Phong Lưu Tam Quốc

Chương 476: Kế lui binh (hạ)

Trương Lãng thừa dịp cơ hội này phân công nhiệm vụ một lần nữa bố trí phòng ngự ở Hoài Tế.

Đảo mặt đã là mùa xuân năm sau, Tào Tháo sau khi ổn định được Hứa Xương, phái đại tướng Vu Cấm Nhạc Tiến mười vạn binh mã tới Tán Quan, chống

lại sự xâm lấn của Mã Đằng, mà lúc này Lưu Bị đã giành được quyên chủ

động ở Hán Trung nếu không có gì bất ngờ thì Hán Trung đổi chủ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tào Tháo mở hai chiến tuyến binh lực vẫn cường trang nhưng Trương Lãng vẫn quyết định chủ động xuất kịch.

Liên quân của Mã Đằng và Trương Lãng vây công Tào Tháo, Tào Tháo một mặt không lâm chiên với quân Gia ng Đông, một mặt toàn lực vây khốn Mã

Đằng, đem binh mã Tây Lương kềm chặt ở Tán quan không tiến sâu hơn được.

Giằng co nửa năm, hai phe trả giá thương vong lớn, cuối cùng Mã Đằng

không chống đỡ nổi, lui về Thiểm Tây mà Vu Cấm theo đề nghị của Lưu Diệp mang binh thằng truy binh mã Tây Lương chạy trối chết.

mà Trương Lãng thấy Mã Đằng bị đánh lui, mình nhất thời khó tiến triển

cũng lui về Thọ Xuân, trọng chấn cờ trống lấy lại quân tình.

Đúng lúc này Hán Trung truyền tới tin tức chấn động, Gia Cát Lượng đã

dùng kế vây khốn Trương Lỗ, bắt hắn khai mở thành đầu hàng.

Một năm sau, Trương Lãng Lưu Bị Mã Đằng ba lộ đại quân cùng phát ra một lúc tấn công Tào Tháo.

Mã Đằng lãnh hai mươi vạn quân con của hắn là Mã Siêu làm tiên phong, ra Tây Lương, đi Tần Xuyên tiến công Phù Phong quận.

Lưu Bị lĩnh mười vạn quân Hán Trung từ Ngọ Cốc tới Trường An.

Mà Trương Lãng thì mang ba mươi vạn đội ngũ chỉnh tề, một đường do Chu

Du lãnh binh một đường cho Trương Liêu xâm lấn Đông quận, còn mình thì

ra Thọ Xuân tiến tới Võ Bình, ba lộ đại quân ba mũi tên phát cùng một

lúc, trong nhất thời Tào Tháo binh hùng tướng mạnh cũng phải luống

cuống.

Mà lúc này Trương Lãng triệu hồi đại tướng Chu Thái, để cho hắn lĩnh hai vạn thủy quân, dùng Mông Xông chiến hạm chuẩn bị xuôi theo đường Đông

Hải, tiến hành cuộc viễn chinh gian nan trên biển nếu thành công sẽ tạo

thành uy hiếp phía sau rất lớn cho quân địch.

Liên quân ba đường có thể nói là làm cho sĩ khí tăng vọt, một đường thế như chẻ tre.

Tào Tháo sau khi trải qua bối rối ngắn ngủi liền nhanh chóng triệu tập mưu sĩ thương nghị.

Quân sư Hí Chí Tài nói:

- Lần này liên quân ba đường không phải là chuyện đùa, Giang Đông không

cần phải nói nhiều, Mã Đằng càng lúc càng khó đối phó mà Lưu Bị cũng dần trở nên cứng rắn, đây chính là khảo nghiệm lớn nhất từ khi chúa công

khởi binh cho tới nay.

Tào Tháo trầm tư:

- Trương Lãng lĩnh quân Giang Đông, chỉ sợ ngoại trừ bổn tướn, không ai

có thể ngăn cản, mà Mã Đằng anh dũng nhưng không có kế sách không cần

phải sợ, ngược lại Lưu Bị nắm được Thục Xuyên trong thời gian nắn, lại

lấy được Hán Trung, tất có cao nhân tương trợ, đạo nhân mã này cần phải

cẩn thận ứng phó.

Tuân Du nói:

- Lưu Bị chính là nhờ được Gia Cát Lượng tương trợ nên mới có thể nhanh chóng thăng tiến như vậy.Tào Hồng xung phong nhận việc:

- Lưu Bị không đáng để lo thuộc hạ nguyện mang binh tiến tới đánh.

Tào Tháo nổi giận:

- Lần Hạ THái trước kia bổn tướng còn chưa tính sổ với ngươi ngươi còn dám liều lĩnh sao?

Tào Hồng cả kinh dạ thưa lui ra.

Ở trên thành cầu treo từ từ rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm nặng nề, sau đó một mảng bụi bay lên từ bên trong lao ra binh mã Từ Châu không

ngừng hò reo mà xông lên, xung trận lên phía trước.

Ngay sau đó từng hồi thanh âm thiết kỵ không ngừng vang lên, ở trong đại thành xông ra.

Thanh âm gót sắt trầm trọng, đè nén tâm thần của tất cả mọi người, liên hoàn kỵ binh kia khiến cho người ta phải tặc lưỡi.

Ngay cả Hạ Hầu Uyên cũng phải cảm thấy kinh ngạc.

Đám thiết kỵ năm hàng một đội mười đội một hồi, cùng nhau lóng lánh hai

mắt, tất cả các binh sĩ đều vung thiết hoàn đại đao lên, dùng để đấu

tranh anh dũng, tuy vẫn chưa khai chiến nhưng vũ khí chỉnh tề trận hình

đằng đằng sát khí đã sớm đem Tào binh chấn trụ khiến bọn họ nhất thời

không biết phải làm sao cho phải.

Giết hai phe xong phong liều chết vào nhau, tiếng kêu rung trời,

Hai mắt của Hạ Hầu Uyên đỏ như máu lòng đau như dao cắt, hắn cầm chặt

binh khí trong tay trong nhất thời hắn không biết cách làm sao cho tốt

chỉ có thể nhìn binh sĩ thuộc hạ của mình từng người ngã xuống.

- A...

Lại một hồi hét thảm, thanh âm này đã truyền tới vô số lần rồi.

Từng dãy thiết kỵ với bộ pháp chỉnh tề nhanh chóng đem Tào binh bức lui về phía sau.

Mà thiết giáp của Từ Thịnh cũng khiến cho người ta chú ý, hắn tựa như một mặt cờ xí không ngừng dẫn đội xông lên.

Một đội Tào binh hiển nhiên không phục xông lên cuối cùng bị chém chết.

Từ Thịnh hoàn toàn không để ý tới thế tiến công của quân Tòa, không

ngừng hoàn đao nhảy múa, đám binh sĩ kia không có cơ hội trở tay.

- Giết.

Từ Thịnh đánh nhiều năm như vậy chưa từng có trận nào thoải mái như trận này, không ngừng hô to, ủng hộ binh sĩ.

Hạ Hầu Uyên không cam lòng bại trận như thế liền tự thân vọt lên trường

đao lạnh như hào quang chém vào binh sĩ mặc áo giáp, đương đương, binh

sĩ kia mặc áo giáp toàn thân, mang theo một vết máu ngã xuống đất nhưng

sau đó giãy dụa vài cái rồi lại bò lên lại.

Hạ Hầu Uyên cơ hồ không tin được vào mắt mình nữa rồi, tại sao hắn chỉ bị thương một chút?

Một thớt thiết giáp lại tiến tới, một loạt kỵ binh vọt lên đều bị giết chết hết.

Hạ Hầu Uyên gặp nguy không loạn tọa kỵ nhanh chóng lùi về phía sau

trường đao bốn phía nhảyảy múa cuồng loạn tiếp nhận công kích.

Binh bại như núi lở, Trương Liêu thấy Hạ Hầu Uyên bị đánh bại thì quân

kỳ vung lên, cửa thành mở rộng ra, năm nghìn khinh kỵ binh cùng một vạn

bộ binh xuất hiện, Hạ Hầu Uyên bị bại lui hơn mười dặm liên tiếp vài

ngày tử thủ.

Thiết kỵ của Trương Liêu liên tục chiến thắng, chiến tuyến Tế Nam cuối

cùng cũng đột phá, Thái Sử Từ dùng kỳ binh, để cho con của hắn là Thái

Sử Hanh lĩnh mấy nghìn binh sĩ xuôi theo Thái Sơn giáp công Tào Ngang,

Thái Sử Hanh chém chết được Tào Ngang thanh danh bắt đầu lên cao.

Thái Sử Từ được Thái An có được sự chủ động, bắt đầu kết nối Hoàng Hà.

Tào Hưu sau khi biết được Cự Bình thất thủ, Đông A gặp nguy thì ngựa

không dừng vó mà đi tới trợ giúp, nào biết được Cao Thuận đã phục sẵn,

thừa dịp Tào Hưu lập trại chưa ổn, tam quân mỏi mệt, hãm trận, suốt đêm

hỏa thiêu Tào trại, máu rơi đầy đất.

Tào Hưu hao binh tổn tướng nhuệ khí bị áp chế, trong lúc bọn họ muốn tập hợp lại quyết chiến với Cao Thuận thì Cao Thuận đã mang binh bí mật ở

Sơn Dương quay lại cùng với Trương Liêu đánh Hạ Hầu Uyên.