Dương Dung thấy ánh mắt đầy xâm lược của Trương Lãng thì cảm giác không ổn, vội vàng giãy dụa khỏi vòng tay hắn, lớn tiếng mắng:
- Ta kêu huynh rời giường thôi chứ bộ! Lão công dê xồm, mặt trời sắp xuống núi rồi kìa!
Trương Lãng gian tà cười, vừa vuốt khuôn mặt trái xoan, vừa cười hắc hắc bảo:
- Mặt trời có khuất núi thì ta cũng muốn hoan hảo với Dung nhi một phen đã.
Dương Dung vừa xấu hổ vừa căng thẳng, ra sức vùng vẫy, trách mắng:
- Dê chúa! Mi Trúc đến tìm huynh bàn về việc cưới Mi Hoàn kìa!
Trương Lãng chấn động, thế này mới nhớ ra việc chính, vội vàng bò dậy.
Dương Dung u oán liếc hắn, dịu dàng giúp hắn thay quần áo. Sao Trương Lãng không nhìn ra được, theo hắn nói thì là con giun trong bụng, hai người đều biết rõ về đối phương.
Trương Lãng dịu dàng cười nói:
- Dung nhi, uất ức cho muội rồi.
Dương Dung bỗng nhéo mạnh cánh tay Trương Lãng, thở hổn hển kiêu căng nói:
- Đừng có được lợi còn ở đó vênh váo!
Trương Lãng lúng túng cười khan hai tiếng.
Dương Dung bỗng vươn tay dịu dàng vuốt khuôn mặt kiên cường của Trương Lãng, mắt phượng nhu tình như nước, hơi thở như lan nói:
- Lão công, chỉ cần trong lòng chàng còn có thiếp, dù thiên hạ này chàng chiếm hết cỏ dại thì cũng không sao cả.
Trương Lãng trong lòng rất là cảm động, nghiêm mặt nói:
- Dung nhi, nếu sau này ta làm hoàng đế thì muội chính là hoàng hậu. Ta thống trị giang sơn, muội giúp ta cai quản nội cung.
Dương Dung bật cười, dùng sức đẩy hắn ra ngoài cửa, cười duyên nói:
- Đi nằm mơ đi!
Hôm nay Mi Trúc mặt một bộ áo bào màu xanh làm tăng thêm vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn, càng lộ ra vẻ văn nhã cao quý, nếu như không biết bản tính của hắn thì nhất định sẽ bị sự phong độ của hắn làm cho mê mẩn, Mi Trúc này bình thường không thèm để ý nhưng đến lúc tính toán thì vô cùng khủng khiếp là một cao thủ kinh thương lợi hại cho nên Trương Lãng để cho hắn chú ý tài vật lớn nhỏ ở Từ Châu, đã là thân gia rồi Trương Lãng dĩ nhiên tin tưởng.
Mi Trúc thấy thần thái của Trương Lãng sáng lạn thì đi tới cất cao giọng nói:
- Quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi Tử Trọng thật có lỗi.
Trương Lãng không thèm để ý biết rõ là có lỗi còn quấy rầy ta hắn cười hắc shawcs âm hiểm nói:
- Biết là có lỗi mà còn quấy rầy thì tội thêm nặng phải bị phạt đánh.
Mi Trúc sững sờ sau đó tỉnh lại mới biết là Trương Lãng đùa mình liền cười to nói:
- Đại nhân nói đùa hôm nay ta tới thương lượng chuyện hôn sự của muội muội.Trương Lãng ngồi ở trên ghế, một bên vừa uống nước trà vừa nói:
- Có cái gì thương lượng, không phải một tuần sau sẽ cưới sao?
Mi Trúc thấy Trương Lãng lộ vẻ vậy thì giải thích nói;
- Ngày hoàng đạo đã định tuy nhiên trang phục tiệc rượu vẫn nên thương lượng một chút.
Trương Lãng cảm thấy đau đầu liền liên tục xua tay nói:
- Vấn đề này ngươi không phải tìm ta chủ ý của ta vẫn là không muốn phô trương vừa nhắc tới là ta thấy đau đầu ngươi đi tìm quản gia đi, chỉ cần Dương Dung đồng ý thì ta không có ý kiến.
Mi Trúc cười hai tiếng sau đói vươn người đứng dậy tiêu sái nói:
- Vậy thủ hạ đi tìm Điền tiên sinh.
Trương Lãng đại hỉ gật đầu.
Một tuần sau ở Từ Châu cử hành lễ thành thân oanh động.
Thanh danh của hắn một lần nữa được đẩy cao hiện tại ở Từ Châu không ai không biết danh tiếng của Trương Lãng.
Bởi vì con gái của Thái Ung Thái Văn Cơ cuối cùng cũng được định danh phận mà Dương Dung trước kia theo Trương Lãng như hình với bóng cũng có địa vị, trong hôn lễ có tới ba tân nương khiến cho mọi người líu lưỡi, sững sờ không thôi, tuy nhiên ai có quyền thì người đó là lão đại mặc dù có người cảm thấy chuyện này có phần đồi phong bại tục nhưng không tranh luận.
Trước lúc vào động phòng Trương Lãng đã bị đám thủ hạ chúc rượu làm cho không thấy phương hướng, hắn đung đua người đầy mùi rượu thiếu chút nữa thì nôn mửa, vất vả lắm mới tới phòng tân hôn nhưng không biết là vào phòng của vị tân nương nào.
Trong mơ hồ hắn chỉ cả thấy một mỹ nữ tú lệ cẩn thận cởi áo cho mình ra sau đó dùng khăn nóng lau mặt chuyện tiếp theo Trương Lãng không nhớ được nữa rồi.
Sáng ngày hôm sau mặt trời ấm áp từ cửa sổ xuyên tới.
Trương Lãng từ trong hỗn loạn tỉnh lại, hắn đau đầu vô cùng miệng đắng lưỡi khô vô cùng khó chịu.
Hắn rời giường tìm một chút nước trà thì phát hiện có người ngủ bên cạnh mình.
Quay đầu lại nhìn thì Trương Lãng phát hiện mỹ nhân như hoa như ngọc này không phải Dương Dung cũng không phải Văn Cơ.
Khuôn mặt của nàng tinh xảo xinh đẹp hình dáng động lòng người, tuổi chưa qua mười tám mái tóc đen nhánh xõa xuống lộ ra thần thái hơn người.Trương Lãng thầm kêu một tiếng:
- Trời ạ.
Mình đêm qua say xong đã cùng với cô gái xinh đẹp này làm gì?
Trong lòng hắn không kìm được nhẹ mở tấm chăn lên.
Toàn thân nàng hiện ra trước mặt Trương Lãng, ở chỗ thần bí hiện lên sự ửng đỏ.
Trương Lãng thầm kêu một cái, tim đập thình thịch thiếu chút nữa thì nhịn không được.
Đây là Mi Hoàn sao? Quả nhiên là mỹ nữ, cùng với Dương Dung Văn Cơ không hề kém hơn tuy nhiên đêm qua mình say rượu làm gì cùng với người ta cũng không biết, trong lòng hắn cảm thấy áy náy.
Trương Lãng nhẹ nhàng vén chăn lên muốn thay quần áo đi ra ngoài.
Ở sau lưng truyền tới thanh âm yêu kiều của mỹ nữ.
Mỹ nữ kia từ từ ngồi dậy, lộ ra phong thái dụ mê thấy Trương Lãng đang định xuống giường thay quần áo thì mắt phượng nhìn vào thân thể khôi ngô rắn chắc của hắn, trong lòng nghĩ lại đêm ân ái triền miên hôm qua với hắn nàng xấu hổ cúi đầu xuống dùng thanh âm ngọt ngào như kiến thốt lên:
- Phu quân đã tỉnh?
Trương Lãng thấy biểu lộ của nàng thì ôn nhu nói:
- Hoàn nhi nàng nghỉ ngơi một chút đi.
Sau đó hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Đôi mắt to động lòng người của Mi Hoàn hiện lên dị sắc, lúc tiếp xúc với ánh mắt của Trương Lãng, phương tâm của nàng nhảy loạn vừa thẹn vừa mừng mà nhắm lại.
Trương Lãng nhẹ nhàng hôn lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi mới đứng dậy.
Khuôn mặt của Mi Hoàn ngày càng đo bừng tuy nhiên nàng vẫn muốn đứng dậy phục thị Trương Lãng mặc quầ náo.
Trương Lãng cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn thấy dáng vẻ động lòng người của nàng nhịn không được thò tay càn rỡ một phen rồi mới quay người đi.
Hắn sau khi tùy tiện rửa mặt liền ăn sáng, muốn đi tìm Dương Dung và Văn Cơ thì bỗng nhiên Trần Khuê tới tìm.