Phong Lưu Tam Quốc

Chương 463: Lý Phong ngoan cường (thượng)

Thể lực của Lý Phong cũng sớm đã tiêu hao, toàn thân tái nhợt vô cùng,

vết thương trên người từng đống, không ngừng đổ máu, máu của hắn đã mất

quá nhiều tất cả chỉ dựa vào tinh thần cường đại mà duy trì, hắn thở hổn hển từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi, hòa lẫn cùng với máu thấm

xuống đất.

Trường thương của Lý Phong cũng không biết bay mất ở nơi nào, nón cũng

bay mất, trên mặt tràn đầy vết máu, nhưng quân kỳ Giang Đông vẫn thẳng

tắp tung bay trên vai của hắn.

Lý Phong lảo đảo một cái, trước mắt trở nên mờ ảo, Thuần Vu Đạo đại hỉ

nhìn thấy cơ hội nghìn năm khó có như vậy thì làm sao có thể bỏ qua lập

tức vọt lên, chuẩn bị chém người này lấy phần thưởng.

Lý Phong không có chuẩn bị, nói đúng hơn hắn không còn chút sức lực nào để chiến đấu.

Trên mặt Thuần Vu Đạo nở ra nụ cười, trường thương đã đâm vào khôi giáp của Lý Phong, chuẩn bị cắt đầu của hắn.

Nhưng tình huống thay đổi Lý Phong tưởng chừng như đã chết bỗng ngẩng

đầu lên lạnh lùng nhìn Thuần Vu Đạo, hai mắt âm lãnh, khóe miệng có máu

càng thêm vẻ hung tàn, trường đao đánh một vòng, thẳng chém về phía

Thuần Vu Đạo.

Thuần Vu Đạo hồn phi phách tán, hắn vứt bỏ thương tự bảo vệ mình, tuy

nhiên đã quá muộn, bả vai đã bị Lý Phong chém trúng, máu tuôn như suối.

- A...

Một thanh âm thê thảm vang lên, Thuần Vu Đạo hôn mê ngay tại chỗ mà ngã xuống mặt đất.

Lý Phong lung lay thân hình sắp đổ dùng một khẩu khí kiên định mà nói:

- Muốn phá cờ của quân ta, trước hết hãy giết Lý Phong.

Hàng tướng Hà Bắc Tưởng Nghĩa khiếp sợ trong nhất thời không dám lên tiếng.

Mà Lý Phong uốn lượn thân thể, cao ngạo sừng sững ở trong vòng vây quân Tào.

- Giết đi.

Một thanh âm mãnh liệt bỗng nhiên truyền ra.

Cao Lãm Lăng Thống mang theo bộ binh xung phông xông lên, cùng với quân đội Triệu Vân khép lại cùng một chỗ.

Mà lúc này cầu ở trên thành từ từ hạ xuống, Lăng Thao ở trên đó nhìn

thấy Triệu Vân bị vây khốn trong trận, lo lắng bất an đã phái một nghìn

kỵ binh cuối cùng ở trong Dĩnh Thượng thành do Chu Hoàn cầm đầu lao

xuống trợ giúp.

Triệu Vân và Hạ Hầu Đôn cũng đã đại chiến đến khâu cuối cùng, Hạ Hầu Đôn ác đấu với Triệu Vân hơn trăm hiệp, sử xuất tất cả vốn liếng nhưng vẫn

không cách nào địch nổi, chiêu thức dần loạn, hai mắt đục ngầu, Triệu

Vân lúc này nắm lấy cơ hội đem tất cả sức lực xuất ra đánh cược sinh tử

một lần, trường thương một lần nữa tăng tốc, khiến cho Hạ Hầu Đôn kinh

hãi tránh né không kịp.

Quân tào bị đánh bại, Triệu Vân thúc quân tiến tới thừa thắng xôoog lên, phá Hạ Hầu Đôn tại Dĩnh Thượng.

Nếu kkhoog phải Hạ Hầu Kiệt Hạ Hầu Ân mang viện quân tới chỉ sợ Hạ Hầu Đôn ngay cả mạng sống cũng không có cơ hội giữ được.

Sau đó vài ngày, quân đội của Hạ Hầu Đôn không có động tĩnh gì, chỉ ở

Nhữ Âm, ngẫu nhiên mới đem vài đội ngũ tới mà khiêu chiến, tuy nhiên

cũng rất nhanh chóng bị Triệu Vân đẩy lùi, Dĩnh Thượng thành trong chốc

lát phòng thủ vô cùng kiên cố, quân Tào không cách nào xuyên phá được.

Thủ vững bảy tám ngày, Dĩnh Thượng thành vẫn bình an vô sự, trong lòng

Triệu Vân nghi hoặc trùng trùng điệp điệp, hắn bắt đầu trở nên băn

khoăn.

Một ngày này Triệu Vân cùng với đám người Lăng Thao một bên tuần tra

phòng ngự công sự một bên thương nghị quân sự, lúc này Chu Hoàn vội tiến tới, không kịp chào mà lập tức nói:

- Tướng quân có tin tức, quân Tào đã lấy được Nguyên Lộc Phú Ba hiện tại đang xuôi về phía Đông, áp sát Dĩnh Thượng.

Triệu Vân biến hóa sắc mặt, mà Lăng Thao thì cũng thất sắc mà hỏi:

- Chuyện gì xảy ra, Nguyên Lộc Phú Ba đều có trọng binh do Từ Hoảng canh gác, chuyện xảy ra hư vậy tại sao một chút tin tức cũng không có, hai

nơi này mất Dĩnh Thượng hai mặt thụ địch thật là không ổn.

Sắc mặt của Chu Hoàn trở nên ngưng trọng:

- Vì Tào Tháo dùng năm vạn binh sĩ tới Nhữ Nam mà binh mã của Từ Hoảng

đại bộ phận đã bị Nhạc Tiến kìm chế rơi vào đường cùng, Nguyên Lộc Phú

Ba binh lực không còn cho nên mới bị quân Tào dễ dàng nắm lấy.

Lăng Thao lớn tiếng trách cứ:

- Chuyện trọng đại như vậy sao bây giờ ngươi mới nói với chúng ta?

Chu Hoàn ảo não đáp:

- Thuộc hạ cũng mới biết được tin tức mà thôi, thật không ngờ quân Tào

ra tay nhanh gọn như vậy, xem ra cuộc chiến này sẽ vô cùng gian nan.

Lăng Thao lộ ra vẻ nóng nảy, hơi mất bình tĩnh mà nói:

- Nguyên Lộc Phú Ba thất thủ, quân ta hai mặt thụ địch, chuyện này phải làm sao cho phải.

Chu Hoàn còn cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa đủ lớn liền lại nói thêm một câu:

- Mọi chuyện không chỉ tệ như vậy.

Triệu Vân lay Chu Hoàn mà nó:

- Còn có chuyện gì, nếu như không phải Hạ Thái thất thủ, uy hiếp Thọ Xuân thì không có tình hình nào xấu hơn.

Chu Hoàn cười khổ không thôi:

- Tuy Hạ Thái không thất thủ nhưng tình huống cũng không sai biệt lắm.

Triệu Vân kinh ngạc vô cùng;

- Thế là sao quân Tào vây công Hạ Thái rồi sao?

Chu Hoàn thở ra một hơi mà nói:

- Đúng thế đã vây công nửa tuần, Tàng Bá đang đau khổ chèo chống.

Triệu Vân truy vấn:

- Từ Thứ đại nhân có chỉ thị gì không?

Chu Hoàn nói:

- Từ đại nhân đã phái người tới Hạ Thái trợ giúp nhưng binh lực của Thọ

Xuân cũng không có nhiều, vừa phải duy trì cục diện cho nên Từ đại nhân

cũng chỉ mang một vạn đội ngũ xuất chinh, lại một mặt gửi tin nhắn để

cho tướng quân điều động binh mã An Phong Tân, trợ giúp Hạ Thái, mặt

khác còn yêu cầu tướng quân bất kể thế nào cũng phải cắt đứt đường tới

Hạ Thái của quân Tào nếu không làm được thì Hạ Thái sẽ thất thủ.