Trương Lãng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Chân Mật đang chỉ huy Hắc Ưng Vệ vui quên trời trăng. Trương Lãng trợn trắng mắt líu lưỡi. Hắc
Ưng Vệ trước nay chỉ trung thành với hắn, khi nào thì đến lượt Chân Mật
nhúng tay vào chỉ huy? Trong lòng hắn bỗng nổi lên cảm giác kiệt sức.
Trương Lãng quay đầu nhìn Hàn Cử Tử, gã vẻ mặt tràn đầy mập mờ nhìn hắn, hiển nhiên rất là hiểu rõ về mối quan hệ dây dưa giữa hai người. Trương Lãng đang muốn nói cái gì thì bỗng một tiếng hét to bừng tỉnh hắn, hóa
ra Điển Vi và Lữ Bố đã giao đấu.
Tống Hiến nhân cơ hội tốt Điển Vi bị Lữ Bố quấn lấy, dẫn năm mươi vệ sĩ khác xông hướng Trương Lãng.
Tình hình biến căng thẳng. Tuy Hàn Cử Tử anh dũng nhưng hai đấm khó đấu
lại bốn tay, hảo hán không chống nổi nhiều người. Mắt thấy Trương Lãng
sắp tham gia vật lộn thì Hàn Sơn dẫn theo Hắc Ưng Vệ rốt cuộc xông tới
tham gia đánh hội đồng, khiến Hàn Cử Tử thở ra hơi dài.
Trương Lãng trừng Chân Mật biểu tình cực kỳ hưng phấn, tiếp theo trong
vòng bảo vệ của mấy Hắc Ưng Vệ, chăm chú quan sát trận chiến Lữ, Điển.
Nói khách quan thì không gian trong sân hạn chế Lữ Bố phát huy. Tuy rằng y ở trên hay dưới ngựa đều vô cùng kiêu dũng, nhưng không gian chỉ to
cỡ bàn tay hiển nhiên không phải nơi tốt cho y phát huy. Ngược lại Điển
Vi, từ khi đi theo Trương Lãng thường cùng Hắc Ưng Vệ huấn luyện. Dù
Điển Vi hơi khờ khạo nhưng trời sinh có trực giác nhạy bén với võ nghệ,
đặc biệt là sau khi cùng Hắc Ưng Vệ huấn luyện, càng có thể lợi dụng bất cứ nơi nào, bất cứ điều kiện gì chiến đấu.
Phương Thiên họa kích của Lữ Bố nặng cỡ trăm cân, tướng sĩ bình thường
đừng nói cầm nó chiến đấu, có cầm nổi hay không là cả vấn đề. Lữ Bố dùng binh khí nặng nề này chẳng những dùng kích như bay, uy vũ xé gió còn
vận chuyển cực kỳ tự nhiên, căn bản không thấy ra y có gì lao lực.
Điển Vi thì là song kích cỡ nhỏ. Đừng nhìn song kích nhỏ, sức nặng không nhẹ chút nào. Nghe trong sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng *Đinh đinh
đang đang* giao nhau là có thể biết.
Nhưng hiển nhiên lực cánh tay của Lữ Bố thắng nửa bậc, Điển Vi không dám cùng y cứng đối cứng.
Phương Thiên họa kích của Lữ Bố như tia chớp rạch phá khung trời chỉ để
lại đầy trời tàn ảnh và không khí dao động. Sát khí cực kỳ sắc bén rít
gào chém hướng đôi tay Điển Vi.
Thật không dám tưởng tượng kích loại to lớn mà có thể vẽ ra đường có ưu mỹ như vậy.
Trương Lãng gần như không thể thấy rõ quỹ tích vận hành của Phương Thiên họa kích và điểm rơi công kích, chỉ có thể cảm thán tốc độ của Lữ Bố
thật là nhanh kinh người.
Mắt Điển Vi sáng như đuốc, gã gầm lên, thân hình vạm vỡ cực nhanh nhẹn
trong đao quang kiếm ảnh mảnh lá không dính thân. Đôi kiếm kích như mọc
con mắt, một chiêu ‘Ngựa hoang phân tông’ bên trái chém xéo cổ tay Lữ
Bố, bên phải đâm vào trán y.
Lữ Bố sát khí mãnh liệt, vô cùng khát máu, Trương Lãng đứng bên ngoài mà cũng cảm nhận rõ rệt.
Hiển nhiên Lữ Bố không để mắt công kích của Điển Vi, chỉ nhẹ rung cổ
tay, Phương Thiên họa kích nặng trăm cân không chút dấu hiệu biến đổi
quỹ tích, biến thành từ trái sang phải chém đến. Không có chút hoa mỹ,
không có chút uyển chuyển, chỉ bằng lực lượng tuyệt đối, chỉ bằng tốc độ tuyệt đối. Động tác nhìn như đơn giản lại đạt tới hiệu quả thị giác
kinh người. Kích của Lữ Bố như thái sơn áp đỉnh, dù là ai, chỉ cần chạm
nhẹ vào thì tất nhiên sẽ tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn.
Điển Vi vẫn vững vàng như núi, tựa con thuyền trong giông tố, lắc lư trái phải nhưng vững như Thái Sơn.
Trương Lãng kinh ngạc tán thán:
- Quả nhiên là cao thủ quyết đấu, bình thường một chiêu nửa thức ở trong tay họ lại đạt tới hiệu quả khác biệt như vậy.
Lữ Bố như muốn lập uy, muốn trong thời gian ngắn giải quyết Điển Vi,
kích trong tay như gió táp mưa sa, một thức liền một thức, một chiêu nối tiếp một chiêu, không ngừng chĩa hướng Điển Vi. Tựa như mãnh hổ xuống
núi, Phương Thiên họa kích chính là vuốt hổ sắc bén nhất, mang theo uy
mãnh vua muôn thú. Thế đi cực kỳ mạnh mẽ, thanh thế sơn hô sóng gầm,
không ngừng lấn lướt ưu thế của Điển Vi.
Lấy dũng mãnh như Điển Vi mà trong phút chốc bị Lữ Bố điên cuồng tấn công đánh loạn, không có sức phản kích.
Nếu như ở trên ngựa thì sẽ là tình huống như thế nào đây? Trương Lãng
nghĩ tới đây thì trong lòng trừ tán thán Lữ Bố dũng mãnh ra không còn
suy nghĩ thứ hai.
Đang lúc Trương Lãng cho rằng Điển Vi tuyệt đối lép vế thì gã lại dùng
hành động nói cho hắn biết, Điển Vi tuyệt đối không thua Lữ Bố bao
nhiêu!
Điển Vi trước đó không chút dấu hiệu, vẫn như mặt nước tĩnh lặng, ngẫu
nhiên gợn sóng lăn tăn. Nhưng không ai ngờ rằng lần này Điển Vi sẽ mang
đến bão táp lớn như vậy.
Điển Vi giấu giếm không lộ một góc, chẳng những lần lượt hóa giải thế
công của Lữ Bố, thiết kích nhanh chóng hoán đổi, một cái chặn Phương
Thiên họa kích điểm tựa ít sức nhất, cái kia thì như u hồn tỏa ánh sáng, đâm vào điểm yếu nhất của Lữ Bố.
Lữ Bố tăng thêm một bậc nhận đồng Điển Vi. Người này đúng là kình địch
số một trong đời y. Toàn thân vạm vỡ mà không mất nhanh nhẹn, chiêu thức mạnh mẽ nặng nề rồi lại biến hóa đa đoan. Lữ Bố có chút sợ, nhưng y to
gan lớn mật, thu lại lòng khinh thường, hết sức chăm chú. Ánh mắt sắc
bén nhìn trúng quỹ tích vận hành song kích của Điển Vi, nhờ vào ưu thế
chiều dài của binh khí Phương Thiên họa kích, bỗng nhiên dùng lực, ánh
sáng tăng vọt mấy lần. Ánh sáng trắng chói mắt mang theo sức gió vô cùng sắc bén, chẳng những xẹt qua sát chiêu của Điển Vi mà còn lấy tốc độ
mắt thường khó thấy chém hướng hai vai của gã. Tấn công kẻ địch thì sẽ
tự cứu, bao phủ toàn thân Điển Vi trong kích ảnh.
Điển Vi đối với đòn tấn công như gió táp mưa sa của Lữ Bố là vững như
Thái Sơn, vẻ mặt hoàn toàn không sợ hãi. Bụng hóp lại, chân phải nhẹ
đạp, người theo kích chuyển. Thân hình cao to trong đao quang kiếm ảnh
cực kỳ nhanh nhẹn, không ngừng né tránh trong loạn chiêu.
Phương Thiên họa kích mỗi lần đâm ra quay về thì sẽ mang theo máu đỏ,
lần này sẽ thất thủ sao? Thuộc hạ của Lữ Bố bỗng nhiên nghi ngờ loại khả năng này.
Nhưng Lữ Bố vẫn vững vàng, bởi vì y vô cùng tin tưởng chính mình.
Phương Thiên họa kích giống như rồng thăng thiên, rít gào như sấm mang theo sát khí, như tia chớp lao tới trước mặt Điển Vi.
Tránh cũng không được, Điển Vi lần đầu tiên giơ song kích dùng tư thế cứng rắn nghênh đón thế công này.*Đinh đinh!*
Họa kích và song kích va nhau vang thanh âm liên miên không dứt, hỏa hoa bắn bốn phía.
Tất cả người có mặt nghe nhiệt huyết sôi sục.
Trên khuôn mặt đen thui của Điển Vi nổi gân xanh, mắt đỏ như máu. Từ
song kích truyền đến lực xung kích vô cùng cường đại, khiến gã không thể khống chế song kích. Cánh tay Điển Vi khẽ run, bước chân vững vàng liên tiếp thụt lùi. Lực cánh tay của gã nổi danh mạnh mẽ nhưng so đấu với Lữ Bố thì vẫn thua nửa bậc.
Trong lòng Lữ Bố cũng vô cùng kinh hãi, từ Phương Thiên họa kích truyền
đến lực lượng cường đại khiến cánh tay y vô cùng khó chịu. Loại cảm giác này là trước kia chưa từng có. Điển Vi đúng là kẻ địch mạnh nhất từ khi y ra đời tới nay. Muốn bảo vệ danh xưng mãnh tướng số một thì nhất định phải giết người này! Khuôn mặt Lữ Bố tràn ngập sát khí, mắt bắn ra tia
sáng đáng sợ, tiến nhanh một bước, họa kích từ trên trời giáng xuống,
mang theo lực lượng bổ núi đập vỡ đá.
Điển Vi không haongr không loạn, bước chân nhẹ chuyển né tránh chiêu tràn đầy lực lượng mạnh mẽ của Lữ Bố.
*Binh!*
Họa kích đánh xuống, dưới chân bốc khói, đất nứt ba thước.
Điển Vi chấn kinh đối phương cường đại, trong lòng dậy sóng, chiến ý điên cuồng nhanh chóng dâng trào.
Người này mạnh mẽ tuyệt đối vượt qua gã, đám người Hứa Chử, Thái Sử Từ,
Triệu Vân, nếu không diệt trừ thì sẽ là họa lớn cho chúa công.
Điển Vi gầm một tiếng, song kích lần nữa lao nhanh tới.
Lữ Bố không thua ai, Phương Thiên họa kích vung lên quay giáo đâm một kích.
Điển Vi và Lữ Bố đánh khí thế ngất trời, Trương Lãng nhìn vô cùng chăm
chú. Bởi vì hai bên biến chiêu đổi chiêu tốc độ quá nhanh, hư hư thực
thực, chân chân giả giả, nên tu vi của Trương Lãng nhìn mà mắt hoa lên,
tinh thần hoảng hốt. May là Hắc Ưng Vệ đã khống chế được tình hình, có
không ít người ở bên cạnh bảo vệ hắn. Những thân tín của Lữ Bố tuy vùng
vẫy giãy chết nhưng không cách nào tới gần người Trương Lãng được.