Đang đau đầu nghĩ cách bổ khuyết thiếu hụt khiến nhân tâm kinh hãi này, vừa vặn có đại ca của hắn nhảy ra làm kẻ chết thay.
Đại ca đã chết, đại nương nuốt vàng tự tử, cha bệnh chết, Vương gia nhìn như bất lợi, kỳ thật với hắn mà nói, đây không phải là chuyện tốt
Tái ông mất ngựa, nào biết họa phúc?
Duẫn nhi liếc nhìn hắn một cái, cười duyên nói với Đường Tiểu Đông:
- Thiếp thân đối với sinh ý cảm thấy hứng thú, Đường đại nhân ngày nào có rảnh xin chỉ điểm thiếp thân một chút được không?
Đường Tiểu Đông mỉm cười nói:
- Chỉ điểm thì không dám.
Duẫn nhi cười khanh khách nói:
- Hiện tại Đại Đường ai mà không biết đại danh của quỷ tài Đường công tử? Danh hiệu Đại Đường thủ phú này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi.
Lời này như lợi kiếm đâm vào trong tim Vương Ngạo Phong.
Đại Đường thủ phú là cha của hơn dốc cả đời kiếm được, là quang vinh của Vương gia hắn, tuyệt không cho phép người khác cướp đi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vnHiện tại, cha hắn chết, hắn tiếp chưởng cơ nghiệp Vương gia, càng phải phát huy quang đại, tiếp tục sáng tạo kỳ tích thương giới, vượt qua cha hắn, để thế nhân biết Vương Ngạo Phong hắn mới là bá chủ thương giới.
Đường Tiểu Đông, là đối thủ cạnh tranh duy nhất ngang hàng với hắn.
- Thiếp thân thường nghe người ta nghị luận, trong thương giới, người trẻ tuổi có tiền đồ nhất chính Đường đại nhân cùng và Vương đại nhân.
Duẫn nhi quay đầu nhu mị cười nói với Vương Ngạo Phong:
- Vương đại nhân cần phải cố gắng nha.
Quả thật, bên ngoài đều nói như thế, hơn nữa theo phân tích cùng cái nhìn của một số đại lão thương giới, thương giới Đại Đường hiện tại, người trẻ tuổi có tiền đồ nhất chính là hai người bọn họ.
Mặc dù Vương Nguyên Bảo đã qua đời, nhưng lưu lại cơ nghiệp khổng lồ, tiền tài quyền thế của Vương gia hùng hậu, cộng với Vương Ngạo Phong cũng là một tay cừ khôi rong ruổi thương giới, Vương gia độc đại vẫn là một sự thật khó thể chối cãi.
Đường Tiểu Đông là thiên tài được cả Đại Đường công nhận, thần thoại thương giới liên tiếp sáng tạo kỳ tích khiến kẻ khác không dám hoài nghi, cả Đại Đường chỉ có hắn mới có thể ngang hàng với Vương gia, cũng chỉ có hắn mới có tư cách khiêu chiến danh hiệu Đại Đường thủ phú của Vương Nguyên Bảo.
Hơn nữa, khi Vương Nguyên Bảo còn tại thế, không ít đại lão thương giới đều cho rằng, không đến mười năm, Đường Tiểu Đông có thể đuổi kịp và vượt qua Vương Nguyên Bảo.
Hiện tại, Vương Nguyên Bảo đã qua đời, mọi người nhìn vào năng lực của Vương Ngạo Phong sau khi tiếp chưởng toàn bộ cơ nghiệp Vương gia, còn đem ước đoán mười năm giảm xuống còn năm năm.
Có thể nói, mọi người càng xem trọng năng lực của Đường Tiểu Đông hơn.
Duẫn nhi nói đúng sự thật, nhưng Đường Tiểu Đông nghe vậy lại nhíu mày.
Những lời này của nàng đối với Vương Ngạo Phong là cực kỳ đả kích, cũng như cổ vũ Đường Tiểu Đông.
Dù thế nào đi nữa hắn cảm thấy lời nói của Duẫn nhi mơ hồ có chứa mùi vị châm ngòi.
Ánh mắt của Vương Ngạo Phong đã tràn ngập ý khiêu chiến nồng đậm, hắn không chút nào ý thế nghênh tiếp.
Hai người giống như đối thủ một mất một còn trời sinh, bởi vì trở ngại Lý Lâm Phủ ở chính giữa chống đỡ, tranh đấu còn chưa đưa ra ngoài ánh sáng mà thôi.
Chỉ cần Lý Lâm Phủ vừa chết, tranh đấu của song phương liền chính thức bắt đầu, cho đến khi một bên bại vong mới kết thúc.
Ánh mắt hai người đối diện, va chạm tóe ra hỏa lửa, hiểu ý cười với nhau, đồng thời nâng chén cụng ly từ xa.
Đường Tiểu Đông mới đặt chén rượu xuống, khuỷu tay của Địch Diễm lại chọt tới, hắn hiểu ý của đối phương, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử bên người An Lộc Sơn.
Khí chất so với Lôi Mị, Duẫn nhi, Dương quý phi không sai biệt lắm, đều có một loại mỵ hoặc phong tình động lòng người ăn vào xương tủy.
Lôi Mị xinh đẹp nhu mị, ẩn hàm ngạo khí lẫm liệt khiến kẻ khác không dám xâm phạm.
Duẫn Nhi yêu mị, rất dễ dàng câu dẫn nam nhân phạm tội.
Dương quý phi thì kiêm đủ, nhưng khí chất quý phái khoan thai làm vẻ yêu mị yếu đi vài phần, trái lại lực sát thương càng thêm cường đại. Đại Đường đệ nhất mỹ nữ, lực sát thương đối với nam nhân tự nhiên rất cường đại.
Duẫn nhi và Liễu Nguyệt Cơ hoàn toàn là cùng một loại, vừa quyến rũ vừa lẳng lơ, mà nữ tử bên người An Lộc Sơn thì yêu diễm câu hồn dị thường, tóm lại, toàn thân trên dưới nàng đều lộ ra vẻ yêu diễm câu mất hồn phách của nam nhân.
Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nhảy dựng, nữ nhân yêu diễm dị thường này thật quen mặt à nha.
Đường Tiểu Đông cảm thấy nữ tử yêu diễm dị thkia rất quen mặt, chẳng qua trong nhất thời không nhớ nổi là ai.
Tóm lại, rất quen mặt, khẳng định từng thấy qua.
Ánh mắt của nàng vừa tiếp xúc với hắn, lập tức lấy tay áo che mặt, liều mạng cúi đầu.
Tuy rằng ánh mắt vừa va chạm liền dời đi, nhưng biểu tình xấu hổ, khủng hoảng, thống khổ, bất đắc dĩ thoáng hiện trong con ngươi nhu mị hoặc nhân của nàng lại không thoát khỏi ánh mắt của Đường Tiểu Đông.
Uhm, nàng cũng nhận biết ta, cho nên mới lộ ra nét mặt cổ quái như vậy.
Trái tim đột nhiên đập mạnh, hắn nhớ ra rồi, cô gái này rất giống tài tử Lư Châu Thẩm Tích Nguyệt, chẳng lẽ...
Trong đầu hắn hiện lên ý niệm cổ quái, chẳng lẽ là Thẩm Tích Nguyệt nam cải nữ trang?
Đúng rồi, hắn chính là Thẩm Tích Nguyệt.
Đường Tiểu Đông há hốc mồm, thần tình cổ quái.
Đường đường một đại nam nhân, lại tô son trét phân, chải chuốt tóc kiểu nữ nhân, đeo kim châu ngọc trụy, mặc xiêm y nữ nhân, đây không phải là
"gay" đó chứ?
Bất quá không thể không thừa nhận, hắn giả dạng thành nữ nhân, quả thật yêu mị đến mức khiến vô số nữ nhân phải cảm thấy xấu hổ.
Nếu như là thời hiện đại, tuyệt đối trúng giải hoa hậu chuyển giới được tổ chức ở Thailand hàng năm.
Tại sao lại như thế? Đổ mồ hôi!
Nhìn thần thái của An Lộc Sơn đối với hắn, tỏ rõ quan hệ giữa hai người phi thường ám muội.
Thời này, công tử ca quan lão gia có tiền thích
"gay", chuyện này rất bình thường, chẳng qua không nghĩ tới An Lộc Sơn cũng có ham mê này.
Trong lòng vừa động, nhớ tới sách sử ghi lại sau khi khởi binh tạo phản, vì tranh đoạt một nữ nhân với nhi tử An Khánh Tự, cha con trở mặt thành thù, An Khánh Tự giết An Lộc Sơn.
Nữ nhân khiến cha con An gia tự giết lẫn nhau kia, không lẽ chính là...
Tiếp tục đổ mồ hôi!
Địch Diễm chọt chọt hắn, tò mò hỏi:
- Đường huynh nhận biết nàng sao?
- A...
Đường Tiểu Đông hàm hồ nói:
- Không quen... Chẳng qua là cảm thán... Hắn..ng mạo khí chất của nàng...
Địch Diễm cười gian nói:
- Cẩn thận lão An lấy đao chém ngươi, hắc hắc.
Đổ mồ hôi, gay, hắn không có cái loại sở thích này.
An Lộc Sơn bây giờ là tam trấn tiết độ sứ, gia hỏa này về sau có thể tạo phản hay không?
Trong lòng Đường Tiểu Đông lo lắng một trận, về phần mọi người trong sảnh ồn ào hò hét, nói thật không nghe vào một lời.