấy hỏa tiễn bắn vào tiễn tháp xe lầu cùng các dụng cụ công thành hạng nặng, vứt dầu hỏa cây đuốc các loại vào dẫn đốt, thiêu cháy những tên hạng nặng trên xe lầu tiễn tháp, bi thảm té rớt trên mặt đất, người biến thành bánh thịt, thi thể còn lại tiếp tục bốc cháy.

Các cư dân tự phát tổ chức, giúp quan quân vận chuyển các loại vũ khí thủ thành, có người dứt khoát cầm lấy vũ khí, chém giết Uy khấu, hiệp trợ quan quân thành.

Người nào cũng biết, lấy sự hung tàn của Uy khấu, thành trì một khi bị công phá thành Hán Châu liền sẽ trở thành luyện ngục nhân gian, vì gia đình vì người thân, liều mạng.

Uy khấu đông nghìn nghịt băng qua vũ tiễn dày đặc công kích, leo lên thang, từ trên xe lầu nhảy lên đầu tường cùng quan quân chém giết, từ trên ễn tháp bắn tên áp chế quan

binh thủ thành, phụ giúp trùng xa ra sức đập cửa thành.

Dưới sự cổ vũ của lão đại "sau khi phá thành tha hồ cướp giết", những Uy khấu này toàn bộ điên rồi, liều mạng tiến công, tạo thành áp lực cực lớn cho quân thủ thành.

Đám người Tần Thiên Bảo, Lôi Vân Phượng, Nguyệt Tiểu Soái canh giữ ở đầu tường cửa đông, múa may đao kiếm chém giết Uy khấu dám xông lên, bên người bọn họ nằm đầy thi thể Uy khấu và sĩ binh hy sinh, có thể thấy được chiến đấu thảm thiết cỡ nào.

Trong đường hầm giấu binh đã chất đống không ít bao thuốc nổ cùng hỏa khí, không đến lúc khẩn yếu quan đầu, tuyệt sẽ không vận dụng những hỏa khí lợi hại này.

Dù sao, đây chỉ là đợt công kích thứ nhất của Uy khấu, đương nhiên cũng là đợt công kích mãnh liệt nhất, nếu như ngay cả đợt công kích thứ nhất của Uy khấu cũng không chịu được, hỏa khí có lợi hại cỡ nào, thành trì sớm hay muộn cũng bị công phá.

Tiếng chém giết, tiếng chửi rủa, tiếng vũ khí va chạm, tiếng mũi tên phá không sưu sưu, tiếng kêu thê lương bi thảm, tiếng cơ thể người rơi mạnh từ trên cao xuống đất, tiếng rên rỉ thống khổ của người bị thương, cộng với thi thể đầy đất, hợp thành dòng máu loãng, hình thành tràng cảnh chiến đấu thảm thiết.

Thành Hán Châu giống như trở thành một chiếc máy xay thịt cực lớn, không ngừng cắn nuốt sinh mệnh của binh lính song phương.

Cũng không biết qua mấy canh giờ, Tần Thiên Bảo thở hổn hển chém giết xong một tên cao thủ Uy khấu, đột nhiên thấy áp lực giảm nhẹ, không khỏi há to mồm, liều mạng thở.

Rốt cục Uy khấu cũng lui lại, các binh lính kích động lớn tiếng hoan hô.

Tần Thiên Bảo đặt mông té ngồi trên mặt đất, dựa vào tường thở hổn hển.

Hai cái đùi nặng như đeo chì, xiêm y trên người rách mướp, tóc tai bù xù đầy người máu đen, trường kiếm trên tay cũng trở thành hình dạng răng cưa, hắn không biết chém giết bao nhiêu Uy khấu, tóm lại chỉ không ngừng chém giết, nếu không người chết nhất định là hắn.

Hai vị trường bối của hắn cũng không tốt lành gì, đều là chật vật không chịu nổi, vai trái của Tần tứ bá trúng một mũi tên, cũng may không thương tổn đến gân cốt.

Tất cả mọi người đang nắm chắc nghĩ ngơi, bởi vì đợt công kích thứ hai của Uy khấu rất nhanh sẽ khởi xướng, hơn nữa nhất định càng thêm mãnh liệt.

Khuôn mặt Tống Kim không chút thay đổi nhìn các cư dân thành khiên xuống thi thể cùng người bệnh đếm không xuể, cơ mặt hai gò má khẽ động.

Chiến tranh, người chết là rất bình thường, chẳng qua đợt tiến công thứ nhất của Uy khấu, binh sĩ bên mình đã tử thương thảm trọng, còn chưa tính cả số cư dân thương vong hiệp trợ thủ thành.

Tổn thất binh lính không được bổ sung, binh lính đã mỏi mệt không chịu nổi không được nghỉ ngơi đầy đủ, các loại vũ khí thủ thành cũng tiêu hao sạch, đợt tấn công thứ hai, thứ ba, thứ tư, bọn họ còn có thể giữ vững được sao?

Hiện tại đã không cần hắn khích lệ ủng hộ sĩ khí các tướng sĩ, ai cũng biết, thành trì vừa phá, thê nữ tất chịu sự lăng nhục của Uy khấu, ngoại trừ liều mạng thủ thành, ai cũng không có đường lựa chọn nào khác.

Xoay người nhìn về phía biển khơi, trong lòng Tống Kim thở dài.

Hắn biết Đường Tiểu Đông có lưu một nhóm hỏa khí lực sát thương khủng bố ở trong thành, nếu số lượng đông đảo, chỉ sợ sớm đã dùng để khích lệ sĩ khí uy hiếp Uy khấu.