Phong Lưu

Chương 204: Uy cẩu nháo sự


Đường Tiểu Đông mừng rỡ miệng rộng đến độ không thể rộng hơn, nếu không phải có Đường Nhu, Kha Vân Tiên bên người, thật muốn ôm Trưởng công chúa Ngọc

Chân hung hăng hôn mấy cái.

Kha Vân Tiên không biết tại sao phu quân lại hài lòng như vậy, chỉ là phu quân vui vẻ, trong lòng nàng cũng vui lòng theo.

Trưởng công chúa Ngọc Chân và Đường Nhu thì chu chiếc miệng nhỏ xinh xắn, mị nhãn cũng cứng theo.

Hai nữ nhân yên lặng đối diện, người trước vẻ mặt hơi ngượng ngùng, hổ thẹn, xấu hổ, người sau thì có chút bất đắc dĩ, cuối cùng lộ ra vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt khoan dung.

Hai người tay trong tay lên lầu, Đường Tiểu Đông thấy hai nàng giải hòa, trong đầu vơi bớt đi biết bao buồn phiền, sau đó, dưới c trừng mắt của Trưởng công chúa Ngọc Chân, liền đứng yên không theo.

Lời nói riêng tư của các nữ nhi, quả thật không thể nghe trộm, hắc hắc.

Triệu Liên Đồng chia sẽ một chút việc tình, cũng làm Kha Vân Tiên giảm bớt một ít áp lực, chí ít không còn cảnh bận rộn như trước đi.

- Hôm nay phu quân không đi học đường sao?

Kha Vân Tiên đứng ở phía sau hắn, nhẹ nhàng rờ vai hắn.

Đường Tiểu Đông trở tay ôm eo nhỏ mềm mại của nàng, cười ha hả nói:

- Lười biếng một ngày đi, ha hả.

Một tiếng động nhốn nháo lớn từ dưới lầu truyền đến, Đường Tiểu Đông nhíu mày.

Thủ hạ báo lại, có ba người Uy Quốc uống rượu say rồi nháo sự, đầu lĩnh chính là Hoành Dã Thái Lang.

Hoành Dã Thái Lang?

Đường Tiểu Đông nghe được đôi mắt liền sáng lên, đại nhi tử của Hoành Dã Anh Hùng hội trưởng Hắc Long Hội, một con cá lớn nha.

Mới nhường nửa con đường cho Hắc Long Hội không tới vài ngày, không nghĩ lại có thể thu hồi nhanh như vậy, ha hả, thật đúng là phải cảm tạ Hoành Dã Thái Lang mà.

Hắn thấp giọng phân phó với tên thủ hạ kia, thủ hạ kia cười ha hả nói:

- Lão đại, những chuyện này, Thiên Bảo ca ca đã âm thầm phân phó các huynh đệ từ lâu rồi, hắc hắc.

Hai người lĩnh hội hiểu ý, cười ha hả đứng lên.

Tiểu tử Thiên Bảo này học cũng rất nhanh mà, ha hả.

Trung tâm Ngu Nhạc, phòng khiêu vũ, giống như gặp phải cơn bão lốc tàn sát bữa bài, bàn ghế ngã lộn xộn cực kỳ, một đống hỗn lộn.

Những khách nhân khiêu vũ hoảng hốt lo sợ chạy ra ngoài, tiếng thét nữ nhân chói tai kinh thiên động địa, từng đợt thanh âm phẫn nộ tranh đấu phát sinh đều hoàn toàn bộc phát.

Các huynh đệ của Trung Hoa Đường kéo quân vây lấy ba người Uy Quốc quyền đấm cước đá, thỉnh thoảng có người bị đối phương đánh trúng lùi ngược về sau, té xuống một cái bàn, ầm ầm vỡ vụn.

- Ai nha, Uy cẩu lợi hại …

Tần Thiên Bảo một quyền đảo lên trên mũi một người Uy Quốc, người đó bay ngược về sau, ầm một tiếng lại vỡ một cái bàn.

- Bát dát…

Hoành Dã Thái Lang trợn to đôi mắt ngưu đỏ hồng điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên từ trong vạt áo rút ra một thanh đoản đao, điên cuồng chém chặt.

Mọi người vốn tranh đấu bằng tay không, sao nghĩ đến hắn lại điên cuồng đến nông nỗi này, trở tay không kịp, hai gã huynh đệ phát ra tiếng kêu thống khổ, lảo đảo lui về sau.

Một gã huynh đệ phát ra tiếng kêu thảm thê lương, ngã xuống mặt đất, máu huyết đỏ sẫm tưới đầy đất, trông thấy mà giật mình.

- Huynh đệ, huynh đệ…

Ôm lấy thân thể mất đi sinh mạng, lòng Tần Thiên Bảo đau nhói, lạnh lẽo.

Sau đó toàn thân đều run rẩy, do phẫn nộ mà run lên.

Hai nắm tay lớn bấu chặt đến tái nhợt không máu, cơ thịt trên mặt uốn éo lộ vẻ dữ tợn khủng bố.

- Con mẹ nó, các huynh đệ, để ta gia hỏa này, đánh nát đầu ba thằng Uy cẩu.

Không cần hắn phân phó, các huynh đệ đỏ mắt đã sớm rút ra dao gâm tùy thân giết đến gia hỏa đó.

Vừa rồi là tay không đánh nhau, chuyện này chỉ hơi nhốn nháo, ai ngờ đối phương lại rút đao, một chết hai thương, các huynh đệ trong lâu đã phẫn nộ rồi.

- Giết.

Tần Thiên Bảo phóng nhanh đến tay mang hai thanh thiết trảo, dẫn đầu nhào lên.

- Giết giết.

Hoành Dã Thái Lang giết đỏ cả mắt, phủ đầu bằng một đao chém xuống.

Đao pháp Đông Dương chú trọng chém chặt, tàn nhẫn hung ác, chỉ là trong tay hắn chính là thanh đao võ sĩ loại ngắn, uy lực cực giảm.

Tần Thiên Bảo vọt tới trước tiên, thân hình đột nhiên ngừng lại, lướt ngang hai bước, né khỏi công kích tàn nhẫn hung ác của đối phương, đồng thời trảo phải đánh ra.

Một đao chém thẳng thất bại, Hoàng Dã Thái Lang mắt to trợn trừng, giống như say rượu, phản ứng có chút trì hoãn, đợi đến khi hắn liều mạng xoay người, thân trái đã bị thiết trảo của Tần Thiên Bảo cứng rắn lột ra một khối lớn, máu chảy đầm địa làm người ta buồn nôn.

Hai võ sĩ Uy Quốc còn lại là thiếp thân hộ vệ của Hoành Dã Thái Lang, vừa thấy chủ tử bị thương, huy vũ đao song song chém tới.

Tần Thiên Bảo buộc phải buông tha Hoành Dã Thái Lang, nghênh đón thanh Võ Sĩ đao chém

Một tiếng "keng" vang dội, Võ Sĩ đao chém vào trảo trái hắn thủ hộ trên đỉnh đầu, tạo ra một đạo tia lửa. Đọc Truyện Online Tại https://docsach24.com

Võ sĩ Uy Quốc kia chậm lại, Tần Thiên Bảo bám sát vào hắn, trảo phải vồ ra, từ phải phách xuống.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, tên võ sĩ Uy Quốc kia che lấy hạ thể lảo đảo rút lui, sắc mặt trắng bệch không chút máu, trên ngực huyết nhục mơ hồ, ẩn hiện xương trắng.

Tên võ sĩ Uy Quốc nhằm vào Tần Thiên Bảo còn lại bị các huynh đệ ngăn lại, một đoàn thanh âm leng keng vang lên.

- Đi tìm chết đi.

Tần Thiên Bảo song trảo đánh ra, nhanh như thiểm điện, tiếng vang hung ác làm kẻ khác sợ hãi trong lòng vang lên, tên võ sĩ Uy Quốc thê thảm ngã xuống đất.

Ngay tại một trảo phế bỏ địch nhân của hắn, một tiếng rống trầm đột nhiên vang lên, thanh âm không lớn, lại giống như tiếng sấm, chấn đến màng nhĩ mọi người đau nhức muốn nổ.

Võ sĩ Uy Quốc kia dính phải công kích điên cuồng của Tần Thiên Bảo ngã trên mặt đất giãy dụa kêu hét, toàn thân trên dưới không có một khối thịt tốt, bị thiết trảo lột thành một mảnh huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, làm kẻ khác buồn nôn.

Nói cho chuẩn xác, hắn không phải là người nữa, mà là một đống thịt nát, theo tiếng thống khổ giãy dụa điên cuồng của hắn, máu tươi búng ra, rãnh rãnh thịt nát chuyển động, lộ ra xương trắng dọa người.

Ọc…

Có không ít người đã khom lưng nôn mửa.

Tần Thiên Bảo mắt lạnh nhìn vào lão đầu thờ ơ đi vào, không khỏi lui ba bước.

Đó là một lão đầu gầy gò, hai tay rút ở trong ống tay áo, cực kỳ cổ quái từ từ bước vào.

Bước đi của hắn rất ngắn, giống như mỗi bước chân đều phải cố hết sức.

Bước đi ngắn, tốc độ hẳn là rất chậm, nhưng trong lòng Tần Thiên Bảo lại sinh ra một cảm giác sợ hãi khó hiểu.