Tuần Hoặc lắc đầu:
- Không chúng ta bây giờ không cần phải làm gì một khi đánh rắn động cỏ thì Chu Du sẽ phát hiện ra chủ ý của chúng ta.
Chúng tướng đều bái phục.
Ngày hôm sau quân Giang Đông cuối cùng cũng đã có hành động.
Mấy vạn quân Giang Đông ở Lạc Thủy hơn mười ngày bắt đầu kết bè tre xuống Lạc thủy.
Đi được một nửa Chu du bỗng nhiên dừng lại gấp gáp để cho binh sĩ tiến
vào trong núi, sau đó đem quân đội dấu kín, sang sớm ngày thứ hai lập
tức chia binh làm hai đường một đường do Tưởng Khâm lĩnh một vạn binh sĩ lại để cho hắn tiến vào Việt Tung thẳng tới Dĩnh Xuyên, một đường do
chính mình bí mật vào trong sơn mạch chuẩn bị thời cơ mà hành động.
Đi được một nửa, Chu Du bỗng nhiên dừng lại, để cho binh sĩ tiến vào
trong dãy núi Tam Tình, đem quân đội giấu kín sáng sớm ngày thứ hai lập
tứa chưa binh làm hai đường một đường do Tưởng Khâm lĩnh một vạn binh
sĩ, xuyên thẳng tới vùng Việt Tung, tới Dĩnh Xuyên, một đường khác thì
bí mật ẩn nấp ở Ba Hào sơn mạch, chuẩn bị thích ứng cơ động, một chiêu
này quả nhiên đã làm rối loạn bố trí của Tuần Hoặc, lúc này bỗng nhiên
có người tới vội vã trình báo;
- Đại nhân tình huống trở nên có biến hóa, ở Tung Sơn, có dân phát hiện ra đại lượng binh sĩ rút về phía Dĩnh Xuyên.
Tuần Hoặc không thể tin được:
- Cái gì tin tức này có đáng tin không?
Binh sĩ kia nói:
- Thuộc hạ đã phái người đi dò xét, ở Tung Sơn hoàn toàn phát hiện ra đại lượng binh mã.
Tuần Hoặc khiếp sợ không thôi hắn cẩn thận tưởng tượng lập tức cau mày mà nói:
- Chẳng lẽ Chu Du muốn trực tiếp lấy Dĩnh Xuyên sao?
Hắn vội vàng nói:
- Đại nhân nếu như mục đích thật sự của Chu Du là ở Dĩnh Xuyên thì nên
lập tức gọi binh mã vừa tới Huỳnh Dương trở về, bằng không thì hiện tại
binh lực của Dĩnh Xuyên không đủ để đối phó với sự giáp công của Chu Du
và Triệu Vân.
Tuần Hoặc nói:
- Trước không cần phải gấp hiện tại cần phải xem tình huống, từ Huỳnh
Dương tới Dĩnh Xuyên đường xá cũng xa xôi khoái mã cũng phải đi mấy ngày cho dù Chu Du cùng với Triệu Vân có tính toán thế nào thì cũng không
thể trong thời gian ngắn nắm lấy được Dĩnh Xuyên nếu như ta đoán không
sai hẳn là binh mã của Chu Du chia làm hai đường một đường đi Tung sơn
muốn triệu hồi binh lực Vương Song một đường khác mới thực sự là chủ
lực.
Hách Chiêu bực tức nói;
- Không ngờ Chu Du lại giảo hoạt như thế.
Tuần Hoặc nói:
- Binh giả quỷ đạo dã, vạn biến không ngừng, về sau ngươi còn phải học tập nhiều.
Lúc này Triệu Vân lãnh ba vạn đội ngũ áp thành, Chu Thái thì lãnh hai
vạn đội ngũ công Dĩnh Dương huyện, hai tuyến cùng lúc ngăn chặn binh mã
Dĩnh Xuyên, để cho bọn chúng không cách nào nhúc nhích trong nhất thời.
Dĩnh Xuyên bị Giang Đông áp công hai đường tình thế thoáng cái trở nên
căng thẳng mà lúc này tiền tuyến trở nên bị kìm chế, ở trong nội thành
chỉ có mấy vạn binh mã, trong nhất thời Dĩnh Xuyên phải giật gấu vá vai.
Triệu Vân cùng với Chu Thái điên cuồng tấn công mấy ngày phòng tuyến
Dĩnh Xuyên trở nên bấp bênh mà lúc này binh mã của Tưởng Khâm cũng theo
Việt tung mà khai mở hướng thẳng về phía Dĩnh Xuyên.
Dĩnh Xuyên tứ bề thọ địch, tình thế căng thẳng.
Ngày đó Tào Tháo bị Trương Lãng dìm lại ở Hạ Thái binh lực mất mát, hai
quân kìm chế, quân đội Hà Bắc lui về, cho nên mới bị uy áp bởi Trương
Lãng và Chu Du như hiện tại.
Tuần Hoặc bắt đầu xao động, đất Dĩnh Xuyên trấn thủ Hứa Xương không thể
để mất, nhưng quân Giang Đông ba đường giáp công thanh thế to lớn trong
nhất thời hắn cũng không có kế ứng đối.Triệu Vân Chu Thái ở Tưởng Khâm ba mặt giáp công, Dĩnh Xuyên cơ hồ lung lay sắp đổ.
Lúc này Tuần Hoặc vẫn bình tĩnh trong lòng thầm có kế hoạch, ngược lại
đám thuộc hạ thì nóng nảy vô cùng Hách Chiêu tính thẳng nói:
- Đại nhân hiện tại tiền tuyến vô cùng căng thẳng, Giang Đông hai đường
không ngừng đánh tới, thật sự nếu chia binh hai đường thì lúc đó cả hai
nơi đều không bảo vệ được.
Tuần Hoặc nở ra nụ cười:
- Quân địch ở bốn phía thỉnh thoảng quấy rối chúng ta, dưới tình huống
này các ngươi nói có thể tăng binh sao, nếu như Dĩnh Xuyên có thể xuất
binh ta đã sớm xuất binh rồi.
Hách Chiêu không ngớt nói:
- Vậy cũng có thể triệu hồi binh mã Vương Song ở Huỳnh Dương, nếu như có đội ngũ này áp lực sẽ giảm bớt.
Tuần Hoặc lại lắc đầu nói;
- Đội binh mã đó không thể nào điều động, chỉ cần ta điều động Chu Du nhất định sẽ chiếm lấy Huỳnh Dương.
Hách Chiêu vò đầu nói:
- Chẳng lẽ để hai nơi này rơi vào tay địch sao?
Tuần Hoặc thâm trường nói;
- Dĩnh Xuyên rơi vào tay giặc chúng ta có thể lui về Trung Mưu để phản
kích nhưng nếu Huỳnh Dương thất thủ thì Hoàng Hà mất đi con đường thông
tới Lạc Dương lộ tuyến Trường An sẽ bị cắt đứt lúc đó Triệu Vân Chu Thái gấp công, khẳng định sẽ thê thảm.
Sau khi Tuần Hoặc nói vậy Hách Chiêu cũng đành phải nghe theo.
Hách Chiêu nói:
- Vậy đại nhân có kế phá địch nào không?
Tuần Hoặc nói:
- Nhẫn nại, lúc này chúng ta chỉ cần nhẫn nại Chu Du thấy ta không trúng kế, cũng sẽ tiêu hao lương thảo lúc này ta có thể điều động binh mã
Huỳnh Dương, đến giúp Dĩnh Xuyên.
Hách Chiêu nói:
- Thuộc hạ quên mất Chu Du xâm nhập vào đây việc tiếp tế vô cùng khó khăn, chỉ có thể ở một thời gian ngắn mà thôi.
- Ha ha.
Lão hồ ly Tuần Hoặc bắt đầu cười đắc ý.
Lúc này Hách Chiêu lại nói:
- Thuộc hạ còn có một chuyện không rõ không biết có nên nói hay không.
Tuần Hoặc hỏi:
- Chuyện gì?
Hách Chiêu nói;
- Trung Mưu hiện tại có năm vạn đội ngũ tại sao đại nhân không điều động?
Tuần Hoặc nghiêm túc nói:
- Đội ngũ đó để bảo hộ quan khẩu làm sao có thể điều động được.
Hách Chiêu không rõ:
- Sao lại không thể?
Tuần Hoặc nói:
- Chẳng lẽ ngươi quên năm đó thừa tướng cùng với Viên Thiệu chiến một trận quan độ sao.
Hách Chiêu đáp:
- Thuộc hạ đã minh bạch.
Lúc này ở trong núi quân đội Chu Du sau khi kiên nhẫn chờ đợi bắt đầu cầu biến.
Ban đêm Chu Du nhẹ nhàng nói với các phó tướng:
- Toàn Nhu ở dưới cờ của ta ngươi là người hành sự ổn trọng nhất, ta có
nhiệm vụ muốn giao cho ngươi đi hoàn thành, không biết ngươi có nguyện ý không?
Toàn Nhu từ khi ở Dự Chương bị Trương Lãng phát hiện, mấy năm thăng chức liên chục liền không hề do dự mà nói:
- Đô đốc đã tín nhiệm, thuộc hạ vô luận thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.