Thái Ung bỗng làm vẻ mặt quái lạ, nhíu mày suy tư.
Mọi người thấy kỳ lạ, hỏi han:
- Thái tiên sinh, có chỗ nào không đúng sao?
Thái Ung cười cười, hơi khó hiểu nói:
- Đào Thương đại nghịch bất đạo như vậy, hôm nay lúc ta và tiểu nữ đi đón Chi Thanh, không ngờ gã ở trước mặt dân chúng trêu chọc các nàng.
Trương Lãng vừa lúc nghe tới việc Đào Thương trêu chọc các nàng Văn Cơ, lòng bỗng giận dữ vô cùng, cùng lúc đó cảm giác bất an dâng trào. Hắn nhớ tới lúc Đào Thương đi thì ánh mắt ác độc, lại còn ham mê sắc đẹp. Một khi Từ Châu Mục rơi vào tay gã thì chắc chắn sẽ tới kiếm chuyện với mình. Thêm vào gã có bên quân đội đám Tào Báo hết sức ủng hộ, đám người của hắn tuyệt đối sẽ không có chốn yên thân. Tuy bây giờ mình uy chấn Từ Châu, dân tâm hướng về, nhưng vẫn phải tranh thủ được càng nhiều gia tộc địa phương ủng hộ mới tốt. Nếu không thì coi như mình binh biến chiếm lĩnh được thành thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Lúc này Điền Phong thở dài nói:
- Vốn Từ Châu Mục sắp rơi vào tay đại ca, ai dè hôm nay bị Đào Thương quấy rầy, không biết rồi sẽ kéo dài tới bao giờ nữa đây.
Xem ra sự việc đã tới tình trạng gấp rút rồi. Nếu như tiểu tử này đủ ác độc, làm cha gã chết sau đó giả bộ ốm, mọi người tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gì, mà gã thì có thể to gan tiếp nhận Từ Châu, sau đó từ từ diệt trừ hậu hoạn.
Trương Lãng càng nghĩ càng thấy không ổn. Rốt cuộc hắn không chần chờ nữa, đứng dậy kêu Trương Liêu cùng đi hướng Mi gia.
Bây giờ Mi Trúc đang ở trong nhà, khách quý tấp nập, nâng chén uống rượu. Gã thấy Trương Lãng vội vàng đến liền biết hắn không có việc sẽ không đăng tam bảo điện, vội vã tiến lên nghênh đón, muốn kéo hắn vào ghế.
Trương Lãng không chút khách sáo, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, kéo Mi Trúc vào một góc vắng không người, ý bảo Trương Liêu ở bên cạnh dòm chừng, đừng để ai khác tới đây.
Mi Trúc thấy biểu tình của Trương Lãng âm trầm, nghiêm túc thì cảm giác dường như sắp xảy ra việc lớn gì rồi.
Trương Lãng thấp giọng nói với Mi Trúc:
- Chuyện buổi chiều hôm nay chắc Mi tiên sinh đã hiểu rõ rồi, không biết ý của Mi tiên sinh như thế nào?
Mi Trúc cũng là người thông minh, đương nhiên vừa nghe ca liền biết ẩn ý. Gã không ngờ Trương Lãng sốt ruột đến thế, vốn định đợi lát sau cùng trưởng lão gia tộc thương nghị, quyết định nên hành động bước tiếp theo ra sao. Thoáng chốc gã không biết nên đáp lại như thế nào.
Trương Lãng biết lúc này không thể nương tay, trầm giọng nói với Mi Trúc:
- Hôm nay Đào công muốn nhường Từ Châu lại cho Chi Thanh, tại hạ hy vọng Mi tiên sinh có thể ủng hộ, tất nhiên sau này sẽ có báo đáp.
Mi Trúc thấy Trương Lãng vừa đến lập tức đề cập ngay việc chính thì cũng không đắn đo gì nữa, nói thẳng:
- Trận chiến Từ Châu của tướng quân đã khiến dân chúng hướng về. Bất đắc dĩ việc này quan trọng, Tử Trọng không thể tự quyết định, cần bàn bạc với gia tộc trưởng mới có quyết định.
Trương Lãng biết gã nói vậy là từ chối. Thời đại này không ai tin tưởng vào ngân phiếu khống.
Hắn chỉ vào Trương Liêu đi quanh quẩn tuần tra, hỏi:
- Tử Trọng thấy Văn Viễn như thế nào?
Mi Trúc nghe gã nhắc tới Trương Liêu thì dựng thẳng ngón cái khen:
- Văn Viễn gan lớn hơn người, anh vũ vô địch, còn có tài mưu lược, thật là đại tướng hiếm có!
Trương Lãng nghe thế thì thầm gật đầu, Mi Trúc rất có ánh mắt, Trương Liêu đúng là văn võ toàn tài. Nhớ đến Kiến An năm hai mươi, Trương Liêu đóng giữ Hợp Phì, Tôn Quyền dẫn mười vạn đại quân tấn công. Trương Liêu triệu tập thuộc hạ cường binh tướng sĩ gồm tám trăm người xông pha chiến đấu, giết binh địch vô số, xông tới soái kỳ của Tôn Quyền. Khiến Tôn Quyền kinh sợ biến sắc mặt, thuộc cấp nghe tiếng sợ vỡ mật, không đánh mà chạy. Tôn Quyền vây thành hơn mười ngày liên tục thất bại, chỉ đành rút quân. Trương Liêu thừa thắng xông lên, liên tục thắng trận. Một trận này giết đến Giang Nam ai cũng sợ hãi, nghe tiếng tăm Trương Liêu thì con nít đêm không dám khóc. Tới tận đây Trương Liêu uy chấn Tiêu Dao Tân, đạt tới đỉnh cao nhất trong sự nghiệp cuộc đời.
Trương Lãng nghiêm túc nói với Mi Trúc:
- Tuy Văn Viễn là thuộc hạ của ta nhưng ta đối xử với hắn như huynh đệ vậy.
Mi Trúc cũng đồng ý lời Trương Lãng nói, gật đầu nói:
- Tướng quân thương lính như con mình, xem như huynh đệ, điều này Tử Trọng đã sớm biết được.
Trương Lãng hai mắt bắn ra tia sáng, nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn của Mi Trúc, bá khí tràn ngập, từng chữ một hùng hồn nói:
- Nghe nói Mi tiểu thư tuổi xuân vừa lúc đôi mươi, không biết Văn Viễn có xứng hay không?
Thoáng chốc Mi Trúc ngẩn ngơ, hơi bị bá khí của Trương Lãng đè ép, có chút không biết làm sao, nửa ngày mới nặn ra một câu:
- Nếu là tiểu muội phối với Văn Viễn thì đúng là giai nhân xứng anh hùng, đáng tiếc muội muội ta đã có người trong lòng.
Lần này đến phiên Trương Lãng ngây ra, không ngờ tin đồn Mi Hoàn tâm khí cao ngạo mà đã có người trong lòng, bỗng chốc hắn không biết làm sao.
Mi Trúc chợt nhìn chằm chằm Trương Lãng, nửa cười nửa không nói:
- Chi Thanh có muốn biết người này là ai không?
Lúc này tâm tình Trương Lãng rối ren, muốn được đến Mi gia Từ Châu hết sức ủng hộ, học cách tốt nhất của cổ đại chính là hòa thân. Đáng tiếc hắn không ngờ là Mi Hoàn đã có người trong lòng, đi sai một nước cờ, hắn như bong bóng xì hơi, đâu còn tâm tình muốn biết đó là ai.
Nhưng nếu Mi Trúc đã lên tiếng thì hắn chỉ đành bất đắc dĩ hỏi:
- Là anh đẹp trai nào lọt vào mắt của Mi đại tiểu thư?
Tuy Mi Trúc đối với cách nói năng của Trương Lãng có chút lấy làm lạ, nhưng vẫn là bí ẩn cười nói:
- Là ngày gần đây ở dưới thành Tiểu Bái đánh bại Tào quân, Trương Lãng tướng quân.
Trương Lãng thất thanh kinh kêu:
- Cái gì?
Từ bi đến hỉ phập phồng khiến Trương Lãng có chút chịu không nổi.
Mi Trúc sang sảng cười nói:
- Trận chiến Tiểu Bái của Chi Thanh uy chấn Từ Châu, thử hỏi cô nương nhà ai không đem ngươi là hoàng tử mối tình đầu đâu? Nếu như Chi Thanh đồng ý thành thân với tiểu muội thì Mi gia tất nhiên sẽ là hậu thuẫn vững mạnh cho ngươi.
Vốn Trương Lãng thấy đám Triệu Vân, Cao Thuận có gia đình rồi cũng muốn tìm mỹ nữ tài mạo song toàn cho Trương Liêu. Một là có thể thu mua lòng người, hai là mình thực tình hy vọng Trương Liêu không cô đơn chiếc bóng nữa. Chỉ là việc này đã là tên ở trên dây không thể không bắn, lại thêm hắn cũng có chút động tâm.