Nhiều kỳ nữ tử như vậy, lại đồng thời chọn đúng một nam nhân bề ngoài bình thường, nhìn như rất thô tục, chuyện này cũng không phải chuyện kỳ quái gì, mà nam nhân kia khẳng định có một loại mị lực đặc biệt, làm những kỳ nữ tính cách khác nhau không ngừng hâm mộ, tiến tới lấy thân báo
Ai, rốt cuộc hắn có mị lực kỳ lạ gì, có thể làm những kỳ nữ này ái mộ như vậy, ngay cả cùng chung một chồng cũng không có câu oán hận.
Ừm, chuyện tình của hắn ngược lại rất rõ ràng, đến bây giờ vẫn làm cho các nàng phân tích say sưa, nữ nhân của Đại Đường đúng là càng sùng kính đối với hắn.
Từ trên phương diện sinh ý mà xét, các loại sáng tạo của hắn thật đặc biệt, đích xác không hổ với danh xưng thiên tài thương giới, còn thi ca do hắn ngâm xướng thì…
Đúng, chính là cái này, tài văn chương, đây mới là nguyên nhân làm chúng nữ bị hắn hấp dẫn mà sản sinh ra ái mộ.
Tổng hợp tất cả lại, hắn đích thật là một nam tử tài hoa phi thường, thiên tài cái thế Đại Đường trăm năm khó có.
Nhiều nữ tử như vậy cùng chung một phu (chồng), chia xẻ một nam nhân với nhau, lẽ nào các nàng sẽ không tranh giành tình nhân sao?
Không nói đâu xa, mà ngay ở trong nhà các nàng, mẫu thân và di nương đều như vậy, biểu hiện ra thì vô sự bình an, nhưng ngầm tranh thủ tình cảm với nhau, nói trắng ra chính là ghen tuông tranh giành.
Vẻ mặt đột nhiên ửng hồng cả lên, gia đình người ta đã như vậy, hắn ở chung cùng với những nữ nhân này thì sao, như ăn giấm chua, mình sao quan tâm đến loại chuyện này?
Bất quá theo lý giải, nữ nhân của hắn ở chung dường như đều cực kỳ hòa hợp, chuyện này ngược lại làm người cực kỳ khó hiểu.
Hay là, hắn thực sự có mị lực đặc biệt làm mê muội kẻ khác khiến họ không thể kiềm chế được sao?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Người chính là một động vật rất kỳ lạ, một khi sinh ra chuyện hiếu kỳ, liền tự nhiên sản sinh ra một cảm giác vô cùng cường liệt, muốn biết đáp áp sau cùng.
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ...
Bên tai truyền đến tiếng kêu to bất mãn của muội muội, thiếu nữ lan sam cả kinh, A lên một tiếng, vẻ mặt càng lộ ra ửng hồng, trong lòng cuồng nhảy lên kỳ diệu khó hiểu.
- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy, mặt sao lại hồng như vậy chứ?
Vẻ mặt thiếu nữ nghi hoặc cùng hiếu kỳ, chớp đôi mắt linh động, có chút suy nghĩ rồi gật gù, cười hì hì nói:
- Muội biết rồi, nhất định tỷ tỷ có người trong lòng.
Má ngọc của nữ tử lan sam hồng tới độ như ánh nắng mặt trời, động lòng người.
Nàng xấu hổ sẵng giọng:
- Nha đầu chết tiệt này, đừng nói lung tung.
Thiếu nữ tự cho là đúng cười hì hì nói:
- Nhất định là vậy rồi, tỷ tỷ tự si tình, hì hì…
Vẫn là tính cách cưỡng từ đoạt lý của thiếu nữ kia.
- Nha đầu chết tiết này, muội dám nói lung tung, xem tỷ có vả miệng muội không…
Hai tỷ muội ở trên đỉnh núi nháo thành một đoàn hỷ hả.
Trở lại trong thành Trường An, Đường Tiểu Đông lập tức gọi Lý Đằng Giao thẳng đến tướng phủ, tìm nhạc phụ Lý Lâm Phủ thương nghị chuyện tình.
Người của Bắc Cung thế gia không oán không thù với hắn, nếu đã tới giết hắn, vậy đừng trách hắn lòng dạ độc ác chém tận giết tuyệt.
Diệt cỏ không diệt gốc, gió xuân thổi qua liền sinh, tất cả cao thủ tinh anh của Bắc Cung thế gia tiêu đời, trên giang hồ đã có thể xóa tên, nhưng vẫn có người kế tục, vậy đừng trách hắn tâm ngoan.
Phái cao thủ đi, sợ rằng không kịp, chỉ cần mượn quyền thế của Lý Lâm Phủ, để hắn dùng bồ câu đưa tinh, quan binh của nơi đó tiêu diệt Bắc Cung thế gia.
Việc này vừa nói ra, Lý Lâm Phủ cười ha hả:
- Hiền chất, tâm tư thận trọng, bất quá người thanh niên, có đôi khi khó tránh khỏi sai sót, yên tâm đi, nhạc phụ ở lúc ngươi hành động, đã dùng bồ câu đưa tinh thông tri Thái Thú nơi đó hành động rồi, tin tức tốt rất nhanh sẽ truyền đến đó.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Đường Tiểu Đông thầm hô lợi hại, Lý Lâm Phủ ở tướng vị mười chín năm, có thể quyền khuynh toàn triều, trên vạn người, quả nhiên chỗ lợi hại không ít.
Nói lại quá trình hành động, Đường Tiểu Đông ngoại trừ giấu chuyện súng ống ra, toàn bộ tình hình thực tế đều nói ra, cung nỏ cỡ nhỏ thì sửa thành giống như cường cung mà thôi.
Nói đến chỗ nguy hiểm, biết rõ cuối cùng hắn không có việc gì, Lý Lâm Phủ vẫn thay hắn đổ mồ hôi lạnh, Lý Đằng Giao càng khẩn trương đến thất thanh kinh hô, hoa dung thất sắc, tay nhỏ nắm chặt hắn ướt sũng mồ hôi.
Tin tức rất nhanh truyền lại, người của Bắc Cung thế gia đến cả nô bộc hạ nhân hộ viện tổng cộng hơn trăm nhân khẩu, toàn bộ bị giết chết, không lọt một người.
Xã hội phong kiến này vốn là cá lớn nuốt cá bé, ngươi giết người, thì chuẩn bị tư tưởng bị người giết hoặc trả thù đi, tất cả chuyện này chẳng thể trách ai, mà phải nhờ vào thực lực và vận khí.
Đối với việc này, bởi vì trước đó Vương gia đã gặp gỡ thân mật với Bắc Cung thế gia, Lý Lâm Phủ gọi Vương Nguyên Bảo tới, ám chỉ này nọ một chút, dọa Vương Nguyên Bảo toàn thân mồ hôi lạnh.
Nỗi băn khoăn rốt cuộc chấm dứt, tuy không có căn cứ chính xác nói Vương Ngạo Phong sai khiến Bắc Cung thế gia giết người, nhưng bằng vào quan hệ thân thiết
của Vương gia cùng Bắc Cung thế gia, Đường Tiểu Đông nhận định việc này chính là Vương Ngạo Phong sai khiến, có thể Vương Nguyên Bảo cũng không biết gì.
Ngươi tàn nhẫn, vậy mọi người xem ai tàn hơn là được rồi, xem cuối cùng ai mỉm cười.
Vọng Tiên lâu ở trong thành Trường An không tính là xa hoa nhất, bất quá rượu thức ăn và phục vụ tuyệt đối là nhất lưu, Vương Khiếu Vân Vương đại công tử từ xưa đến nay thích mang theo hồ bằng cẩu hữu tới nơi này tìm vui.
Hắn cùng hồ bằng cẩu hữu đang vui vẻ uống rượu, đột nhiên nghe được có người nghị luận sát vách chuyện nhà hắn, vội vàng thủ thế chớ có lên tiếng, dựng thẳng tai lắng nghe.
- Nhìn theo ý tứ của Vương lão gia tử, hình như là có ý để Vương tam công tử tiếp nhận đại nghiệp của Vương Gia rồi…
- Ta thấy chưa chắc, xưa nay đều là trưởng tử kế thừa tổ nghiệp, Vương đại công tử mặc dù có một ít mao bệnh, bất quá cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nam nhân mà, ai không tham rượu háo sắc, ngươi dám nói ngươi không háo sắc sao?
- Nhưng Vương tam công tử rất có bản lĩnh, lại giành được bảng nhãn, ta thấy thế nào cũng là hắn tiếp nhận đại nghiệp của Vương gia đó?
- Huynh đệ, chuyện này khó nói rồi, chủ yếu phải nhìn vào ý tứ của Vương lão gia, kỳ thực, Vương đại công tử chỉ cần nỗ lực một chút, trước mặt lão gia biểu hiện tốt nhiều chút, tạo ra một chút công trạng, lão gia tử sẽ thỏa mãn, vẫn là giao lại sản nghiệp cho hắn nắm giữ.
- Vậy cũng đúng, bất quá ta nghe nói rất nhiều chuyện đều là Vương tam công tử định đoạt, Vương đại công tử muốn biểu hiện, sợ rằng có chút khó…
- Hắc hắc, việc này có khó đâu, ngoài mặt là hai huynh đệ, bên trong lại đấu ngươi chết ta sống. Dù sao cũng không có đường lùi rồi, nếu ta là Vương đại công tử, liền động tay chân một chút, đập tan những sinh ý lớn và Vương tam công tử chủ trì…
- Hừ, cẩn thận tai vách mạch rừng, loại chuyện này ngươi cũng nói ra miệng được, thật không muốn sống rồi…
Sát vách truyền đến tiếng bước chân đi lại, hồi lâu không còn có thanh âm, chắc là hai người kia đã tính tiền rời đi rồi.
Lúc đầu nghe được có người nghị luận chuyện nhà của mình, nói đến chỗ đau của bản thân, trong mắt Vương Khiếu Vân hiện lên một tia sát khí sắc bén, nhưng nghe đến cuối cùng, mặt hiện lên biểu tình cổ quái.
Động tay chân một chút?
Tim Vương Khiếu Vân đập thình thịch, đây chính là chủ ý vi diệu nha.
Dù sao hắn cùng Vương Ngạo Phong bề ngoài là huynh đệ, bên trong lại đấu đến ngươi sống ta chết, quả thực là không còn đường lui nữa.
Ngẫm lại những năm gần đây, lão nương của Vương Ngạo Phong ỷ vào nhan sắc trẻ đẹp, đấu đá tranh giành cùng lão nương của mình, đấu đến không thể ngừng lại, hiện tại đến phiên nhi tử của nàng cướp giật sản nghiệp với hắn.
Nói thật, hắn tự nhận thực lực quả thực kém hơn so với tam đệ này, nếu quang minh chính đại đấu đá, cuối cùng thất bại chính là hắn.
Sáng không được, vậy thì tối, vô độc bất trượng phu.
Trong ánh mắt của Vương Khiếu Vân lộ ra sát khí lạnh lẽo làm người khác tâm lạnh, làm đám hồ bằng cẩu hữu của hắn sợ đến phải rùng mình một cái.
Chủ tử đã không lên tiếng, hộ vệ bảo tiêu theo sau cũng không dám ra tay, để hai tên lắm mồm kia thoát đi.
- Uống, uống rượu nào.
Vương Khiếu Vân trở nên thông suốt, tâm tình liền tốt hơn, nâng chén uống trước, sau đó đứng lên nói:
- Các ngươi cứ chậm rãi uống, ta đi trước nghỉ ngơi một chút.
Hắn ôm kỹ nữ bồi rượu vào trong sương phòng, đồng thời đánh ánh mắt với một người trung niên trang phục văn sĩ.
Trung niên văn sĩ kia là cái túi khôn đệ nhất của hắn, gật đầu hiểu ý, sau đó cũng đứng vậy vào sương phòng, hai bảo tiêu cường tráng như con bò mộng đứng canh giữ ở cửa sương phòng, tư thái liếc nhìn, cũng có thể hù chết người nhát gan, ai dám xông loạn?
Vương Khiếu Vân thư thư thái thái ngồi dựa lên giường, hưởng thụ sự vuốt ve của tiểu mỹ nhân.
Tiểu mỹ nhân này là người hắn thích nhất, nếu như không phải e ngại đầuà, còn có sự giận dữ của lão cha, hắn đã sớm nạp tiểu mỹ nhân này làm thiếp rồi.
Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là trước để tiểu mỹ nhân này xuống, đợi thời cơ thích hợp tiến vào nhà.
- Bạch tiên sinh, lời hai người kia, ngươi có nghe được hay không?
Bạch tiên sinh gật đầu, có thể lên làm cái túi khôn đứng đầu của Vương đại công tử, đương nhiên phải là người cực kỳ thông minh.
Lời nói của hai người sát vách kia, một chữ hắn cũng nghe rõ rõ ràng ràng, quan sát biểu tình của chủ tử, tựa hồ, chủ tử thật động tâm rồi.
Nói thật, chủ tử ở Vương gia chỉ có hư danh, cái túi khôn này cũng cực kỳ uất ức, ngay cả một số hạ nhân cũng không điều khiển được, trong đầu không tức, mới là chuyện lạ.
Nếu như tương lai thật do Vương tam công tử nắm quyền, những người theo Vương đại công tử như bọn họ thật khó có thể sống yên ổn, chỉ có chủ tử đoạt được quyền to đứng đầu toàn gia, bọn họ mới có quang cảnh lẫm liệt.
Nếu trong đầu chủ tử đã sinh ra ý tứ kia, hắn sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ chủ tử cướp đoạt quyền to, vì chủ tử, càng vì tương lai của bản thân.
Thắng làm vua thua làm giặc, hắn cùng chủ tử đều không có đường lui.
- Bạch tiên sinh thấy thế nào?
Vương Khiêu Vương đè thấp giọng hỏi, ánh mắt tập trung lên vẻ mặt của Bạch tiên sinh, đợi câu trả lời thuyết phục của hắn.
Bạch tiên sinh không hổ cái túi khôn của hắn, ánh mắt đảo hai vòng, trong lòng đã có biện pháp rồi.
Hắn khom người xuống, ở bên tai chủ tử nói nhỏ vài câu, nói xong Vương Khiếu Vân vui vẻ ra mặt, gật gù rất là thỏa mãn.
Hắn vỗ vỗ vai của Bạch tiên sinh:
- Nếu như ta thực sự nắm giữ Vương gia, Bạch tiên sinh chính là đại công thần, chức đại tổng quản Vương gia là của ngươi, ha ha.
Trong lòng Bạch tiên sinh mừng rỡ, kích động nói:
- Thuộc hạ sẽ không phụ sự kỳ vọng của công tử.
Hai người hài lòng cười ha hả.
Nghe nói Đường Huyền Tông đã triệu kiến ba vị đại tài tử trên khoa bảng Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, còn phong cấp bậc quan lại.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vnTin này giống như một liều thuốc trợ tim khiến cácbảng liều mạng đi cửa sau tặng lễ. Nếu không có cửa, chỉ có thể đau khổ chờ đợi, may ra được một chức quan huyện lệnh nho nhỏ cũng coi như là rất không tồi rồi.
Làm quan, Đường Tiểu Đông không có hứng thú. Lý Lâm Phủ đã từng hỏi qua hắn, cảm thấy hứng thú với chức quan gì, hắn chỉ hàm hàm hồ hồ biểu đạt ý tứ muốn làm gì đó nhàn nhã, thoải thoái, chỉ cần đi chơi mà không cần xen vào sự vụ, hoặc là một cái hư danh càng tốt, thậm chí nếu như có thể, không cần làm quan là tốt nhất.
Lý Lâm Phủ không khỏi có chút thất vọng. Hắn còn muốn nữ tế này có thể thay hắn gánh vác một chút áp lực, hai người cùng thao túng triều chính.
Tuy nhiên trong lòng cũng vui vẻ. Chí ít, không cần phải lo lắng nữ tế có dã tâm, càng thêm tín nhiệm hắn hơn. Đồng thời cũng không khỏi âm thầm thở dài, nếu như mình có một nhi tử có năng lực như vậy thì tốt rồi.
Nữ tế có thể coi như là một nửa nhi tử, nhưng dù sao cũng là nhi tử của người khác.
Trong lúc này, trưởng công chúa Ngọc Chân cũng chịu khó chạy đôn chạy đáo, tựa hồ muốn nghĩ cách an bài cho hắn. Trên phương diện này, chúng nữ đều không hiểu lắm, toàn bộ nghe trưởng công chúa sắp xếp.
Thừa lúc không ai chú ý, Đường Tiểu Đông quay sang trưởng công chúa Ngọc Chân cười nhẹ:
- Chỉ có một chức quan ta cảm thấy hứng thú nhất.
Ánh mắt trưởng công chúa Ngọc Chân sáng lên:
- Chức quan gì?
Trong lòng nàng, oan gia này kinh luân đầy bụng, có thể vì Đại Đường Lý gia làm việc, thực sự là phúc của Đại Đường, phúc của bách tính.
Với tài năng của hắn, chức quan gì cũng có thể đảm nhiệm được. Nếu là chức quan hắn cảm thấy hứng thú, nhất định sẽ làm rất tốt.
- Quan tân lang!
Đáp án của Đường Tiểu Đông khiến nàng vừa tức, vừa thẹn lại vừa bất đắc dĩ. Ai, tính nết của oan gia này thật khó lường. Lúc trước khi mới quen biết còn có chút quy củ, từ khi có chuyện này, bản chất dường như mới hoàn toàn hiển lộ ra. Trước mặt nàng luôn luôn là một bộ cà lơ phất phơ. Thật không biết trước đây mình coi trọng hắn ở điểm nào?
- Ngày mai ta đưa nàng tới nơi này, nhân thể tặng nàng một vật!