Phong Lưu

Chương 197


- Nếu không chàng trực tiếp kể cho người ta cũng được, hì hì.

Vẻ mặt Đường Tiểu Đông đau khổ.

- Hiện tại ta làm gì có tâm tư mà viết...

- Sao thế?

Đường Tiểu Đông liếc nàng một cái, nhẹ nhàng nói.

- Còn không phải vì hai chữ "canh tân" mạc danh kỳ diệu của nàng hại mọi người lo lắng một hồi, hơn nữa Nhu nhi biểu muội còn biết chuyện của chúng ta rồi...

- A, nàng đã biết...

Trưởng công chúa Ngọc Chân ngẩn ngơ, đỏ bừng mặt, ngay cả cái cổ trắng như tuyết cũng biến thành một mảnh đỏ thẫm.

Không đúng, làm sao Nhu muội có thể biết được? Trừ phi...

- Nhất định là do chàng lỡ miệng!

Nàng vừa thẹn vừa vội vừa giận, không ngừng bấu véo ma thủ đang đảo loạn bên trong y phục nàng.

- Đau!

Đường Tiểu Đông xoa xoa chỗ bị véo, cười khổ không thôi. Mỹ nữ thời cổ đại, tuy rằng bề ngoài ôn nhu, nhưng sao lại thích véo người khác như vậy?

Bề ngoài ôn nhu che giấu bên trong đầy bạo lực!

Hắn gãi gãi đầu, ho khan vài tiếng.

- Sớm muộn các nàng cũng sẽ biết, bất quá Nhu biểu muội đang giận ta, công chúa tỷ tỷ, nàng có thể giúp ta khuyên nhủ nàng ấy được không...

Trưởng công chúa Ngọc Chân trợn trắng mắt nhìn hắn --- người ta còn xấu hổ mắc cỡ chết đi được, còn mặt mũi nào đi khuyên nhủ nàng? Đúng là chỉ có người như chàng mới nghĩ ra được cái ý kiến này!

- Không đi…

Cự tuyệt vô cùng dứt khoát, không chút thương lượng nào.

Tuy rằng trong nội tâm đã biết được câu trả lời này, nhưng giờ phút này nghe trưởng công chúa Ngọc Chân chính miệng nói ra, Đường Tiểu Đông vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng, không khỏi thở dài.

Trưởng công chúa Ngọc Chân nhẹ nhàng hỏi.

- Giận à?

- Kỳ thực không phải người ta không muốn giúp chàng, chỉ là, chỉ là

Ý tứ vô cùng rõ ràng, chuyện này vốn đã mắc cỡ chết người ta rồi, còn không biết xấu hổ đi khuyên nhủ Đường Nhu?

Đường Tiểu Đông cười khổ lắc đầu.

- Nào có, chỉ là đang nghĩ nên giải thích với Nhu biểu muội thế nào...

Đường Nhu biểu muội còn dễ dỗ dành, Lôi Mị mới thực sự là đau đầu.

- Kỳ thật, giấy không gói được lửa, giấu diếm chỉ có thể rơi vào kết cục lừa gạt, càng khiến cho càng nàng thương tâm, không bằng cứ thành thực mà thú tội, nhiều nhất các nàng chỉ tức giận một chút mà thôi.

Ừ, thành thực còn được khoan hồng, nói dối quanh co sẽ nghiêm phạt. Bất quá loại chuyện này dường như càng thẳng thắn thì hình phạt lại càng nghiêm khắc mà?

Ít nhất dấm chua của Mị nhi cộng với bộ dạng tức giận muốn giết người của nàng, khiến cho hắn hơi sợ.

Trưởng công chúa Ngọc Chân oán trách, nhìn hắn đầy khinh bỉ.

- Trẻ con không thành thực sẽ bị đánh pp (mông), có can đảm nhận sai mới là bé ngoan.

Bị nàng ôm vào lòng, còn nhẹ vỗ vỗ đầu, tựa như hắn đã biến thành một tiểu hài tử không hiểu chuyện rồi.

Ngửi mùi thơm tỏa ra từ cơ thể nàng, còn có đôi gò bồng đảo mềm mại co dãn kinh người, nội tâm Đường Tiểu Đông tràn ngập rung động, trong ngực nàng đảo loạn một hồi, cho đến cả đầu rúc vào trong lồng ngực mới cam tâm.

- A... Chàng... Chàng muốn làm gì.

Trưởng công chúa Ngọc Chân sợ hãi kêu lên, cả người uốn éo, không biết từ lúc nào chiếc eo nhỏ đã bị hai cánh tay hữu lực của hắn cố định.

- Tỷ tỷ, ta muốn ti.

Toàn thân trưởng công chúa Ngọc Chân đột nhiên run lên, cũng không biết là do lời nói của hắn, hay là cảm giác vừa ngứa vừa tê dại truyền đến, thứ xúc cảm vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc khiến cho nàng khó thở, không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

- A.

Hai gò má ửng đỏ, nóng như lửa, mặt mày tràn ngập xuân tình, hơi thở hổn hển, từng đợt cảm giác kỳ dị trùng kích vào não bộ của nàng, linh hồn nàng, sâu trong cơ thể một cỗ nhiệt triều lại từ từ bốc lên. Nàng ưỡn ngực, hít sâu một hơi, e thẹn nói.

- Ai... Hài tử xấu xa này...

Trên mặt hiện lên vẻ tươi cười cổ quángượng ngụng tràn ngập rung động lòng người, ẩn hiện vài phần từ mẫu. Đại tỷ tỷ yêu mến, tiểu tình nhân đáng yêu. Cũng không biết đã ti bao nhiêu lâu, dù sao cũng đã khiến cho trưởng công chúa Ngọc Chân tràn ngập triều xuân, toàn thân mềm như bún, nằm xụi lơ trong xe ngựa.

Trưởng công chúa Ngọc Chân bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng dục triều cuồn cuộn trong cơ thể tạm lắng đi một chút, nhưng nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bản thân sẽ không có cách nào chống cự nổi. Nhưng đây đang ở trên xe ngựa, hơn nữa chung quanh nhiều người đi lại như vậy, vạn nhất xuân thanh tiết ra ngoài, như vậy thì mắc cỡ chết đi được.

- Tên oan gia kia, chàng còn làm như vậy, là giết người ta rồi đó.

Nàng than một tiếng, hung ác quyết tâm, đẩy cái đầu đang nghịch ngợm trên bộ ngực nàng ra, luống cuống tay chân cài lại vạt áo, đẩy tên oan gia vẻ mặt đầy cợt nhả kia ra khỏi thùng xe, thúc giục xa phu đánh che vội vàng chạy mất.

Đi qua đi lại, mất hơn nửa ngày cuối cùng lại quay trở lại trung tâm ngu nhạc, chúng nữ đã sớm dùng cơm xong ai vào việc nấy.

Vẻ mặt Tiểu Thanh đầy lo lắng.

- Công tử, có phải Nhu tiểu thư bị bệnh hay không, cơm trưa không dùng, gõ cửa cũng không mở?

Vẫn còn tức giận?

Trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một cái, hàm hồ nói.

- Ừ, để ta đi xem...

Đón lấy bát canh do Tiểu Thanh nấu, đi dến trước cửa cửa phòng Đường Nhu, cửa khóa từ bên trong, chắc chắn nàng vẫn còn đang tức giận?

- Nhu biểu muội, ta, ta mang cho muội bát canh.

Hắn gõ cửa, thanh âm tận lực ôn nhu.

- Biểu muội, mở cửa đi.

Không chút động tĩnh, quả thực vẫn còn đang giận rồi.

Mỹ nữ tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, mày dạn mặt dày mà kêu thôi.

Ngó ngó bốn phía, chúng nữ đều không có ở đây, cửa phòng đóng chặt, hắn mỉm cưởi nói.

- Nhu nhu, Tiểu Nhu Nhu thân yêu của ta, biểu ca sai rồi, biểu ca xin lỗi muội còn không được sao? Tiểu Nhu Nhu thân yêu, mở cửa ra nào.

- Tiểu Nhu Nhu thân yêu của? Ngọt ngào quá...

Chẳng biết lúc nào Lôi Vân Phượng đã đứng ở trên hành lang, toàn thân rùng mình một cái, một bộ chán ghét, đến nổi cả da g

- Phượng cô cô...

Đường Tiểu Đông lại càng hoảng sợ, mặt mo đỏ bừng.

Lôi Vân Phượng chống nạnh, giọng điệu giáo huấn.

- Ai bảo ngươi hoa tâm? Tiểu bại hoại, hiện tại biết rõ hậu quả nghiêm trọng chưa?

Đường Tiểu Đông gượng cười vài tiếng, nội tâm khẽ động, đừng nói là Phượng cô cô cũng biết chuyện này nha?

Hắn chớp chp mắt nhìn Phượng cô cô, chắp tay lại thở dài, động tác biểu lộ ý tứ không cần nói cũng biết --- Phượng cô cô, nàng giúp ta đi mà.

Mặt đẹp ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn cắn cặp môi đỏ mọng, Lôi Vân Phượng dùng thanh âm như muỗi kêu thì thầm vào câu vào Đường Tiểu Đông khiến cho toàn thân hắn phát sốt lên, kiếm chỉ nam thiên. Hắn liều mạng gật đầu, miệng mở lớn, dớt dãi chảy dầm dề.

Lôi Vân Phượng đỏ bừng mặt, miệng nhỏ mê người khẽ mở, ý bảo hắn mau xéo đi.

Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, xoa xoa tay, giống như là vừa trộm được kho báu, bừng bừng cao hứng chuồn thẳng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Nhìn lão đại đi ra từ bên trong, mấy huynh đệ phụ trách thủ vệ kêu lên một tiếng sợ hãi.

Đường Tiểu Đông trừng mắt với bọn hắn.

- Nhớ kỹ, ta chưa bao giờ đi đến đây, các ngươi cũng không có gặp ta hiểu không. Tên nào mà để hở ra cái gì lão tử đánh cho hắn một trận cả đời không quên, hừ hừ!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám huynh đệ, hắn vuốt vuốt chòm râu dài dưới hàm, nghênh ngang đi ra phố.

Cả đám thầm than lại dịch dung rồi, kẻ đần cũng biết xưa nay lão đại phong lưu thành tính, lại không biết đi trông cây si với mỹ nữ nào rồi. Có người thở dài.

- Bổn sự tán gái của lão đại quả thực là lợi hại mà.

Một tên nam tử chất phác thở dài.

- Aizz, giá mà ta có được một nửa bổn sự của lão đại. Mùa đông khắc nghiệt cũng không cần co ro nằm một mình rồi.

Đám huynh đệ đều gật đầu đồng tình, nếu có được một nửa bổn sự của lão đại, tối ngủ cũng không cần phải ôm gối mà ôm lão bà mềm mại trắng nõn rồi. Lưu Hương Cư trong thành Trường An chỉ là một khách sạn nhỏ không chút nào bắt mắt, thời điểm Đường Tiểu Đông đi vào bên trong mới phát giác ra khoảng trời riêng. Phòng không lớn, nhưng lại được trang trí vô cùng hữu tình, ngoại trừ thiếến đỏ, quả thực khiến cho người ta liên tưởng đến động phòng hoa trúc.

Đây chính là địa phương nhóm lang sói thích nhất để đưa các tiểu mm vào động phòng hưởng lạc. Khó trách lại thu phí cao như vậy, sinh ý dị thường thịnh vượng. Khách sạn này giống với khách sạn bình dân, nhà nghỉ ven đường, chuyên môn cung cấp địa phương cho các đôi tình nhân vụng trộm yêu đương. Lão bản khách sạn này có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền như vậy, thực là khiến cho người ta bội phục. Dù sao nhất thời Phượng cô cô cũng không tới ngay, hắn dứt khoát ly khai kiếm một ít rượu và thức ăn, ngồi ở một chiếc bàn kê gần cửa sổ độc ẩm, thỉnh thoảng nhìn dòng người qua lại, quả thực rất tiêu dao khoái hoạt.

Đây là đang chạy ra ngoài hẹn hò vụng trộm, cho nên không thể mang theo Tần Thiên Bảo.

Bất quá, đồ bảo mệnh một khắc cũng không có ly thân, còn có vài loại đồ chơi mà Nguyệt Tiểu Suất đưa cho hắn dùng để bảo vệ tính mạng. Mấy thứ này đều đã được tẩm kịch độc của Đường môn, chỉ cần trúng một nhát, cam đoan từ nay về sau sẽ có họ hàng thân thích cùng diêm vương.

Rượu uống đến sảng khoái rồi, nhưng tâm thần hắn vẫn lo lắng bất an, sợ Phượng cô cô vẫn không có biện pháp nào thuyết phục Đường Nhu biểu muội.

Trong đại sảnh chỉ còn lại vài vị thực khách, người nào người nấy đều tràn đầy sốt ruột, hiển nhiên là đang đợi người. Bất quá, kẻ đến đây đăng ký đặt phòng, mười người thì có đến chín người mướn phòng để vụng trộm yêu đương.

Hắn cười tự diễu, chẳng phải bản thân mình cũng giống như bọn hắn hay sao?

Không ngờ Phượng cô cô có thể tìm được một nơi để hẹn hò vụng trộm tốt như vậy, thật đúng là làm khó cho nàng, hắc hắc!

Đang nhâm nhi chén rượu, ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cái bát mẻ.

- Vị công tử này xin thương xót, cho lão khiếu hóa tử này xin một chút đồ ăn.

Đường Tiểu Đông quay đầu nhìn lại, là một lão khất cái râu tóc trắng xóa, đầu bù tóc rồi, quần áo tả tơi, bất quá được giặt rũ rất sạch sẽ.

Tay trái hắn cầm một cây trúc côn đánh chó, tay phải cầm một chiếc bát mẻ, đôi mắt già nua híp thành một khe hẹp, hiển nhiên là đang đánh giá Đường Tiểu Đông.

- Khất cái?

Cái Bang tàng long ngọa hổ trong trong tiểu thuyết võ hiệp?

Bất quá nhìn lão khất cái này thân thể gầy như que củi, một cơn gió nhẹ cũng đã có thể thổi cho lão liêu xiêu, hẳn không phải là cao thủ khất cái mang trong mình tuyệt kỹ?

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, điếm tiểu nhị đã xông tới đuổi người.

- Đi đi, lão khiếu hóa tử, sao không nhìn một chút đây là địa phương nào? Nhanh cút đi!

Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bả vai điếm tiểu nhị, nói:

- Ta mời lão uống rượu, ngươi bớt chuyện đi!

Trên mặt điếm tiểu nhị nở một nụ cười chức nghiệp.

- Thì ra là khách nhân của công tử, thật không phải, xin lỗi...

Đầu năm, có tiền chính là đại gia, đại gia thích thế nào hắn theo thế đó!

- Lão nhân gia, mời vào trong ngồi.

- Đa tạ công tử, tốt hơn lão háo tử vẫn nên ngồi ở bên ngoài, ha ha.

Đường Tiểu Đông nói.

- Như vậy tùy lão nhân gia!

Cầm lấy chiếc đĩa xứ đổ con vịt nướng vào trong chiếc bát mẻ của lão khất cái, Đường Tiểu Đông cười ha hả.

- Lão nhân gia cần gì cứ gọi, không cần khách khí.

- Cảm ơn công tử, ngài thực là một người tốt, người tốt thì sẽ được báo đáp, hắc hắc.

Đôi mắt của lão khất cái híp thành một đường, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn nở một nụ cười, làn da nhăn nhúm thô ráp như vỏ cây, bất quá lão lại có được một hàm răng rắn chắc khiến cho người ta ao ước. Lão tựa hồ giống như người bị bỏ đói lâu ngày, bàn tay khô gầy cầm lấy con vịt nướng ra sức gặm, ăn như rồng cuốn, tốc độ nhai nuốt thực kinh nhân.

Khi Đường Tiểu Đông đưa đến một chén rượu, con vịt mấy cân mập mạp chỉ còn lại cái phao câu.

Con mẹ nó, ăn nhanh thế!

Hắn cười ha hả.

- Có thịt sao có thể không có rượu được?

Đôi mắt già nua của lão khất cái sáng người, nuốt từng ngụm nước miếng, tựa hồ như là đoạt lấy chén rượu Đường Tiểu Đông đưa tới, ngửa đầu lên dốc toàn bộ vào trong miệng, tựa hồ ngay cả chén cũng muốn nuốt vào luôn, nhìn một cái đã biết là mười phần tửu quỷ.

- Rượu ngon, rượu ngon, tiểu huynh đệ mới một ly không đủ thoải má!

Lão khất cái nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vò rượu trên bàn.

Đường Tiểu Đông cươi ha hả.

- Tiểu nhị, mang cho ta một vò rượu ngon nhất đến đây!

Mặc kệ là ai uống, dù sao vẫn có người trả tiền rượu, điếm tiểu nhị vui mừng hớn hở, ôm một vò rượu lớn đến.

- Oa, Trúc Diệp Thanh thuần nhưỡng ba mươi năm, rượu ngon, rượu ngon!

Lão khất cái một tay ôm vò rượu, một tay mở nút che, híp mắt lại, liều mạng hít một hơi thực sâu thưởng thức mùi rượu tinh khiết và thơm nồng, há mồm, dớt dãi nhỏ

xuống như mưa, rơi cả vào bên trong vò rượu, phát ra thanh âm tí tách, khiến cho dạ dày Đường Tiểu Đông co thắt một hồi.

Ừng ực ừng ực...

Lão khất cái ngửa mặt há mồm. hai tay dốc bình rượu vào trong miệng, nước rượu trong suốt như ngân luyện rót vào trong miệng hắn, hầu kết nhấp nhô, truyền ra từng tràng thanh âm ừng ực, hơi thở không có nửa điểm gấp gáp.

Đường Tiểu Đông hít một hơi khí lạnh, con bà nó là con gấu, đây mới chân chính được gọi là uống như trâu, lợi hại, không phục cũng không được!