Trương Lãng đi mất ba tháng quay về Từ Châu.
Thái Ung đến Từ Châu thấy Văn Cơ hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt mình thì dở khóc dở cười, cũng nghe tin Đổng Trác đã chết, lòng thầm hiểu đây là ý của Trương Lãng. Nhưng lòng ông vẫn tức giận, mắng Trương Lãng khiến mình bất trung bất nghĩa. Tuy nhiên sự việc qua đi, Trương Lãng nói với ông Hán sử đã biến, muốn ông ở tại Từ Châu ghi chép lịch sử mới. Thái Ung chấp nhận.
Quách Hỉ nhận được thư của Trần Dục thì lập tức từ quan, suốt đêm đi Từ Châu.
Điền Phong cũng ở Bắc Hải tìm đến Thái Sử Từ, dùng mẹ già của gã cùng mời đến Từ Châu. Có Dương Dung cẩn thận khám bệnh, không lâu sau bà hoàn toàn khỏe mạnh. Thái Sử Từ vốn là đứa con có hiếu, thấy mẹ khỏe lại thì hết sức vui mừng, nguyện làm thuộc hạ cho Trương Lãng.
Lúc này bộ hạ Ứng Thiệu có quân sĩ trốn thoát chạy tới báo với Tào Tháo, biết được tin tức thì y khóc ngã ra đất. Mọi người cứu tỉnh, Tào Tháo nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đào Khiêm túng binh giết phụ thân ta, thù này không đội trời chung! Lập tức phát động đại quân, tiến Từ Châu, giải mối hận của ta!
Y để lại Tuân Úc, Lưu Diệp lĩnh ba vạn quân thủ ba huyện là Quyên Thành, Phạm huyện, Đông A, người còn lại thì giết hướng Từ Châu. Hạ Hầu Đôn, Vu Cấm làm tiên phong.
Tào Tháo ra lệnh:
- Phải hạ được thành trì, đem dân chúng trong thành giết sạch, trả thù cho phụ thân!
Có thái thú Cửu Giang Biên Nhượng kết giao thân thiết với Đào Khiêm, nghe Từ Châu gặp khó khăn thì dẫn năm ngàn binh đến cứu. Tào Tháo nghe vậy càng giận dữ, khiến Hạ Hầu Đôn chặn đường giết. Khi Trần Cung là Đông quận tòng sự, kết giao sâu đậm với Đào Khiêm, nghe Tào Tháo khởi binh muốn báo thù, giết sạch trăm họ, đêm tới tìm Tào Tháo, khổ sở cầu xin mà không được, chỉ còn cách rời đi. Vốn tưởng đầu Trương Mạc thái thú Trần Lưu, sau nghĩ lại đi Từ Châu khiến Đào Khiêm đã sớm sinh nghi biết mà đề phòng. Đại quân Tào Tháo tới đâu là giết chóc dân chúng, đào mồ cuốc mả, quăng xương ra ngoài đất, Từ Châu chấn động.
Đào Khiêm ở Từ Châu nghe Tào Tháo khởi quân báo thù, tàn sát dân chúng, ngửa đầu khóc thảm thiết, phát bệnh ngã quỵ.
Người hầu cứu tỉnh ông dậy, Đào Khiêm lập tức triệu tập các tướng lại thương nghị.
Tào Tháo dẫn binh đến Từ Châu, trên dưới Từ Châu rơi vào khủng hoảng chưa từng có.
Đào Khiêm triệu tập các vị tướng đến thảo luận, mình thì nằm trên giường.
Ông chưa lên tiếng thì đã trước tiên há miệng khóc rống, nói:
- Ta có tội với trời! Khiến dân trăm họ chịu kiếp nạn lớn thế này!
Các quan văn võ đều biết, ngày Thành Từ Châu phá, cũng là lúc mình đầu lìa khỏi cổ.
Thế nên họ cùng đồng lòng nói:
- Tào quân đã tới, chúng ta cùng khoanh tay chờ chết, nguyện chết sống cùng Từ Châu!
Đào Khiêm khuôn mặt nếp nhăn đẫm lệ, nằm trên giường, toát ra vẻ vô cùng già nua, khiến người thấy rất là đồng tình.
Lúc đó Trương Lãng mới về Từ Châu chưa tới một tuần thì nghe Tào công phá vài chục thành, giết người dã man, máu chảy thành sông. Lòng hắn vô cùng chấn kinh, chẳng ngờ mình lơ là một lúc mà khiến Từ Châu gặp phải kiếp nạn như vậy.Tuy mình mượn lịch sử chậm rãi thay đổi nhưng không ảnh hưởng cả Trung Nguyên.
Thấy Đào Khiêm thống khổ tự trách như vậy, trong lòng Trương Lãng dâng lên hào khí mãnh liệt.
Hắn bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói:
- Đào công không cần lo lắng như vậy, tuy Tào Tháo binh hùng tướng mạnh, gần đây còn hợp nhất với giặc Khăn Vàng, nhưng làm ra chuyện khiến nhân thần giận dữ như thế, hễ là kẻ chí sĩ đều sẽ bi phẫn phỉ nhổ việc làm của y. Nay binh Từ Châu của Đào công gần mười vạn, ngày đêm không ngừng luyện tập, sức chiến đấu tràn đầy, hai quân giao chiến chưa chắc đã thua. Hơn nữa thành Từ Châu dày chắc, lương thực phong phú, có thể kéo dài nửa năm hoặc một năm, đại nhân cứ yên tâm đi.
Đào Khiêm và mọi người nghe Trương Lãng nói, lòng hơi vững tin, nhưng vẫn rất lo lắng.
Lúc này Trần Đăng cũng bước ra khỏi hàng, góp lời:
- Chủ công, Tào Tháo sớm có dã tâm với Từ Châu rồi, chỉ là không có cớ mà thôi. Cho dù không có việc Tào Tung, sớm muộn cũng sẽ xuất binh tấn công Từ Châu. Nay Từ Châu có đại tướng Trương Lãng, văn tài võ giỏi mọi thứ tinh thông, có thể chắn Tào tặc.
Trương Lãng thấy trừ Trần Khuê ra, mọi người còn chưa bình tĩnh lại, thầm than không ai là người thành việc lớn được.
Hắn mở miệng tiếp lời:
- Lấy đại nghĩa thảo bất nghĩa, quân ta được dân chúng hết sức ủng hộ. Trương Lãng xin Đào công ra lệnh, tại hạ nguyện trợ công phá chi.
Đào Khiêm thấy sự việc đã tới nước này, lại thấy Trương Lãng tin tưởng tràn đầy, cũng không còn cách nào khác, chỉ có nước đồng ý yêu cầu của hắn.
Lúc này Mi Trúc hơi bình tĩnh lại, nêu lên vấn đề:
- Tướng quân có diệu kế đánh bại tặc nhân không?
Trương Lãng cười dài lắc đầu nói:
- Đánh bại tặc nhân ngược lại không có, muốn đẩy lui Tào binh thì không khó.
Trần Khuê luôn cúi đầu suy tư, rất là yên tĩnh, bỗng nhiên hai mắt lấp lóe tia sáng, hỏi tiếp:
- Trương Lãng làm cách nào đẩy lui Tào binh?
Trương Lãng cười bí ẩn, chắp tay nói:
- Xin lỗi Trần tiên sinh, thiên cơ bất khả tiết lộ, sau này người sẽ biết.
Trần Khuê thấy Trương Lãng tự tin như vậy thì cũng mỉm cười, gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý do tại sao Trương Lãng tự tin đánh bại Tào Tháo như thế? Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì bản thân hắn là nhân tài đến từ thế kỷ hai mươi mốt.
Lúc này Trương Lãng lại lên tiếng:
- Đào công, tại hạ muốn xin Mi Trúc tiên sinh cùng đi, để phá Tào quân.
Mi Trúc ngẩn ra, không ngờ Trương Lãng yêu cầu mình đi theo. Gã vội quay đầu nhìn lại, thấy Trương Lãng cười với mình.
Gã bình tâm lại, bước ra khỏi hàng, nói:
- Thuộc hạ nguyện đi theo.
Trong lòng Đào Khiêm sớm là ai nói gì nghe nấy, cho nên ông lập tức đồng ý ngay.
Thật ra Trương Lãng có mưu tính riêng. Hắn muốn Mi Trúc đi cùng chủ yếu là vì muốn gã biết bản lĩnh của mình, vậy sau này mình lĩnh Từ Châu, lấy tâm tính của gã chắc chắn sẽ ủng hộ mình.
Tháng tám năm một trăm chín mươi ba công nguyên, thứ sử Đào Khiêm Từ Châu lệnh nha môn tướng quân Trương Lãng, thống lĩnh tất mã bộ binh Từ Châu có thể điều động được, tổng cộng bảy vạn. Trong đó còn có hơn một vạn theo Cao Thuận trấn thủ Lang Gia, cùng với phó tướng Trương Liêu, Triệu Vân, quân sư Điền Phong, Trình Dục nghênh chiến Tào Tháo.
Ngày chia tay, Văn Cơ mắt phượng đẫm lệ, một lần lại một lần dặn dò Trương Lãng phải giữ gìn sức khỏe. Đôi tỷ muội cũng mặt đầy nước mắt. Bởi vì họ biết hôm nay đi không phải bình định sơn tặc gì, mà là giao chiến với ba mươi vạn đại quân Tào Tháo mang theo hận thù. Binh Từ Châu chỉ có sáu vạn có thể dùng, cách biệt quá nhiều, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Mấy ngày nay Tú Nhi luôn cùng Văn Cơ một chỗ, không biết tại sao lúc nàng trong lòng cũng rất khó chịu.