Trần Khuê bỗng quỳ xuống đất, lạy hắn, lớn tiếng khóc nói:
- Hôm nay vinh hạnh biết lời tận tâm can của tiên sinh, chỉ tiếc cả đời Khuê không thể giúp gì được cho thiên hạ thương sinh, thật là vì bị gia nghiệp trói buộc, được tiểu nghĩa mà mất đại nghĩa, cảm thấy lòng rất đau khổ. Nay tướng quân giục ngựa nhảy Nam Sơn, cứu trăm họ trong thiên hạ, thật là phúc của dân chúng, phúc của quốc gia xã tắc!
Trương Lãng trước tiên ngây ra, sau đó quá vui mừng vội vàng nâng Trần Khuê dậy, lòng rất kích động, không ngờ lão trung nghĩa như vậy.
Hắn cảm động nói:
- Lãng sẽ hết sức đối phó, xin lão tiên sinh chỉ điểm nhiều cho.
Thế này thì Trần Khuê mới đứng lên, vừa lau nước mắt vừa khàn giọng nói:
- Chi Thanh đại nghĩa, Khuê sẽ hết sức phò trợ. Chỉ là có chuyện ta không rõ, mới rồi ngươi nói Nam cầu hòa với Tào Tháo, việc này sao mà làm được? Không phải quân ta đã cùng Tào quân kịch chiến sao?
Trương Lãng trước tiên dìu Trần Khuê ngồi trên ghế, sau đó khóe miệng nhếch lên, tự tin nói:
- Tào Tháo là anh hùng trong thiên hạ, bây giờ kẻ địch lớn nhất của y không phải chúng ta mà là Lữ Bố và Viên Thiệu. Viên Thiệu trấn ở phương bắc, sớm muộn gì sẽ đấu với Tào Tháo. Tào Tháo hùng tài đại lược, tất nhiên không muốn lúc này thêm một địch nhân mà sẽ hết sức kết giao. Chúng ta có thể nhân cơ hội này nam xuống Giang Đông, quét sạch lục quân.
Trần Khuê thế mới hiểu ra, liên tục tán thán. Hai người lại bàn bạc một số việc rồi mới rời đi. Khi hắn đi ra khỏi Trần phủ thì sắc trời đã tối rồi, Trương Lãng xoay người đi hướng phủ đệ của mình. Quay về phủ, hắn thấy mọi người chưa tản đi, sau đó Trương Lãng nói tiến triển của mình cho mọi người nghe. Tất cả mới biết Trần gia, Mi gia hết sức ủng hộ, ai cũng mừng như điên. Nếu không phải buổi tối có tiệc rượu mừng công thì đã sớm nâng chén uống rượu rồi.
Lúc này bỗng có binh sĩ vội vàng đến báo cáo, Đào Khiêm đã chết bệnh. Mọi người nghe xong cực kỳ kinh ngạc, Trương Lãng rất lấy làm lạ. Lúc hắn đi ra khỏi Đào phủ thì Dương Dung còn rất khẳng định, Đào Khiêm có thể chống chọi nửa năm, một năm, sao tự dưng đã chết rồi? Không lẽ trong đó xảy ra chuyện gì ư? Hắn vội vàng kêu Dương Dung tới hỏi rõ. Dương Dung cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Trương Lãng cảm giác có gì đó không ổn.
Lúc này Quách Gia đầy lo lắng nói:
- Chúa công, tình hình như vậy đã biến động rồi, phải cẩn thận đề phòng.
Trương Lãng đồng ý gật đầu.
Đào Khiêm vừa đi, Đào Thương sẽ hết sức tranh đoạt. Nhớ tới ánh mắt độc ác của gã, Trương Lãng bị hù đến giật nảy mình.
Hắn thất thanh kêu:
- Có phải chăng là Đào Thương đã động tay chân?
Điền Phong cũng chấn kinh, không thể tin nói:
- Chắc sẽ không đâu, sao mà Đào Thương đại nghịch bất đạo như vậy được.
Trình Dục cười lạnh nói:
- Việc này thì khó nói lắm. Nghĩ tới hôm nay gã mắng Đào công ác như vậy xem. Người này vì quyền thế, có lẽ thật sự sẽ làm ra chuyện táng tận thiên lương.
Trương Lãng càng nghĩ càng thấy có lý. Nếu như gã thật sự tàn nhẫn như vậy, tự tay giết cha mình, sau đó giả tạo di thư, lập Đào Thương làm Từ Châu Mục, sau đó có đám cựu thần như Tào Báo ủng hộ, vậy thì gã thật sự rất có hy vọng thành công. Sau đó gã còn có thể thiết kế hại hắn. Trương Lãng càng nghĩ càng sợ, ngồi yên không nổi nữa, kêu Yến Minh và Hàn Cử tập hợp năm trăm bộ hạ, tùy thời hành động theo hoàn cảnh. Sau đó hắn mang mọi người đi phủ Đào Khiêm.
Vừa bước vào Đào phủ thì lập tức cảm giác không khí u ám, tiếng khóc than dậy đất, làm đám tang rồi. Văn võ quan đã có người tiến đến viếng, nhớ tới Đào Khiêm trị vì Từ Châu vài năm, dân chúng cơm no áo ấm, hôm nay bỗng nhiên vì bệnh mà ra đi, liên tục cảm thán.
Đoàn người Trương Lãng vừa bước vào phủ thì thấy cả đám binh sĩ cầm đao kiếm bao vây mình. Ngay khi mọi người khó hiểu đề phòng thì Đào Thương vênh váo tự đắc bước ra từ đại đường. Tuy gã mặc áo gai để tang hiếu, mặt trắng bệch nhưng không thể nhìn ra gã có chút gì đau buồn phận làm con. Đôi mắt gã thỉnh thoảng lóe ánh mắt tà ác, khóe miệng cười nhạt. Đám Tào Báo, Chương Cuống, Hứa Đam cũng mặc áo gai đứng phía sau gã. Trương Lãng lạnh lùng nhìn Đào Thương, tay ở sau lưng nhẹ đụng Điển Vi, lắc đầu ý bảo gã đừng xúc động.
Mắt hắn nhìn thẳng vào gã, mặt không biểu tình nói:
- Đào công tử làm vậy là có ý gì?
Đào Thương bị ánh mắt sắc bén của Trương Lãng nhìn khiến hơi sợ hãi, giọng có chút run nói:
- Hay cho Trương Lãng, ngươi làm việc tốt mà còn không dám nhận?
Trương Lãng cố gắng khiến mình bình tĩnh chút. Dưới tình huống càng gian nan thì đầu óc càng phải tỉnh táo, như vậy mới vượt qua được sóng gió. Đào Thương dám ngang nhiên bắt mình chắc chắn là có lý do gì, hoặc là nắm giữ cái gì.
Trương Lãng hừ lạnh một tiếng, cho người cảm giác thân hình càng thẳng tắp, bắt đầu phóng ra nhè nhẹ sát khí, không chút nhường bước nói:
- Đào công tử, nói chuyện tốt nhất phải có chứng cứ, đừng ngậm máu phun người.
Lúc này Mi Trúc cũng bước ra, nghiêm túc chất vấn nói:
- Đào công tử, nếu Trương tướng quân đã nói không biết rồi, tại sao công tử không nói thẳng ra sự việc, cũng khiến cho hạ quan và các vị đại nhân cùng nghe hiểu được.
Đào Thương có chút luống cuống nhìn Tào Báo, thấy gã chỉ cúi đầu, nhẹ gật thì sống lưng thẳng nhiều, lớn tiếng nói:
- Phản tặc Trương Lãng có công liền kiêu ngạo, vì đoạt Từ Châu Mục sai người hạ độc ám hại phụ thân ta, trời đất khó tha!
Lời vừa nói ra khiến mọi người dao động, ai cũng vẻ mặt khó tin.
Trần Đăng bước ra khỏi hàng, trầm giọng hỏi:
- Đào công tử có chứng cứ gì không?
Đào Thương lấy ra một cuốn giấy, đắc ý nói:
- Đây là chứng cứ!
Mọi người càng không hiểu, trong đó có người lên tiếng hỏi:
- Dám hỏi công tử, mặt trên viết cái gì?
Trong mắt Đào Thương xẹt qua tia gian xảo và vui sướng, lớn tiếng nói:
- Đây là thê tử của phản tặc mở phương thuốc cho phụ thân ta, bổn công tử đã qua danh y xác thực, bên trong có độc dược, khiến phụ thân ta chết!
Mọi người lập tức cúi đầu xì xầm bàn tán, không ai tin tưởng. Trương Lãng đến Từ Châu uy vọng ngày càng tăng, đặc biệt trận chiến Từ Châu, công cao ngút ngàn, cứu trăm vạn dân Từ Châu trong nguy nan. Nếu hắn muốn được Từ Châu thì cần gì dùng thủ đoạn hạ cấp đến thế? Đào Khiêm vốn ở trước mặt mọi người nhường thống trị Từ Châu cùng hắn, hắn có muốn tiếp nhận thì cũng không ai phản đối được. Trương Lãng làm người khiêm tốn, ở chung với người thân thiết, rất được lòng người, sao có thể làm việc ngốc như vậy?