Trần Lan đứng đối diện Tuân Chính lạnh lùng phản bác:
- Binh lính Từ Châu hung hãn, chiến tướng dũng mãnh. Mấy ngày nay liên tục chiến bại khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Trong đó tất nhiên là có lừa dối.
Bất luận là Hòa Thác, Lôi Bạc đều quan hệ rất mật thiết với Trần Lan, chỉ thấy sắc mặt âm trầm nói:
- Không sai, trong đó tất nhiên là có lừa dối. Nhất định là muốn lừa gạt quân ta đuổi theo rồi cho phục binh tấn công.
Tuân Chính mấy ngày nay phong quang vô hạn, dũng mãnh mười phần, mắt chuột nheo lại, khóe miệng cười gian nói:
- Đã như vầy thì Tuân Chính ta xin nguyện lãnh binh xuất chiến. Để cho Trần tướng quân và Lôi tướng quân ở lại thủ thành là được.
Trương Huân nghĩ, đây cũng là cơ hội tốt. Nếu thật sự viên binh của Kỷ Linh đến đúng lúc, binh lính Từ Châu có muốn chạy thoát một tên cũng không được. Ngoài ra, nếu mình không đuổi theo thì thật là mất mặt, nên cho Tuân Chính lĩnh ba vạn quân đuổi theo.
Dưới chân núi, bóng đêm buông xuống, nhưng trong doanh trại lại rất sáng. Tất cả binh mã đang được điều động.
Trương Lãng ngồi trong đại trướng. Chúng tướng xếp thành một hàng. Mọi người đều biết thành công chiếm lấy Hu Dị hay không chính là trong giờ phút này. Nếu như thành công thì chẳng sợ đại quân tam lộ của Viên Thuật. Nếu như thất bại thì chỉ có hỏa tốc lui về Từ Châu. Bằng không thì căn cơ dao động, mất nhiều hơn được.
Điền Phong lo lắng nói:
- Nay Viên Thuật ba đường xuất hiện. Binh mã hơn hai mươi vạn. Ta không lo lắng Trương Huân biết quân ta trá bại là thật hay giả, mà chỉ lo lắng sau khi chiếm được Hu Dị, quân ta có trụ lại nổi hay không?
Từ Thứ bởi vì dâng lên thượng sách, cả người cảm giác tràn đầy tự tin.
Trên mặt nở nụ cười nói:
- Viên Thuật tự lĩnh binh đến lâm chiến với quân ta, ở thành đều là những tướng quân dũng mãnh. Cho dù Trương Huân biết rõ quân ta trá bại thì cũng sợ Viên Thuật sẽ trách hắn thụ thành bất lợi, hoặc là tham công toàn lực mà đuổi theo. Khi đó phục binh của ta sẽ không buông tha, một lần hành động chiếm lấy Hu Dị. Về phần chiếm như thế nào, phản công lại như thế nào thì đó mới là vấn đề.
Quách Gia thấy mọi người cứ lo lắng thì không khỏi khóe miệng hiện lên nụ cười, rất tự tin, bước ra khỏi hàng nói:
- Chúng tiên sinh làm gì mà lo lắng như vậy. Các người biết Viên Thuật lần này là tùy tiện xuất kích. Thế nhưng đây là một tối kỵ trong binh gia.
Trình Dục hai mắt nhìn chằm chằm vào Quách Gia, thấy y tự tin như vậy thì bỗng nhiên hiểu ra chút gì đó, không khỏi gật đầu liên tục.
Trương Lãng sắc mặt trầm xuống, thần sắc lạnh lùng. Không để ý tới Quách Gia nói đến cái gì tối kỵ trong binh gia, mà chỉ là việc sau khi chiếm lấy Hu Dị như thế nào, tay cầm lệnh bài, trầm giọng nói:
- Trương Liêu.
- Có mạt tướng.
Nghe tiếng gọi của Trương Lãng, Trương Liêu hùng âm tiếp lời. Xem ra y cũng là cảm xúc tăng vọt, vung tay vung chân.
Trương Lãng nghiêm mặt nói:
- Hãy lãnh một vạn tinh binh cản phía sau. Nếu như quân địch đuổi theo, ngươi vừa chiến đấu vừa dụ chúng đến Hoài Sơn. Ta sẽ có diệu kế giúp ngươi.
Trương Liêu hét lớn một tiếng:
- Mạt tướng tuân mệnh.
Sau đó liền tiếp bài điểm binh mà đi.
Trương Lãng cầm lấy lệnh bài thứ hai, nói:
- Điển Vi, Triệu Vân.
Hai người đồng thời lên tiếng:
- Có thuộc hạ!
Điền Vi thanh âm tục tằng, mặt mũi tràn đầy niềm vui, miệng hét vô cùng lớn. Triệu Vân thanh âm vang dội, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ có Trương Lãng mới nhìn ra được sự nóng bỏng trong ánh mắt của y, nhiệt huyết sôi trào.
Trương Lãng nhìn qua hai vị ái tướng, nét mặt tươi cười nói:
- Các ngươi lãnh hai trách nhiệm trọng đại. Ta trước tiên muốn hỏi các ngươi có quyết tâm hoàn thành hay không?
Cả hai đồng thời hét lên một tiếng:
- Có!
Thanh âm thập phần hùng tráng, khiến khắp đại trướng đều ong ong như tiếng nổ.
Trương Lãng bỗng nhiên đập bàn, một tay ném bài xuống đất, quát to:
- Được, ta khiến hai ngươi lãnh hai vạn đại binh, phục ở con đường nhỏ Hoài Sơn. Hoài Sơn địa hình đồi núi chập chùng, rất phức tạp. Các người toàn bộ mang binh đi tới, đợi quân địch đuổi theo thì các người liền xung phong ra, chặn đường phía sau.
Hai người đồng thời lại hét lớn một tiếng:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Triệu Vân cầm lấy lệnh bài trên mặt đất, đang muốn cùng Điển Vi ưỡn ngực rời đi.
Trương Lãng quát to:
- Chậm đã!
Hai người đồng thời quay lại, có chút khó hiểu. Triệu Vân khuôn mặt tuấn tú, cất cao giọng nói:
- Chúa công còn có gì phân phó?
Trương Lãng biết trận chiến này quan hệ trọng đại, liền đứng dậy đi vào giữa hai người, ngữ khí ngưng trọng:
- Hai người các ngươi khi đuổi giết, đằng sau xuất hiện viện quân thì sẽ xử trí như thế nào?
Triệu Vân không hề bận tâm, trong giọng nói lộ ra sự tự tin:
- Quân binh ta chia ra làm hai đường. Một đường truy kích quân, một đường ngăn trở viện quận. Chỉ cần quân ta giết chết quân địch phía trước, sau đó hợp binh lại một chỗ thì có thể giết chết viện quân.
Trương Lãng nghe xong thì gật đầu, thở dài:
- Không hổ danh tướng tài của Từ Châu. Được, nếu thật có chuyện này phát sinh, cứ chiến đấu như ngươi đã nói. Nhưng giả như viện quân rất đông thì phải làm như thế nào?
Triệu Vân mày kiếm dựng lên, thanh âm hữu lực:
- Mạt tướng sẽ dốc hết sức mình để tử chiến, kéo dài thời gian.
Trương Lãng nghe xong, nhiệt huyết dâng lên, kích quyền quát to:
- Được, ta chờ hai người chiến thắng trở về.
Hai người lại ầm ầm tiếp lời.
Trương Lãng lo lắng không phải là không có lý. Cướp đường lui của truy binh, đương nhiên là có khả năng bị vây quanh. Lúc này đây, những gì mà Triệu Vân đã nói, hy vọng y có thể làm được. Mà chính bản thân mình phái Triệu Vân và Điển Vi cũng là có dụng ý. Điển Vi hữu dũng vô mưu. Nếu như có thêm Triệu Vân trầm ổn, can đảm, cẩn trọng, tuyệt đối là cánh tay sắt.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của hai người, Trương Lãng quay đầu lại, trầm giọng nói:
- Từ Nghĩa ở đâu?
Thái Sử Từ bước ra hai bước, hai tay ôm quyền, ánh mắt hiện lên sự vui mừng:
- Có mạt tướng!
Trương Lãng gật đầu, bỗng nhiên kỳ quái hỏi:
- Từ Nghĩa, ta hỏi ngươi, tam quân binh sĩ chuyện gì làm trọng?
Thái Sử Từ không chút nghĩ ngợi, lên tiếng nói:
- Sĩ khí! Ảnh hưởng của sĩ khí mang tính quyết định. Ngày xưa Sở Bá vương phá búa chìm thuyền, tử chiến đến cùng đã kích khích được tín niệm của binh sĩ tử chiến. Tuy y chết rồi nhưng vẫn cứ như còn sống. Người nào cũng không để ý đến tánh mạnh, liều chết một trận, về sau chiến thắng.
Trương Lãng mặc dù đối với chiến tranh cổ hành đại quân không phải hiểu biết quá nhiều. Nhưng cũng xem qua không ít, đương nhiên biết rõ sĩ khí rất quan trọng.
Lại hỏi tiếp:
- Sự tình gì có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí?